Nhiệm vụ Cảnh Chí Quân bố trí, bây giờ Diệp Hoan đã làm xong phần việc của mình, vì vậy bắt đầu nhàn hạ.
Hiện tại tất cả cũng không xuất hiện việc ngoài ý muốn, rất tốt,
nhưng mười một người nếu muốn thần không biết quỷ không hay tiêu diệt
tất cả tháp quan sát và súng máy thì độ khó cũng không nhỏ. Tuy rằng
phục kích vào ban đêm là điểm mạnh nhiều năm qua của quân ta nhưng bọn
tội phạm buôn ma túy cũng không phải loại đến buổi tối sẽ biến thành mù
lòa đần độn.
Diệp Hoan một tay nắm chặt dao găm, tay kia châm một điếu thuốc, ngồi ở đường hầm sau tháp súng máy hút vài hơi thật sâu.
Dáng vẻ thật nhàn nhã, nhưng hắn đã quên mất vừa rồi vật lộn cùng gấu mẹ vĩ đại, quần áo đã bị xé thành mảnh nhỏ rồi, nếu như lúc này dùng
máy ảnh HD chụp cho hắn một tấm mà nói, vậy giống như một điếu thuốc cắm trên một đống thịt trắng, chẳng khác nào cống phẩm tế tổ.
Sắc đêm vẫn cực kì yên tĩnh, thế nhưng bão táp đã lặng lẽ nổi lên,
Diệp Hoan lúc này đang chờ đợi, chờ các chiến hữu làm xong nhiệm vụ của
mình, sau đó tập trung vũ khí hỏa lực hạng nặng thành một cái cày xới
tung cả trụ sở Hồng Ba hung ác này lên. Nếu Hồng Ba đã chết thì mọi thứ
đều OK, còn như mạng lớn không chết, mỗi người tới cho hắn ăn một viên
đạn là xong.
Nghe rất vô trách nhiệm nhưng đây là lý giải của Diệp Hoan với việc truyền đạt nhiệm vụ của Cảnh Chí Quân.
"Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả"
Ngẫm lại chính mình mấy tháng trước vẫn chỉ là một tên côn đồ lẫn lộn trong đám đầu đường xó chợ, ngay cả nhìn thấy bác gái cũng cười cười
trêu chọc, thế mà mới mấy tháng trôi qua, bản thân mình vậy mà ngàn dặm
xa xôi chạy đến rừng rậm nơi đất khách quê người chấp hành nhiệm vụ giết địch. Loại nhân sinh kỳ diệu biến chuyển dữ dội như vậy mấy ai có được?
Đợi khoảng mười phút cũng đã hút xong hai điếu thuốc, Diệp Hoan vẫn chưa thấy phía đông truyền đến tín hiệu.
Diệp Hoan hơi lo lắng, không phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi chứ?
Hiện giờ Diệp Hoan sợ nhất chính là xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn gì đó, điều này chắc chắn là điềm xấu. Nó chứng minh hành động đêm nay đã
bị bại lộ, nếu vậy tất cả đồng đội bao gồm cả bản thân mình đều sẽ gặp
nguy hiểm, sẽ phải hy sinh, phải chết trên mảnh đất khách quê người lạ
lẫm này.
Càng nghĩ càng thấy lo, huấn luyện 2 tháng trong quân doanh đặc
chủng, luyện bắn, luyện chiến đấu, hay sinh tồn dã ngoại... mục nào Diệp Hoan cũng đều ở trình độ gà mờ, tố chất tâm lí của cái loại gà mờ này
tất nhiên không cao, ngồi được thêm năm phút nữa, lúc này Diệp Hoan đã
đứng ngồi không yên.
Nhiệm vụ liều mạng lần này không phải chuyện đùa, dù cho bất cứ ai
không hoàn thành, vậy thì tất cả mọi thành viên trong tiểu đội đều sẽ bị liên lụy.
Diệp Hoan do dự rất lâu, sau đó quyết định tại đất nước xa lạ này hắn cần phải liều mạng một lần làm người tốt việc tốt, giúp đỡ đồng đội lúc hoạn nạn...
Không thể không nói trên đời này quả thật có người tốt bụng, tất
nhiên không phải tất cả những người tốt bụng đều làm được những chuyện
tốt, có kẻ đầy bụng từ bi bác ái thương dân oán trời nhưng lại chuyên
làm ra việc hại nước hại dân, loại người này từ cổ chí kim gặp qua không ít.
Vì vậy đồng chí tân binh Diệp Hoan vô tổ chức, vô kỷ luật quyết định hành động.
Thế là, một sự việc ngoài chỉ thị đã phát sinh, một chuyện xấu ngoài kế hoạch của Cảnh Chí Quân dần dần thành hình.
Theo như nhiệm vụ sớm định ra, Diệp Hoan khống chế súng liên thanh
mặt phía nam rồi canh giữ sau súng máy, chờ những đồng đội khác hoàn
thành nhiệm vụ của từng người, sau đó đồng loạt hướng về trụ sở Hồng Ba
mà nổ súng.
Trước khi Diệp Hoan rời khỏi súng liên thanh còn rất cẩn thận lo lắng sau khi bản thân rời đi chẳng may có phần tử tội phạm ma túy nào đó
khống chế được súng máy. Vì vậy hắn đào không ít đá bùn từ mặt đất,
giống như một bác sĩ ngoại khoa đang tiến hành giải phẫu, cực kì chuyên
tâm đem đá bùn nhét đầy vào trong nòng súng, còn lấy cành cây chèn lại,
rồi mới vác khẩu súng đột kích một lần nữa tiềm nhập vào màn đêm, lén
lén lút lút chạy vội về hướng năm trăm mét phía đông.
Thế là một thân thể lõa lồ trắng hếu không mảnh vải che thân lặng lẽ chuyển động trong màn đêm đen đặc...
Mục tiêu của hắn là tiến đến chỗ chiếc xe bọc thép trên mảnh đất trống giữa thôn xóm.
Diệp Hoan là kẻ rất thiếu hụt cảm giác an toàn, đặc biệt là trên
chiến trường. Hắn cố chấp cho rằng chui được vào trong chiếc xe lớn bọc
thép kia tương đối an toàn hơn... Dù sao xe bọc thép cũng trang bị súng
máy, bọn chiến hữu thất thủ hắn cũng có thể ở trong xe hỗ trợ bắn ra mấy phát, nếu tình hình bất thường ít nhất cũng có thể lái xe bọc thép ra
quay đầu bỏ chạy. Quả thật là một ý tưởng quá hoàn mỹ.
Bất quá bây giờ lòng tự tin của Diệp Hoan có điểm quá mức lạc quan mù quáng, hắn đã quên mất chính mình bình thường đến ô tô còn không biết
lái cho đàng hoàng, càng đừng nói đến chuyện làm siêu anh hùng vừa lái
xe bọc thép vừa bắn súng máy. Không biết nếu Diệp Hoan bị cảnh sát giao
thông bắt được hắn không có bằng lái xe bọc thép thì sẽ bị phạt như thế
nào? Chắc là treo xe một tháng chăng? Diệp Hoan đang chạy vội cũng cảm
thấy quái dị là tại sao lúc này rồi hắn vẫn còn nghĩ được mấy vấn đề
nhàm chán như thế.
Đội tuần tra của bọn ma túy thỉnh thoảng đi qua đi lại, phía trước
chỉ còn cách ngắn ngủn năm trăm mét nhưng Diệp Hoan tiến lên rất khó
khăn, mỗi lần có ánh đèn pin chói mắt của đội tuần tra lướt qua, hắn đều không thể không nằm rạp thân mình xuống đất không nhúc nhích. Tất nhiên hắn vẫn còn nhớ chính mình một thân da thịt trần truồng lõa thể quá gây chú ý, vì thế Diệp Hoan liền dùng một nhánh cây cành lá sum xuê yểm hộ, cả người mang một tư thái giống như mặt trời ôm lấy trái đất cẩn thận
nằm úp sấp xuống đất, chỉ có một nhánh cây che chắn thế mà lại không ai
phát hiện ra, đúng là một kì tích không nhỏ.
Di chuyển tầm mười phút, đã đến thời điểm mấu chốt Cảnh Chí Quân phân công, thế nhưng bên kia vẫn chưa phát ra chút tín hiệu hành động nào,
Diệp Hoan càng cảm thấy tình huống không ổn, nhất định là mắt xích nào
đó xảy ra vấn đề rồi.
Diệp Hoan mang theo tâm tình nặng nề vừa đi vừa dừng, giống y như các cao thủ võ hiệp võ nghệ cao cường trong phim kiếm hiệp, vất vả lắm mới
đi đến được bức tường thấp đằng sau xe bọc thép hai mươi mét, hắn dừng
lại thở hổn hển, nhẹ nhõm chửi thề mấy câu.
Để thân thể trần truồng chạy rông trên địa bàn địch, mặc dù đời này
hắn đã trải qua nhiều việc điên cuồng nhưng chỉ có đêm nay là kích thích nhất. Mà chuyện kích thích hơn vẫn còn ở đằng sau.
Mới thở gấp được vài hơi, Diệp Hoan bỗng nhiên giống như mèo hoang
đánh hơi được mùi nguy hiểm, lông tơ toàn thân dựng ngược, cảnh giác cao độ.
Hắn cảm giác thấy có người đang tới gần, thậm chí còn cảm nhận được
cả nhiệt độ ở trên người kẻ kia. Phản ứng đầu tiên của Diệp Hoan chính
là nắm chặt dao găm trong tay. Theo như suy đoán từ vô số tình tiết máu
chó, người xuất hiện ở đây hơn phân nửa là phần tử tội phạm không có đạo đức công cộng, không có ý thức giữ gìn vệ sinh, nửa đêm rời giường ra
ngoài "xè xè"...
Diệp Hoan tính toán đem "cái đó" của tên kia cắt bỏ, thuận tiện cảnh
cáo người đời, làm gương cho tất cả mọi người già trẻ lớn bé thấy được
một kết cục của việc bạ đâu tè đấy.
Ánh trăng mỏng manh trải xuống, bên trái bức tường thấp ló ra một
bóng dáng lờ mờ. Diệp Hoan tay cầm dao găm, mạnh mẽ nhảy ra, không chút
do dự hướng tới cổ người kia đâm tới, chỉ thấy ánh sáng lạnh xẹt qua,
kèm theo tiếng xé gió âm trầm, vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Thế nhưng vung xong một đao này, trái tim Diệp Hoan hốt nhiên trầm xuống. Mũi dao rơi vào khoảng không, đối phương là cao thủ!
Trải qua 2 tháng huấn luyện khiến cho phản ứng của Diệp Hoan trở nên
bén nhạy hơn rất nhiều, gần như khi một đao vừa thất bại, hắn đã đồng
thời bật người lên, sau đó tàn nhẫn đạp về hạ thân người kia, động tác
tay cũng không hề chậm, dồn sức vào con dao trong tay, nếu như một đao
kia vẫn không trúng, sẽ ngay lập tức bổ thêm cho đối phương một dao nữa. Ở nơi nguy hiểm cùng cực này, không được phép để cho đối phương có một
cơ hội nào để nghỉ ngơi kêu cứu!
Hiển nhiên đối phương thực sự là cao thủ, hơn nữa thân thủ có vẻ mạnh mẽ hơn Diệp Hoan rất nhiều. Hai chiêu Diệp Hoan vừa mới dùng đều bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải, chỉ là không biết vì lí do gì mà kẻ nọ một
mực không công kích, cũng không mở miệng nói, cứ trầm mặc tùy ý đón đỡ
một chiêu lại một chiêu của Diệp Hoan, đỡ đến thống khoái.
Dưới bóng đêm thâm trầm, bên cạnh bức tường thấp vắng vẻ, hai người
lặng lẽ đấu đến mười chiêu, cuối cùng Diệp Hoan càng đánh càng tuyệt
vọng không chịu nổi, hắn phát hiện đối phương nhường hắn, dù cho hắn
công kích mãnh liệt thế nào đối phương cũng vẫn ung dung tránh được. Cứ
đánh như vậy thật sự sẽ không có kết quả gì.
Vì thế Diệp Hoan ném con dao găm trong tay đi, nóng nảy rống lên:
"Ông nội nhà nó! vận số như cứt, đụng phải cao thủ câm điếc rồi..."
Không ngờ lúc này đối phương cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng là tiếng nước mình: "Đệt! Mày cũng là người Trung Quốc à?"
Diệp Hoan ngớ người: "Không phải hắn câm sao?”
Diệp Hoan lấy can đảm ghé sát mặt vào nhìn, lập tức tức giận đến mức Nhị đệ cũng thiếu chút nữa muốn tè ra: "Xạ Lang? con mẹ nó sao lại là anh
hả?"
Lúc này Xạ Lang cũng đã nhận ra là Diệp Hoan, vừa rồi hắn vẫn một mực không đánh trả thế mà bây giờ tức giận hung hăng đạp cho Diệp Hoan một
cái té ngã: "Mẹ nó cái thằng ranh này! Hù chết lão tử rồi! Cậu ở chỗ này làm gì? Quần áo đâu?"
Diệp Hoan không đáp lại, than thở nói: "Ai, đừng nói nữa, anh thì
sao? Anh chạy đến đây làm gì? Nhiệm vụ của anh không phải là tiêu diệt
trạm bảo vệ trước thôn Hồng Ba sao?"
Xạ Lang nhếch môi nói: "Anh đây vẫn luôn ở quanh đây đợi tín hiệu của chính ủy đấy chứ, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thấy tín hiệu đâu, tôi
đang nghĩ có phải có chỗ nào sơ suất rồi hay không, định quay lại tháp
súng phía đông xem một chút."
Trong màn đêm thăm thẳm hai người ngưng trọng nhìn nhau, thấy được sự nặng nề trong mắt người kia.
Xem ra đây không phải là ảo giác của một mình Diệp Hoan, hành động
lần này đúng là đã xảy ra vấn đề rồi, chẳng qua là trước mắt vẫn chưa
biết vấn đề ở chỗ nào.
Trầm mặc một lúc, Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi vào lúc anh công kích chú, vì sao chú không đánh trả?"
Nhắc tới việc này Xạ Lang liền nổi giận ầm ầm, phẫn nộ nói: "Con mẹ
nó, cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, đang không tự nhiên bị một
đống thịt trắng bầy nhầy công kích, lão tử thiếu chút nữa bị dọa sợ đến
mức đái cả ra quần, đâu ra tâm tư mà đánh trả nữa? Lúc đó trong lòng còn tự nhủ cái thôn này thật mẹ nó bất thường, nuôi heo cũng đều nuôi thành tinh. Bình thường không phải vẫn là người làm thịt heo sao? Ở nơi này
thế nào lại có con heo chộp dao găm làm thịt người? Thế này không phải
quá nghịch thiên rồi sao? May mắn là kỹ thuật giết mổ của con heo này
quá kém cỏi đi..."
Diệp Hoan mất hứng chửi lên: "Không nói được một câu tiếng người hả?
Lão tử giống heo ở chỗ nào? Ông anh gặp con heo nào nhẹ nhàng thanh
thoát như vậy chưa hả?"
Xạ Lang hồn nhiên không phát giác ra tâm tình bất mãn của Diệp Hoan,
gật đầu liên tục: "Nói cũng phải, tôi cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái,
thầm nghĩ bọn buôn ma túy này mẹ nó không có tính người, nuôi heo cũng
gầy như vậy, không phải bọn heo này nằm trong ổ cũng hít thuốc phiện đấy chứ?"
Diệp Hoan: ...
Hai người ngồi xổm dưới chân tường, đè thấp giọng trò chuyện. Xạ Lang chuyển mắt nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi:
"Người anh em, chú làm gì đến nông nỗi này?"
Diệp Hoan giận dữ nói: "Năm nay lão tử gặp hạn, bát tự không thông, đáng ra lần này không nên đi ra ngoài..."
Xạ Lang nhất thời mang vẻ mặt giật mình: "Bị cướp quần áo sao? Đám
buôn ma túy này thật quá kì dị, vậy mà còn có nghề tay trái..."
Diệp Hoan giải thích thay tội phạm ma túy: "Thật sự không có chuyện
này, bọn tội phạm này phải nói là cực kỳ chuyên nghiệp, có thể coi như
làm việc gì ra việc đấy, chắc chắn sẽ không kiêm việc làm trộm cướp, sở
dĩ anh đây biến thành thế này chủ yếu là do đụng phải nữ lưu manh..."
Diệp Hoan đem chuyện bi thảm mà mình gặp phải nói qua một lần, cuối
cùng bi phẫn thở dài: "Một cái Tam Giác Vàng nho nhỏ này quả thật là ẩn
chứa quá nhiều điều dơ bẩn, dạng xấu xa nào cũng có, haizz, quyết định
của quân khu sáng suốt đấy, những nơi như vậy nên tiêu diệt sạch sẽ
không chừa một cái!"
Xạ Lang nghe xong lập tức nghiến chặt quai hàm, nhịn cười đến mức khổ sở. Diệp Hoan không thể không có lòng tốt nhắc nhở: "Lúc này anh đừng
có mà cười, bằng không hai anh em mình đều toi."
"Haha, người anh em, hôm nay tôi thật sự được đại khai nhãn giới rồi, từ khi đại đội thành lập đến nay, lần đầu tiên tôi thấy có người chấp
hành nhiệm vụ mà phải uất ức như vậy đấy."
Diệp Hoan không cho là nhục, ngược lại còn hừ hừ nói: "Bây giờ để cho chính ủy nhìn một cái, lão tử cởi chuồng ngay cả đến nửa miếng khố cũng không có nhưng vẫn kiên trì làm cách mạng, thế này mới xứng đáng là
chiến sĩ cách mạng kiên định chân chính, lão tử chẳng những là thành
phần đội ngũ cách mạng, còn là người tiên phong cởi truồng cầm lá cờ
tiến lên..."
"Thôi đi ông, ai cho ông dát vàng lên mặt thế hả, cởi truồng cầm cờ?
Nói mà không biết xấu hổ, lí tưởng cách mạng không được đùa bỡn lung
tung đâu."
"Chú mới là đồ lưu manh, lão tử lúc này chính là vì cách mạng mà cởi truồng"
Hai người lảm nhảm vài câu nữa, sau đó rơi vào trầm mặc.
Thời gian hành động cũng đã qua nửa giờ rồi, theo như kế hoạch sớm
định ra, trong vòng mười phút sẽ chính thức triển khai công kích trực
diện với bọn tội phạm ma túy, thế nhưng đến tận lúc này vẫn chưa thấy
động tĩnh gì, rốt cuộc chính ủy ở bên kia đã xảy ra tình huống như thế
nào?
Hai người lại nhẫn nại đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, càng đợi càng nóng lòng.
Thật lâu sau, Diệp Hoan cắn răng một cái nói: "Không thể ngồi đợi ngu ngốc ở đây nữa, nếu không tất cả mọi người đều game over."
"Chú muốn làm thế nào?" Xạ Lang cũng có chút suy đoán, hơn nửa tiếng
vẫn không có động tĩnh nào, đây không phải điềm báo tốt lành gì.
Diệp Hoan hướng về chỗ xe bọc thép ở phía trước hai mươi mét hất hất
cằm: "Chúng ta chiếm giữ cái hộp sắt lớn kia, cho đám buôn ma túy này
xơi ít đạn cho vui, không nhận được tín hiệu của chính ủy, vậy chúng ta
tạo ra tín hiệu, để cho chiến dịch đêm nay vùng lên đi..."
Xạ Lang cũng là người quyết đoán, nghe vậy không chút do dự gật đầu: "Được, cứ làm như thế!"
Đối với hai bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm huấn luyện mà nói, trộm
xe bọc thép không phải việc gì khó, mặc dù xe bọc thép nằm trên khoảng
đất trống giữa thôn thật rất dễ nhìn thấy, nhưng mà có lẽ là do quá dễ
thấy, lại có tháp quan sát phía trên cùng với đội tuần tra thỉnh thoảng
dò xét qua, ngược lại khiến cho đám phần tử tội phạm an tâm không chú ý
đến, hai chiếc xe bọc thép to như vậy thế nhưng lại trở thành điểm mù
thị giác, hay chính là “điểm đen” trong tâm lý đám tội phạm.
Hai người hóp lưng lại như mèo, thừa dịp đèn pha và đội tuần tra vừa đi qua, rất dễ dàng tiến đến phía sau xe bọc thép.
Diệp Hoan hăng hái nói: "Anh lái xe, tôi chịu trách nhiệm điều khiển súng máy trên xe bắn phá càn quét."
Xạ Lang đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại lúc từng ngồi trên xe
do thằng cha này lái, phải nói là kinh hồn táng đởm, vì thế vội vàng
ngăn Diệp Hoan dừng hành vi ngu xuẩn tự tìm cái chết còn muốn kéo theo
đệm lưng này lại.
"Thôi để tôi lái xe, cậu nổ súng đi"
Thần không biết quỷ không hay, hai người nhẹ nhàng lật trần xe bọc
thép lên, chui vào. Trong xe cực kì rộng, nhưng càng khiến Diệp Hoan
mừng rỡ hơn là chiếc xe bọc thép này trang bị súng máy là một khẩu liên
thanh 12 li, con này hỏa lực vô cùng mạnh, bắn trúng người cũng có thể
đem người đó nổ tung. Trong xe, Xạ Lang trầm tĩnh ngẩng mặt lên nhìn
thoáng qua Diệp Hoan, hai người nghiêm túc gật đầu.
Sự yên tĩnh của màn đêm rút cục cũng bị phá vỡ.
Không hề có một dấu hiệu nào báo trước, xe bọc thép đột nhiên chuyển
động ầm ầm, đuôi xe bốc lên khói đen dày đặc, dưới ánh mắt ngạc nhiên
của đội tội phạm tuần tra quay đầu rất nhanh, sau đó họng súng liên
thanh trên trần xe bắn ra tia lửa ầm ầm.
Cạch Cạch Cạch... REẸT RẸETTTTT....
Hai tháp quan sát phía đông và phía tây sau một trận oanh tạc của
súng liên thanh liền sụp xuống ầm ầm, sau đó họng súng ngắm về phía đội
tuần tra đang không biết làm thế nào, một hồi tiếng kêu thảm thiết vang
lên, đọi tuần tra tử thương phân nửa, chỉ còn rải rác vài người sống
sót.
Tiếp theo xe bọc thép tiếp tục quay đầu, lúc này Diệp Hoan điều chỉnh súng liên thanh nhắm ngay vào nhà gỗ của Hồng Ba, rồi điên cuồng bắn
phá càn quét.
Động tĩnh quá lớn, tất cả các đội viên trong đội đặc chiến lúc này
đều bất chấp xông ra, tình huống thay đổi khiến cho bọn hắn không thể
không tranh thủ thời gian tụ họp lại một chỗ, nhưng mà người nào người
nấy đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn xe bọc thép lãnh khốc vô tình quét
đi sinh mệnh của đám tội phạm ma túy, nhất thời quên mất phản ứng.
Cảnh Chí Quân đầu đầy mồ hôi không biết xông ra từ chỗ nào, mặc kệ mồ hôi không kịp lau, tức giận lớn tiếng quát lên: "Đều vây quanh đây làm
gì? Đợi làm bia ngắm sao? Hả? Xe bọc thép phía trước là ai điều khiển?
Cái đống thịt đang nổ súng trên nóc xe kia là cái gì? Vì sao các cậu còn không tiến lên phối hợp hành động?"
Một gã đội viên mở to hai mắt lắp bắp nói: "Chính ủy, cái cây roi
trên người tên đang bắn súng kia vừa vung vẩy vừa uốn éo, thật là khủng
khiếp..."