Sau khi đóng chắc linh kiện cuối cùng, Mục Căn nhìn kỹ thành phẩm vừa gia
công xong: Đây là một cái chân máy, nhưng chỉ bề ngoài là chân thôi,
chẳng có tí kim loại sáng bóng nào, vật liệu thoạt nhìn rất quái gở. Nếu quan sát cẩn thận bột phấn bị Mục Căn mài ra rơi xung quanh, sẽ phát
hiện chân máy kỳ thực được tạo thành từ xương, thậm chí vài phần lẻ
trong đó còn gọt từ gỗ.
“Sigma, em tới thử xem nào!” Mục Căn
nỗ lực vươn tay cầm chân máy trên đất lên. Đôi chân kia khổng lồ như
vậy, dáng người Mục Căn quá nhỏ bé so với nó, nếu có người chứng kiến
cảnh này, nhất định sẽ hoài nghi liệu Mục Căn có bê nổi hay không.
Song, một đám người máy bên cạnh Mục Căn hoàn toàn không có ý giúp đỡ, chỉ
tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ hai anh em lăn qua lăn lại.
Đã sớm thoát khỏi hình hài ba khúc, Mục Căn hiện tại là một thanh niên
dáng vóc chín khúc khỏe đẹp. Theo động tác tay, từng múi cơ trên người
cậu căng ra, vòng eo mạnh mẽ rắn chắc khom thành hình cung, sau đó bật
lại cực nhanh và mạnh. Khom lưng rồi bật dậy, động tác phối hợp vô cùng
nhuần nhuyễn, Mục Căn chẳng tốn bao nhiêu sức đã nâng đôi chân máy lên,
dễ dàng ném đi.
Nhưng vừa ném đi, Mục Căn liền hối hận, cậu nhìn
thấy Sigma từ xa. Hai cánh tay máy đang cầm chắc mấy quả trứng, có vẻ
không rảnh đón chân máy mình ném qua.
Quả nhiên —
“Hả?”
Bắt gặp đôi chân máy đang cấp tốc đập về phía mình, Sigma ngẩn người,
nhìn nhìn mấy quả trứng mỏng manh trên tay, quyết định hạ thấp thân
mình, dùng cơ thể bảo vệ trứng.
Cùng với tiếng nện inh tai, Sigma bị chân máy to đùng đập trúng. Giữa làn khói mù mịt, giọng Sigma bình
tĩnh truyền đến từ đằng sau.
“Nhận được rồi.”
“…” Mục Căn.
Nhận được mới lạ, bị đập phải thì có?
Trong lòng nghĩ vậy, Mục Căn nhanh chóng chạy qua, di dời hàng loạt chướng ngại vật, lộ ra Sigma ở dưới cùng.
Trước tiên chuyển trứng trong ngực cho Mục Căn, xác định trứng được đặt ở nơi an toàn rồi, Sigma mới vươn hai tay máy về hướng Mục Căn. Hai người một lôi một kéo, Sigma thuận lợi cố định tay trên cánh tay Mục Căn, mặc cậu bê mình lên.
Em trai nhà mình… chắc chắn là thằng em nặng nhất thế giới…
Mục Căn vừa hì hục bê Sigma ra ngoài, vừa nghĩ thầm với khuôn mặt đỏ gay.
“… Bởi mới nói, chân quá dài và mông quá to với người máy là trăm hại mà
không lợi, nhất là mông to quá cỡ, phiền muốn chết.” Nhìn hai anh em
nhếch nhác, Pi đứng bên cạnh tiếp tục phóng dao găm vun vút.
“Phương hướng thiết kế người máy chính xác phải suy xét đến loại hình và ngành
nghề của người máy. Ví dụ như, người máy trinh sát giống ta phải hy sinh phần lớn chức năng phòng ngự, đặt nhẹ nhàng linh hoạt lên trên hết, sử
dụng thiết kế hình giọt nước, kết hợp cùng lớp phủ che chắn tín hiệu,
nhằm hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao nhất.”
Mười ba năm qua đi, dưới sự cố gắng của hai anh em, dù Sigma chưa thể nói là có được
chân dài nhất và mông bự nhất (← chân với mông của Epsilon đều to hơn,
tỷ lệ toàn thân ở nơi nao), song hắn quả thực có lắm chân và mông nhất.
Từ cái mông bằng gỗ thô sơ đầu tiên mà Mục Căn chế cho hắn, đến cái mông bằng xương được mài giũa hoàn mỹ bây giờ, nay Sigma đã có thể một ngày
đổi một mông, chẳng lo trùng lặp (≧▽≦)
“Mông to rất tốt. May mà
mông tôi đủ to, nó giúp tôi chặn toàn bộ công kích tại thời khắc cuối
cùng.” Dù đã an toàn cũng không lơi lỏng, cả người Sigma treo trên người anh hai, trốn đằng sau anh hai mà phản bác.
Nói xong, hắn lại rụt hết người ra sau lưng Mục Căn.
“Ừm… anh cũng thấy mông to đẹp mắt… Trong sách nói, mông to mắn đẻ…” Mục Căn đỏ mặt, yếu ớt hát đệm.
Vì thế, tất cả người máy héo lời luôn.
Cặp đôi nhân loại và người máy mê chân dài mông to ← người máy đứng đầu Alpha bắt đầu lo lắng cho khiếu thẩm mỹ của hai anh em.
Trải qua mười ba năm xây dựng, hành tinh này đã xuất hiện chút sức sống.
Diện tích xanh không đáng kể trên hành tinh tuy không lớn, nhưng đủ cung cấp cho nhu cầu rau quả của Mục Căn, nhóm Alpha còn bắt khá nhiều long
thú một sừng về nuôi, giúp Mục Căn luôn có trứng mới để ăn.
Đối với Mục Căn mà nói, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều so với mười ba năm trước.
Buổi sáng tìm kiếm thức ăn và vật liệu mới cùng Sigma, buổi chiều học tập
kiến thức cần thiết với các bác, buổi tối còn có thể chơi game trên màn
hình của các bác, mỗi ngày đều vô cùng phong phú.
Tuy nhiên, thi thoảng Mục Căn sẽ trăn trở một vấn đề: Có khi nào mình là con người duy nhất còn sót lại trên thế giới không?
Theo như trong sách, 0 -10 tuổi là giai đoạn trẻ em, 10 – 18 tuổi là giai
đoạn thiếu niên, tiếp đó là thanh niên, trung niên, lão niên…
Đời người trôi qua quá nhanh, phải chăng mình chả mấy chốc sẽ già đi?
Đợi lúc mình già rồi chết, ba ba, các bác và Sigma đều còn trẻ, khi ấy bọn họ nên làm gì bây giờ?
Đây chính là phiền não của cậu trai trẻ Mục Căn.
Cậu nào biết rằng, cùng lúc đó, gia đình người máy của cậu cũng đang phiền não chẳng kém gì cậu.