Bella ngớ ra một lát, thật lâu sau cô mới nói:"Bi hỏi anh một
chuyện....uh....gần đây....mẹ anh....bình thường chứ?" Mình phải hỏi
cho rỏ ràng chuyện của "nụ hồng mong manh" trước khi đem tới chuyện khó
có thể chấp nhận này cho Don. Don sẻ không thể nào chịu nổi khi phát
hiện ra mẹ mình đang quan hệ không bình thường với người còn trẻ hơn cả
bà ấy.
-Bi, em .... có phải đã nhìn thấy gì?
-Uh.....Bella không biết phải trả lời sao. Cô cụp mi xuống như chấp nhận.
-Không cần phải cảm thấy khó xử, từ lâu anh đã nghi ngờ rồi. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy....người đàn ông kia.
-Anh....cũng biết hả? Trời đất ơi, người đàn ông kia....là Đại Phật nha, mình có
nên.....giúp đở Đại Phật mà giấu diếm chuyện này với Don không? Nếu như Don biết người đàn ông kia là Đại Phật thì sao hả? Có phải càng lớn
chuyện ra không? Bella tự hỏi.
-Ừ, mẹ anh.....anh tình cờ phát
hiện ra mẹ anh và ba anh.....ngủ cùng phòng nhưng......phân chia
giường. Thì ra đó là lý do tại sao ba mẹ lại không bao giờ cho anh tới
phòng, cho dù là lúc anh còn rất nhỏ.
Bella hoá đá trước câu nói
của Don, chẳng lẽ “nụ hồng mong manh” qua lại với Đại Phật từ lâu lắm
rồi? Nhưng......nhưng sao thấy Đại Phật không luyến tiếc “nụ hồng mong
manh” chút nào vậy? Nói ra thì khó tin nhưng mà chẳng lẽ hai người bọn
họ lại không hiểu vấn đề là giửa bọn họ có một khoảng cách lớn hay
sao? Một người đàn ông rất là "best of best" như thế mà lại lựa một
người "trung niên" tuy rằng người này rất là xinh đẹp nhưng....vẫn nhìn
không thấy xứng đôi lắm. Trời à. sao bây giờ mình lại cho Đại Phật lên
cao vậy nè? Bella chặc lưỡi.
-Bi, em đang nghĩ gì? Có phải đang thấy....tội nghiệp anh? Tại sao mẹ anh lại như vậy?
-Không, không có. Bi....đang nghĩ....vậy bây giờ anh định làm gì?
-Anh không biết, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi. Ba anh vẫn thương yêu
chìu chuộng mẹ, rất là yêu bà nhưng anh có thể nhìn rỏ mẹ duy trì tình
trạng này là cũng vì anh. Bà vẫn yên lặng khóc, anh vẫn nhìn thấy vài
lần. Ba và mẹ không bao giờ cải nhau. Em tin không, ba anh vẫn duy trì tình cảm của ông như lúc mới vừa biết yêu. Mỗi khi ăn thì chăm sóc cho
mẹ anh từng li từng tí, nào là tháo xương, gở bỏ vỏ, múc canh, bới
cơm..... Ba anh còn vì mẹ mà xây một cái green house chỉ vì mẹ anh thích trồng rau trong nhà. Em xem tình cảm của ba anh có tội nghiệp
không? Anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra giửa hai người nhưng
chắc chắn rằng tình cảm của ba anh là thật sự yêu mẹ anh, rất yêu. Anh
có thể nhìn thấy trong mắt của ông ấy là tràn đầy tình yêu. Don nhắm
chặt cặp mắt mình lại.
-Nè.....nè.....anh đừng có như vậy mà. Bella không biết phải làm sao khi nhìn thấy Don cúi đầu xuống thật thấp.
-Ừ. Don vẫn không nhúc nhích.
-Anh thì đở rồi, dẩu sao còn có cả ba và mẹ. Bi chỉ có mẹ thôi. Bella tìm gì đó để cho Don quên đi chuyện buồn kia.
-Không phải em còn đang ở chung với chú sao? Don ngẩng đầu lên.
-Ah, uh.... không phải chú ruột nha. Uh.....
-Ờ, lúc nảy em nói lựa cái gì giữa 2 người đó. Là ai với ai?
-Uh.... ờ thì là mẹ anh nói chớ ai nói nửa.
-Nhưng mà lựa ai với ai?
-Thì anh với chú.
-Thì là người chú không phải ruột đó hả?
-Ừ.
-Vậy em lựa ai?
-Không ai hết.
-Sao vậy?
-Một khùng một điên.
-Cái gì? Don thiếu điều nhảy dựng lên, ánh mắt anh nhíu lại thật chặt.
-Ha ha ha.......Bella cười rộ lên, cô lay lay cánh tay Don.
-Con bé này.....còn giỡn?
-Chọc cho anh vui lên mà, buồn thì....già mau đó.
-Thích anh đi, Don trả lời tỉnh bơ.
-Hả? Tới phiên Bella cứng ngắt người.
-Thích anh đi.
-Điên.
-Chẳng lẽ em lại thích người chú không ruột thịt kia?
-Không có.
-Vậy tai sao? Ờ mà tại sao em lại ở chung với người chú không ruột thịt kia vậy? Don đưa bàn tay lên vuốt ve đầu nhỏ ở bên cạnh.
-Nè, Bi không phải chó con đâu mà vuốt đầu nha. Không cho anh rờ đầu.
-Trả lời anh đi.
- Thì là một người chú khác đem Bi tới người chú này ....chỉ là gởi nhờ thôi.
-Vậy người chú khác đó lại ở đâu mà phải gởi nhờ em cho người chú này? Khó hiểu.
-Thì người chú khác đó sợ Bi không an toàn nên mới phải gởi nhờ cho người chú này, chỉ vậy thôi.
-Gì mà không an toàn? Em cũng lớn rồi, làm như con nít.
-Anh không biết đâu, lúc trước xém chút nửa thì Bi với anh bạn "đi đời" rồi. Nghĩ tới còn sợ muốn chết. Lúc đó anh bạn của Bi thê thảm nhất, vì cứu Bi nên nhiều người bị thương.
-Bị thương? Em lại gây chuyện gì mà ghê vậy? Don nhìn cô chăm chăm.
-Hoàn toàn không liên quan gì tới Bi với anh Hoàng. Không biết cái đám điên
kia ở đâu ra, họ canh ngay nhà của chú. Bi làm sao mà biết được, cứ như
vậy mà xém chút đã chết ngắt rồi. Chú vì cứu Bi mà bị thương luôn cánh
tay.
Đôi mắt màu xanh chuyển động liên tục, nếu như mình đoán
không lầm thì đây chính là......Don nheo nheo lại đôi mắt. Đừng nha,
đừng nói có chuyện trùng hợp tới như vậy. Sao mọi chuyện….. lại trùng
hợp y như mình đoán. Phải hỏi thêm một chút, cầu trời cho đừng là như
vậy.
-Bi, anh biết bói toán đó, có tin anh không?
-Gì?
-Là thiệt, anh có thể bói toán. Tin không?
-Thử mới biết.
-Ừ, anh đoán.....chú của em năm nay 28 có phải không?
-Trời.....sao anh hay vậy? Có thật không? Bella nhìn Don với ánh mắt mỡ thật to.
-Anh còn có thể đoán luôn tuổi của người chú ruột kia…. cũng là 28.
Lần này thì Bella còn khiếp sợ hơn một chút, cô hoàn toàn chấn động khi
nghe Don nói:"em còn thêm 2 người chú khác nửa có phải không? Toàn bộ
đều là 28".
Nhìn cặp mắt nâu to tròn trong suốt, Don đã có được
câu trả lời. Don cảm thấy trái tim mình khó thở. Anh chụp lấy lồng
ngực rồi thở dốc. Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao Bella lại
là cháu của người kia? Tại sao? Tại sao?
-Anh....anh sao vậy nè? Đau tim....đau tim hả? Bella khiếp sợ đở lấy Don, cô có thể nhìn ra Don là không dể chịu.
Don vẫn nhìn xuống mà không nói lời nào, bàn tay vẫn đang để ngay vị trí
của trái tim. Đầu của anh trong lúc này đang có bao nhiêu là câu
hỏi. Tại sao lại trùng hợp để cho mình gặp con bé này để rồi không bao
giờ cho mình có một kết quả như ý? Tại sao Bella lại là cháu của
Sony? Tại sao lại có quan hệ với Ken nửa?
-Anh....đừng có làm Bi sợ nha, anh có sao không? Đi bịnh viện....đi bịnh viện đi nha, anh
nhất định là không ổn rồi. Bella kéo lấy Don đứng lên.
-Em là đang lo cho anh sao? Don đột ngột ngước lên.
-Ừ, anh ...có bị gì không? Mặt anh tái ngắt kìa.
Don không nói gì, anh nhìn Bella một lúc rồi đột nhiên phủ gương mặt lên bờ vai của cô. Giọng anh thật chậm:"để cho anh ngồi một lát, chỉ một lát
thôi, có được không?"
Bây giờ Bella chỉ ngồi yên mà không làm gì, hành động của Don làm cho cô có chút cứng ngắt nhưng rất nhanh sau đó
thì bình thường trở lại. Cô nghĩ Don không cảm thấy thoải mái, gương
mặt anh ấy hẳn là tái ngắt. Chắc là trong người không khoẻ, cứ để anh
ấy ngồi nghĩ ngơi một lát cũng chẳng sao. Một người đàn ông to lớn khoẻ mạnh như vầy thì sao lại có thể có một trái tim.....yếu như vậy? Thật
tội quá, nhìn anh ấy lúc nào cũng cười tươi mà lại.....
Ngồi một
lát, Don lại ngồi thẳng người lên. Anh cười cười rồi nói:"lúc nảy anh
là vì chăm chú "bói toán" nên mới bị như vậy. Anh không có bịnh."
-Xời, lần sau đừng bói nửa. Bi còn tưởng trái tim của anh có bịnh, làm hết hồn. Bella lắc lắc đầu.
Còn chưa kịp nghĩ gì thì cô lại nghe Don nói tiếp:"Bi, em.....sống có được không?"
-Anh nói gì?
-Anh....anh...à, hỏi câu này đi. Em luyến tiếc tình cảm của tụi mình sao?
-Gì?
-Em luyến tiếc tình cảm của tụi mình sao?
-Là sao?
Don đột ngột ngồi bật dậy, anh nhìn cô chăm chăm rồi nói:"nếu như sau này
vì một lý do nào đó, chú của em không cho em quen với anh. Em sẻ đồng ý sao?"
-Uh....chú nào? Bi có nhiều chú lắm, cô cười cười.
-Chú nào cũng vậy, em sẻ đồng ý sao?
-Uh......
-Không được đồng ý với họ, anh không cho em đồng ý. Don gầm gừ.
-Anh....sao vậy?
-Anh là luyến tiếc tình cảm của tụi mình, em nhất định không được phép bỏ qua anh.
-Chú nhất định sẻ có một lý do để làm như vậy. Ủa, mà tại sao anh lại nói như vậy? Anh biết chú của Bi hả?
-Ừ, anh biết. Là Sony.
-Thiệt?
-Ừ.
-Vậy...tại sao chú lại không cho Bi quen với anh?
-Chú Sony của em.....rất ghét những người đẹp trai như anh, nhất là những
người con lai như anh. Đừng bao giờ nhắc anh trước mặt Sony, nếu không
em sẻ bị la đó.
-Ờ, biết rồi.
-Uh....Bi à, nếu sau này.....em phát hiện ra....anh làm chuyện có lỗi với em.....em ....em sẻ tha thứ cho anh sao?
-Anh hả? Bella trừng mắt nhìn Don, trong đầu của cô đang nhớ lại coi Don đã từng làm gì có lỗi với mình chưa. Hình như là chưa, chưa có.
-Ừ, sẻ tha thứ cho anh sao? Người không biết thì không có lỗi, em biết câu này không?
-Biết.
-Vậy sẻ tha thứ sao?
-Còn phải coi anh làm lỗi gì nửa. Bella nhún nhún vai, hôm nay Don thật lạ.
-Em chỉ cần nhớ.....mà thôi đi.
-Anh nhớ nói cho mẹ anh biết đó, nhớ không?
-Ừ.
-Vậy Bi về, chuyện nên nói đã nói. Hôm nay đầu thật đau.
-Bi, uh....Ken có biết là em đang quen với anh không?
-Uh.... Bi làm sao mà biết được.....uh.... không rỏ nửa. Hôm nay....hình
như....Bi không nhớ rỏ chuyện gì, tóm lại là bị mẹ anh làm cho không thể suy nghĩ được gì. Anh phải nhớ nói rỏ là hôm nay Bi đã tìm anh để cho
anh biết hết mọi chuyện. Anh.... cũng phải quan tâm tới mẹ anh một chút đi.
-Đã biết.
-Vậy Bi về nha.
-Đi cẩn thận và nhớ là không được bỏ qua anh cho dù là chú nào của em nói. Có nhớ không? Don chụp lấy cánh tay của Bella.
-Nhất định là anh đã làm gì ghê gớm lắm nên mới dặn dò như vậy, uh...nhưng mà anh lại không giải thích rõ ràng. Vậy thì.....treo ở đó, khi nào Bi
biết rỏ thì mới quyết định.
-Vậy......
-Tuy nhiên Bi chỉ nghe lời chú Sony nhất, mấy chú kia.....không cần phải nghe.
-Uh....tại sao? Don trợn to mắt, con bé này là....sao vậy?
-Đơn giản là vì.....Bi chỉ muốn nghe lời chú Sony, vậy thôi đó. Bella nhún nhún vai rồi quay lưng đi, cô không nhìn lại nửa.
Don nhìn theo rồi nhíu mày lại thật chặt, xem ra phải bắt đầu từ mẹ mình
đây rồi. Anh từ từ đứng lên rồi quay trở lại xe của mình.