Hiệu trưởng Komlo đứng bật dậy, trên mặt ra chiều khó tin.
“Quả
là hậu sinh khả uý! Người nắm vững động tác này trên toàn bộ đế quốc
không vượt quá mười người đâu, hôm nay rốt cuộc lại thêm một người nữa.” Cơ giáp sư dưới trướng cực kỳ nổi danh, thành thử đại tướng Condon đặc
biệt chú ý phần thi cơ giáp, phát hiện động tác với độ khó cấp bậc
truyền thuyết vậy mà được một tân sinh năm nhất thi triển, hắn nhịn
không được cất lời khen: “Chuẩn tướng Petunia, cô thấy động tác của nhóc kia thế nào?”
Đại tướng Condon hơi nghiêng đầu, cười nhìn một vị nữ tướng cấp dưới. Cô là thiên tài cơ giáp được Quân đội công nhận,
trong ba mươi hai tổ hợp động tác khó nhất của cơ giáp, cô biết hai mươi tám.
“Rất khá, tuy động tác chưa đủ nhuần nhuyễn, nhưng động tác cậu ta thi triển đích xác là chiêu vặn đầu Achimota không thể nghi
ngờ.” Hai mắt nhìn chằm chằm cơ giáp màu đen trong sân, chuẩn tướng
Petunia hồi đáp.
“Thằng bé này đúng là thiên tài!” Một chuẩn
tướng khác không khỏi lên tiếng ca ngợi. Thân là chiến sĩ cơ giáp, có ai không hứng thú với chiêu thức trong truyền thuyết, gần như mỗi người
đều từng thử luyện tập chiêu vặn đầu Achimota, song người thành công chỉ loe ngoe vài mống.
Không, không thể nói vậy.
Cũng không phải chỉ dựa vào thiên tài là có thể nắm giữ động tác này.
Ít nhất bản thân Petunia không thành công.
Nắm vững hai mươi tám trên ba mươi hai bộ động tác khó nhất, bộ đầu tiên
trong số bốn bộ tới nay vẫn chưa thực hiện được chính là chiêu vặn đầu
Achimota. Hai mươi tám bộ động tác trước đều rành rẽ trong khoảng thời
gian cực ngắn, nhưng riêng chiêu vặn đầu Achimota, cô có thể lý giải rõ
ràng phương thức thi triển nó trong đầu, cơ mà vừa đến lúc thực hiện lại mắc kẹt.
Không chỉ bản thân Petunia, cô cũng từng gặp rất nhiều
thiên tài cơ giáp, song chẳng một ai biết làm chiêu vặn đầu Achimota.
Trong giới thiên tài cơ giáp, không ít người gọi đùa chiêu này là “Thuật chung kết huyền thoại”.
Không quan tâm những lời kế tiếp của
người khác, tầm mắt của chuẩn tướng Petunia vẫn tập trung vào cơ giáp
màu đen, cô quan sát nhất cử nhất động của cậu ta, trong lòng một lần
nữa khẳng định phi công lái cơ giáp này thiệt tình rất ngốc…
Cực kỳ ngốc.
Mọi động tác trước đó đều không phải ngụy trang, cậu ta thực sự chả biết gì về thao tác cơ giáp.
Hoàn toàn không dính dáng gì với thiên tài. Petunia chưa từng gặp người điều khiển cơ giáp nào dốt đặc cán mai như vậy!
Nhưng chính cơ giáp ấy lại vừa thi triển chiêu vặn đầu Achimota, chiêu thức làm khó vô số thiên tài!
Không có quan phụ tá nên Petunia tự bắt tay điều tra tư liệu của Avery, chủ
yếu xem ghi chép huấn luyện về hạng mục cơ giáp. Đúng như lời Hiệu
trưởng Odd, học sinh này thua từ đầu tới đuôi, trong khi những học sinh
khác nắm vững hai mươi bộ động tác, cậu ta chỉ biết một chiêu phòng ngự! Có điều —
Petunia dán mắt vào con số “1029”, đây là tổng số ván
đối chiến cơ giáp trong hệ thống mô phỏng của đứa trẻ này tại khóa quân
sự.
Nhằm đảm bảo tính công bằng tương đối cho cuộc thi, Học viện
quân sự và Học viện tổng hợp bảo trì nhất trí với độ dài và tiến độ huấn luyện những hạng mục trọng điểm trong cuộc thi. Học viện quân sự chỉ
dành nhiều thời gian cho học sinh huấn luyện thể năng và các huấn luyện
khác mà thôi. Dưới tiền đề ấy, tổng số ván đối chiến cơ giáp của tân
sinh đều hoàn thành trong mười ngày, chiếu theo một ngày mười ván (yêu
cầu của Học viện tổng hợp) đến mười lăm ván (tiêu chuẩn của Học viện
quân sự), thì sau khi kết thúc hạng mục cơ giáp, tân sinh sẽ hoàn thành
100 – 300 ván đấu.
Đại đa số tân sinh đều vô cùng vất vả trong
quá trình quân huấn, nên để bảo tồn thể lực, họ sẽ không tiến hành luyện tập thêm sau giờ huấn luyện, chỉ có số ít học sinh thật lòng đam mê cơ
giáp mới kiên trì đấu tiếp vài ván. Cho dù trong năm mươi ngày sau đợt
huấn luyện cơ giáp, những học sinh này tiến hành thêm bốn ván mỗi ngày,
số lần đối chiến tích góp trong kỳ quân huấn vẫn chỉ đạt mốc 500 ván là
cùng.
Mà số ván đấu của thằng bé lại là 1029 ván! Điều này có nghĩa là gì!?
Một đề toán cực đơn giản, hầu như chẳng ai tính toán làm chi, nhưng khi
thực sự tính ra, câu chuyện ẩn giấu đằng sau nó thật khiến người ta khó
mà tin nổi!
1029 ván, chứng tỏ hàng ngày thằng bé phải đấu 17.15
trận! Con số này nếu tính trong mười ngày huấn luyện chuyên môn thì cũng không nhiều lắm (chỉ nhỉnh hơn yêu cầu của học viện quân sự chút ít),
nhưng đổi sang ngày khác thì quá kinh người!
Muốn hoàn thành nhiều ván đấu như vậy sau khi chấm dứt những huấn luyện khác, vậy căn bản khỏi cần ngủ!
Cậu ta dành trọn thời gian ngủ cho hệ thống mô phỏng! Mặc dù ở trong hệ
thống cũng xem như một kiểu ngủ say, nhưng loại ngủ này chủ yếu xoa dịu
thân thể chứ không phải tinh thần, chỉ có quân nhân chuyên nghiệp, thậm
chí là lính đặc chủng trong nhiệm vụ đặc biệt mới thi hành tần suất huấn luyện cường độ cao ngần ấy!
Mà một đứa trẻ tại học viện bình
thường, hơn nữa trong tình huống hoàn toàn tự nguyện, lại buộc mình tiếp nhận huấn luyện tàn nhẫn đến thế!
Chẳng những vậy, Petunia còn để ý thấy rằng, trong 1029 ván đấu, cơ giáp mang tên “Kỵ sĩ” chỉ đỡ đòn bằng một chiêu phòng ngự!
Đúng vậy, chính là “đỡ đòn”.
Không sử dụng bất cứ chiêu thức nào, cậu ta chỉ áp dụng chiêu phòng ngự đã
dùng để chống đỡ thương tổn của 1029 ván đấu vào thực chiến!
Nhìn thấy giá trị thương tổn mà cậu ta tích lũy được, chuẩn tướng Petunia thoáng mở to mắt.
Giá trị thương tổn cao đến mức ngay cả cô còn thấy khó tin.
Trong khi tất cả chiến sĩ cơ giáp đều tìm cách tránh né thương tổn từ đối
phương, dốc hết khả năng bảo vệ mình vì tiền đề chiến đấu, cô thật không thể tưởng tượng có người lại làm vậy!
“Kỵ sĩ” tiến bộ thong thả mà vững chắc qua 1029 ván đấu.
Từ “đỡ đòn vô hiệu” lúc mới đầu, đến “đỡ đòn bình thường”, lại tới “đỡ đòn hữu hiệu”… “Đỡ đòn hoàn mỹ” xuất hiện lần đầu ở ván thứ 806, sau đó,
ngày càng nhiều “đỡ đòn hoàn mỹ” nảy sinh, đến khoảng ván 900, cậu ta
căn bản đã có thể thực hiện đỡ đòn hoàn mỹ 100%.
Đành rằng tiến bộ rất chậm, nhưng cậu ta vẫn tiến bộ từng chút một, trên hết còn không lùi bước.
Chuyện cô đoán được, người khác chẳng lâu sau cũng chú ý tới. Ý thức được đứa
trẻ này phải âm thầm trả giá bao nhiêu, trên khán đài nhất thời lặng
ngắt như tờ.
Ngay cả Hiệu trưởng Komlo cũng chẳng biết nói gì.
Đứa con này, đứa con bị ông ta chối bỏ ngay từ đầu, hóa ra là người cố gắng dường ấy sao? Thoáng chốc, tâm tình ông hết sức phức tạp.
“Hiệu
trưởng Komlo, theo ta nhớ thì… phu nhân của anh thuộc giống Đạo long
đúng không?” Thời điểm tất cả mọi người cúi đầu trầm tư, Nguyên soái
Rothesay đột nhiên mở miệng hỏi Hiệu trưởng Komlo ngồi bên, bấy giờ mọi
người mới sực nhớ thằng bé sáng tạo kỳ tích kia là con trưởng nhà ông
ta.
“Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi con lớn nhà anh, cũng là thằng
bé trong cơ giáp đen kia, có phải cũng là Đạo long giống mẹ nó không?”
Nguyên soái Rothesay thoáng cái hỏi tới vấn đề Hiệu trưởng Komlo không muốn người biết nhất —
Nếu có thể, ông ta hoàn toàn không muốn trả lời, nhưng người hỏi chẳng phải ai khác mà là ngài Nguyên soái, đại tướng Condon cũng đang nhìn ông đầy chờ mong, tình huống này không cho phép ông giấu giếm.
“… Phải.” Komlo thấp giọng trả lời ngài Nguyên soái, có chút chật vật.
Ai ai ở đây cũng biết mình thuộc loài Sa Xỉ long, tuyệt đối là loài hạng
nặng trong khủng long. Dựa theo quy tắc di truyền ưu tiên gen xuất sắc,
chắc hẳn toàn bộ con ông ta phải là Sa Xỉ long, nhưng ông ta lại sinh ra một đứa Đạo long, điều này chẳng phải đang tuyên bố với mọi người rằng: Gen ông ta thua kém cả Đạo long, rất có khả năng bị khiếm khuyết sao?!
Hiệu trưởng Komlo lúng túng gục đầu xuống.
Nào ngờ —
“Vậy đúng rồi!” Nguyên soái Rothesay thốt nhiên bật cười.
“Quân đội muốn phổ biến toàn diện bộ động tác này đã lâu, nhưng kỳ thực không cách nào thi triển toàn diện.”
Tất thảy đều ngẩn người.
“Bộ Nghiên cứu đã khảo sát toàn bộ người từng sử dụng chiêu vặn đầu Achimota, cuối cùng phát hiện họ đều là Đạo long, hơn nữa —
Không phải Đạo long tầm thường, mà là Đạo long chứa gen siêu cường tới độ có
thể lấn át cả gen cha mẹ. Phải vậy thì gen trội Đạo long mà cơ thể họ kế thừa mới chân chính mạnh nhất, đủ đối kháng với loài khủng long khác,
thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Dẫu sao gen của họ cũng vượt trên cả chủng tộc mà.
Chiêu vặn đầu Achimota yêu cầu rất cao với độ linh hoạt và tốc độ phản ứng,
tuyệt đối không phải chuyện chỉ đơn thuần dựa vào nỗ lực hoặc thiên tài
là thành công, có thể làm hay không đã được số mệnh định sẵn ngay từ
giây phút sinh ra rồi –”
Nguyên soái Rothesay cười, thốt ra lời quá đỗi tàn khốc.
Chuẩn tướng Petunia đột ngột ngẩng đầu: “Nhưng — nhưng chưa từng có ai công bố chuyện này ra ngoài…”
“Suỵt…” Ngài Nguyên soái vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng xua tay trước mặt cô: “Tuyệt đối không thể công bố.”
“Chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, phải dưới tình huống không hay biết, mọi
người mới cố gắng thử sức, họ mà biết đây là kỹ thuật do gen quyết định, tất cả sẽ bỏ cuộc hết, chúng ta chẳng phải sẽ bỏ lỡ thêm nhiều cơ hội
phát hiện kỳ tích sao?”
“Thay vì cho mọi người biết ngay từ đầu – cô biết không, ta càng thích chứng kiến dáng vẻ cố gắng của họ hơn ~”
Nguyên soái Rothesay cười.
“Cố gắng có lẽ sẽ thất bại, nhưng
không cố gắng thì tuyệt đối sẽ thất bại. Có một số thiên tài nếu không
nỗ lực, vĩnh viễn sẽ không được ai công nhận – giống như cậu nhóc trên
sân hôm nay vậy.”
Ánh nhìn lướt qua từng người đang ngồi, cuối cùng tầm mắt của ngài Rothesay rơi xuống mặt Hiệu trưởng Komlo.
“Anh sinh được một đứa con thiên tài đấy.”
Tuy nhiên, đứa con ấy lại bị mình vứt bỏ, mặc kệ suốt mười tám năm, thậm chí tống đến một học viện xa xôi khác.
Khuôn mặt Hiệu trưởng Komlo xám như tro tàn.
Chính bởi sự buông tay của mình mà thiên tài — bị phế bỏ.
***
Alvin được khiêng xuống.
Mặc dù cơ giáp bị hỏng, nhưng bản thân hắn cũng không chịu nhiều thương
tích. Sau khi được cứu khỏi cơ giáp, hắn một lần nữa ngồi xuống khán
đài, kế tiếp xem trọn mọi cuộc đấu với tư cách khán giả.
Còn
Avery thì trở thành đài chủ mới với tư cách người thắng, cậu ta đại diện Học viện tổng hợp đế quốc tiến hành trông giữ võ đài.
Cơ giáp vỡ được cơ giáp sư tại hiện trường sửa chữa hoàn tất trong thời gian ngắn
nhất, Avery đối đầu với tuyển thủ thứ hai của Học viện quân sự Colton.
Avery yêu cầu bỏ đầu, chỉ cần sửa bộ phận khác của cơ giáp, nên lúc này
cơ giáp của cậu ta thoạt nhìn càng quái gở.
Một cơ giáp không đầu.
Nhưng giờ đây, rốt cuộc không ai cảm thấy ngoại hình cậu ta đáng cười nữa.
***
Chưa kể các tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc cũng bị cảnh tượng vừa
rồi làm kinh hãi! Nghe mấy người kế bên nhắc tới cái gì mà chiêu vặn đầu Achimota, bọn họ cũng không nhịn nổi tò mò, đến khi biết chiêu vặn đầu
Achimota là cái chi, miệng ai nấy há càng to!
“Té ra Avery pờ rồ dữ vậy á?!” Học sinh ngồi cạnh Mục Căn lập tức nhoài sang bên cậu, hưng phấn hỏi.
Mỗi sáng đều cùng nhau rèn luyện, Mục Căn chứng kiến hết thảy nỗ lực của
Avery. Khi cậu ta đề xuất muốn tham gia thi đấu cơ giáp, Mục Căn từng
lén vào hệ thống tỷ thí với cậu ta.
Vẫn là chiêu cũ, cơ mà Avery bây giờ lại có thể kháng được công kích của cậu từ mọi góc độ!
Mục Căn tức khắc đồng ý thỉnh cầu của Avery.
“Ừa, chỉ mình Avery đỡ được mọi công kích của tôi à.” Nhìn cơ giáp màu đen trên sân, Mục Căn cùng nở nụ cười tự hào.
Sử dụng chiêu phòng ngự một giờ, Avery rốt cuộc tìm được thời cơ và góc độ chuẩn xác, theo khuỷu tay huých ra, đầu của tuyển thủ đối diện lại bị
cậu ta vặn rụng!
Ván thi đấu thứ năm, Học viện tổng hợp đế quốc lần nữa giành thắng lợi!
Sau đó là ván thứ sáu! Thứ bảy!
“Kỵ sĩ” không đầu vẫn đang sáng tạo kỳ tích.
Tựa thể bật mở công tắc nào đó, từ lần đầu tiên thi triển thành công chiêu
vặn đầu Achimota, cậu ta ngày càng thông thấu động tác này, thời gian
nắm bắt thời cơ và vị trí huých khuỷu tay mỗi lúc một rút ngắn.
Cơ giáp mai rùa màu đen lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích, song nghĩ đến những cơ giáp vừa cùng cậu ta đối chiến đều lãnh kết cục bị hung hăng
vặt rụng đầu, tất cả mọi người không rét mà run.
Cậu ta đứng tại đó, không đầu, thân khoác giáp dày nặng màu đen, thoạt trông cứ như tử thần.
Trải qua nhiều vòng thi đấu, cậu đã không còn là tuyển thủ đến cái tên cũng
chẳng được ai nhớ nữa, mọi người đều biết tới “Kỵ sĩ”. Chẳng những thế,
nhìn cơ giáp không đầu trên sân, có người chợt nghĩ đến truyền thuyết
từng được nghe kể: Kỵ sĩ không đầu trong truyền thuyết là một chiến sĩ
anh dũng, trên chiến trường bất hạnh bị kẻ địch chém đầu mà chết. Kể từ
đấy, vào những đêm trăng mờ gió lớn hàng tháng, hắn lại hiện thân tại
Trầm Thụy cốc, cưỡi một con Vong Linh mã, đi khắp nơi lùng sục đầu mình. Mỗi khi bắt gặp ai đó còn nguyên đầu, Kỵ sĩ không đầu sẽ chém cái đầu
ấy làm của riêng.
Cơ giáp không đầu, sử dụng chiêu thức vặn đứt đầu kẻ địch, người xem dần dần truyền miệng biệt danh của Avery — Kỵ sĩ không đầu.
***
Một người giữ cửa, muôn người chẳng phá nổi! Nhờ chiêu vặn đầu Achimota,
Avery ấy mà dẫn dắt Học viện tổng hợp đế quốc đánh bại Học viện quân sự
Colton, thuận lợi chen chân vào vòng hai!Ba học viện bị loại, ba học viện thăng cấp sẽ cùng hạng nhất năm ngoái – Học viện quân sự đế quốc, tiến hành vòng thi thứ hai.
Lần này, Học viện tổng hợp đế quốc và Học viện quân sự đế quốc rốt cuộc chạm trán.
Bọn họ rút thăm trúng nhau.
Avery đánh trận đầu dưới sự háo hức của mọi người.
Biết đâu Học viện tổng hợp đế quốc có thể phá lệ đánh bại Học viện quân sự
đế quốc chỉ bằng một chiêu ấy – thoáng chốc, rất nhiều người đều nghĩ
giống nhau.
Ngặt nỗi —
Tuyển thủ Học viện quân sự đế quốc xuất trận.
Động tác đầu tiên của hắn dọa mọi người sợ hết hồn: Hắn, hắn vậy mà gỡ đầu mình xuống.
“Cậu rất mạnh, lúc ở dưới tôi đã thầm mô phỏng trong lòng, nhưng tới giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp chống lại, nên tôi quyết định vứt cái đầu dư
thừa này đi trước.”
Nghe tiếng giải thích vang lên từ cơ giáp, khán giả trợn mắt càng to: Vậy… cũng được hả?
Đặt đầu sang một bên, rồi đứng lên thích ứng một chút.
“Tốt rồi, giờ tôi đã thích nghi với cơ giáp không có hệ thống cảm giác. Tôi
không quan tâm cậu đến từ học viện nào, chỉ cần xuất hiện trên sàn đấu
này thì cậu chính là đối thủ của tôi, kế tiếp, tôi sẽ dốc toàn lực tiêu
diệt cậu!”
Hắn nói vậy, và cũng làm vậy thật!
Sau đó, hắn
thực sự triển khai tấn công toàn phương vô góc chết với Avery! Thời điểm đa số tân sinh chỉ nắm vững hai mươi liên chiêu, tất cả đòn công của
tân sinh Học viện quân sự đế quốc này hầu như toàn liên chiêu! Động tác
liền mạch mà thuần thục, công kích trực diện, Avery không thể tìm thấy
thời cơ và góc độ phát động chiêu vặn đầu Achimota!
Đối mặt với
kẻ địch chủ động dỡ đầu xuống, người khác có lẽ sẽ tùy theo tình hình mà chuyển sang tấn công bộ phận khác của đối phương thật nhanh, song Avery lại không được. Cậu ta học tập vô cùng cứng nhắc, tuy một khi đã nắm
giữ thì sẽ nắm rất chắc, nhưng bất cứ biến đổi nào với cậu ta cũng là
bài học hoàn toàn mới. Avery biết vỏn vẹn phương pháp vặn đầu kẻ địch
thông qua khuỷu tay, kẻ địch không đầu thành ra chẳng có nhược điểm gì.
Với kẻ địch như thế, Avery chỉ còn cách dùng chiêu duy nhất mình biết —
Chiêu thứ nhất! Chiêu phòng ngự!
Đứng trước thực lực tuyệt đối, đối diện kẻ địch không hề có góc chết, Avery…
Bại trận!
Kiên trì được hai tiếng, Kỵ sĩ không đầu rốt cuộc vô phương chống đỡ công kích như mưa của đối thủ, cơ giáp triệt để tan nát!
“Học viện tổng hợp đế quốc vs Học viện quân sự đế quốc, ván thứ nhất, người thắng: Học viện quân sự đế quốc.”
Chiêu vặn đầu Achimota huyền thoại bị phá giải.
Rời xa chiêu vặn đầu Achimota, Avery cùng lắm chỉ là dân nhập môn biết mỗi chiêu phòng ngự thôi.
“Tôi là Verald, học sinh năm nhất khoa Cơ giáp của Học viện quân sự đế quốc, đồng thời cũng là lớp trưởng. Ngoại trừ thủ lĩnh, không tân sinh nào
trong Học viện quân sự đế quốc kiên trì được hơn 35 phút dưới nắm đấm
của tôi.” Nhìn Avery tả tơi ngồi trên mặt đất tràn đầy vết rạn, đối thủ
của cậu ta tự giới thiệu, chẳng những thế, Verald còn chìa tay với
Avery.
“Cậu cừ lắm! Tuy khoa Cơ giáp của Học viện tổng hợp đế
quốc cũng khá, nhưng vẫn kém Học viện quân sự đế quốc chút đỉnh, thế
nào, có muốn chuyển đến Học viện quân sự đế quốc học không? Mặc dù hơi
phiền phức, cơ mà tôi có thể giải quyết giùm cậu.”
Hắn dám đào góc tường ngay trước mặt bàn dân thiên hạ!
Song tên đào góc tường này đến từ Học viện quân sự đế quốc nha! Nghe hắn nói chắc cú dữ vậy, coi bộ tỷ lệ thành công tương đối cao đây!
Mọi người bắt đầu nhao nhao, chờ đợi câu trả lời của Kỵ sĩ không đầu.
Hệt như con người trì độn của cậu ta, Avery trả lời cũng chậm nửa nhịp.
“Sau khóa quân sự, tôi sẽ không động vào cơ giáp nữa, làm ra món bánh tart
dát chi ngon nhất mới là lý tưởng đời tôi.” Lời tiếp theo của Avery càng khiến hắn hỗn độn.
“Cám ơn lời mời của cậu, hẹn gặp lại.” Nhảy
ra khỏi cơ giáp, Avery hơi khom người cung kính trước Verald tỏ ý cảm
tạ, đoạn quay lưng bỏ đi.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cao đầu tiến bước, dẫu thất bại, nhưng bước đi kiêu ngạo vô vàn.
Ban đầu, khán giả toàn trường lặng thinh, rồi nhoáng cái bùng nổ tràng pháo tay nhiệt liệt nhất từ trước tới nay!
Avery đi về hướng học viện nhà mình, bước chân kiên định, thầm nghĩ, hiện tại ba ba với em trai đều thấy bóng lưng của mình đúng không?
Thật tốt.
Ngày ngày dõi theo bóng lưng đi xa của ba ba và em trai, cuối cùng cũng có ngày bọn họ trông theo bóng lưng mình.
Thật tốt.
Vì trình độ quá kém cỏi nên chưa từng chơi đối chiến cơ giáp với em trai, hôm nay rốt cuộc cũng chơi cùng nó rồi.
Thật tốt.
Thật tốt.
Đối diện những bạn học đang vỗ tay hoan nghênh mình trở về, Avery gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng.
“Xin lỗi lớp trưởng, tôi thua rồi.”
“Không sao, cậu đã làm rất tốt rồi, kế tiếp giao cho tụi Domra đi.” Mục Căn cười, vươn tay phải với Avery.
Hai tay vỗ nhẹ vào nhau, Avery lập tức ngồi phía sau Mục Căn.
Sau cùng, Học viện tổng hợp đế quốc vẫn bại trước Học viện quân sự đế quốc.
Lời Verald quả nhiên chẳng phải khoe mẽ, là học sinh có thành tích cơ giáp
đứng nhì Học viện quân sự đế quốc, hắn đích thân ra trận thì chẳng ai
chịu nổi ba mươi phút dưới nắm đấm của hắn.
Học viện quân sự đế quốc thành công lên ngôi!
Mà Avery chịu được hai tiếng dưới tay hắn thì để lại ấn tượng sâu đậm với mọi người.
Thắng lợi là chuyện đương nhiên, sinh hoạt của Verald không có gì biến chuyển sau chiến thắng. Tối ấy, hắn theo thường lệ vào hệ thống mô phỏng huấn
luyện, sau về phòng nghỉ ngơi.
“Tôi quyết định không cần cậu ấy làm đối thủ nữa.” Về phòng ngủ rồi, việc đầu tiên hắn làm không phải tắm rửa mà là tuyên bố.
“Hở?” ← đây là lũ bạn cùng phòng đã sớm quen với tác phong của hắn.
“Khoa Ẩm thực, mục tiêu là làm ra món bánh tart dát chi ngon nhất, thực, thực sự rất hiền thục! Tôi muốn cưới cậu ấy làm vợ!” Sau một đêm huấn luyện + tự hỏi, kết luận duy nhất Verald đúc kết được chính là đây.
“À…”
“Mấy cậu có ai quen tân sinh khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc
không, tôi muốn tìm tư liệu về cậu ấy!” Là phái hành động tiêu chuẩn,
Verald quyết định hành động ngay và luôn!
“Hình như thủ lĩnh có quen…”
“Gì? Thiệt không! Thủ lĩnh Olivia!!!!! Tôi có thỉnh cầu quan trọng liên quan đến nhân sinh cần cậu nghe!”
Là phái hành động tiêu chuẩn, Verald tức tốc phi như bay tới phòng Olivia.
“Quái, hồi trước nó có ưa thủ lĩnh Olivia đâu?” Nhìn theo bóng dáng Verald, bạn cùng phòng Giáp nghiêng đầu.
“Đó là hồi trước thôi, sau này chắc không đâu, tôi nghe đồn thủ lĩnh Olivia quen lớp trưởng khoa Ẩm thực của Đế tổng đấy.” Bạn cùng phòng Ất ngấm
ngầm buôn dưa: “Nghe bảo thủ lĩnh thân thiết với người ta lắm lắm luôn.”
“Hả a a a? Bồ nghe từ đâu thế? Kể tôi nghe lẹ lẹ coi!!!”
Nơi nào có người nơi ấy có chuyện để tám, Học viện quân sự đế quốc cũng không ngoại lệ.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Vòng thi cơ giáp kết thúc
Ollie với Mục Căn đều xuất hiện bên rìa.
Rất nhiều người nói đoạn này không cần thiết, chỉ muốn đọc về nhân vật
chính này nọ, nhưng thực ra tôi không chỉ muốn viết về nhân vật chính,
mà cả những người xung quanh họ nữa.
Bọn họ là cuộc sống hàng ngày của nhân vật chính.
Tôi muốn cho các bạn thấy hoàn cảnh sinh hoạt của Mục Căn và Ollie.
Tựa như hai đứa trẻ, chúng ta dõi theo chúng lớn lên, quan sát đủ loại
người chúng quen biết, tôi cũng muốn giới thiệu bạn bè chúng cho các
bạn.
Dẫu có thể cảm thấy không cần thiết, song sớm muộn gì cũng nhận ra nó rất cần thiết .
Tôi không muốn viết một câu chuyện chỉ có hai người anh anh em em yêu
đương, lúc mới chọn đề tài này tôi cũng biết không thích hợp, thứ nhất
là không am hiểu, thứ hai là khó mà thu hút độc giả nữ.
Nhưng tôi vẫn viết, nguyên nhân chẳng vì gì khác, viết truyện với tôi không phải
nghề nghiệp mà là sở thích, bởi muốn viết mới viết. Nếu trùng hợp các
bạn cũng thích, thì hãy thưởng thích câu chuyện với tôi, chúng ta cùng
chứng kiến niềm vui và nỗi buồn của từng nhân vật, cùng bọn họ đi khắp
nơi nơi.
Chúng ta có thế giới của chúng ta, người trong truyện cũng có thế giới của họ.
Tôi không muốn câu chuyện chỉ chứa đựng một loại tình cảm, tỷ như tình thân hay tình yêu, mà hy vọng có đủ loại tình cảm xuất hiện. Tôi đang thử
khiêu chiến mình, và tìm cách thay đổi.
Có người bảo truyện không hay bằng Nguyên Thủy, chậc, thiệt tình với tôi mà nói, không thể so sánh hai bộ với nhau.
Giống như Alvin và Avery, mỗi đứa đều có ưu khuyết điểm của riêng mình, tôi
không muốn mạo muội nhận xét đứa nào tốt hơn chỉ vì ưu khuyết điểm của
chúng.
Đối với tôi, cả hai đều là con tôi.
Đương nhiên, tôi sẽ khiến các bạn càng thích chúng hơn.
Nhưng cũng không miễn cưỡng các bạn đâu.
Tương tự trong truyện có viết “Cố gắng có lẽ sẽ thất bại, nhưng cũng có khả
năng thành công, mà không cố gắng, không làm thử thì ngay từ đầu đã định sẵn sẽ thất bại.”
Mặc kệ thế nào, tôi cũng hy vọng các bạn hãy thử trải nghiệm nhiều một chút.
Mọi người hãy xem nỗ lực của tôi, thấy chỗ nào không tốt có thể nói ra, nhưng xin đừng quá khích, được không?
Cám ơn.
—–
Quả nhiên tiểu công có khác, vừa ra sân cái là thu phục được vợ liền =))