"Ông nội, Urani... là cái thứ gì?" Diệp Hoan dùng sức vò đầu, mảnh vụn da đầu bay múa đầy trời.
Thẩm Sùng Vũ trợn mắt: "Bất học Vô thuật! Ngay cả Urani cũng không biết, làm quân nhân cái kiểu gì hả?"
Thẩm Duệ rất nhanh đã thu hồi biểu tình khiếp sợ, mỉm cười giải
thích: "Urani là một loại nguyên tố phóng xạ, loại nguyên tố có thể
tìm thấy từ thiên nhiên này trước mắt được xem là loại nguyên
tố có giá trị nhất, số nguyên tử của nó là... Thôi, những thứ
này quá sâu, nói đơn giản vậy, thứ này sau khi trải qua nghiên cứu
phân tích nó có thể đủ dùng cho nhiên liệu hạt nhân, đồng thời, cũng
có thể chế tạo vũ khí nguyên tử, biết bom nguyên tử chứ? Trang bị chủ yếu của bom nguyên tử này chính là Urani 235, lực nổ tung của một
viên bom nguyên tử này đủ để hủy diệt một tòa thành thị..."
"Anh họ, anh nói chậm một chút, tôi chỉ mới học hóa học cơ sở, hơn
nữa khi còn đi học thầy cô cũng không dạy chúng tôi làm sao để tạo
bom nguyên tử..." Diệp Hoan mất cả nửa ngày mới tiêu hóa được lời giải thích của Thẩm Duệ, rốt cục vỗ đùi một cái: "Urani kỳ thực chính là thằng nhỏ bên trong bom nguyên tử, có đúng hay không? Có đúng hay
không? Các người nếu như giải thích đơn giản thẳng thắn hơn, tôi sớm
đã hiểu rồi."
"Thằng nhỏ của bom nguyên tử...?" Thẩm Sùng Vũ hai mắt đăm đăm, lặng
người thật lâu mới cười khổ nói: "Anh nhất định muốn hiểu như vậy cũng
được, kỳ thực ta cũng không hiểu lắm. Tóm lại nó chính là thứ đồ
chơi có tà tính nổ tung."
Thẩm Duệ quay đầu nói với Thẩm Sùng Vũ: "Ông nội, mỏ quặng Urani là
khoáng sản tài nguyên chiến lược do quốc gia quản chế nghiêm
ngặt, không có khả năng giao cho gia tộc tư nhân chứ?"
Thẩm Sùng Vũ gật gật đầu, nói: "Cái này ta đương nhiên biết, nhưng
mỏ Uranium của nhà chúng ta không ở trong nước, mà ở nước ngoài."
"Quốc gia nào?"
"Một tiểu quốc ở Bắc Phi. Bắc Phi loạn lạc, quanh năm chiến lửa không ngừng, năm ngoái tiểu quốc kia xảy ra một hồi chính biến. Cháu có biết cuộc chính biến Mares đó không? Người tên George kia dẫn quân chiếm đóng thủ đô, đoạt được chính quyền, thành lập chính phủ mới, một năm qua đi, thế cuộc trong nước dần dần ổn định. Tên George này phái
đặc sứ đi tới nước chúng ta, tặng cho chúng ta một mỏ Urani có trữ
lượng vô cùng phong phú."
Diệp Hoan trợn mắt lên: "Ông nội, ông đang kể chuyện cổ tích à? Cái
tên gia hỏa gọi là George, hắn thiên tân vạn khổ náo động cách
mạng, đoạt chính quyền, mục đích thật sự chính là đặc biệt tặng cho
Thẩm gia chúng ta một cái mỏ Urani?"
Thẩm Sùng Vũ nguýt hắn một cái rồi cười ha ha, nói: "Chuyện này a, ân oán bên trong rất dài đấy, phải nói từ mười năm trước. Hơn mười
năm trước, chính là thời kỳ kháng chiến, ta lúc đó là đội trưởng đội
du kích căn cứ địa tấn Bắc, có một lần dẫn thủ hạ đến pháo đài
của bọn Quỷ Tử, phát hiện bên trong pháo đài có một người da đen bị
trói... Lúc đó ta cùng bọn thủ hạ đều chưa từng thấy gia hỏa nào đen
như than đá, còn tưởng rằng quỷ đấy. Mọi người sợ đến chân đều mềm
nhũn, lúc đó một thủ hạ liền ôm lưỡi lê tới, chuẩn bị cho hắn một
cái xuyên tim, may là bị ta ngăn cản, lúc đó đi theo ta đều là một đám
đàn ông thô lỗ, chẳng biết được mấy chữ. Khách quan mà nói, ta vẫn
tính là tài hoa đứng đầu. Thời niên thiếu phải vùi đầu đọc sách ở
nhà tổ, miễn cưỡng cũng có thể xưng tụng là 'văn tri uyên bác', ta nhớ
được trong sách đã từng đề cập tới một vài điều kỳ thú ở thế giới bên
ngoài, trên thế giới quả thật có chủng tộc nhân loại da đen như
than.""
"Ta gọi thủ hạ mở trói buộc cho người da đen kia. Tên đó rất linh
hoạt, lại hiểu tiếng Anh, liên tiếp dùng tiếng Anh cảm tạ ta. Thủ hạ
không yên lòng a, hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là ủy khuất người da đen kia, sai người đem một chậu máu chó mực hất lên
người hắn để trừ tà, sau đó bọn thủ hạ mới dám tiếp cận..."
Sau đó ta đem hắn về nơi đóng quân, tìm tới đồng chí từng ở
phương tây hiểu tiếng phương tây đến làm phiên dịch. Đến lúc đó mới
biết, thì ra người da đen kia chạy trốn từ tô giới Anh ở Thượng Hải.
Thời kỳ đó tuy rằng ở bề ngoài từ lâu đã phế trừ chế độ nô lệ, thế
nhưng người Âu Châu căn bản vẫn không coi dân chúng ở các nước thuộc địa là con người. Người da đen kia đã bị đám người Anh mang tới nước ta
làm nô lệ. Hắn chịu không nổi rồi, thế là thừa dịp đám người Anh
không phòng bị, chạy trốn khỏi Thượng Hải. Ai ngờ thoát hang hổ lại
sa vào hang sói, khi đó nước ta đã bị bọn quỷ Nhật Bản xâm chiếm.
Ngoại hình của hắn ở nước ta quá bắt mắt, quả thực như là ngọn đèn
chiếu sáng giữa màn đêm. Cho nên hắn vừa trốn ra liền bị bọn Quỷ Tử bắt
giữ, nhốt hắn trong pháo đài. Ta cùng thủ hạ nếu như đến chậm một bước,
gia hoả này sẽ bị đưa đến phòng hóa nghiệm để giải phẫu nghiên cứu.”
"Người da đen đó được cứu vớt kịp thời, cảm kích ta vô cùng. Ta đối
xử với hắn cũng không tệ, cho ăn cho uống, còn trị thương cho hắn, dạy
hắn học tiếng Trung. Hắn là một người hiền lành, không mấy ngày liền
vỗ ngực đề nghị gia nhập đội du kích của chúng ta, giúp ta đánh bọn
Quỷ Tử. Hắn rất muốn học theo câu tục ngữ 'Sĩ vi tri kỷ giả tử ' (kẻ sĩ
có thể chết vì tri kỷ), bất quá ta cân nhắc rất lâu vẫn là không đáp
ứng, chủ yếu là vì người da đen kia dáng dấp kia quá khiếp người rồi.
Ta nói với hắn, hắn gia nhập đội du kích có sự hạn chế quá lớn, ban
ngày không thể ra chiến trường, quá rõ ràng rồi, cái kia màu da chỉ
thích hợp đánh đêm, đánh đêm vẫn không thể cười, nở nụ cười cũng chỉ
thấy hai hàng răng trắng tung bay ở giữa không trung, không chỉ đáng sợ, hơn nữa còn bại lộ mục tiêu..."
"Tên da đen đó rất thất vọng, ta định đưa hắn đi, dù sao khi đó đội
du kích chúng ta cũng không giàu có, không thể để tên gia hỏa này cả
ngày ăn uống chùa phí lương thực, nhưng nói cái gì hắn cũng không chịu
đi, luôn nói nợ ta một ân tình lớn, nhất định phải báo đáp.
Khi đó cuộc kháng chiến đã bị rơi vào tình nghiêm trọng, bọn Quỷ Tử nhiều lần càn quét căn cứ địa của ta, ta khi đó tâm tình rất phiền
muộn, một lòng chỉ muốn đuổi hắn đi, thế là nhờ mấy đồng chí hoạt
động bí mật đem hắn đưa lên cano đi Châu Phi, sẽ không quản hắn nữa,
bất quá trước khi đi vẫn là dặn dò mấy câu mang tính hình thức. Ta nói với hắn, quân đội Trung Quốc đang sôi nổi làm cách mạng, đạt được
nhiều kết quả tốt đẹp. Cậu nhanh chóng trở về Châu Phi của cậu,
cũng bắt đầu làm cách mạng đi, cố gắng giải phóng toàn bộ đồng bào da đen trên thế giới, để mọi người đều được sống bình đẳng.
Diệp Hoan nghe đến trợn cả mắt lên rồi, ha ha nói: "Ông dùng lý do này mà lừa được hắn á?"
Thẩm Sùng Vũ thở dài, ánh mắt xa xăm: "Vậy mới nói người đàn ông da đen đó đúng là người chất phác thuần khiết..."
"Không phải người da đen chất phác thuần khiết, mà là đội du kích
quá giảo hoạt. Ông nội à, ông đúng là chuyên gia lừa bịp đấy nhá..."
Nói còn chưa dứt lời, một ánh mắt bén nhọn của Thẩm Sùng Vũ trừng
qua, Diệp Hoan vội vàng đổi giọng: "... Lừa bịp huynh đệ cũng không
phải không được, người bạn da đen kia từ vạn lý xa xăm đi tới nước ta,
không nghĩ tới cuối cùng lại thua ở trong tay Đội trưởng đội du
kích nước ta, vài câu tùy tiện của ông liền lừa đuổi người ta trở
về Châu Phi, đúng là đáng thương mà..."
Thẩm Sùng Vũ nghe vậy phá lệ không nổi nóng. Trên mặt trái lại có hơi chút nét hổ thẹn.
"Thế sự vô thường, biến hóa khó lường, lúc đó ta không nghĩ tới
người da đen kia trở về Châu Phi lại thật sự chiêu binh mãi mã. Hắn học
được vài kiến thức chiến thuật du kích từ chỗ ta, vận dụng nó để đánh du kích với đám người Anh ở các nước thuộc địa. Cuộc chiến ngày càng mở
rộng quy mô khiến đám người Anh nhức đầu không thôi. Hai mươi mấy năm
sau khi thế chiến thứ hai kết thúc, Anh Quốc triệt để thối lui ra khỏi
các thuộc địa Bắc Phi, hắn lại đối nghịch với chính phủ mới thành lập,
cuộc chiến này diễn ra suốt mấy chục năm. Chí tử bất dịch kỳ chí (đến chết vẫn không dời ý chí), có thể nói là một Hắc hảo hán nổi tiếng ở Châu Phi..."
"Chết rồi à?"
"Phí lời, tuổi tác người da đen kia còn lớn hơn ta, tuổi thọ
bình quân của người Châu Phi rất ngắn. Niên kỷ 80 của thế kỷ trước
đã xuôi tay đi về phía Tây rồi."
"Vậy bây giờ người thành lập chính phủ mới tại Bắc Phi là người nào?"
"Chính phủ mới của đảng Mares? George là cháu trai của người da đen đó, cả nhà bọn họ ba đời đều dấn thân vào khởi nghĩa vũ trang, thẳng
đến năm ngoái mới vân khai kiến nguyệt, đạt được thành công. Thật không
dễ dàng..." Thẩm Sùng Vũ khá là cảm khái.
"Ông nội, ông tạo nghiệt này cũng quá lớn rồi, mấy câu nói liền lừa gạt ba đời nhà người ta làm phản tặc..."
Thẩm Sùng Vũ trừng mắt, cả giận nói: "Cái gì gọi là phản tặc? Đó gọi là dấn thân vào cách mạng! Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý vốn chính là như vậy, nếu như anh nói thì mấy chục năm
trước lão tử cũng là phản tặc, nếu như năm đó cách mạng không thành
công, hiện tại thằng nhóc anh chính là nhãi con phản tặc!"
Một câu nói tức giận đùng đùng, lại nói lộ ra bản chất chiến
tranh ngàn năm không đổi, Diệp Hoan nghĩ cảm thấy cũng đúng. Hắn bĩu
môi, không lên tiếng nữa.
Thẩm Sùng Vũ ho hai tiếng, tiếp tục nói: "... Người da đen đó quả
thật là phúc hậu, hắn đối với ơn cứu mạng năm đó một mực nhớ
mãi không quên, đồng thời giáo dục con cháu của hắn, phần ân tình này
sớm muộn cũng phải hoàn báo. Sau khi cháu trai George của hắn thành
lập chính phủ mới, việc đầu tiên là phái đặc sứ đến nước ta đề
nghị thành lập quan hệ ngoại giao, đồng thời đem một mỏ khoáng sản
đã xác minh rõ số lượng dự trữ Urani trong quốc gia hắn giao
dịch với ta. Hắn lấy giá tiền đặc biệt thấp bán quyền khai thác
cho nước ta, mà loại Mỏ Urani này thuộc về tài nguyên chiến lược,
chính phủ ta tự nhiên sẽ không cho phép gia tộc tư nhân nắm giữ, nhưng nhân duyên trong chuyện này là do Thẩm gia chúng ta gây dựng, chính
phủ cũng không thể bạc đãi chúng ta. Trước đó vài ngày, số một thủ
trưởng tới thăm ta, có đề nghị chính phủ sẽ phụ trách tất cả kinh
phí đầu tư khai thác cái Mỏ Urani này, hưởng 80% lợi nhuận, mà Thẩm
gia chúng ta không cần bỏ ra một phân tiền nào vẫn được hưởng 20% lợi nhuận.”
Diệp Hoan cùng Thẩm Duệ giật mình, thì ra ngọn nguồn của
chuyện này là như vậy, phần sản nghiệp đột nhiên rơi xuống đầu này lại là kết quả do ‘vô tâm trồng liễu’ mà thành (Trích trong một câu ngạn ngữ quen thuộc ở Trung Quốc: Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tâm trồng liễu, liễu xanh um). Chẳng ai nghĩ tới người bạn da đen kia và con cháu ông ta lại tình
nghĩa đến thế, mấy chục năm rồi vẫn đau đáu món nợ ân tình thuở trẻ. Đến khi có cơ hội liền lập tức trả ơn. Nói ra cũng thật là một giai thoại.
Năm đó gieo xuống thiện nhân, hôm nay gặt hái được thiện quả.
Diệp Hoan than thở nói: "Ông già da đen đã qua đời kia cũng không
dễ dàng, làm cách mạng nhiều năm như vậy vẫn không thành công, cháu
trai ông ta giỏi giang hơn ông ta nhiều..."
Thẩm Sùng Vũ cười ha ha, nói: "Tiền nhân nếu không trồng cây, hậu
nhân nào có thể hóng mát? Có nhân mới có quả a. Từ khi hắn khởi nghĩa
cho tới tận bây giờ, kỳ thực ta vẫn luôn liên lạc qua lại với gia tộc
bọn họ. Nếu không như vậy, cháu trai của hắn ở đâu ra bản lĩnh nắm
được cả giang sơn tiểu quốc Bắc Phi đó?"
Diệp Hoan cùng Thẩm Duệ đồng thời ngẩn người, hai người đều không ngu ngốc, lập tức ngửi ra ẩn tình bên trong hai câu nói này.
Hai người đồng thời nhìn về phía lão gia tử, đã thấy trong mắt Thẩm Sùng Vũ thoáng qua vẻ đắc ý và giảo hoạt.
Diệp Hoan đã minh bạch. Nghe ý tứ trong lời này, đoán chừng việc
trang bị vũ khí cho phe cánh khởi nghĩa, huấn luyện quân đội, chiến
thuật chiến lược gì gì đó của chính phủ mới này đoán chừng rất có liên
quan đến Thẩm lão gia ngồi ở tận Trung Hoa. Hóa ra Thẩm lão gia mới là ông chủ lớn nhất đứng sau màn cướp đoạt chính quyền ở tiểu
quốc Bắc Phi, khó trách người ta vất vất vả vả giành được chính quyền chưa được bao lâu đã vội vã tặng mỏ Uranium quan trọng như vậy qua đây, còn gào khóc yêu cầu lão gia tử nhận lấy.
Lúc này ánh mắt Diệp Hoan nhìn ông nội mình cũng bắt đầu thay đổi.
Ông già thoạt nhìn ‘từ mi thiện mục’ (mặt mũi hiền lành)
này kỳ thực chính là một lão già âm hiểm, bao nhiêu tuổi rồi còn không
chịu an phận, lại reo rắc ý nghĩ xấu xa xuyên qua biển Đông, gieo tai
họa sang tuốt tận Châu Phi nhà người ta.
Thẩm Sùng Vũ chậm rãi nói: "20% cổ phần này, ta dự định phân cho
hai cháu. Thẩm Duệ, cháu là công chức chính phủ, chuyện Mỏ Urani không nên tiết lộ với người ngoài, truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt. Tạm thời chia cho cháu 9%, ít hơn một chút. Diệp Hoan nhập ngũ, cũng chưa
có chức tước gì, nhường cho hắn nhiều hơn một chút. Lại nói hai mươi năm qua Diệp Hoan lưu lạc ở bên ngoài, chịu không ít oan ức, Thẩm gia liên tục không có chăm sóc được cho hắn, Diệp Hoan nhận nhiều hơn cháu
một chút cũng là việc nên làm. Chén nước này ta tự thấy phan chia như
vậy là công bằng rồi, hai có ý kiến gì hay không?"
Thẩm Duệ vội vàng ngồi thẳng người, cung kính nói: "Ông nội nói thế
nào cháu liền làm như thế đó, cháu không có ý kiến gì hết. Cháu lớn
hơn Diệp Hoan, hơn nữa cháu là nhân viên công vụ, cầm nhiều tiền như vậy cũng không có chỗ tiêu, ông cho hay không cho cháu cũng không
nghĩ gì cả."
Thẩm Sùng Vũ khen ngợi gật đầu, quay đầu nhìn về Diệp Hoan: "Cháu thì sao? Có ý kiến gì hay không?"
"Ông nội, hai người nói mấy thứ gì mà tài nguyên chiến lược, gì mà
cổ phần, cháu nghe không hiểu lắm! Có thể nói cụ thể hơn một chút không, cái mỏ này đến cùng giá trị bao nhiêu tiền? Nói thật, mỏ Uranium ở
tuốt tận bên Châu Phi, xa xôi như vậy, nếu như chỉ trị giá mấy trăm đến ngàn vạn đồng thì cháu thực sự vẫn không có hứng thú với nó đâu, ông thích ai thì cứ cho người đó, cháu hiện tại không thiếu tiền."
Thẩm Sùng Vũ trừng mắt lên: "Đồ hỗn trướng! Mấy trăm đến ngàn vạn mà đáng để lão già này cố ý gọi hai đứa về đây nói chuyện xưa cả nửa ngày
hay sao? Ngàn vạn đồng còn chưa bằng số lẻ của nó!"
Thẩm Duệ ở một bên cười cười giải thích: "Mỏ Urani là tài nguyên
chiến lược các quốc gia quản chế, nghiêm cấm xuất khẩu, có tiền cũng
mua không được, nếu như nhất định muốn dùng giá trị để so sánh, ừm...
Cái mỏ này ít nhất có giá trị hơn trăm tỷ, hơn nữa còn là đô la
Mỹ..."
Hai mắt Diệp Hoan bỗng trợn to: "... ..."
Mẹ kiếp, mấy tên da đen Châu Phi kia lần này dọa lão tử nhảy dựng rồi.
Nếu như là 100 tỷ đô la mỹ, như vậy chính mình chiếm 11% cổ phần
chính là 11 tỷ đô la mỹ, tương đương bảy mươi, tám mươi tỷ Nhân Dân
Tệ...
Cho dù không kế thừa tập đoàn Đằng Long của mẹ Chu Dung thì hẳn
là trên bảng Forbes Rich List cũng có thể tìm được tên chính mình luôn nhỉ? Sau này ăn bánh quẩy... Thôi, hay là đừng bánh quẩy nữa, mua xe
thể thao, mua Lamborghini, mua 100 chiếc Lamborghini, lúc thì xếp thành
hình chữ S, lúc thì xếp thành hình B...
Thẩm Sùng Vũ hơi liếc mắt quan sát phản ứng của Diệp Hoan, khẽ hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Không biết mười mấy tỷ đô la Mỹ này đã đủ cho
anh để vào mắt hay chưa?”
"Quá để mắt rồi!" Diệp Hoan liên tục gật đầu.
Đúng là thần tài gõ cửa rồi!
Hôm qua rảnh rỗi dạo qua mấy diễn đàn, nhìn thấy cái biên lai nhận
tiền, không nghĩ tới hôm nay vận may nở rộ, tiền tài từ trên trời rơi
ngay trúng đầu…
Thẩm Sùng Vũ gật gật đầu, nói: "Chuyện cổ phần đã nói rõ rồi, nhưng
muốn làm chuyện này phải có danh nghĩa đàng hoàng. Diệp Hoan, đem tập
đoàn Đằng Long của mẹ cháu kéo vào chuyện này đi. Sau này chính phủ
ta đầu tư vào mỏ Urani, toàn bộ đều sẽ thông qua danh nghĩa của tập
đoàn Đằng Long, chính phủ không tiện lộ mặt. Cái mỏ kia sẽ do công
nhân và nhân viên của chính phủ tiếp quản, phụ trách xử lý mọi công việc nhưng cháu và Thẩm Duệ cũng nên phái người sang giám sát. Chuyện công
là công, tư là tư. Dù sao thì ngoại trừ chính phủ, cháu và Thẩm Duệ là
cổ đông lớn nhất. Ta đã già rồi, quản không được nhiều chuyện như vậy.
Công việc cụ thể bố trí như thế nào thì hai đứa tự thương lượng mà
làm."
Diệp Hoan cùng Thẩm Duệ đồng loạt gật đầu.
Diệp Hoan trong lòng vui vẻ, không bỏ ra một phân tiền, tự nhiên kiếm được vài tỷ, vô duyên vô cớ lại có một mớ tài sản ở hải ngoại, hơn
nữa còn là hợp lý hợp pháp, cái này còn kiếm tiền thần tốc hơn cả buôn
bán vũ khí. Vào lúc này Diệp Hoan thật hận không thể in cho mình một
tấm danh thiếp, trên đó viết "Cần nguyên liệu chế tạo vũ khí hạt nhân
xin hãy liên hệ", hắn sẽ cầm tập danh thiếp đi khắp nơi, thấy người nào
liền phát cho người đó.
... ...
... ...
Thẩm Sùng Vũ nói liên tục cả buổi cũng thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, ngón cái và ngón trỏ day day mí mắt.
Diệp Hoan và Thẩm Duệ thấy vậy liền nhanh chóng cáo từ.
Cả hai vừa đi đến cửa, Thẩm Sùng Vũ liền gọi Thẩm Duệ, bảo hắn ở lại một lát.
"Tiểu Duệ, việc liên quan đến phân chia cổ phần mỏ Urani, cháu thật sự không có ý kiến gì sao?"
Thẩm Duệ cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt điềm nhiên: "Ông nội, cháu
thật không có ý kiến, Diệp Hoan đã chịu không ít khổ cực, Thẩm gia cũng nên bù đắp cho hắn nhiều một chút."
Đôi mắt già nua vẩn đục của Thẩm Sùng Vũ bỗng nhiên lộ ra tinh
quang, ánh mắt sắc bén như đao dạo một vòng trên mặt Thẩm Duệ.
Sau đó ông nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu nói: "Không có ý kiến là tốt
rồi. Thẩm Duệ, ân oán đời trước là chuyện của đời trước, thế hệ các
cháu không nên tiếp tục kéo dài những ân oán này. Có thể buông bỏ được, nhìn thấu nó thì đời người mới thanh thản, phóng khoáng."
Mấy câu ‘ý tại ngôn ngoại’ (ý ở ngoài lời) này khiến Thẩm Duệ sợ hãi cả kinh, nhưng sắc mặt lập tức khôi phục như thường, kính cẩn
khom người, nói: "Lời ông nội dạy bảo cháu nhớ kỹ rồi."
Thẩm Duệ đi ra khỏi cửa, một cơn gió xuân vờn nhẹ qua má, lay động mấy cây liễu rủ, tơ liễu ven hồ chập chờn theo làn gió.
Thẩm Duệ mỉm cười, vẻ mặt dần dần xảy ra biến hóa, gương mặt ôn nhu
nho nhã trở nên dữ tợn đáng sợ, siết chặt hai nắm tay, bởi vì dùng
sức quá độ mà run rẩy lên!