Võ Tu Văn khẽ rên, thật là khó chịu mà, hình như có ai đó đang tới gần,
rồi ôm lấy mình, hô hấp cực nóng phà vào sau gáy. Cả người Võ Tu Văn
cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Chí Kính đang đè trên người
mình, cảm giác nhớt nhát này làm cho Võ Tu Văn nhíu mày, không tự chủ
lắc đầu, trong miệng cũng phát ra tiếng kêu yếu ớt, nghe như động vật
nhỏ bị thương, có chút sợ hãi, cũng có chút tủi thân. Người phía sau hơi khựng lại, rồi đem Võ Tu Văn ôm sát vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng
y, ghé vào tai y thì thào gì đó.
Hơi thở có phần quen thuộc cùng
âm thanh êm ái đó làm Võ Tu Văn chậm rãi an tĩnh lại, tiếng tim đập của
người nọ vang lên ở bên tai, khiến y cảm thấy vô cùng an tâm.
“Uống thuốc nào, Văn nhi.” Người nọ nhẹ nhàng nói.
Vị thuốc quen thuộc ập vào mũi, Võ Tu Văn theo bản năng mở miệng ra, vẫn
là vị đắng chát nồng đậm không hề thay đổi kia, y cố gắng nuốt xuống, vị đắng vốn vô cùng quen thuộc kia lại làm cho Võ Tu Văn sinh ra một chút
chua xót trong lòng, nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, có phần tủi
thân mà khóc thút thít ở trong ngực người nọ.
Người phía sau do
dự một chút, rồi vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt không ngừng lăn dài trên má y. Một lát sau, Võ Tu Văn cảm thấy có vật gì đó được đưa đến
bên miệng mình, y hé miệng, một chất lỏng có hương vị ngọt ngào chậm rãi đổ vào, y từ từ nuốt nó vào bụng, liền cảm thấy vị đắng trong miệng
biến mất.
Hàng mi Võ Tu Văn khẽ run, y từ từ mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt y là một gương mặt xấu xí đến sởn gai ốc nhìn mình. Võ Tu Văn cả kinh, theo bản năng mà lui về sau, mới phát hiện mình đang
ngồi trong lòng một người khác, y nhìn ra đằng sau, thì ra là Dương Quá. Võ Tu Văn thả lỏng cảnh giác, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Vị trước
mặt này, hẳn là Tôn bà bà. Y nhìn bàn tay của mình, bởi vì dùng tay
không ngắt mầm của Dạ Hàn Thảo mà bị trúng độc đen thui nhưng giờ nó đã
biến mất không thấy gì nữa, chắc vị bà bà này đã cứu mình và Dương Quá.
Y xoay bàn tay một vòng, không có bất kỳ chỗ nào khó chịu, rồi ngẩng đầu
nhìn về phía Tôn bà bà, trên mặt hiện lên nụ cười tươi, nói: “Cám ơn bà
bà.” Trên mặt Tôn bà bà cũng hiện lên nụ cười mỉm, chỉ là đặt trên khuôn mặt kia, càng khiến nó thêm xấu xí, nhưng Võ Tu Văn sớm biết tính nết
của bà, nên không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
“Bé ngoan, con cám ơn ta về cái gì?” Tôn bà bà đi tới, sờ đầu Võ Tu Văn.
“Cám ơn bà bà đã cứu con và Dương Quá, còn giải độc trên tay con.” Võ Tu Văn ngửa đầu, nhìn khuôn mặt phía trên, vẻ ngoài xấu xí nhưng bên trong đầy tình yêu thương và dịu dàng, trong ánh mắt đang nhìn mình tràn đầy sự
yêu thương, giọng nói điềm đạm làm cho Võ Tu Văn muốn thân cận, nghĩ đến vận mệnh sau này của Tôn bà bà, Võ Tu Văn rùng mình trong lòng, mình
nhất định phải giúp Tôn bà bà tránh khỏi kết cục bỏ mạng kia.
“Thật sự là một đứa nhỏ thông minh, đừng sợ, tên đạo sĩ kia đã bị đám ong độc của ta dọa chạy rồi.” Trong mắt Tôn bà bà càng thêm vẻ yêu thích, dịu
dàng nói.
Võ Tu Văn gật đầu, trong lòng suy nghĩ, Triệu Chí Kính
chắc sẽ giống như trong nguyên tác, bị ong độc mần thịt rồi, y cảm thấy
có chút vui sướng khi người gặp họa, thật đáng đời mà!
Y nhìn
sang Dương Quá đang ôm mình, từ góc độ này có thể nhìn thấy rất rõ vết
thương trên mặt hắn, Võ Tu Văn biết, đây nhất định là bị thương trong
lúc lăn xuống sườn núi, y cúi đầu nhìn đôi tay đặt bên hông mình, những
vết thương chằn chịt khiến Võ Tu Văn cảm thấy phức tạp trong lòng, y đưa tay nhẹ nhàng vuốt vết thương của Dương Quá, rồi rũ mắt xuống, tất cả
đều là vì mình sao?
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một giọng nói mềm mại : “Bà bà, hai cậu bé kia sao rồi?” Võ Tu Văn ngẩng đầu nhìn,
một thiếu nữ đi tới, nàng ta mặc một bộ bạch y bằng lụa mỏng, thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen dài tới mắt cá chân, khuôn
mặt xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là da thịt có chút tái nhợt.
Võ Tu
Văn có thể dễ dàng đoán được đây là Tiểu Long Nữ, quả nhiên là xinh đẹp
hơn người. Làm người ta có ấn tượng sâu sắc nhất, chính là khí chất băng thanh ngọc khiết trên người nàng, làm người khác cảm thấy nàng giống
như tiên nữ, nhưng do thần sắc đạm mạc lạnh như băng kia đã làm cho
người ta không ai dám nhìn thẳng nàng.
“Không sao, hai đứa nó đều khỏe cả rồi.”Tôn bà bà cười nói.
“Nếu khỏe rồi, thì nhanh đưa bọn họ ra ngoài đi.” Mặt Tiểu Long Nữ không chút thay đổi nói.
Võ Tu Văn cảm giác được thân thể của Dương Quá ở phía sau mình bỗng nhiên
cứng đờ, y không nói gì, chỉ cầm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình. Tôn bà bà sốt ruột nói: “Cô nương, hai đứa nhỏ này đáng thương lắm, chúng
ta lưu chúng lại đi.” Nhớ tới câu chuyện lúc nãy Dương Quá kể, trong
lòng bà bà liền cảm thấy thương xót hai đứa nhỏ này, bây giờ lại nhìn
thấy cả hai đều rất nhu thuận lại thông minh, bộ dáng cũng thanh tú, làm cho Tôn bà bà càng muốn giữ chúng lại.
“Bà bà. Người đã quên giáo huấn của sư tổ rồi sao?” Tôn bà bà sửng sốt một chút, thở dài một hơi, không nói gì.
Võ Tu Văn đứng dậy, kéo tay Dương Quá, khom người nói: “Cám ơn bà bà và cô cô đã giúp ta chữa thương, chúng ta đi trước.” Trong lòng y biết, lúc
này Tiểu Long Nữ tuyệt đối sẽ không thu cả hai làm đồ đệ, trong nguyên
tác, Tiểu Long Nữ thu Dương Quá làm đồ đệ đều là nhờ công của Tôn bà bà, nhưng y không muốn vị bà bà tốt bụng này vì mình và Dương Quá mà phải
chết. Cho nên Võ Tu Văn buồn rầu nghĩ, làm thế nào mình mới có thể ở lại Cổ Mộ mà Tôn bà bà không phải chết không?
“Mấy đứa tính đi đâu?” Tôn bà bà vội hỏi.
“Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ cho bọn con dung thân, còn Toàn Chân giáo, bọn con sẽ không trở về nơi đó nữa.” Võ Tu Văn nhìn thoáng qua Dương Quá,
nói với Tôn bà bà.
Tôn bà bà nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau, cảm
thấy có chút buồn bã, thở dài một hơi nói: “Không phải cô nương kia
không muốn lưu bọn con lại, chỉ là phái của chúng ta có quy định, không
được cho người bên ngoài tiến vào, các con đừng trách bọn ta.”
Võ Tu Văn lắc đầu, không nói gì. Tôn bà bà nhìn y, rồi nắm chặt tay y nói: “Ta đưa các con ra ngoài.” Vừa ra khỏi cửa phòng, trước mắt liền tối
đen, Võ Tu Văn cảm thấy khẩn trương trong lòng, nhịn không được mà siết
chặt tay người bên cạnh, Dương Quá cũng nắm lại, đi vòng vèo một lúc
lâu, trước mắt mới dần dần xuất hiện ánh sáng.
Ba người vừa ra
đến cửa mộ, liền nghe thấy tiếng kêu to của ai đó bên ngoài bìa rừng:
“Tại hạ là người của Toàn Chân giáo, Doãn Chí Bình, hôm nay đặc biệt đến đây để bái kiến Long cô nương.” Âm thanh có chút xa, hẳn là truyền đến
từ bên kia cấm địa. Tôn bà bà theo bản năng nhìn hai đứa nhỏ, chỉ thấy
trên mặt hai đứa nhỏ không chút thay đổi, cũng không có chút ý sợ hãi
nào.
“Bà bà, người sẽ bảo hộ bọn con chứ?” Võ Tu Văn ngẩng đầu nhìn Tôn bà bà, trên mặt mang theo nụ cười.
Tôn bà bà sửng sốt, vui vẻ cười nói: “Dĩ nhiên, các con yên tâm, bà bà sẽ
bảo hộ các con an toàn.” Bà càng cảm thấy yêu thương hơn đối với hai đứa nhỏ này, hàng năm bà đều ở trong Cổ Mộ, bên cạnh chỉ có Tiểu Long Nữ
làm bạn, mà Tiểu Long Nữ trời sinh tính lạnh nhạt, giữa hai người cũng
không có trò chuyện nhiều, nay nhìn thấy hai đứa nhỏ thanh tú nhu thuận
như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thích vô cùng.
Tôn bà bà nắm tay Võ Tu Văn, đi xuyên qua rừng cây, đến bãi đất trống phía
trước. Dưới ánh trăng, sáu bảy đạo nhân đứng ở đó, có hai người đang vác một người khác, Võ Tu Văn biết chắc kia chính là Triệu Chí Kính, nhất
thời cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười. Thấy
Dương Quá và Võ Tu Văn xuất hiện, những người đó nhẹ giọng nói nhỏ với
nhau mấy câu rồi không hẹn mà cùng tiến lên vài bước.
“Võ Tu Văn, Dương Quá, còn không qua đây thỉnh tội với sư phụ các ngươi.” Doãn Chí
Bình nhìn hai người rồi chỉ vào Triệu Chí Kính đang nằm ngay đơ ở kia.
“Sư phụ? Triệu Chí Kính xứng với danh hiệu này sao?” Khóe miệng Võ Tu Văn
giương lên thành nụ cười tươi, lời nói ra cũng trào phúng đến cực điểm.
Đám người của Toàn Chân giáo nghe xong liền giận dữ, ở thời đại này, đồ đệ
mà dám nhục mạ sư phụ, thật sự là chuyện vô pháp vô thiên mà, lúc này,
một đạo nhân xông lên phía trước, định chộp lấy Võ Tu Văn.
Tôn bà bà giũ ống tay áo, lướt qua trên tay kẻ kia, người nọ chỉ cảm thấy trên cổ tay bỗng nhiên nóng rát và đau nhức, liền quát to một tiếng, rồi lui về phía sau. Mọi người cho rằng bà chỉ là một bà già lụ khụ, không ngờ
rằng võ công của bà lại cao như thế. Doãn Chí Bình tiến lên chắp tay
hành lễ nói: “Đệ tử Doãn Chí Bình, bái kiến tiền bối, hai tên này là đệ
tử trong Toàn Chân giáo, thỉnh tiền bối thả người.”
Tôn bà bà còn chưa kịp nói chuyện, Võ Tu Văn đã giữ chặt tay bà, đứng ra nói: “Từ hôm nay trở đi, ta, Võ Tu Văn, và Dương Quá, không còn là đệ tử của Toàn
Chân giáo nữa, cho nên không có bất cứ quan hệ nào với Toàn Chân giáo.”
Đám người Toàn Chân giáo xôn xao, Triệu Chí Kính vốn nằm im ở một chỗ, nghe Võ Tu Văn nói vậy, nhịn không được mà ngồi dậy, tức giận nói: “Võ Tu
Văn, ngươi thật to gan, dám khi sư diệt tổ.”
“Ta khi sư diệt tổ
lúc nào?! Ta chỉ tự rời khỏi sư môn, dù sao ông cũng không có dạy bọn ta cái gì hết.” Võ Tu Văn nhìn gã đầy chế giễu, thấy mặt của Triệu Chí
Kính sưng như đầu heo, trong lòng Võ Tu Văn cảm thấy thật vui sướng khi
người gặp họa, quả thật rất đáng đời mà!
Tôn bà bà cười lạnh nói: “Có nghe chưa, hai đứa nhỏ này đã không còn là đệ tử Toàn Chân giáo của các ngươi nữa rồi.”
Bên kia lại có thêm mười người đạo sĩ lục đục kéo đến, nghe Tôn bà bà nói
như vậy, đều nghị luận, Doãn Chí Bình cưỡng chế tức giận trên mặt, tiến
lên nói: “Lời nói của một tên nhóc con làm sao có thể nghe theo? Chuyện
này phải trái đúng sai còn phải đợi bọn ta báo cáo chưởng môn, để người
xử lý, thỉnh tiền bối giao chúng cho bọn ta.”
Tôn bà bà lại cười
lạnh một tiếng, đang định lên tiếng, liền cảm giác tay bị kéo xuống, bà
quay sang nhìn, Võ Tu Văn ngửa đầu nhìn bà nói: “Bà bà, không cần để ý
tới bọn họ. Bọn người Toàn Chân giáo chỉ biết lấy nhiều khi ít, khi dễ
người già trẻ nhỏ, toàn bộ Toàn Chân giáo đều không có người nào tốt
cả.” Giọng nói lạnh lùng, còn một chút non nớt vang lên trong đêm, mọi
người cảm thấy đứa nhỏ đang đứng dưới ánh trăng kia, cả người đều toát
lên vẻ vô cùng lạnh lùng, trong nhất thời đều không có ai nói nên lời.
Đương nhiên là do Võ Tu Văn cố ý nói như vậy, y không muốn Tôn bà bà tiếp xúc nhiều với những người này, trong lòng y vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về cái
chết của Tôn bà bà trong nguyên tác. Giờ phút này, nhìn thấy tất cả mọi
người đều không nói gì, y cũng có chút kinh ngạc, liền kéo tay Tôn bà bà nói: “Bà bà, chúng ta trở về đi, con sẽ nghĩ biện pháp để được ở lại
đây.”
Tôn bà bà kinh ngạc nhìn y một cái, sau khi thấy sự nghiêm
túc trong mắt y, bà không nói gì, xoay người trở vào. Triệu Chí Kính
nhìn thấy bộ dạng Võ Tu Văn ở dưới ánh trăng lúc nãy, tà quang trong mắt càng sâu, lúc này thấy Võ Tu Văn xoay người rời đi, đang muốn lên
tiếng, thì thấy Dương Quá xoay đầu lại nhìn gã một cái, âm thanh nhất
thời bị nghẹn trong cổ họng, không phát ra được.
Sau khi Dương
Quá quay đầu về, gã mới cảm thấy có hơi hoảng sợ rồi té xuống, cái nhìn
kia, bao gồm cả hàn ý cùng sát khí, trong chớp mắt, nó đã làm gã phải
ngừng cả hô hấp. Cố gắng bình tĩnh lại, gã rũ đôi mắt, trong ánh mắt
hiện lên một tia sắc bén, Dương Quá kia, tuyệt đối không thể lưu lại!