Tôi và Thiên Hỉ không bàn luận về chuyện này thêm nữa, chúng tôi đều cho
rằng đó chỉ là một lần biểu diễn của Thiên Hỉ mà thôi, giống như khi cô
ấy hát trên sân khấu của Ánh sao lấp lánh, không phải thành phần quan
trọng cấu tạo nên cuộc đời cô ấy.
Khoảng hơn hai tiếng sau Thiên
Hỉ mới gọi điện lại cho tôi, cô ấy nói vừa rồi đi học quên mang điện
thoại. Tôi hỏi một tràng, cô ấy cười bảo Từ Lâm cũng hỏi y hệt như vậy,
vì thế hẹn chúng tôi đi ăn cơm để trả lời một thể. Để tiện cho Từ Lâm
chạy nhảy khắp các địa điểm giải trí trong thành phố, chúng tôi hẹn gặp
nhau ở một nhà hàng chuyên đồ Hồ Nam, cạnh nơi tổ chức họp báo. Tôi và
Thiên Hỉ đến đúng giờ, Từ Lâm thì muộn hơn một chút, kêu là không phải
tại cô ấy mà do nhân vật chính của buổi họp báo đến muộn, tất cả mọi
người đành phải đợi.
Tôi sốt sắng hỏi Thiên Hỉ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Thiên Hỉ từ tốn trả lời: “Sau khi Super Girl kết thúc, Lư Vực gọi điện cho mình, hỏi mình có hứng thú với việc ký hợp đồng cùng
công ty anh ta không, mình từ chối. Mình nói mình vốn không có giấc mộng làm ca sĩ, tham gia Super Girl là vì giúp bạn thôi, mình còn là sinh
viên, vẫn muốn học tiếp. Anh ta cũng không nói nhiều, chỉ vuốt đuôi mấy
câu đại ý như đáng tiếc gì gì đó. Về sau anh ta lại đến tìm mình, lần
này đến thẳng trường luôn, còn cả Trần tổng mà lần trước Kiều Kiều đã
gặp cũng đến. Họ nói muốn mời mình đi ăn cơm, mình không đi, lại không
muốn làm họ khó xử, dù sao người ta cũng tít từ xa đến, thế là mời họ
vào căng-tin ăn cơm cùng. Trần tổng hỏi về việc học hành của mình, rồi
hỏi sau khi học nghiên cứu sinh thì muốn làm gì. Bị ông ấy hỏi mình cũng ngẩn ra, Kiều Kiều, Từ Lâm, hai cậu không biết chứ mình chẳng thích văn học chút nào, ngày nào cũng phải học thuộc lòng những thứ đó khiến mình chán muốn chết, ngày xưa vì muốn chắc chắn sẽ đỗ vào đại học B nên mình mới đăng ký khoa này. Học nghiên cứu sinh cũng chỉ là vì muốn sau này
có bằng cấp cao hơn người khác một chút, còn ra trường rồi làm gì, căn
bản mình chưa hề nghĩ đến.”
Nói đến đây Thiên Hỉ ngập ngừng, tôi
thật không ngờ một người luôn có mục tiêu rõ ràng như Thiên Hỉ mà cũng
gặp phải tình cảnh hoang mang như tôi, cho dù nơi mà chúng tôi xuất phát không giống nhau, nhưng đến trạm trung chuyển của cuộc đời, tất cả đều
phải dừng lại hoang mang nhìn quanh bốn phía.
“Mình đành trả lời
cho qua, bảo tốt nghiệp xong rồi tính, sẽ cố gắng để tìm một công việc
tốt. Trần tổng lại hỏi, tìm công việc tốt để làm gì? Mình bắt đầu thấy
bực, cảm giác như họ giống thẩm phán ngồi tít trên cao dồn dập ép người, cho dù là thế thì mình cũng chẳng giấu giếm, mà nói thẳng vì muốn kiếm
tiền. Kiếm tiền để làm gì? Để có cuộc sống tốt hơn. Ông ấy cười cười rồi bảo, ồ, thế thì không được rồi, tôi còn tưởng cháu muốn xây dựng phấn
đấu cho xã hội tới trọn đời cơ, nếu chỉ thế thôi thì tôi cũng chẳng biết nói gì thêm nữa. Đã nói là vì muốn có cuộc sống tốt hơn thì tại sao lại từ chối một cơ hội tốt như thế này? Mục đích học tập của cháu là muốn
có tự do tài chính, thế thì giờ tôi có thể nói cho cháu biết rằng, chỉ
cần đi hát cháu sẽ đạt được điều đó, đừng coi thường ngành này, vẻ đẹp
của cháu, chất giọng của cháu, vận may của cháu, nếu chỉ thiếu một trong số những thứ ấy, ngành này sẽ không bao giờ mở cánh cửa ra với cháu.
Những gì ông ta nói khiến mình sững cả người, rồi dần dần thuyết phục
được mình, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Trần tổng mà cậu nhắc đến không phải là ông chủ Trần Thiên Hà của Hoàng Quán đấy chứ?” Từ Lâm hít sâu một hơi hỏi.
“Đúng, chính là ông ấy.” Thiên Hỉ gật gật đầu.
“Trời ơi!” Từ Lâm vỗ bàn đứng bật dậy, “Cậu mời Trần Thiên Hà, Lư Vực đến ăn
trong căng-tin trường mình?! Mình phải viết tin ngay mới được!”
“Ông ta giỏi lắm à?” Tôi không hiểu.
“Ông trùm của ngành giải trí, ông trùm thật sự của ngành giải trí.” Từ Lâm
long trọng nói. “Có điều Thiên Hỉ này, cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu có biết
cậu đang muốn vào một ngành như thế nào không? Nói thế này đi, buổi họp
báo mà mình tham gia chiều nay, một vị là cây đa cây đề trong ngành và
một người mới. Người mới đến từ rất sớm, không có phòng nghỉ riêng đành
phải đứng cùng một chỗ với cánh phóng viên, vị kia đến muộn, tất cả phải đợi, anh ta rề rà tới muộn, mọi người vẫn phải tươi cười tiếp đón. Họp
báo kết thúc, có một cuộc phỏng vấn với quy mô nhỏ, vị kia và người mới
đứng cùng một chỗ, tất cả bọn mình đều nhét micro đeo logo vào tay vị
kia, còn người mới đứng đó chẳng có micro nào, tới khi người ta không
cầm nổi nữa mới tiện thể nhét cho người mới một chiếc, vừa khéo chiếc
micro đó lại là của một trang web hiện đang rất hot. Kết quả thì sao?
Chưa phỏng vấn được mấy câu, phóng viên của trang web đó đã đứng dậy đi
về phía người mới giật lại chiếc micro nhét vào tay vị kia. Các cậu có
tưởng tượng được khi ấy người mới rơi vào tình huống bối rối thế nào
không? Nhưng chẳng ai quan tâm tới cô ta, cũng chẳng ai cảm thấy việc ấy là không đúng. Đây là ngành giải trí, nơi mà người ta chỉ chạy theo
những người đang nổi tiếng đang hot, nơi mà họ thản nhiên theo đuổi danh lợi không chút che dấu, nơi mà bề ngoài thì vẻ vang bên trong thì đen
tối. Thiên Hỉ, cậu còn muốn tham gia không? Tham gia rồi đi đến đâu cũng không còn được là mình nữa, cậu không sợ sẽ hối hận ư?”
“Từ Lâm, mình quyết định rồi. Có thể mình sẽ sai, nhưng mình sẽ không hối hận.”
Thiên Hỉ nắm chặt cốc trà nóng trong tay để ủ ấm. “Kiều Kiều, có thể cậu chưa biết. Hết năm nay Tiểu Chu cũng không về đâu, anh ấy có cơ hội ở
lại viện nghiên cứu của Stanford, đây là cơ hội tốt, mặc dù bọn mình sẽ
phải còn lâu nữa mới gặp nhau, nhưng anh ấy đã đến gần tương lai tươi
sáng hơn một chút rồi. Còn bây giờ, thứ bọn mình cần là tiền. Vì vậy
mình phải cố gắng, mình muốn đến được gần nơi đó sớm hơn một chút, cho
dù là phải đi một con đường khúc khuỷu gập ghềnh hơn cũng vui lòng!”
Tôi và Từ Lâm đều im lặng, chúng tôi đều cảm nhận được sức mạnh bi ai của
số mệnh, đồng thời thở dài cảm khái cho sự nỗ lực mà anh Tiểu Thuyền và
Thiên Hỉ đang hi sinh. Tôi muốn bảo cô ấy cố lên, nhưng thấy nói thế
nghe thật sến súa, vậy là ngồi im. Tôi cầm bình lên rót trà, thấy nước
nguội cả, nhưng Thiên Hỉ vẫn nắm chặt cốc trà của cô ấy, dường như nó
thật sự có khả năng sưởi ấm vậy.
Đối với quyết định của Thiên Hỉ, anh Tiểu Thuyền lúc nào cũng hết lòng ủng hộ. Anh hiểu Thiên Hỉ hơn
chúng tôi rất nhiều, càng hiểu hơn cả sự kiên cường của cô ấy. Anh nhắn
QQ cho tôi rằng, Thiên Hỉ nhất định sẽ thành công, không ai hát hay bằng cô ấy. Rồi cũng đến ngày, mọi chuyện sẽ tốt lên, nhưng trước đó, họ đều phải nỗ lực để có tư thế tốt hơn nghênh đón ngày đó.
Có lẽ nhận
được sự cổ vũ từ họ, về sau tôi cũng không phó mặc mọi chuyện nữa, bắt
đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh tại chức. Mặc dù hằng ngày vẫn lướt web quần nát các diễn đàn, nhưng nếu gặp được các bài viết hay, tôi sẽ lập
tức post hỏi họ có ý định xuất bản không, nhờ đó, tôi đã ký được hợp
đồng bản quyền đầu tiên từ sau khi đến làm việc ở tòa soạn, một bộ tiểu
thuyết thanh xuân vườn trường.
Khi ấy tôi không biết gì nhiều,
cùng vị tác giả mới vào nghề kia chạy đến nhà họa sĩ để đặt bìa cho cuốn tiểu thuyết, miệt mài sửa chữa cách dàn trang, đến khi trời tối đen mới về nhà. Vất vả thì vất vả, khi cầm cuốn sách mẫu trên tay tôi đột nhiên cảm thấy mình rất ra dáng một biên tập.
Mỗi lần có bìa, mỗi lần
sửa chữa, tôi đều gửi cho Tần Xuyên xem, lúc thì cậu ấy chê bôi lúc lại
cổ vũ, thỉnh thoảng còn thức đêm cùng tôi lên mạng đọc bản thảo, cho tới khi tôi bất cẩn ngủ gật, đầu đập xuống bàn phím, gửi đi vô số những ký
tự lộn xộn trên cửa sổ chat của QQ. Thỉnh thoảng tôi lại nảy sinh ảo
giác như bộ tiểu thuyết đó là tác phẩm của hai chúng tôi, và được cùng
cậu ấy chia sẻ những giây phút như thế này, khiến tôi nảy sinh cảm giác
thật tuyệt.
Thực ra thời gian ấy Tần Xuyên rất bận, tốt xấu gì
cậu ấy cũng sắp tốt nghiệp rồi, luận văn dù làm qua quýt vá chỗ nọ chắp
chỗ kia nhưng cũng phải cẩn thận để không lộ sai sót. Tôi không hiểu
nhiều về ngành Tần Xuyên đang theo học, còn Tần Xuyên rõ ràng ngày nào
cũng lên lớp nhưng chẳng giỏi hơn tôi bao nhiêu, luận văn do hai chúng
tôi viết bừa thế mà lại qua, khiến sau này tôi đã cười nhạo cậu ấy rất
lâu, bảo tấm bằng của cậu ấy tốt xấu gì cũng phải chia cho tôi một nửa,
chẳng đáng bao nhiêu tiền. Tần Xuyên không cho là thế, cậu ấy bảo chưa
bao giờ cho rằng bằng cấp đáng giá, học bốn năm không bằng mở một cửa
hàng. Chuỗi cửa hàng bánh ngọt của Tần Xuyên quả thật kinh doanh rất
khá, nhưng Tần Xuyên và Đại Long đang bàn nhau để bán lại cửa hàng ở
CBD, bởi chị Tần Thiến có việc cần dùng tiền gấp.
Mấy năm nay tôi gặp chị Tần Thiến không nhiều, những tin tức về chị ấy tôi chỉ nghe
loáng thoáng từ Tần Xuyên, Kim Cương Trì vẫn mở, nhưng việc làm ăn mỗi
ngày một kém, nghe nói đã nhượng lại cho người khác. Khi mà thời đại
đang xô chạy về phía trước, sẽ luôn lưu lại những miệng chốt giữ mọi bụi bẩn, thứ thành màu đen, thứ thành màu trắng, nhưng dù thế nào, những
người sống lén lút ẩn dật trong xã hội, cuối cùng cũng sẽ biến mất không dấu vết cùng thời gian.