“Tôi tìm chị ấy có chuyện… sao chị ấy lại vội vàng quay về đây, mẹ kiếp, lúc nào cũng thế, không bao giờ đánh tiếng khiến mình trở tay không kịp.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, lần này nghe có chút gấp gáp, rõ ràng chị Tần Thiến bắt đầu sốt ruột.
“Mở cửa ra đi.”
“Không được!” Tần Xuyên vội vàng ngăn tôi, “Chị tôi hằng ngày giáo dục tôi như giáo dục bọn lưu manh, đã giờ này rồi mà cậu còn ở chỗ tôi thì chị tôi
sẽ nói thế nào?”
Tôi nghe cậu ta nói mà đỏ hết cả mặt, bắt đầu thấy bối rối.
“Tần Xuyên! Mở cửa! Chị biết cậu ở trong đó! Nghe thấy tiếng cậu nữa đấy!
Đang làm chuyện xấu xa gì thế?” Tiếng chị Tần Thiến lọt qua khe cửa vào
trong, tôi và Tần Xuyên nghe mà co rúm cả lại.
“Tần Xuyên! Có
phải đang ở trong đó với đàn bà không hả? Nói cho cậu biết, nếu cậu mà
bừa bãi chị đánh chết cậu! Đợi đấy!” Chị Tần Thiến tung chân đạp cửa.
Tần Xuyên mặt méo xẹo như sắp khóc, tôi hít sâu một hơi, ra hiệu cho cậu ta cứ mở cửa, nhưng chưa kịp thì “bịch” một tiếng cửa bật tung, một người
mặc áo đen mà chúng tôi từng gặp ở Thượng Hải xông vào kẹp chặt Tần
Xuyên, còn chị Tần Thiến cũng lách qua người áo đen kia lao vào như một
cơn gió, chị ấy thậm chí còn chẳng thèm liếc Tần Xuyên, đẩy phắt cả hai
người kia ra hung hăng như muốn bắt gian phải bắt tận giường, nhưng khi
nhìn thấy người đang co rúm run rẩy ở đằng sau lại là tôi, chị ấy lập
tức sững lại.
“Mày định giở trò gì với Kiều Kiều?” Chị Tần Thiến lại tung chân đá tiếp, “Mày dám ra tay với Kiều Kiều?”
“Em không có…”
“Tao đánh chết mày cho xong!”
“Không… không… không phải!” Tôi vội vàng ngăn chị ấy, vội vội vàng vàng giải
thích tình hình hiện tại, nhưng chuyện liên quan đến Dương Trừng chỉ kể
rất qua loa, chỉ bảo giờ ký túc đã đóng cửa nên không về được.
Nghe tôi kể xong chị Tần Thiến mới cười híp mắt ngồi xuống, vỗ vỗ lưng Tần Xuyên, “Cậu cũng thật là, phải nói sớm chứ.”
“Đừng có chạm vào em!” Tần Xuyên gào lên, “Cái bàn tay nải chuối của chị đánh người đau lắm biết không hả? Chị có cho em cơ hội để nói không?”
“Tính chị nóng mà.” Nói thì nói thế nhưng chị Tần Thiến cũng không chịu xuống nước trước việc mình đánh bừa Tần Xuyên.
Tôi lẳng lặng nhìn cánh cửa xiêu vẹo đã không thể đóng lại bình thường kia, lòng thầm niệm mấy lần a men.
“Em là em trai ruột của chị đấy! Có ai như chị không? Lúc nào cũng coi em
như phường lưu manh, em liệu có lưu manh được bằng đám người bên cạnh
chị không?” Tần Xuyên run rẩy chỉ vào người áo đen đứng bên cạnh.
Gã mặc áo đen mặt lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng, chị Tần Thiến búng
búng móng tay được sơn màu vàng, “Chị chỉ muốn nhắc nhở cậu, có vài
chuyện cần phải biết điểm dừng.”
“Chị còn biết đến điểm dừng! Chị bỏ nhà theo trai lẽ nào em không được có người yêu? Nếu em với Tạ Kiều
yêu nhau thật, có phải chị định đích thân ra tay giết em không?”
“Nếu hai đứa yêu nhau thì phải yêu cho tới cùng.” Chị Tần Thiến ngước mắt, nhìn chúng tôi nói rõ từng từ từng chữ.
Lòng tôi chợt run lên, lén liếc nhìn Tần Xuyên, cậu ta vẫn còn gân cổ lên
cãi với chị Tần Thiến cái gì mà chị ấy quá ngây thơ và bạo lực, động tí
can thiệp vào chuyện của em trai, nhưng trên nét mặt của cậu ta, tôi rõ
ràng nhìn thấy sự hoảng loạn và ngượng ngùng.
Chị Tần Thiến ngồi
thêm một lát, hai chị em bàn nhau mở một cửa hàng bánh ngọt ở Bắc Kinh,
Tần Xuyên muốn mời chị Tần Thiến làm nhà đầu tư, lúc ấy tôi mới biết thì ra Tần Xuyên đã sớm có ý định kinh doanh bên ngoài trường học từ lâu.
Bàn chuyện nghiêm túc nên cả hai thu lại tính cách bạo lực và không
nghiêm túc thường ngày, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, khiến tôi không thể
không phục gen kinh doanh mạnh mẽ của nhà họ Tần.
Chị Tần Thiến
vẫn thần bí như thế, không cho Tần Xuyên biết nơi mình đang ở, cũng
không có ý định về thăm nhà, chỉ bảo vài hôm nữa lại đến, tôi đoán chắc
chắn chị ấy sẽ kiểm tra bất ngờ. Trước khi đi, chị ấy lo lắng nhìn Tần
Xuyên, Tần Xuyên chỉ thiếu nước giơ tay lên trời mà thề rằng không hề có ý định “vấy bẩn” tôi chị ấy mới hơi yên tâm.
Tiễn chị Tần Thiến
rồi chúng tôi vào siêu thị gần đó mua băng dính để về cứu chữa cho cánh
cửa lung lay sắp đổ ở nhà. Suốt dọc đường Tần Xuyên cứ cằn nhằn chị gái
mình dã man, còn tôi đi bên cạnh chỉ biết cười khan. Khi chúng tôi đi
xuống dưới, đang định nói mua ít canh cay lên ăn thì nhìn thấy chiếc
Audi quen thuộc.
Dương Trừng mở cửa xuống xe, Vương Oánh đang
ngồi ở ghế lái phụ cũng bước xuống, anh đi về phía tôi, tôi giật lùi nấp sau lưng Tần Xuyên.
“Kiều Kiều.” Dương Trừng gọi lên tôi.
Tôi cúi đầu, không đáp.
“Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện đi.” Dương Trừng lại tiến thêm một bước.
“Cô ấy không muốn nói chuyện với cậu.” Tần Xuyên đứng chắn trước mặt tôi.
“Tôi cũng không muốn nói với cậu, tôi tìm Kiều Kiều, cậu tránh ra.” Dương Trừng lạnh lùng.
“Cậu tránh xa cô ấy ra một chút, nếu không tôi không đảm bảo sẽ không đánh cậu đâu.” Tần Xuyên đứng im không nhúc nhích.
“Hai người làm gì thế? Không nói chuyện tử tế được à! Có gì thì phải nói ra, Kiều Kiều, Dương Trừng tìm cậu suốt buổi tối, cậu ấy rất lo lắng, dù
thế nào, mình nghĩ vẫn nên nói hết cho rõ, trốn tránh không phải cách
hay.” Vương Oánh đi tới kéo Tần Xuyên, “Anh đừng đứng đó tỏ ra trượng
nghĩa nữa, chuyện riêng của họ, có những việc muốn cũng không giúp được
đâu.”
Tần Xuyên đang rất găng vậy mà cũng dịu hẳn xuống, cậu ta
nghe lời Vương Oánh, lẳng lặng nhích sang bên một bước, lo lắng nhìn
tôi. Tôi mím chặt môi, tôi biết Vương Oánh nói đúng, né tránh làm con
rùa rụt cổ không thể giải quyết được gì, Tần Xuyên cũng không phải nơi
để tôi nương thân, cậu ta có cuộc sống riêng và bạn gái của mình, tôi
không thể vì tham lam chút ấm áp mà cứ ở lì đây không đi.
“Được, chúng ta nói chuyện.” Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói.
Tôi và Dương Trừng quay lại xe của anh, Tần Xuyên không yên tâm, kéo Vương
Oánh ra vườn hoa bên cạnh ngồi đợi. Trong xe, Dương Trừng đang mở nhạc
của Enya, trước kia tôi không bao giờ nghe những thể loại này, trong CD
của tôi chỉ có nhạc Châu Kiệt Luân, Ngũ Nguyệt Thiên. Một người bước vào cuộc sống của một người khác, giống như cơn gió thoảng thổi qua mặt hồ, kiểu gì cũng lưu lại dấu vết, nhẹ thì như một bài hát, nặng thì là vết
sẹo trong lòng. Tôi tưởng tôi có thể thản nhiên, nhưng lại không khống
chế được bản thân, tôi đã đánh giá thấp thời gian.
“Nhậm Tư Vũ tới tìm em.” Tôi lên tiếng, nước mắt lặng lẽ rơi, tôi thấy rất tủi thân.
“Kiều Kiều, anh xin lỗi.” Dương Trừng thản nhiên như không.
“Dương Trừng, trước kia em mãi không thể hiểu, tại sao anh lại thích em, nhưng em không ngờ, thì ra anh lại không thích em như thế.” Tôi chậm rãi kể
lể sự không quan trọng của mình trong lòng anh, trái tim thắt lại đau
đớn. “Nhậm Tư Vũ cho em biết, ngày trước anh thích Thiên Hỉ, những người ưu tú như bọn anh có phải không thể chấp nhận chuyện mình bị thua?
Nhưng anh không nên lấy em ra làm vật thế thân, em đã nói với anh rồi,
em chỉ là một người bình thường, thân hình tướng mạo, học lực, gia thế
đều rất bình thường, vì vậy mới ngốc nghếch bị thu hút bởi một người
không bình thường như anh, ngây ngốc mắc câu, ngu xuẩn tới mức tưởng
rằng mình đáng được yêu. Dương Trừng, sớm biết thế này, em nhất định sẽ
tránh anh thật xa.”
Chúng tôi im lặng một lúc, Enya vẫn đang khe
khẽ hát, Tần Xuyên và Vương Oánh vai chen vai ngồi bên ngoài, có lẽ bị
muỗi cắn chân, Vương Oánh vừa cằn nhằn vừa lấy tay quạt quạt, Tần Xuyên
thấy có muỗi, vỗ bộp một cái, Vương Oánh la oai oái, bệnh ưa sạch sẽ của cô ấy sao có thể chấp nhận thi thể của con muỗi xuất hiện trên da mình, Tần Xuyên vụng về lấy giấy ăn lau lau, tôi gần như có thể nghe tiếng cô ấy gầm lên. Cảnh tượng náo nhiệt ấy khiến tôi mỉm cười, tôi ngưỡng mộ
họ, rồi lại thấy buồn cho mình. Tần Xuyên đã có tình yêu của cậu ta, tôi biết, cậu ta không thể ứng cứu tôi nữa.
“Kiều Kiều, có những
chuyện anh không biết phải giải thích thế nào.” Dương Trừng ngập ngừng,
chân thành nói tiếp: “Anh cũng không muốn nói những lời hay ho để dỗ cho em vui. Kiều Kiều em rất tốt, rất ngây thơ, rất đáng yêu. Chúng ta bắt
đầu không tốt đẹp như em mong muốn, nhưng điều đó không có nghĩa những
ngày chúng ta ở bên nhau không đẹp. Em biết anh rồi đấy, đồ ăn mà không
ngon, dù đắt tới đâu anh cũng quyết không bao giờ đụng đũa. Anh không
phải là một người qua quýt, em là bạn gái ở bên anh lâu nhất, không ai
ngốc tới mức chỉ vì giận dỗi mà tiêu phí nhiều thời gian của bản thân
như thế. Em luôn nói anh căn bản cũng không biết bản thân muốn gì, đúng, không sai, anh đúng là không biết mình muốn gì, đến bây giờ anh vẫn
không hiểu, đối với những người như anh và Vương Oánh, ý nghĩa của cuộc
sống nằm ở đâu, vì vậy, anh luôn tìm niềm vui nhất thời. Nhưng, lúc này, có một điểm anh chắc chắn, đó chính là anh biết mình không muốn mất thứ gì. Kiều Kiều, anh không muốn mất em.”
Dương Trừng nhẹ nhàng kéo tay tôi, ngón tay tôi cứng lại, nhưng không từ chối. Những lời Dương
Trừng nói đã vỗ về tôi, cuối cùng cũng ban cho tôi chút ấm áp sau hai
ngày mưa gió bão bùng. Câu xin lỗi luôn khiến trái tim rung động hơn
những lời tuyệt tình, tôi giống như người đang rơi xuống vực, mắc vào
một ngọn cây, thương tích đầy mình nhưng không thịt nát xương tan. Có
điều tôi vẫn bị tổn thương, vẫn buồn, vẫn tức giận. Tôi tuyệt đối không
tha thứ cho anh, chỉ là trong những lúc thế này, tôi rất không muốn ở
một mình. Hình ảnh Tần Xuyên và Vương Oánh ngồi ngoài kia, rõ ràng đẹp
đẽ, khiến tôi không dám một mình đối diện. Tôi sợ phải phơi bày nỗi
thống khổ của mình trước mặt họ, tôi sợ hạnh phúc của người khác trở
thành nỗi khó khăn của mình, tôi không muốn sau này, nhìn thấy Tần Xuyên và Vương Oánh bên nhau, thấy anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ ở bên nhau,
thấy Dương Trừng với Nhậm Tư Vũ hoặc một cô gái nào đó ở bên nhau, mà
tôi chỉ có một mình. Nếu đem nỗi đau đớn của cô đơn, của mất mát so với
nỗi đau của việc phải tha thứ, tôi đành lựa chọn tha thứ. Kẻ mạnh sẽ
quay người bỏ đi, chỉ kẻ yếu mới chấp nhận tha thứ.