Võ Tu Văn nằm trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nháy mắt đã tới
thu, lá cây rụng khắp nơi. Đảo mắt đã gần năm năm trôi qua, không biết
đại ca ở Đào Hoa Đảo thế nào rồi, cũng không biết học võ công ra sao,
còn Quách Phù kia, không biết có thay đổi không nhỉ? Cũng không biết
Quách bá bá có tới tìm mình không, theo y nghĩ, nếu không có gì thay
đổi, hẳn là chưa tới. Đời trước khi xem nguyên tác thấy Quách Tĩnh kia
rõ ràng nói có thời gian sẽ tới thăm Dương Quá, nhưng đợi đến khi Dương
Quá xuống núi rồi cũng không đến thăm hắn, lúc đó y đã cảm thấy Quách
Tĩnh đối với Dương Quá cũng không quá quan tâm.
Mái tóc bị ai đó
nhẹ nhàng chạm vào, Võ Tu Văn từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, quay đầu
nhìn lại. Dương Quá đang cầm một phiến lá cây trên tay, cười vui vẻ với
y. Võ Tu Văn cười nhẹ, đôi mắt đen láy dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh,
khuôn mặt thanh tú tươi cười sáng rọi bốn phía. Dương Quá nâng một bàn
tay lên, gạt sợi tóc bên mặt Võ Tu Văn, để lộ ra cái trán xinh đẹp mượt
mà, hắn cúi đầu ấn xuống một cái hôn.
Dương Quá nằm ở bên cạnh Võ Tu Văn, nắm lấy tay y. Nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm.
“Dương Quá, ngươi có muốn đi ra bên ngoài kia không?” Võ Tu Văn từ từ mở miệng.
“Đi đâu?” Dương Quá nghiêng đầu.
“Chính là thế giới bên ngoài…” Võ Tu Văn sửng sốt, có chút do dự nói.
“Nơi này không tốt sao? Nhưng nếu Văn nhi muốn đi ra bên ngoài, ta sẽ đi.
Văn nhi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó.” Dương Quá xoay người nhìn Võ Tu
Văn, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy nghiêm túc.
Võ Tu Văn bị
thần sắc trong cặp mắt kia hấp dẫn, một hồi lâu mới kịp phản ứng, rũ
hàng lông mi dài xuống, che đi cảm xúc phức tạp bên trong đôi mắt mình.
Dương Quá cúi đầu, si mê nhìn gương mặt ửng hồng kia, Võ Tu Văn bỗng cảm thấy phía trên tối sầm lại, chưa kịp phản ứng, môi đã bị lấp kín, đầu
lưỡi nóng hổi không chút khách khí len vào.
Đến khi Võ Tu Văn đưa tay đẩy hắn ra, Dương Quá mới chịu buông, nhìn đôi môi sưng đỏ của Võ
Tu Văn, ánh mắt hắn trầm xuống, dúi đầu vào cổ Võ Tu Văn, hít lấy hương
thuốc nhàn nhạt trên người y.
“A, cả hai đang làm gì đây?” Một giọng nữ truyền đến.
Võ Tu Văn và Dương Quá cả kinh, vội vàng tách ra, đứng dậy. Dương Quá liền nhìn thấy đạo cô ngày ấy đứng cách đó không xa, Dương Quá cũng không
biết người kia là ai, hình như là sư tỷ của cô cô, mà cũng là địch nhân
của cô cô.
Mặc dù Võ Tu Văn chưa nhìn thấy ả bao giờ, nhưng nhìn
đạo cô này, cũng biết đại khái đó là Lý Mạc Sầu. Hai tay siết chặt, nắm
lấy kiếm bên người, cũng may là đang tính đi luyện kiếm với Dương Quá, y giật giật ngón tay Dương Quá. Tay Dương Quá siết lại, hai người liếc
nhau, đều thấy được sự đề phòng trong mắt đối phương.
“Ban ngày
ban mặt, hai tên nam tử các ngươi lại ở đây ôm ôm ấp ấp. Vậy mà sư phó
của các ngươi cũng không quản, hừ…” Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng.
“Không biết cô nương tới đây có việc gì không?” Trên mặt Võ Tu Văn lộ ra nụ cười nhạt, hỏi.
Lý Mạc Sầu khẽ sửng sốt, nhìn thiếu niên thanh tú văn nhã này liền có chút hốt hoảng, cảm thấy y rất giống ý trung nhân ngày xưa của mình, nhưng
ngay lập tức, sắc mặt ả lại trầm xuống, nam nhân trên đời này, không có
ai tốt cả. Nghĩ đến đây, ả cầm phất trần trong tay công kích, quyết định bắt hai thiếu niên này lại, dùng để uy hiếp vị tiểu sư muội kia.
Mặc dù Võ Tu Văn đang nói chuyện với Lý Mạc Sầu, nhưng luôn luôn chú ý đến
động tác của Lý Mạc Sầu, không dám thả lỏng. Chứng kiến Lý Mạc Sầu không nói một câu liền tấn công, y giật mình, cùng Dương Quá song kiếm tiến
lên, toàn lực đánh văng phất trần. Dương Quá dùng trường kiếm đâm vào
người Lý Mạc Sầu, Võ Tu Văn hướng kiếm tấn công chân trái Lý Mạc Sầu.
Thấy phất trần của mình bị văng ra, Lý Mạc Sầu cảm thấy hơi giật mình.
Nhưng lập tức liền nghĩ đến đây có thể là chiêu thức trong Ngọc Nữ Tâm
Kinh, nhất thời ghen ghét không thôi, thầm nghĩ, tiểu sư muội tình
nguyện dạy hai tên này, cũng không nguyện cho mình thấy.
Lý Mạc
Sầu bay lên đá một cước vào cổ tay Võ Tu Văn, vung phất trần về phía cổ
Dương Quá. Dương Quá cúi đầu né quá một bên, rồi nghiêng người qua, dùng trường kiếm đâm vào giữa lưng Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu thu chân, xoay
người quét qua Dương Quá, Võ Tu Văn thấy Dương Quá ngăn cản không nổi,
trường kiếm vũ động, ở thời điểm Lý Mạc Sầu lách mình né tránh, di
chuyển đến bên cạnh Dương Quá. Hai người đứng cạnh nhau, Võ Tu Văn tựa
vào người Dương Quá, chợt nhớ tới trong nguyên tác có nhắc tới, hai
người cùng dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp không lợi hại bằng một người dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, còn người kia thì dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Lập tức nói
với Dương Quá: “Ngươi dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, ta dùng Ngọc Nữ Kiếm
Pháp.”
Nói xong liền tiến lên cản một đường tấn công của phất
trần vừa đánh tới, đối với lời nói của Võ Tu Văn, Dương Quá luôn luôn
tuân thủ nói gì nghe nấy, lập tức không nghĩ nhiều, theo lời y, xuất
chiêu của Toàn Chân Kiếm Pháp. Hai người sống cùng nhau đã lâu, đối với
mỗi tiếng nói, cử động của đối phương đều đã sớm quen thuộc, thấy phương pháp kia quả nhiên hiệu quả, liếc nhìn nhau, rồi tiếp tục tấn công.
Song kiếm hợp bích, uy lực quả nhiên tăng lên rất nhiều, trong nhất thời, Lý Mạc Sầu bị võ công của hai người làm cho luống cuống tay chân, chật vật tránh né rất nhiều lần. Trong lòng Lý Mạc Sầu vô cùng tức giận, thấy
kiếm chiêu hai người phối hợp lẫn nhau, không có lỗ kẽ hở, trong khoảng
thời gian ngắn cũng không biết làm sao.
Võ Tu Văn biết mặc dù uy
lực của cả hai đã tăng lên nhiều, nhưng so với đối phương, hiển nhiên
công lực thấp hơn rất nhiều, nhất thời cũng không làm được gì Lý Mạc
Sầu. Quan trọng là, Võ Tu Văn đã bắt đầu cảm thấy hô hấp của mình có
chút không thông, biết nội lực không đủ mình, y nhanh chóng suy nghĩ
biện pháp để thoát thân trở về Cổ Mộ.
Lý Mạc Sầu là loại người
nào, động tác Võ Tu Văn vừa chậm một chút, ả lập tức nhận ra ngay, trên
mặt lộ tia cười lạnh nói: “Xem các ngươi còn có thể chống đỡ được bao
lâu?” Rồi vung phất trần trên tay tấn công về phía Võ Tu Văn.
Mỗi khi Võ Tu Văn gặp nguy hiểm, Dương Quá đều liều mạng bảo hộ, Lý Mạc Sầu cười lạnh vài tiếng, cũng không nôn nóng. Trong lòng Võ Tu Văn biết nếu cứ tiếp tục như vậy là không ổn, thở mạnh một hơi, liền cùng Dương Quá
tấn công, vừa rồi Lý Mạc Sầu thấy nội lực Võ Tu Văn không tốt, nên cũng
không dốc toàn lực ứng phó nữa, chỉ chờ hai người lộ ra sơ hở. Giờ phút
này, hai người đột nhiên dùng sức tấn công tới, làm ả luống cuống tay
chân, phải lui ra sau mấy bước. Cả hai liền xoay người bỏ chạy, cũng may vị trí này cách Cổ Mộ không quá xa, đợi đến khi Lý Mạc Sầu kịp phản
ứng, hai người đã đi vào trong động.
Lý Mạc Sầu hừ lạnh một
tiếng, đi vào, ả cũng rất quen thuộc với Cổ Mộ này, nay lại lần nữa đặt
chân vào đây, ký ức về cuộc sống trước đây trong Cổ Mộ hiện ra rõ mồn
một trước mắt, sư phụ… còn có Lục lang…
Thần sắc Lý Mạc Sầu biến
hóa không ngừng, ngọt ngào, hạnh phúc, rồi cuối cùng trở nên dữ tợn. Sư
phó bất công, Lục Triển Nguyên là một người đàn ông đã phụ lòng mình,
cũng không phải thứ tốt lành gì. Tiếp tục đi về phía trước, ả hạ quyết
tâm phải lấy cho bằng được Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Võ Tu Văn và Dương
Quá trực tiếp chạy đến nơi Tiểu Long Nữ luyện công, Tiểu Long Nữ đã cảm
nhận được họ từ sớm, nhìn bộ dáng hai người, nàng nhíu mày.
“Cô cô, đạo cô lần trước lại đến đây.” Dương Quá lấy hơi nói, lo lắng nhìn Võ Tu Văn.
Tiểu Long Nữ thản nhiên gật đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Võ Tu Văn, nói
với Dương Quá: “Các ngươi về thạch thất trước, để cho Văn nhi nghỉ ngơi
một chút.”
Dương Quá gật đầu, đỡ Võ Tu Văn vào thạch thất. Để Võ
Tu Văn ngồi ở trên giường, Võ Tu Văn ngồi xếp bằng, bắt đầu điều tức. Y
không bị thương, nhưng lại dùng hết nội lực, nên có chút vô lực thôi,
chờ điều tức xong là ổn.
Dương Quá thấy Võ Tu Văn nhắm mắt lại, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên cạnh y, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Sư tỷ, tỷ đi đi, ta đã nói sẽ không đưa cho tỷ mà.” Tiểu Long Nữ thản nhiên nhìn Lý Mạc Sầu ở trước mặt.“Sư muội, hai tên kia đâu? Tổ sư có di huấn, không thể cho nam tử tiến vào
trong Cổ Mộ, muội cư nhiên lại lưu hai tên đó. Còn có tư cách gì giữ
Ngọc Nữ Tâm Kinh.” Lý Mạc Sầu cười lạnh nói.
“Hai người bọn họ là do Tôn bà bà nhờ ta chiếu cố, sau một năm nữa cũng sẽ rời đi.” Tiểu Long Nữ bình tĩnh đáp.
“Tóm lại, muội đã làm trái với lời di huấn của Tổ Sư Bà Bà, không có tư cách có được Ngọc Nữ Tâm Kinh, tốt nhất là đem nó giao cho ta đi.” Lý Mạc
Sầu nói xong liền vung phất trần, tấn công Tiểu Long Nữ.
Tiểu
Long Nữ tung dải lụa trong tay, cùng phất trần chạm vào nhau, hai thứ
đều là vật chí nhu. Tuy võ công Tiểu Long Nữ cao hơn ả một bậc, nhưng
trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đánh bại ả, Lý Mạc Sầu lui về phía sau vài bước, dải lụa của Tiểu Long Nữ phóng tới, phất trần trong
tay Lý Mạc Sầu cũng bay về phía Tiểu Long Nữ, dùng tay kia bắt lấy dải
lụa của Tiểu Long Nữ, hung hăng kéo về phía mình. Tiểu Long Nữ nghiêng
đầu tránh phất trần, thân thể bị kéo về phía trước mấy bước.
Dưới chân truyền đến cơn đau, Tiểu Long Nữ chau mày, giơ chân lên nhìn, trên đó cắm mấy cây ngân châm. Lý Mạc Sầu đắc ý cười lớn, nói: “Sư muội,
muội đã bị trúng độc, còn không mau đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao ra đây,
bằng không đến khi độc bộc phát, lúc đó đừng trách sao sư tỷ lại ác độc
nha.”
Võ Tu Văn vừa mở mắt ra, liền nghe thấy những lời này, y cả kinh, đứng dậy xuống giường, nhìn ra bên ngoài, Tiểu Long Nữ đã té trên mặt đất. Võ Tu Văn nhướng mày, nhất định là do Lý Mạc Sầu đã sớm bố trí bẫy rồi, tâm tư cô cô đơn thuần cho nên mới không nhận ra dị thường.
“Dương Quá, chúng ta đi ra ngoài nào, ngươi đem cô cô đi trước, sau khi chạy
thoát, nhớ tìm cơ hội để dịch chuyển tảng đá ở chân giường, sau đó nhảy
lên giường, được không?” Võ Tu Văn nói khẽ ở bên tai Dương Quá, nói xong liền chỉ chỉ tảng đá bên chân giường kia. Nơi đó là do y lúc trước ngẫu nhiên nhớ tới trong nguyên tác, rồi sau đó trùng hợp tìm được, liền ghi tạc trong lòng, hiện tại vừa vặn có thể dùng tới.
Dương Quá gật gật đầu, không hỏi tại sao Võ Tu Văn biết, chỉ nắm tay Võ Tu Văn, cùng y ra ngoài.
“A, hai tên tiểu tử thối các ngươi rốt cuộc cũng nhịn không được mà chui ra rồi…” Lý Mạc Sầu hơi châm chọc cười nói.
“Ngươi muốn lấy Ngọc Nữ Tâm Kinh? Vậy đi theo ta đến nơi này.” Võ Tu Văn cười
yếu ớt, xoay người đi đến thạch thất. Dương Quá nâng Tiểu Long Nữ đi
theo phía sau. Lý Mạc Sầu do dự một chút, cũng đi theo, cười lạnh, hai
tên tiểu tử này chắc cũng không làm ra được chuyện gì!
Tiểu Long
Nữ nghe Võ Tu Văn nói như vậy, cũng không nói gì, nàng biết Võ Tu Văn sẽ không làm chuyện xằng bậy. Đi vào thạch thất, Dương Quá đem Tiểu Long
Nữ đặt ở trên giường, Võ Tu Văn ngồi quan sát miệng vết thương của Tiểu
Long Nữ, miệng vết thương đen thùi, hiển nhiên đã bị trúng kịch độc, Võ
Tu Văn nhìn Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ gật đầu. Võ Tu Văn thở phào nhẹ
nhõm, cũng may Tiểu Long Nữ có thể tự mình giải độc, như vậy cũng tốt.
“Nhanh lên, đừng có lề mề nữa, đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao ra đây.” Lý Mạc Sầu không kiên nhẫn thúc giục.
“Dương Quá, giao tâm kinh ra đi.” Võ Tu Văn nhìn Dương Quá một cái, lại nhìn
về phía Lý Mạc Sầu nói: “Cô nương không nên gấp, rất nhanh sẽ có, chính
là không biết giải dược cho cô cô ta, cô nương có thể giao cho chúng ta
không?”
“Chờ các ngươi giao Ngọc Nữ Tâm Kinh ra, dĩ nhiên sẽ đưa giải dược cho các ngươi.” Lý Mạc Sầu đắc ý cười.
“Vậy là được rồi.” Võ Tu Văn thấy đã đem được lực chú ý của Lý Mạc Sầu dời đi, cười nhạt nói.
Thừa dịp không ai chú ý, Dương Quá cúi người xuống, sờ chân giường, khi Lý
Mạc Sầu còn đang nói chuyện, hắn dùng sức vặn, nhảy lên giường. Trước đó Lý Mạc Sầu đã ra tay với Tiểu Long Nữ, cho nên đối với ba người này căn bản không có đề phòng, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng khi có được
Ngọc Nữ Tâm Kinh. Giờ phút này, nghe thấy tiếng ken két vang lên, liền
cả kinh, xông về phía trước, nhào về phía Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn đã sớm có chuẩn bị, luôn đề phòng hành động của ả. Thấy Lý Mạc Sầu nhào
tới, liền dùng sức đem kiếm luôn đeo bên người đâm tới, một kiếm này
chính là chiêu thức tinh diệu trong Ngọc Nữ Kiếm Pháp, Lý Mạc Sầu lắc
mình tránh đi. Cứ như vậy, trong chốc lát, giường đá đã hạ xuống, ầm ầm
hai tiếng, đã rơi vào thạch thất bên dưới. Lý Mạc Sầu oán hận nhìn nơi
vừa biến mất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái
gì.
Võ Tu Văn và Dương Quá chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại,
sau khi ổn định nhìn lại, thì phát hiện trong thạch thất dường như có
một cái bàn và nhiều thứ khác, Dương Quá đi tới cạnh bàn, châm nến. Võ
Tu Văn nhìn Tiểu Long Nữ ở bên cạnh, có chút lo lắng hỏi: “Cô cô, ngươi
sao rồi?”
Tiểu Long Nữ lắc đầu, lấy một viên thuốc từ trong người ra, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, để Võ Tu Văn đỡ dậy, ngồi xếp bằng.
Không đầy một phút, sắc mặt tái nhợt của nàng dần trở nên hồng nhuận,
nàng mở to mắt.
“Cô cô, ngươi đã khỏe chưa? Làm sao bây giờ?” Võ Tu Văn hỏi.
“Thương thế của ta đã tốt, sư tỷ hay dùng băng phách ngân châm, ở chỗ ta cũng
có giải dược.” Tiểu Long Nữ thản nhiên nói, thuận tiện từ trong lòng lấy ra bình giải dược đưa cho hai người.
Võ Tu Văn vươn tay nhận
lấy, Tiểu Long Nữ đi đến chỗ bức tường phía tây, xoay vài cái lên một
điểm trên tường, hòn đá phía trước liền chuyển động, lộ ra một cái cửa.
Tiểu Long Nữ đi vào bên trong, ý bảo hai người đuổi theo. Trong bóng
tối, Tiểu Long Nữ dẫn hai người rẽ tới rẽ lui, đến khi ngừng lại, Võ Tu
Văn và Dương Quá liền trông thấy căn phòng chứa quan tài đá lúc trước
từng tới, Tiểu Long Nữ đi đến một bên châm nến, nói với hai người: “Các
ngươi đợi ở đây, nơi này rất an toàn. Ta ra ngoài gặp sư tỷ.”
Võ
Tu Văn và Dương Quá gật gật đầu, Tiểu Long Nữ đi ra, tuy trong này đều
là quan tài, nhưng có hai người làm bạn với nhau, cũng không có gì đáng
sợ.
Võ Tu Văn tựa vào người Dương Quá, lẳng lặng không nói gì.
Qua một hồi lâu, Tiểu Long Nữ còn chưa trở lại. Võ Tu Văn nhíu mày, ánh
mắt chuyển đến hai cái quan tài còn lại chưa được đóng nắp, liền giật
mình. Đi đến bên cạnh một cái trong đó, đang muốn nhìn kỹ, liền bị Dương Quá kéo về bên cạnh.
“Văn nhi, ngươi muốn làm gì? Muốn ngủ cũng không cần phải vào đó nha.” Dương Quá nhíu mày nói.
“Không phải, ta muốn vào xem thử.” Võ Tu Văn cười khổ, nghiêm túc giải thích.
Dương Quá nhìn Võ Tu Văn, chậm rãi buông tay, khi Võ Tu Văn chui vào, cũng
lập tức chui vào theo. Võ Tu Văn sửng sốt một chút, không để ý tới hắn,
nhìn lên nắp quan tài. Dương Quá theo ánh mắt Võ Tu Văn cũng nhìn nó.
Nhưng khi nhìn một hồi lâu, mắt đã cảm thấy xót, nhưng vẫn không nhìn ra trên đó có chữ viết gì. Võ Tu Văn từ trong quan tài đi ra, dưới ánh mắt chăm chú của Dương Quá, tiến vào một quan tài khác.
Dương Quá
cũng theo vào, thấy Võ Tu Văn nhìn nắp quan tài, hắn cũng đoán được y
đang tìm cái gì đó, nên cũng nhìn lên trên, nhưng không nhìn ra cái gì
bất đồng, bỗng nhiên hắn phát hiện phía trên mép nắp quan tài có chữ
viết.
“Văn nhi, nơi này!” Dương Quá chỉ vào bên kia. Võ Tu Văn
vui vẻ, quả nhiên có vài chữ viết khá to, nhìn kỹ, đúng là dòng “Ngọc nữ Tâm Kinh, khắc chế Toàn Chân. Cả đời Trùng Dương, chẳng thua kém
người.”