Diệp Hoan ngơ ngác nhìn điện thoại nửa ngày nói không ra lời.
Thời khắc quan trọng tới mạng người, cái tên khốn Hà Bình này lại dám tắt điện thoại...
Một người có thể lên làm đại đội trưởng bộ đội đặc chủng, khẳng định
phải có mặt bất phàm của anh ta, tất nhiên không phải là kẻ tầm thường.
Trán Diệp Hoan bốc lên đầy mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ? Đành phải báo cảnh sát thôi.
Dù sao hắn tuyệt sẽ không bắt chước mấy bộ phim Hollywood, trở thành
siêu anh hùng ngu ngốc, một mình cứu vớt toàn bộ thế giới. Chỉ có siêu
nhân mới mặc quần sịp ra ngoài bay loạn khắp nơi, còn Diệp Hoan hắn
không phải là kẻ biến thái mặc quần sịp bên ngoài quần dài.
Vừa định bấm gọi 110, điện thoại Diệp Hoan lại rung lên.
Hà Bình đã gọi lại.
"Diệp Hoan, cậu vừa nói... tầng mười khách sạn Kinh Thành bị kẻ cướp khống chế? Lại còn giết người? Có chuyện này sao?"
Diệp Hoan nước mắt rơi đầy mặt: "Đương nhiên là có!"
Hà Bình thì thào tự nói: "Bố khỉ! Mình còn tưởng đang nằm mơ..."
Diệp Hoan: "... ..."
"Đối phương có bao nhiêu người? Chúng dùng loại vũ khí nào? Con tin bao nhiêu người?" Hà Bình nghiêm túc hỏi chi tiết.
"Bọn cướp ước chừng mười mấy người, dùng khẩu CTAR 21, con tin hơn một trăm người."
"Diệp Hoan, cậu vẫn còn quân tịch cho nên cậu bây giờ vẫn còn là quân nhân. Hiện tại tôi lệnh cho trung úy Diệp Hoan trở về đơn vị, tiếp nhận chỉ huy của tôi."
"Rõ!"
"Cậu tìm nơi an toàn ẩn nấp đã, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của tôi , tôi phải xin chỉ thị thủ trưởng quân khu, sau đó mới có thể điều động
quân đội."
"Rõ!"
Tiếp theo Diệp Hoan nhỏ giọng yếu ớt mà nói: "Đội trưởng ... Anh vừa rồi làm gì vậy, sao lại cúp điện thoại của tôi thế?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến Hà Bình tiếng nói lạnh lùng: "... Vừa rồi chưa tỉnh ngủ."
... ...
Cúp điện thoại, Diệp Hoan lục soát người gã đàn ông vừa bị hắn hạ gục, lấy được một khẩu súng.
Mệnh lệnh Hà Bình hiện tại là ẩn nấp chờ lệnh, trong đầu Diệp Hoan cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Lai lịch bọn cướp đến cùng thế nào, mục đích bọn hắn bắt cóc con tin
là gì, quan trọng hơn là, bọn hắn sẽ không làm thương tổn ba người kia
chứ?
Tình huống quá mức nguy hiểm, chờ lệnh tại chỗ sẽ làm hỏng rất nhiều
thời cơ chiến đấu, những người khác chết Diệp Hoan cũng không quan tâm,
hắn lo lắng ba cô gái có chuyện, vạn nhất bọn cướp sinh ra sát ý, đem
các nàng trở thành pháo hôi, hoặc là tên cướp nào đó thú tính bộc
phát...
Để tránh bi kịch xảy ra, không thể khiến nó phát sinh!
Diệp Hoan cắn răng, hóp lưng lại như mèo, thò đầu ra, cẩn thận từng
li từng tí quan sát một phen, sau đó thân hình nhảy lên, lại từ sân
thượng tầng chín nhảy lên tầng mười...
Lúc này cái xác tên cướp áo đen bị Diệp Hoan giết đã bị đồng bọn phát hiện, bọn cướp ở tầng mười lập tức khẩn trương lên, thần sắc vội vàng
mà ngưng trọng đứng lên tìm kiếm bốn phía, trong phòng nghỉ, bọn cướp
tăng cường khống chế nghiêm ngặt con tin.
Ba người Chu Mị cũng ở trong đám con tin, tìm kiếm trong đám người vô số lần xác định Diệp Hoan không bị bắt, lại thấy bọn cướp ngày càng
ngưng trọng, cùng với xác tên đồng bọn bị đem đi. Ba người Chu Mị không
biểu hiện gì nhưng trong mắt lại toát ra kinh hỉ.
Không sai! Là hắn!
Diệp Hoan không bị bắt, hắn trốn ở nơi nào đó đợi cơ hội cứu mọi người.
Khóe miệng ba cô gái đồng thời nở nụ cười mừng rỡ, vừa nghĩ tới Diệp
Hoan ở gần nơi này, tâm tình vốn là kinh hoảng, e ngại lập tức trấn tĩnh lại.
Có hắn ở đây, trời muốn sập cũng không được.
Nhưng mà ba người cũng tràn đầy nghi hoặc.
Những người này vừa tiến đến liền nói tên Diệp Hoan, rất rõ ràng mục tiêu bọn họ là Diệp Hoan.
Rốt cuộc thì bọn chúng là ai?
Trong khi ba cô gái đang suy nghĩ, tên cướp trung niên cầm đầu xụ mặt đi vào, đứng trước mặt mọi người, con mắt như lưỡi độc xà lạnh lùng đảo qua đảo lại.
"Chư vị, vừa mới đã xảy ra một chuyện rất không vui, một gã thủ hạ
của ta bị giết, các vị nhất định cảm thấy thật cao hứng, bởi vì điều này chứng tỏ có người nấp ở trong một góc khác chờ cơ hội cứu các vị, bất
quá đừng cao hứng quá sớm. Hắn không có bất cứ cơ hội nào cứu các người
bởi vì dưới họng súng của ta, bất kỳ hành động dị thường nào xảy ra cũng khiến chúng ta nổ súng bắn chết các người."
Mọi người nghe vậy lập tức chán nản gục đầu xuống, biểu lộ vui sướng giảm đi, nét ảm đạm trong ánh mắt liền thấy rõ.
Thủ lĩnh bọn cướp nói không sai, sức mạnh một người không cách nào
cùng lúc hạ gục nhiều tên cướp như vậy, một khi phát sinh chuyện gì, bọn cướp bắt những người bị bắt cóc đứng mũi chịu sào ,trở thành người bị
hại.
Tên thủ lĩnh liếm đôi môi khô héo, cười nói: "Bất quá các vị đừng quá khẩn trương, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không làm thương
tổn các vị, hiện tại, ai có thể nói cho ta biết, Diệp Hoan tiên sinh ở
nơi nào? Người vừa mới giết tên thủ hạ của ta, phải chăng là hắn a?"
Đám người yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trong trầm mặc, bỗng nhiên có một thanh âm nhu nhược run rẩy phát ra: "Tôi... Tôi nói ra , các ngươi có thể bảo đảm an toàn của tôi ?"
Ánh mắt tên thủ lĩnh sáng lên, nụ cười càng rộng mở: "Đương nhiên,
chúng tôi chỉ vì Diệp Hoan mà đến, không quan hệ mọi người, chúng tôi
cũng không muốn tổn thương ai. Ngài biết Diệp Hoan ở nơi nào sao?"
Tất cả mọi người nhìn lại người nọ, thấy người kia là một tên phú
thương khoảng năm mươi tuổi, họ Vương, là một chủ tịch công ty thực
phẩm.
Trong mắt mọi người lập tức tràn đầy xem thường, đương nhiên, cũng có vài người hối hận, hối hận chính mình không đoạt trước cơ hội báo cáo
với bọn cướp, đổi được khả năng sống sót .
Vương phú thương không dám đối diện ánh mắt mọi người, khó khăn nuốt
nuốt nước miếng, nói: "Diệp tiên sinh... Có lẽ không có ở chỗ này."
Thủ lĩnh bọn cướp khẽ nhíu mày: "Vị tiên sinh này, thời gian của chúng tôi không nhiều, đừng nói nhảm những gì không giá trị."
"Vâng, thời điểm chúng tôi bị các người áp chế về phòng nghỉ, tôi
quay đầu lại tận mắt thấy Diệp tiên sinh giết một thủ hạ của ông, sau đó trở mình nhảy xuống sân thượng tầng chín, nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, hắn có lẽ đang ở tầng chín..."
Sắc mặt tên thủ lĩnh thoáng đổi, chìm chằm chằm một lát, xác định
Vương phú thương cũng không có vẻ nói dối, vung tay lên, ra lệnh: "Lưu
hai người trông coi bọn chúng, những người khác cùng ta xuống lầu chín!"
Lũ cướp im lặng rời đi, trong phòng nghỉ chỉ còn hai tên cướp trông coi con tin.
Trong đám người, tính khí nóng nảy của Cao Thắng Nam bộc phát, nhịn
không được bỗng nhiên xoay người, hung hăng tát hai cái lên mặt tên mật
báo kia, sau đó cô liên tục lên gối vào bụng của hắn, Vương phú thương
hét thảm, đau đớn gục xuống.
Hai tên cướp ở lại lập tức chĩa súng xuống, Cao Thắng Nam mới không tình nguyện cách hắn xa chút ít.
"Cặn bã!" Cao Thắng Nam khinh miệt Vương phú thương.
Chu Mị lặng lẽ kéo Cao Thắng Nam một cái, ánh mắt lạnh lùng quét qua
tên Vương phú thương, bình tĩnh nói: "Thắng Nam, chớ chấp nhặt cùng loại người này, ở đây dạng người bại hoại gì cũng có, cô tức giận làm gì?
Yên tâm đi, hắn sẽ có báo ứng đấy."
Mọi người nghe xong đều xì xào sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Vương phú thương vừa xem thường vừa thương hại.
Chu Mị - con gái nuôi của tổng giám đốc tập đoàn Đằng Long, cô liên
tục nói ra hai chữ "Báo ứng" đủ thấy được từ hôm nay trở đi công ty của
tên Vương phú thương sẽ bị xóa sổ khỏi giới kinh doanh trong nước. Sau
đêm nay cho dù hắn sống sót, quãng đời còn lại cũng sẽ biến thành gã bần hàn mà thôi.
Bất luận kẻ nào cũng không nhận ra, cô gái chính giữa ba người, chân
mày lá liễu vũ mị của Liễu Mi cũng nhướn lên, ánh mắt nhanh chóng xuất
hiện một tia âm lệ.
Liễu đại tiểu thư xuất thân từ hắc bang tự nhiên không phải hiền lành gì, tên Vương phú thương về sau lúc sạt nghiệp chỉ sợ cũng không được
yên thân, hạng người đê tiện Liễu Mi gặp quá nhiều, cũng im lặng cho
qua, người ta có thể bán đứng nàng nhưng tuyệt đối không thể bán đứng
Diệp Hoan.
Diệp Hoan một mực ghé đầu vào bên trong sân thượng tầng mười, thi thể tên cướp bị hắn giết đã được đem đi, bọn chúng đã lùng sục khắp nơi
nhưng cái sân thượng này không ai để ý tới.
Trong hành lang yên tĩnh, tất cả lũ cướp đều chạy xuống tầng chín, chỉ còn lưu lại hai gã canh giữ trong phòng nghỉ.
Chờ giây lát, Diệp Hoan cảnh giác ngẩng đầu, phát hiện bốn phía đã
không còn động tĩnh, vì vậy lặng lẽ đứng người lên, rón ra rón rén hướng tới phòng nghỉ .
Tìm cách cứu ba bà nương này cho bớt lo lắng, sau đó... Bốn người sẽ lén trốn ra ngoài.
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Diệp Hoan.
Về phần làm sao cứu viện những con tin khác, làm sao bắt gọn lũ cướp
này... Đó là việc của tên Hà Bình, chẳng có nửa điểm liên quan tới Diệp
Hoan.
Bí mật đi đến bên ngoài phòng nghỉ, Diệp Hoan chậm rãi thăm dò, phát
hiện hai tên cướp đang ở cùng một chỗ, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc,
nghiêng khẩu súng trên tay, thần thái rất nhàn nhã. Hiển nhiên việc
trông coi những người này đối với bọn chúng thật sự dễ dàng, hơn nữa bọn chúng cũng không ngờ tới việc kẻ đánh chết tên đồng bọn của chúng đang
thần không biết quỷ không hay trở lại tầng mười.
Diệp Hoan ghé xuống sàn nhà bóng loáng, chậm chạp trườn về phía trước như một con giun, mượn thân hình của con tin làm vật che chắn, từng
chút một tới gần hai tên cướp.
Gần vị trí bên cạnh cửa phòng nghỉ, Chu Mị và mọi người mở to hai
mắt, không dám tin nhìn Diệp Hoan đang lặng lẽ hành động, ánh mắt mọi
người đều sáng lên, đã có Vương phú thương làm tấm gương, mọi người lúc
này vô cùng ăn ý, làm bộ như không hay biết, không có một ai lên tiếng.
Hơn trăm người cứ như vậy theo dõi Diệp Hoan chậm rãi trườn bò tới phía họ….
Một mực bò đến giữa đám người, Diệp Hoan không có đứng lên, chỉ trở
mình, nằm ngửa mặt lên trời, nháy mắt với ba người Chu Mị sau đó hét lên một tiếng thảm thiết.
"Cứu mạng a...... Nữ lưu manh, có nữ lưu manh sờ tiểu đệ đệ của tôi!
Mau nhìn, mau nhìn, sờ cứng ngắc rồi... Các người mặc kệ sao? “
Mọi người đều xám mặt đi: "... ..."
Khuôn mặt ba cô gái cũng đỏ phừng phừng, Cao Thắng Nam không biết nhớ ra cái gì đó, cực kì xấu hổ, nguýt hắn rồi ngượng ngùng ngoảnh đi.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức thu hút sự chú ý của hai tên
cướp, hai người giữ chặt súng, cẩn thận từ từ bước lại gần, nhóm con tin rất tự giác nhường ra một con đường cho hai tên cướp này
Vừa tiếp cận tiếng kêu thảm thiết không ngừng của Diệp Hoan, tên cướp chưa kịp quát lớn, Diệp Hoan đang lăn lộn dưới đất bỗng nhiên bật dậy,
xuất thủ nhanh như chớp.
Răng rắc!
Một trong hai tên bị cổ tay Diệp Hoan chặt gãy xương cổ, không kịp kêu tiếng nào, nhũn người ngã xuống đất.
Diệp Hoan hạ thủ nhanh chóng, lập tức phóng tới tên cướp còn lại,
tên kia kinh hãi lui lại hai bước, thình lình lại bị Cao Thắng Nam cùng
Liễu Mi giữ lại. Đầu gối Cao Thắng Nam đột nhiên đá về phía bụng của gã, gã đau đớn cúi người, Liễu Mi ngay lập tức như một cao thủ Taekwondo
xuất đòn bổ gạch , một bàn tay chặt xuống hạ gục gã.
Chỉ trong vài giây, hai tên cướp được giải quyết một cách yên lặng, phối hợp thập phần hoàn mỹ.
Đám người reo hò vui sướng, lại bị Diệp Hoan làm cho kinh hoảng mà ngưng bặt.
"Tất cả câm miệng lại! Tưởng đang xem Cúp C1 à? Muốn hét thế nào thì
hét? Nếu để đám kia giết tới đây, thần tiên cũng cứu không được các
người!"
Lập tức mọi người câm như hến.
Ba người Chu Mị tiến lên giữ chặt tay của hắn, hạ thấp thanh âm cười
nói: "Em biết ngay, anh sẽ không vụng trộm chạy trốn một mình mà."
Diệp Hoan hắc hắc cười gượng.
Lời này thực làm hắn có chút xấu hổ không dám nhận, ông trời làm chứng, Diệp Hoan lúc ấy thật muốn chạy trốn một mình...
"Đừng nói cái gì nữa, các cô tranh thủ thời gian theo tôi đi, nơi đây rất nguy hiểm, các cô quá đẹp, cẩn thận bị lũ cướp kia cường bạo..."
Ba cô gái lộ ra vẻ mừng rỡ "Anh... là lo lắng chúng em, không bỏ được chúng em sao?"
Diệp Hoan cũng không quay đầu lại nói: "Đó là đương nhiên, rau cải
trắng tốt như vậy, để cho tôi hái tất nhiên là tốt hơn so với để cho đám cướp kia vặt."
………………..
Diệp Hoan mang theo ba người chuẩn bị trèo xuống phía dưới.
Hơn trăm vị khách quý trơ mắt nhìn Diệp Hoan, một thương gia trung
niên đi tới, yếu ớt nói: "Diệp tiên sinh, ngài... có thể mang chúng tôi
theo cùng không?"
"Không rảnh! Bộ đội đặc chủng đang tới đây, các người ráng mà đợi chút nữa..." Diệp Hoan quả quyết cự tuyệt.
Bảo vệ bản thân còn khó khăn, mang theo một người liền thêm một phần
nguy hiểm, Diệp Hoan mặc dù cũng là người có tiền nhưng hắn thật không
có nghĩ tới cứu mấy kẻ có tiền không quen biết hay ấn tượng gì này.
Điện thoại rung lên, giọng nói trầm ổn của Hà Bình truyền đến: "Diệp
Hoan, cậu bây giờ an toàn không? Chúng tôi đã tới khách sạn Kinh Thành,
cũng đã bố trí súng bắn tỉa ở phụ cận tòa nhà, lập tức chuẩn bị tấn
công."
Diệp Hoan mừng rỡ, vội vàng nói: "Tấn công vào đi, bọn cướp đang ở
tầng chín, lũ người này không đơn giản đâu, chúng đều đã trải qua huấn
luyện, bảo các anh em cẩn thận một chút."
Cúp điện thoại, Diệp Hoan chuẩn bị rút lui trước cùng ba cô gái, mọi
người trợn tròn mắt, đồng loạt khẩn cầu : "Diệp tiên sinh, bọn hắn nếu
như đi lên phát hiện hai tên đồng bọn kia bị chết thì chúng tôi đều phải bỏ mạng, Diệp tiên sinh, xin anh cứu chúng tôi..."
Diệp Hoan vừa trợn trắng mắt: "Tôi quen các người sao? Tôi tại sao phải cứu các người?"
Mọi người ngẩn ngơ: "Như thế nào ngài mới bằng lòng cứu?"
"Cho tôi chỗ tốt!" Diệp Hoan giờ phút này sắc mặt thật khó xem.
"Chỗ tốt gì?"
"Giao tài sản của các người cho tôi..."
Mọi người mồ hôi lạnh đầm đìa: ".........."
Ba cô gái mắc cỡ đầu rủ xuống đến mặt đất, chỉ mong tìm được cái khe hở nào đó để chui vào.
Cái tên chết tiệt này thật không biết xấu hổ mà...
Tay ngọc của ba cô nàng như ba cái bạch trảo hung ác véo vào hông
Diệp Hoan, hắn không thể không đổi giọng: "... Mỗi người mười triệu… à
không, ba mươi triệu!”
Ba cô nàng thấy chán nản, càng ra sức véo mạnh hơn.
"Đừng véo nữa! Mẹ nó, quyết định là giá này, không thay đổi nữa, lão
tử không thể cứu người không công được?" Dù hai bên hông đều đau thấu
tim gan nhưng Diệp Hoan vẫn vững vàng trước áp bách.
"Thành giao!" Mọi người sảng khoái đáp ứng.
Bọn họ đều là người đại phú đại quý, đều là tỷ phú, triệu phú, dùng ba mươi triệu mua mạng của mình, đáng giá.
Diệp Hoan đắc ý mừng rỡ: "Tranh thủ thời gian, mau viết chi phiếu đi."
Mọi người nhao nhao móc chi phiếu trong túi quần.
"Anh không sợ sau khi việc này kết thúc bọn họ không thừa nhận tấm chi phiếu đó sau ?" Chu Mị hỏi.
Diệp Hoan chẳng lo lắng: "Không sợ, tấm chi phiếu nếu không đổi
được tiền, tôi sẽ trói họ lại đòi tiền chuộc, không sợ họ không trả
tiền."
Mọi người phát lạnh, điền chữ viết lên chi phiếu càng cẩn thận hơn,
sợ viết sai chữ nào khiến Diệp Hoan đến ngân hàng không đổi được tiền
thì phiền phức lớn.
Sau khi viết xong, mọi người vẻ mặt buồn bực đem chi phiếu giao cho Diệp Hoan, trên mặt vẫn không thể không tươi cười .
Một tên thương nhân gia sản không lớn lắm, yêu cầu của Diệp Hoan
chiếm một phần không nhỏ gia sản của hắn,vẻ mặt đau xót, gắt gao nắm
chặt chi phiếu không chịu buông tay, nức nở nói: "Diệp tiên sinh, đám
cướp kia không phải vì ngài mà tới sao?”
Hai mắt Diệp Hoan bắn ra kim quang sắc bén, đầu ngón tay của hắn vân
vê một viên đạn, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tin tôi đi, tôi không giống bọn chúng. Bọn chúng muốn mạng người, còn tôi chỉ muốn tiền thôi…”