Tôi dựa người vào cửa xe, không nhịn được bật cười.
Vương Oánh xuống máy bay, không kịp về nhà, chẳng gục vì khác múi giờ, Tần
Xuyên lái xe đến đón cô ấy ở sân bay đưa thẳng đến chỗ tôi.
“Tạ Kiều, cậu không thể chia tay với Dương Trừng!” Vương Oánh nói chắc như đinh đóng cột.
“Bọn mình đã chia tay rồi.”
“Mình biết, Dương Trừng gọi điện nói với mình luôn rồi. Nhưng các cậu không
thể thế, tại sao nhất định phải chia tay, hai người đang rất ổn mà? Đã
bao năm thế rồi…”
Vương Oánh nói rất nhiều, tôi đành phải ngắt lời: “Vương Oánh, giữa bọn mình không còn tình cảm nữa.”
“Tình cảm?” Vương Oánh kinh ngạc nhìn tôi, “Tạ Kiều, cậu nghĩ gì thế? Dương
Trừng nói với mình rằng, cậu ấy muốn kết hôn với cậu! Kết hôn đối với
những người như bọn mình có ý nghĩa thế nào cậu hiểu được không hả? Cậu
ấy đã mở toang toàn bộ thế giới của mình ra với cậu đấy! Như thế lẽ nào
không phải tình cảm? Cậu có biết bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn lấy
Dương Trừng không? Kết hôn với cậu ta nhất định sẽ thay đổi mọi thứ nơi
cậu, thay đổi mọi chuyện trong tương lai của cậu. Hơn nữa, Dương Trừng
còn tình nguyện! Cậu ấy tình nguyện ở bên cậu cả đời!”
“Em không
thể nói thế được, Dương Trừng tình nguyện là chuyện của cậu ta, không
chừng Tạ Kiều lại không muốn thay đổi cuộc sống của mình theo những
người như bọn em thì sao.” Tần Xuyên đột nhiên nói xen vào.
“Tần
Xuyên, anh nói gì thế? Điều này đối với Tạ Kiều không tốt sao? Một người con gái, an nhàn phú quý, có thể làm bất cứ việc gì cô ấy thích, chẳng
phải lo trước lo sau, được sống như vậy cả đời, lẽ nào không phải chuyện đáng mừng nhất?”
“Đúng là rất tuyệt.” Tôi tiếp lời Vương Oánh,
“Thỉnh thoảng chính mình cũng nghĩ, lấy Dương Trừng giống như trúng tấm
vé số năm trăm vạn ấy, nhà chồng quyền cao chức trọng, ông xã đẹp trai
nhiều tiền, cuộc sống như ở trên mây, phóng tầm mắt là nhìn đâu cũng
được, ngay cả bản thân mình cũng phải mỉm cười thỏa mãn. Nhưng không
đúng, Vương Oánh, bọn mình bên nhau nhiều năm như thế, càng đến gần cái
kết cục được nhiều người ngưỡng mộ, mình càng cảm thấy rất không đúng.
Có lẽ các cậu nhìn hôn nhân với quan điểm khác, tìm một người các cậu
không ghét, giống như quan hệ hợp tác kinh doanh vậy. Đối với các cậu
chẳng quan trọng gì, bởi vì từ nhỏ các cậu đã không giống bọn mình, các
cậu được chứng kiến rất nhiều việc to lớn trọng đại rồi, nếu đem so
sánh, những chuyện ấy còn quan trọng hơn cả hôn nhân đại sự. Mình lại
khác, mình là một người bình thường, sống cùng một người chồng không hề
yêu mình trong cuộc hôn nhân được tất cả các cô gái ngưỡng mộ, đó không
phải cuộc sống mà mình muốn. Vương Oánh, mình muốn yêu và được yêu, muốn khi về già nhìn sang người bên cạnh, thấy anh ấy thật tốt, cho dù phải
vất vả kiếm sống cũng thấy thú vị.”
Chúng tôi ngồi im, chắc có lẽ cảm thấy không thể cứu vãn nổi nữa, Vương Oánh đan tay vào nhau thở
dài, “Tạ Kiều, mình không nghĩ ra người nào thích hợp với Dương Trừng
hơn cậu, thật không nghĩ ra… nếu bạn gái cậu ấy không phải là cậu, thì
sẽ là người thế nào?”
“Ái chà Vương Oánh, không ngờ bình thường cậu kén chọn khó tính, vậy mà lại đánh giá mình cao như thế!” Tôi cười ha ha trêu.
“Đừng nằm mơ đi! Cậu mà cam tâm thế thì hời cho Nhậm Tư Vũ quá!” Vương Oánh tức giận.
“Cái gì mà Nhậm Tư Vũ?” Tần Xuyên lập tức nhìn tôi hỏi ngay: “Là cô gái tới tìm gặp cậu khi xưa hả? Chuyện thế nào?”
Tôi không trả lời, bởi đây là vấn đề quá nghiêm trọng, tôi không dám để một người mang khối chất nổ khổng lồ trong người như Tần Xuyên biết.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Kiều Kiều, tại sao cậu và công tử bột kia lại chia
tay?” Tần Xuyên trừng mắt nhìn chúng tôi, “Hai người không nói tôi sẽ đi tìm cậu ta đấy!”
“Ôi dào, thì cô ấy lại đến tìm tôi lần nữa ấy mà.” Tôi trả lời cho qua.
“Đơn giản thế thôi? Tôi không tin!” Tần Xuyên lần này lại thông minh đột xuất.
“Cô ta có thai rồi.” Vương Oánh nói hộ tôi.
“Mẹ kiếp!”
Tần Xuyên tức điên lên chửi bậy một câu, cậu ta kéo giật tay tôi, khiến tôi sợ cuống cả lên, hoảng hốt hỏi: “Cậu làm gì?!”
“Cậu bị thần kinh hay sao? Cậu có thời gian đứng đây nghe người khác cằn
nhằn à?” Tần Xuyên quay lại nhìn Vương Oánh bằng ánh mắt tóe lửa, “Vương Oánh, em cũng điên theo cái gã Dương Trừng kia rồi đúng không? Cậu ta
như thế, em dựa vào cái gì đến khuyên Kiều Kiều phải chấp nhận? Cậu ta
có tư cách gì mà đòi kết hôn với Kiều Kiều? Các người khôn ngoan giỏi
giang còn người khác ngu ngốc cả chắc? Thật đúng là sỉ nhục người khác,
khốn kiếp!”
“Anh hét lên với em làm gì? Mẹ kiếp, em muốn Dương
Trừng làm cho Nhậm Tư Vũ to bụng à? Em còn tức giận hơn anh, anh biết
không hả?” Vương Oánh bực bội gào lên.
“Nhờ em chuyển lời tới Dương Trừng, đừng để anh gặp cậu ta, bất luận nhà cậu ta gia thế thế nào, gặp là ăn đòn!”
Tần Xuyên ném xong câu ấy ra thì kéo tôi khỏi nhà hàng, suốt dọc đường tôi
loạng choạng, gần như không theo kịp cậu ấy. Mặt Tần Xuyên đanh lại,
nhét tôi vào xe, tôi vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cậu giận dỗi gì
Vương Oánh chứ, cô ấy cũng vì lo cho tôi thôi. Tình yêu bao nhiêu năm
của tôi kết thúc dở ẹc như vậy thì cũng thôi, đừng để ảnh hưởng tới
chuyện hai người.”
“Vô tâm.”
“Ôi giời, cậu đừng bày ra cái vẻ mặt ấy, có phải tôi bị người khác đá đâu. Nói cho cậu biết, đến tận
phút cuối cùng anh ấy vẫn nói muốn ở bên tôi kia kìa, là tôi quả quyết
đá bay người ta đi! Rất ngầu! Thật đấy, tôi nghĩ, sau này tôi sẽ có
chuyện để khoác lác với con cháu, kể là ngày xưa bà nội rất ngầu, từ bỏ
cơ hội vào Trung Nam Hải, từ chối một công tử con nhà lãnh đạo, được
người ta cầu hôn không thèm nhận lời, rất có khí chất đấy! Oa! Bỗng dưng thấy mình cũng là người có câu chuyện đàng hoàng!”
“Đồ ngốc!”
“Nhưng… Tôi phải tìm bạn trai trước đã, sau đó lấy chồng, sinh con, mới có cháu chắt được… thiếu một bước trong quá trình ấy thì hỏng bét cả kế hoạch
khoác lác.”
“Ngu ngốc.”
“Nếu từ nay về sau không có ai cầu hôn tôi nữa thì tôi sẽ làm bà cô à…”
“Tôi đây.”
“Hả?”
“Chẳng phải đã nói rồi sao, ba mươi tuổi, nếu không ai cầu hôn cậu, tôi sẽ lấy cậu.”
“Cậu nói đấy nhé!” Tôi cười mà như sắp khóc.
“Ừ!” Tần Xuyên khẳng định chắc chắn.
Tôi không ngờ mình lại liên hệ với Dương Trừng sớm như vậy, hơn nữa còn là để nhờ anh giúp đỡ.
Tần Xuyên đánh Dương Trừng, đánh rất mạnh, mạnh tới mức bị bắt tạm giam.
Tôi đành mặt dày gọi điện cho Dương Trừng, anh như đã biết trước, vừa
nghe máy nói ngay chuyện của Tần Xuyên anh không giúp được, tôi nói mãi
nói mãi anh mới đồng ý hòa giải, cho dù là thế, anh vẫn khiến Tần Xuyên
phải ở trong đó đủ bảy ngày.
Vương Oánh cũng giúp tôi năn nỉ
Dương Trừng, nhưng cô ấy rất giận chuyện Tần Xuyên ra tay đánh người, vì vậy không đến đón khi Tần Xuyên được ra. Ngày hôm đó có mình tôi đứng
ngoài cửa trại tạm giam, ngồi trong đó gần một tuần, lúc ra nhìn cậu ấy
có chút nhếch nhác và ủ rũ, có lẽ cũng biết lần này gây ra rắc rối lớn
nên cúi gằm đầu không nhìn tôi, tôi tức tối huých một phát vào mạn sườn
cậu ấy, bảo: “Cậu có thể đừng sống man rợ và bạo lực như thế được
không?”
“Không thể.” Tần Xuyên trừng mắt lườm tôi.
“Ở trong đó có bị bắt nạt không?”
“Tôi không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi!”
“… May mà lần này không làm lớn chuyện, nếu cậu phá hủy dung nhan của
Dương Trừng, anh ấy chắc chắn sẽ khiến cậu phải ngồi ba đến năm năm.”
“Tôi còn hận chưa đánh cho cậu ta mất khả năng sinh sản, hết đường đi khắp nơi gieo giống!”
“… Tôi nên mắng cậu hay cảm ơn cậu?”
“Cậu mắng thử xem nào?”
“Thế thì cảm ơn!”
“Cảm ơn cái mông ấy!”
Tần Xuyên kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi trước, tôi mỉm cười chạy theo sau.
Sau khi Dương Trừng nhận lời hòa giải, tôi có nhắn tin cảm ơn, anh nhắn lại bảo nếu được anh muốn giam Tần Xuyên cả đời, được như vậy không chừng
tôi sẽ chịu lấy anh.
Tôi không trả lời, tôi lo lắng.
Dương Trừng và Vương Oánh cùng về Mĩ, cuộc sống như vừa trải qua sóng to gió lớn của tôi cuối cùng cũng yên bình trở lại.
Chuyện chúng tôi chia tay dần dần mọi người cũng biết, anh Tiểu Thuyền rất lo
lắng cho tôi, nhưng vì ở cách quá xa nên chẳng biết phải làm thế nào.
Anh nhờ Thiên Hỉ ở bên tôi nhiều hơn, nhưng Thiên Hỉ bận tới nỗi còn
chẳng có thời gian mà ngủ. Trong chương trình của đài Hồ Nam cô ấy hát
bài Thiên Hỉ trong đĩa đơn vừa mới phát hành, bài hát đó nhanh chóng hot ngay lập tức, khắp hang cùng ngõ hẻm đâu đâu cũng nghe: Em là tình yêu
cả ngàn năm của tôi, cũng là nỗi cô đơn ngàn năm của tôi. Lần này Thiên
Hỉ chơi quá đẹp, vượt Lâm Tinh Nghiên trở thành nữ ca sĩ trẻ nổi nhất
năm. Trần tổng và Lư Vực đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tốt này,
dù Thiên Hỉ dự định kiềm chế sự phát triển của mình thế nào, nhưng trong tình thế đang nổi như cồn trước mắt, cô ấy cũng đành phóng lao thì phải theo lao.
Na Na vừa vui mừng cho Thiên Hỉ vừa lo lắng cảm khái
chuyện giữa tôi và Dương Trừng. Theo như lời cô ấy thì, đời này tôi sẽ
không có khả năng tìm được ai có điều kiện như Dương Trừng nữa, và cũng
vì gặp tôi trong thời gian học đại học nên Dương Trừng mới bị mờ mắt mà
nghĩ đến chuyện kết hôn. Chúng tôi vốn là hai loài cá sống ở hai vùng
biển khác nhau, Thượng đế lơ đễnh nên đã để chúng tôi gặp nhau. Và một
khi chia tay, chúng tôi nhất định sẽ kẻ bơi về phía Đông người lướt về
phía Tây. Kết thúc của câu chuyện cũng giống như khi nó bắt đầu, một
người ngạo nghễ nhân gian một người vẫn tầm thường đến cùng.
Tôi
không ngờ Na Na có thể nói ra những lời như thế, tôi còn tưởng cô ấy vẫn mải miết trên con đường si mê những anh đẹp trai không ngoái đầu lại
được, nhưng nghe nói, cô ấy đã có bạn trai là biên tập viên trong đài,
thậm chí người lớn hai nhà đã gặp nhau, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi.
Từ Lâm lại chẳng thấy chuyện của tôi có gì đáng bàn, cô ấy cười chê tôi ấu trĩ, cô ấy còn bảo tất cả các giấc mộng thiếu nữ đến một ngày nào đó
rồi cũng sẽ thức tỉnh, nam chính trong manga cuối cùng cũng sẽ hóa thành người qua đường A, B gì đó trong cuộc sống, phim thần tượng kết thúc,
phim gia đình lên sóng. Bong bóng mới màu hồng, còn cuộc sống thì phải
năm màu sáu vị. Do đó, tôi và Dương Trừng chia tay, Na Na sắp kết hôn,
Thiên Hỉ chính thức bước vào làng giải trí, tần sóng của chúng tôi bắt
đầu lệch nhau rồi.