Căn hộ bốn phòng ở này, Diệp Hoan cũng không thường đến... Diệp Hoan đi qua lại quanh quẩn vài vòng, thoả mãn gật đầu.
Phòng ở không tệ, tọa Bắc triêu Nam (quay lưng về phía bắc hướng về phía nam), thông gió đón sáng, chỉ là giá phòng hơi cao một chút, 1m² gần ba
vạn đồng, giá phòng bây giờ đúng là cao đến thái quá, trong khoảnh
khắc bỏ tiền mua nhà ấy, Diệp Hoan thậm chí có một loại kích động
muốn đi đầu tư bất động sản, sau đó ngẫm lại cảm thấy nghề bất động sản thật tổn hại âm đức, đẩy giá nhà lên cao như vậy, tương lai có lẽ sinh con ra không có hậu môn, tức thì dẹp bỏ ý nghĩ này.
Ánh mắt Hầu Tử cũng phát ra ánh sáng ao ước mãnh liệt, lẩm
bẩm nói: "Căn nhà tốt như vậy, tương lai nếu như em cũng có một căn nhà, sống cùng với người phụ nữ em yêu ở đó, vậy chỗ đó phải gọi là thiên
đường rồi.”
Diệp Hoan nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi nói: " ‘Người phụ nữ em yêu’ ở đây là chỉ Liễu Phỉ sao?"
Hầu Tử gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào.
Vừa thấy vẻ mặt của Hầu Tử, Diệp Hoan hơi hơi giật mình: "Tụi mày thông dâm rồi à?"
Hầu Tử trợn mắt nhìn.
Diệp Hoan không thể làm gì khác hơn đành đổi giọng: "Mày theo đuổi được cô ấy rồi à?"
"Vẫn ở mức bạn bè."
Diệp Hoan chán nản: "Chưa theo đuổi được sao mặt mày lộ vẻ xuân tình thế hả?"
"Em tin tưởng đạo lý ‘nước chảy đá mòn’, sớm muộn cũng có một ngày cô ấy sẽ yêu em, hiện tại..."
"Hiện tại thế nào?"
Hầu Tử sắc mặt hơi ảm đạm: "Hiện tại cô ấy rất bận, bận đến
nỗi một chút thời gian nói chuyện với em đều không có. Mỗi lần gọi
điện thoại tới, nếu không phải đi diễn thì là chụp ảnh, hoặc là làm
tuyên truyền. Có lúc em thực sự quá nhớ cô ấy... kết quả cô ấy uể oải nói thẳng rằng muốn đi ngủ, em cũng không đành lòng làm phiền thời
gian nghỉ ngơi của cô ấy, không thể làm gì khác hơn là vội vã thăm hỏi vài câu liền cúp điện thoại."
Diệp Hoan im lặng, trong lòng nặng nề
Hắn đang hoài nghi việc tác hợp Hầu Tử và Liễu Phỉ có phải sai lầm
hay không? Bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau. Một
người ngồi trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, một người cúi đầu
khom lưng mặt hướng đất vàng, hai loại người này thấy thế nào cũng
không thể trở thành một đôi.
"Hầu Tử, như vậy có đáng không? Cô ta đáng giá cho mày giao gửi những tình cảm này không?"
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan, nghiêm túc nói: "Tình cảm không phải lấy đáng giá hay không để cân đo. Yêu thích chính là yêu thích, cho dù cô ấy
đối với em lạnh như băng tuyết, cho dù trong lòng cô ấy căn bản
không hề có đất cho em đặt chân, em cũng không hề oán trách... Ngay
cả em theo đuổi cô ấy không hề có kết quả gì thì em cũng tình nguyện
đứng xa xa nhìn cô ấy, nhớ đến cô ấy, có thể nhìn cô ấy thêm một
giây, nhớ đến cô ấy nhiều thêm một giây cũng là hạnh phúc."
"Hầu Tử, mày có từng nghĩ qua, kỳ thực Liễu Phỉ chỉ là một giấc
mộng thuở thiếu thời của mày. Mà mộng ảo khác với thực tại, nếu mày
lẫn lộn chúng với nhau thì người đau khổ chính là bản thân mày."
Hầu Tử cố chấp lắc đầu: "Mơ mộng và thực tế cũng chẳng có gì
không giống nhau, chính vì giấc mộng mỹ lệ em mới đi theo đuổi nó, hi
vọng đạt được nó."
Diệp Hoan nhíu mày trầm giọng nói: "Hầu Tử, anh thật không muốn đả
kích mày, nhưng mày phải biết, mộng tưởng chỉ mỹ lệ khi đứng nhìn từ
phía xa, lúc đến gần rồi có lẽ mày sẽ phát hiện kỳ thực bộ mặt của
nó rất dữ tợn... Mày tội gì phải đi theo đuổi cái giấc mộng không
thực tế này chứ?"
Hầu Tử cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm nói: "Anh Hoan, người trong cuộc như
chúng ta đều không nhìn rõ chính mình, không thấy rõ tương lai. Lại
nói, anh tự nhìn anh xem, Kiều Mộc đi rồi, xa xôi đến không còn hi
vọng, anh vì sao vẫn không chịu từ bỏ? Sao vẫn cứ chờ đợi cô ấy?"
Diệp Hoan: "Mẹ kiếp!..."
"Anh Hoan, mỗi người đều có quyết tâm của chính mình, có tín niệm
của chính mình, không phân biệt quyết tâm lớn hay nhỏ, tín niệm hèn mọn
hay cao cả. Nó đơn thuần chỉ là để cuộc sống của bản thân có thêm động
lực phấn đấu, để mỗi ngày trôi qua, ngoài những vấn đề muôn thuở như
ăn uống ngủ nghỉ, ta còn có một chút ít cảm xúc vui vẻ khi tưởng niệm về ai đó hoặc sự việc gì đó. Những thứ này có thể làm cho chúng
ta cảm thấy cuộc sống phong phú hơn, để chúng ta không còn đơn thuần
là một thể xác buồn tẻ ngày ngày chỉ biết có mỗi ăn uống ngủ nghỉ.”
Hầu Tử bình tĩnh nhìn Diệp Hoan, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: "Anh
Hoan, Liễu Phỉ chính là quyết tâm của em, mỗi lần gặp cô ấy, em liền
cảm giác mình như được cứu rỗi. Dung mạo của cô ấy, ánh mắt bờ môi
của cô ấy, tất cả của cô ấy giống như một dấu ấn khắc sâu vào trong lòng em. Em biết anh và Trương Tam đều không ủng hộ tụi em, bởi vì so
với cô ấy, em còn không bằng con cóc ghẻ. Có vô số phú thương và công
tử giàu sang xoay quanh cô ấy, bọn họ người nào cũng có tiền tài xài
không hết, có quyền lực hô mưa gọi gió, có tướng mạo anh tuấn,
được giáo dục tốt, ăn nói có phong độ... những điều này em đều không
có. Nhưng em vẫn cứ có dũng khí đứng ở bên người cô ấy, có dũng khí
thản nhiên đối mặt tất cả ánh mắt khinh bỉ đang nhìn em, bởi vì em
biết trên thế giới này chỉ có tình cảm của em đối với cô ấy là sạch sẽ nhất, trong sáng nhất, bởi vì không mưu cầu nên không lo sợ!"
Diệp Hoan kinh ngạc nhìn Hầu Tử, nửa ngày không lên tiếng.
Hầu Tử là trạch nam (chỉ những người ko thích ra khỏi nhà),
tính cách hơi hướng nội, chưa bao giờ chủ động tâm sự với hắn những
suy nghĩ trong lòng. Diệp Hoan không nghĩ tới tình cảm trong thế
giới nội tâm của Hầu Tử đối với Liễu Phỉ lại sâu sắc đến như vậy.
Tình cảm song phương không ngang nhau, chính là nghiệt duyên.
Đem ngàn vạn ngôn ngữ muốn khuyên nhủ nén xuống đáy lòng,
Diệp Hoan cũng không tiếp tục nói câu nào nữa, chỉ lặp đi lặp lại
động tác vỗ vai Hầu Tử. Anh em đều đã trưởng thành, Hầu Tử tự biết
chính mình đang làm gì, vậy là đủ rồi.
Hơn nửa giờ sau, Trương Tam chích ngừa xong khập khiễng trở về,
mới bị chó cắn một phát trên bắp đùi, Trương Tam oán niệm sâu đậm,
vừa thấy Diệp Hoan đã suýt chút nữa nhào vào trong lồng ngực của hắn
mong được an ủi.
Diệp Hoan đè xuống lo lắng đối với Hầu Tử, không chút khách khí cười nhạo Trương Tam một trận, cười đến Trương Tam thẹn quá hoá giận, suýt
chút nữa nóng giận mất khôn mà xuống tay với Diệp Hoan.
Kỳ thực hôm nay tâm tình ba anh em đều không tốt, đều bị một loại
cảm xúc âu sầu cuốn thân, đó là cái giá của sự trưởng thành. Diệp Hoan
cùng Hầu Tử khốn khổ vì tình, Trương Tam cũng có những phiền não của
hắn, tỷ như cái tướng mạo xấu xí quỷ khóc thần sầu của Trương Tam
không lọt nổi mắt xanh cô gái nào, khiến cho ngay cả tư cách khốn khổ vì tình Trương Tam cũng không có.
Gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài, Hầu Tử lại chạy xuống lầu mua
mấy cái nồi đồng, ba anh em ngại ngồi trong phòng quá buồn bực, thế
là thẳng thắn mang theo rượu và thức ăn lên sân thượng, tìm một góc
sạch sẽ đặt rượu và thức ăn lên, bắt đầu đánh chén.
Không thể không nói, từ sau khi đi lính, tửu lượng của Diệp Hoan càng tiến xa hơn, trước đây hắn uống nửa cân rượu liền gục ngã, hôm
nay uống hơn tám lạng mà mặt vẫn không đổi màu, thể lực tăng cao
cũng làm sức miễn dịch của hắn đối rượu cồn cao hơn, liên tục
uống đến hơn một cân rượu, Diệp Hoan mới cảm thấy có chút lâng lâng.
Sau khi Diệp Hoan vào quân đội, ba anh em rất lâu chưa tụ tập uống
rượu cùng nhau, những điều rất bình thường trong cuộc sống trước đây,
bây giờ đã trở thành một loại xa xỉ.
Ba người uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, từ đánh rắm đến mành nối khố (trẻ em mặc tả), mãi đến khi nói tới từng chuyện lớn nhỏ phát sinh trong cuộc
sống mỗi người sau khi Diệp Hoan tiến vào quân doanh, lúc nói tới
chuyện vui thì cười ha ha, lúc nói đến chuyện buồn thì gào khóc.
Bọn họ nằm vạ vật trên sân thượng tùy ý trút hết những vui buồn
đọng lại đã lâu chưa có cơ hội giải toả.
Đời người có biết bao màu sắc, may là bọn họ còn có nhau để
nương tựa vào, may là mỗi người bọn họ đều nguyện ý cùng nhau chia sẻ vui buồn, nguyện ý gánh vác lẫn nhau.
Đời người như vậy, còn có cái gì không vừa lòng thỏa mãn?
Bọn họ là anh em cũng là bằng hữu, bọn họ giống những ngón tay chung một bàn tay, cùng nhau nâng chén mời trăng, rút đao đoạn sầu.
Một đêm này, không ai nhớ nổi bọn họ đã nhắc đến bao nhiêu người,
Kiều Mộc, Chu Mị, Liễu Mi, Cao Thắng Nam, còn có Liễu Phỉ mà Hầu Tử
không biết có theo đuổi được hay không. Vô số những con người đi qua
cuộc đời bọn họ đều được bọn họ từng người từng người nhắc
đến trong men say lâng lâng.
Cuối cùng Hầu Tử cùng Trương Tam không trụ được nữa, say đến ngã trái ngã phải. Diệp Hoan cười lớn, mỗi tay nâng một người, dìu bọn họ xuống
lầu, tiếp theo hắn lại một mình lên sân thượng, rượu vẫn uống chưa
đủ, một mình đối trăng ẩm rượu.
Thời điểm uống được một cân hơn, Diệp Hoan rốt cục cũng say, mềm
nhũn dựa vào lan can sân thượng, mê mang nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm
gọi tên Kiều Mộc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống rồi ngủ thiếp đi.
………
Ánh mặt trời buổi sáng đánh thức Diệp Hoan, Diệp Hoan ngáp dài
mở mắt ra, phát hiện mình vẫn nằm ở trên sân thượng, trên người đã ướt sũng sương đêm, xem ra chính mình ngáy o o trên này suốt một đêm
Đau đầu sau khi say rượu là một việc cực kì thống khổ, giống như có vô số chày gỗ đang mạnh mẽ gõ vào trong óc, Diệp Hoan nâng đầu
không kìm lòng được rên lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Á á á a a….!
Dưới lầu tựa hồ có một đám người đồng loạt phát ra tiếng kêu lo lắng, âm thanh rất lớn, rất hỗn loạn.
Một đám người?
Diệp Hoan hơi ngẩn người, thò đầu ra nhìn xuống phía dưới.
Căn hộ mới mua không phải loại hình kiến trúc cao tầng có thang
máy, tất cả chỉ có cầu thang bộ, Trương Tam có bệnh sợ độ cao, chết sống không đồng ý mua nhà cao tầng, Diệp Hoan không thể làm gì khác
hơn là thuận theo hắn, mà Diệp Hoan ngủ cả đêm trên sân thượng, chính
là tầng mái, giờ phút này ở sân nhỏ dưới lầu vang lên tiếng người
huyên náo, một đám đầu người đen kịt, người người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm mái nhà, hoặc lo lắng hoặc xem náo nhiệt
Diệp Hoan nhìn chung quanh trái phải nửa ngày mới phát hiện
Mẹ nó! Hóa ra đám người kia là đang nhìn hắn!
Ông đây vừa mới tỉnh ngủ, có cái gì đẹp mắt mà nhìn?
Còn chưa kịp nghi ngờ, cánh cửa dẫn lên sân thượng vang lên một
tiếng loảng xoảng, bị phá mở. Một thanh niên trẻ tuổi mặc cảnh phục
mang vẻ mặt căng thẳng nhìn hắn, cẩn trọng bước từng bước nhỏ về phía
hắn.
...
Diệp Hoan kinh ngạc lại ngoái nhìn đám người dưới lầu, một đám cứu hộ đang lặng lẽ chuẩn bị một túi khí thật lớn...
Đám gia hoả này sẽ không phải cho rằng lão tử đứng ở chỗ này là muốn tự sát chứ?
Trò đùa này cũng quá lớn rồi! Tên nào báo động thế?
Đột nhiên đầu óc Diệp Hoan choáng váng, trên trán lấm tấm mồ hôi
lạnh, Diệp Hoan còn chưa kịp mở lời thì vị cảnh sát trẻ tuổi vừa
mới xông lên sân thượng kia đã mở miệng.
"Vị tiên sinh này, tiên sinh! Hãy nghe lời nói xuất phát từ đáy
lòng của tôi, đời người không có gì không vượt qua được. Sông có
khúc, người có lúc, ai trong đời cũng sẽ có lúc gặp phải nghịch cảnh,
chẳng ai thuận buồm xuôi gió cả đời.Khẽ cắn răng chịu đựng một chút thì
mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Hà tất nghĩ quẩn như vậy?"
Diệp Hoan muốn cười, nhưng càng muốn khóc hơn...
Chỉ là ngủ một giấc trên sân thượng mà thôi, làm sao tỉnh lại đã đi tới tình cảnh này? Lão tử sống rất có tư có vị, vương bát đản mới
muốn tự sát...
Nhưng vào lúc này hắn có thể làm thế nào?
Người ta thận trọng tiếp cận hắn như thế, xuất phát từ tâm can đến khuyên giải hắn như thế, nếu như hắn nói kỳ thực hắn căn bản không
có ý định tự sát, một phen biểu hiện của người ta chẳng phải là
lãng phí sao? Dưới lầu nhiều người đang nhìn như thế, chính mình chẳng
phải sẽ trở thành một trò cười sinh động à?
Diệp Hoan thật sự muốn khóc rồi...
"Vị tiên sinh này, chúng ta nói chuyện được chứ? Tiên sinh, tên anh là gì?"
". . . Tên thì miễn đi, tôi họ Diệp." Diệp Hoan vẻ mặt có chút đờ đẫn.
"Gần đây có việc gì không thuận lợi sao?" Cảnh sát trẻ rất hồi hộp, xem ra chưa có nhiều kinh nghiệm xử lý tình huống này.
Diệp Hoan nhìn đoàn người vây xem dưới lầu, lại nhìn cái túi hơi
căng phồng đã bơm xong khí, hắn liếm liếm khoé miệng, cảm giác trong
miệng có chút vị đắng.