Ngày 14 tháng 3, lễ Tình nhân trắng, cuối cùng tôi cũng thấy món quà mà anh
Tiểu Thuyền tặng Thiên Hỉ, đó là một bức tranh đủ màu sắc được ghép từ
hạt đậu và hạt gạo. Những hạt kê nhỏ xíu màu vàng làm màu nền, đậu đỏ và gạo trắng ghép thành nhiều bông hoa nhỏ, đậu xanh làm nhụy, lúa mạch và đậu tương làm viền, bên trên còn xếp một dòng chữ: The One.
Món
quà khiến cả phòng tôi sốc nặng, ngay cả người luôn độc mồm độc miệng
như Vương Oánh cũng im lặng. Chúng tôi đều biết, bức tranh nhìn thì khá
đơn giản nhưng bắt tay vào làm thì khó tới mức nào. Những hạt gạo nhỏ
xíu như thế, ngồi ghép cho đầy bức tranh quả là một công trình vĩ đại,
hao tâm tổn trí, không phải việc ai cũng có thể làm được. Ngày hôm đó,
không ai chê anh Tiểu Thuyền nghèo, mà đều khen anh có lòng.
Buổi tối, Thiên Hỉ và anh Tiểu Thuyền tới Pizza Hut ăn một bữa. Vương Oánh
và Tần Xuyên cuống lên lo nhập hàng, lúc về đi qua làng hoa, Tần Xuyên
khôn lỏi mua luôn một bó hồng năm mươi bông với giá hai tệ một bông, lúc chuyển đồ vào căng-tin, cậu ta bán ra với giá mười tệ một bông, chưa
đến hai tiếng đồng hồ đã kiếm được bốn trăm tệ, sau đó vui vẻ mời Vương
Oánh và Từ Lâm, Na Na tới giúp đi ăn lẩu, nghe nói tiêu mất bốn trăm năm mươi tệ . Còn tôi được Dương Trừng đón đi ăn ở nhà hàng xoay trên tầng
thượng của tòa Côn Lôn, chúng tôi lẳng lặng ăn buffet hải sản. Về tới ký túc chỉ biết ngồi im nghe bọn Vương Oánh cậu một câu tôi một câu kể
chuyện bán hoa thú vị, tôi buồn bã vì không được đi cùng bọn họ.
Cuối tháng, quầy hàng của bọn Tần Xuyên bắt đầu mở cửa, điều tôi không ngờ
là, ngoài hai nhà đầu tư Tần Xuyên và Vương Oánh ra, đầu bếp của cửa
hàng đó chính là Đại Long.
Đại Long được Tần Xuyên tìm về, sau
khi ra khỏi trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên, cậu ta lang bạt khắp nơi, không đi học, cũng chẳng làm gì, một chàng trai mười tám, mười
chín tuổi, ăn không ngồi rồi ở nhà, vậy mà còn béo hơn thời đi học những năm mươi ki-lô, nếu gặp ngoài đường, có khi đi lướt qua nhau tôi cũng
không thể nhận ra Đại Long. Gia đình Đại Long đã đổi chỗ ở, nhưng bố cậu ta vẫn làm nghề cũ, bán bánh rán. Tần Xuyên đi mua bánh rán vô tình gặp bố Đại Long, thế là tìm được Đại Long.
Lúc nhìn thấy Tần Xuyên,
Đại Long sững người, nước mắt lăn vòng quanh, run rẩy buộc miệng gọi
“đại ca”. Nghe Tần Xuyên kể, một tên béo gần hai trăm ki-lô-gam* bổ nhào về phía cậu ta, cả hai suýt đục thủng cả bức tường thành hình người.
Đại Long bảo trại quản giáo thanh thiếu niên chẳng phải nơi tốt đẹp gì,
trẻ ngoan vào đó thành hư hết, còn đứa nào đã hư vào lại hư hơn. Thực
sự, có những đứa trẻ chưa hẳn đã làm việc gì xấu, như trộm cắp vặt hay
nhìn thấy cưỡng dâm, hiếp dâm bị bắt vào trong, khi ra chắc chắn tu
luyện thành những kẻ dám cầm dao cướp của giết người.
*Một ki-lô-gam ở Trung Quốc chỉ bằng 0.5 ki-lô-gam ở Việt Nam
Vào trong ấy, Đại Long khá ngoan ngoãn, nên luôn bị đám người xấu làm phiền bắt nạt, đến tận giờ thỉnh thoảng vẫn bị chúng tìm đến vòi tiền. Sau
khi biết chuyện, Tần Xuyên không nói không rằng, muốn dùng cách man rợ
của mình, đơn giản và trực tiếp giải quyết đám người xấu nghe nói đánh
đấm cũng rất khá kia. Tối hôm đại thắng, Đại Long mời Tần Xuyên về nhà
ăn cơm, món bánh Napoleon lâu không làm mà mùi vị vẫn ngon như cũ. Tần
Xuyên chợt nảy ra sáng kiến, hỏi Đại Long: “Sau này cậu định làm gì?”
Đại Long nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Em vẫn muốn làm đầu bếp.”
Thế là bắt đầu từ ngày hôm đó, Tần Xuyên mới nảy sinh ý định thuê quầy ở
căng-tin của trường. Hai tháng sau, Đại Long mặc bộ đồ đầu bếp trắng
tinh, cười ha ha đứng trước cửa số 15 trong căng-tin số 3 trường đại học B đón khách.
Chuyện này đối với tôi mà nói là một niềm vui lớn
bất ngờ, tôi vốn luôn thấy có lỗi với Đại Long, giờ lại được nhìn cậu ta và Tần Xuyên chen vai sát cánh, làm nghề mà cậu ta yêu thích, tôi vui
mừng hơn bất kỳ ai. Từ khi quầy số 15 mở cửa, tôi chẳng đi nơi nào khác
ăn cơm nữa. Tôi cam tâm tình nguyện cống hiến thẻ cơm của mình, lần nào
Đại Long cũng cho tôi nhiều thức ăn hơn, bỏ nhiều chân trâu hơn, lấy
nhiều điểm tâm hơn. Tần Xuyên phát hiện thì mắng cậu ta là ăn cây táo
rào cây sung, Đại Long ngượng ngùng gãi gãi đầu, còn tôi ra sức làm mặt
xấu với Tần Xuyên.
Tôi kéo hết những người quen trong trườn đến
ăn ở ô cửa số 15, anh Tiểu Thuyền ngày nào cũng mua bữa sáng cho Thiên
Hỉ ở đó, hằng tuần Vương Oánh đều sai bảo mẫu nhà mình đến đặt một loạt
các món ăn điểm tâm mang về cho người nhà ăn, Na Na tự nguyện làm nhân
viên phục vụ và marketing miến phí, chỉ cần hội sinh viên có hoạt động
gì, cô ấy lập tức lấy việc công làm việc riêng đến đây đặt đồ ăn, ngay
cả người thích ăn món thịt lợn tẩm bột ráng như Từ Lâm, vì không có ai
ăn cơm cùng cũng đành phải chuyển sang ăn đồ Tây ở ô số 15.
Tôi
kéo bằng được Dương Trừng đến, anh không thể lý giải nổi tình bạn của
những người như chúng tôi. Trước sự xuất hiện một cách kỳ lạ của một
người từng bị đưa vào trại giáo dục thanh thiếu niên như Đại Long, anh
tỏ ra vô cùng bất ngờ, và điều anh không thể chấp nhận được là, từ trước đến nay anh vẫn kiên định cho rằng Vương Oánh ở cùng một thế giới với
mình, vậy mà lại có thể nhanh chóng hòa nhập với chúng tôi. Giống như
Tần Xuyên, Đại Long cũng rất tự nhiên nảy sinh ra ác cảm với Dương
Trừng, lần đầu tiên Dương Trừng bị tôi ép đến ăn ở quầy số 15, Đại Long
cân thiếu cho anh hẳn hai lạng. Dương Trừng cười nhạt, một tay bưng đĩa
đồ ăn đơn giản chỉ có vài bông súp lơ, một tay bưng đĩa cơm cà ri đầy ăm ắp của tôi, quay người đi tìm quản lý căng-tin, tôi vội vàng chạy theo
kéo anh lại, Đại Long lúc ấy mới ấm ức bổ sung thêm cho Dương Trừng.
Chúng tôi ngồi quanh một bàn, Vương Oánh gõ gõ đũa nhìn Dương Trừng bảo: “Sau này cạu phải thường xuyên đến ủng hộ công việc làm ăn của bọn tôi đấy.”
“Thôi thôi.” Tôi thầm nghĩ, không gây thêm rắc rối là may, còn mong anh đến giúp đỡ.
“Được.”
Dương Trừng vui vẻ nhận lời, anh quay người đi đến quầy, Tần Xuyên và Đại
Long phớt lờ anh, Dương Trừng gõ gõ vào cửa kính, “Cho năm mươi cốc trà
sữa.”
“Không bán.” Tần Xuyên từ chối thẳng thừng.
Tôi thấy Dương Trừng lại chuẩn bị đi về phía quản lý căng-tin, vội vàng lao ra
kéo anh lại. Bàn chúng tôi rất ồn ào, nhanh chóng trở thành trung tâm
của sự chú ý. Khuôn mặt hầm hè của Tần Xuyên sau ô cửa kính và vẻ mặt
kiêu ngạo của Dương Trừng cưa lắc qua lắc lại trước mắt tôi, tôi cảm
thấy cuộc sống của mình, hình như càng ngày càng thú vị…
Cuộc
sống cứ thế trôi qua, tôi và Dương Trừng phá vỡ lời nguyền “bên nhau
nhiều nhất cũng chỉ ba tháng” của mọi người về anh. Nhưng thười gian ở
bên nhau của chúng tôi không nhiều, anh có những người bạn “con ông cháu cha” giống mình, tôi có đám bạn “dân thường” của tôi, sự bất an và hi
vọng của thời kỳ đầu mới yêu đã hoàn toàn biến mất. Tình yêu đó không
giống như tôi mong muốn, tôi không tách Dương Trừng, tôi thấy đó không
phải là lỗi của anh ấy, thứ mà chúng tôi đối mặt là một bài toán lớn của cuộc đời, song lại không tìm ra đúng công thức để giải được nó. Thiên
Hỉ và anh Tiểu Thuyền đang đi về phái đích cuối cùng của tình yêu, còn
tôi và Dương Trừng như người bị lạc đường, cứ mải miết đi về phía trước
nhưng căn bản không phân biệt rõ được đó là hướng nào.