“Tất cả bảo vật của tôi ở đây, của cậu đâu Mục Căn? Mau móc ra so xem ai tìm được bảo vật đáng giá hơn!” Sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý,
Olivia nhịn không được muốn khoe khoang.
Theo hắn nghĩ, số tiền
cổ đào được dưới sàn hẳn là bảo vật cuối cùng trên phi thuyền này, nó
quý giá hơn bất kỳ thứ gì, thứ Mục Căn tìm được không thể bì kịp.
“À… tớ chỉ tìm được ba món thôi.” Nói đoạn, Mục Căn lần lượt lôi từng bảo bối trong ba lô ra.
Một đồng hồ báo thức, một hộp âm nhạc, một thanh đao nhỏ, đám “bảo bối” của Mục Căn thoạt nhìn tơi tả hết sức.
“Không sao, tôi có thể chia cho cậu một thùng của tôi.” Mấy bảo vật đó mộc mạc tới nỗi Olivia chẳng nỡ nhìn, hắn hào phóng muốn nhường một thùng cho
Mục Căn.
Đúng lúc này, Alpha đột ngột lên tiếng:
“Năm trăm triệu farad tệ.”
“Hả?” Cả Mục Căn lẫn Olivia đều sửng sốt.
“Đồng hồ không kim – sản xuất từ bảy trăm năm trước bởi thợ đồng hồ nổi tiếng Lowka, lần bán đấu giá cuối cùng là năm mươi triệu farad tệ, nay giá
thấp nhất cũng phải một trăm năm mươi triệu farad tệ;
Lời đường
mật của Ác Ma – hộp âm nhạc thần bí, không rõ người và năm chế tác, theo truyền thuyết, những người nghe nó tấu khúc đều sẽ tự sát. Giao dịch
lần cuối là một trăm triệu farad tệ, giá thấp nhất hiện nay là một trăm
năm mươi triệu farad tệ;
Lưỡi đao Sashimi – tác phẩm của bậc thầy vũ khí Young Farrah Shoushan, chưa bao giờ truyền ra ngoài, giá bán đấu giá không rõ, giá tối thiểu hiện này là hai trăm triệu farad tệ.”
Lời giới thiệu liên tiếp khiến người như lọt vào sương mù vang lên từ hệ
thống phát thanh của Alpha, mấy lời giới thiệu rập khuôn này đều liên
quan đến ba món đồ cổ. Với tư cách một người máy sở hữu ổ cứng khủng,
tuy Alpha chẳng thể hiểu nổi thú vui thu mua đồ cũ của nhân loại, nhưng
điều ấy cũng không ảnh hưởng tới việc hắn lưu trữ danh sách giá cả các
món đồ cổ qua từng thời kỳ trong ổ cứng.
“Theo tính toán sơ bộ, nếu mang ba vật phẩm Mục Căn nhặt được đi bán đấu giá sẽ được năm trăm triệu farad tệ.”
Alpha nhấn mạnh lần nữa.
Có lẽ con số trực quan hơn phần giới thiệu trước đó, nghe thấy giá này, Mục Căn với Olivia triệt để sợ ngây người!
“Năm trăm tỷ cây kẹo que Sweet Honey Honey!” Là người máy của tín đồ món
ngọt – Olivia, Manh Manh cũng lưu trữ bảng giá của mọi hãng kẹo que lừng danh thế giới trong ổ cứng, đợi khi Alpha xác nhận xong con số, nó lập
tức quy số thành kẹo que!
Olivia không biết nói gì cho phải, một
lúc sau, hắn rốt cuộc nhìn đến đám thùng to bên cạnh Manh Manh, bèn gắng sức ôm thùng đặt trước mặt Alpha, khí phách ngời ngời nói: “Mau cho con biết, tiền cổ này giá trị bao nhiêu?”
Ánh sáng xanh lam đại biểu cho máy quét từ màn hình tối của Alpha bắt đầu lướt từ trên xuống dưới. Do lượng tiền quá nhiều nên Alpha phải quét mấy lần, cuối cùng, hắn
thông báo một con số:
“Hai trăm ngàn farad tệ.”
Olivia đực ra.
“Ách… con không nghe rõ, bác nói là hai tỷ farad tệ đúng không?” Hắn cẩn thận xác nhận lại.
“Không, là hai trăm ngàn farad tệ.” Alpha vô tình đập nát bét hy vọng của hắn.
“Hả?!! Sao có thể chứ? Ở đây có… có nhiều tiền thế cơ mà! Toàn đồ cổ không đó!” Hắn toan phản kháng một chút.
“Đây là tiền thông dụng trên tinh hệ nào đó từ tám trăm năm trước, nên thời
điểm tinh hệ hưng thịnh, tiền này một dạo trở thành tiền thông dụng nhất vũ trụ. Mãi đến khi Louis đệ nhất thành công thống nhất toàn tinh hệ,
tiền lưu hành thời bấy giờ trở nên không đáng giá một xu. Nhưng xét thấy thành phần chủ yếu của loại tiền này là sắt nguyên chất, vẫn có vài
phân xưởng thu hồi phế phẩm thu lại. Căn cứ vào giá thu mua mà Chính phủ công bố mười ngày mười tiếng trước, tất cả tiền này có thể bán được
tổng cộng hai trăm ngàn farad tệ.”
Phản kháng thất bại, Olivia bị tin tức trên đánh bại một cách tàn nhẫn.
Âm thanh của Alpha vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng cớ sao lúc giới
thiệu bảo vật Mục Căn nhặt được, giọng hắn khiến người ta càng nghe càng nóng; Đến lượt giới thiệu số tiền của mình lại càng nghe càng lạnh chứ?
Olivia uể oải cúi đầu.
Nhưng Alpha vẫn chưa ngừng giới thiệu —
“Gương Venus — theo truyền thuyết là tấm gương từng được nữ thần sắc đẹp sử
dụng, có hiệu quả dưỡng nhan giảm cân, rất được các quý cô hoan nghênh.
Khung gương chọn dùng công nghệ chạm trổ truyền thống thuần thủ công, sử dụng gỗ đỏ ngàn năm quý hiếm, mười thợ thủ công phải điêu khắc mài giũa tỉ mỉ suốt một năm mới hoàn thành. Hơn nữa, mặt gương còn mài từ đá
Hera nguyên khối. Trong phiên đấu giá cuối cùng, giá tấm gương này là
hai tỷ farad tệ, bởi hiện nay đá Hera đã khai thác hết, thành ra giá trị trước mắt ước chừng bốn tỷ farad tệ.”
Gương?
Olivia nghĩ ngay tới tấm gương lớn bị mình xem như chứng cứ mà quăng đại trong kia.
Không sai! Chính là tấm gương bị hắn dùng mông nện nát! Tấm gương bị hắn dùng mông nện nát xong vẫn ngại chưa đủ đô, sau cùng còn vừa nện vừa đạp
thành bột phấn…
Khoan đã —
Olivia hóa đá, lôi cái gương đáng thương tuốt dưới đáy thùng lên, hắn ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi Alpha:
“Bác Alpha, đây là tấm gương giá bốn tỷ farad tệ bác nói đúng không?”
Màn hình tối của Alpha vụt lóe ánh sáng lam.“Đã từng.”
“Ách…”
“Giờ nó không đáng một xu.”
Alpha cho Olivia hy vọng trong nháy mắt, rồi lại lập tức rời bỏ hắn.
Bác cả à, bác quả là… người máy lạnh lùng vô tình mà.
(≧▽≦)
Đã từng, có bốn ngàn tỷ cây kẹo que đặt trước mặt Olivia, song hắn không biết quý trọng, mà lại… một mông nện nát chúng.
Olivia hoàn toàn nản lòng, nhưng hắn cũng không phải người thích xoắn xuýt,
bèn chuẩn bị rời đi mà chẳng buồn liếc đến mấy cái thùng.
“Ollie, cậu bỏ mấy cái thùng lại à?” Mục Căn đâu hiểu hắn chán nản cái gì, còn chỉ vào chỗ thùng kia mà hỏi.
“Ơ? Cái này cũng không cần hả?” Lục lọi một cái thùng hồi lâu, Mục Căn rốt cuộc moi ra một thứ, cậu gọi Olivia lần nữa.
“Cả cái đầu người máy này cũng bỏ sao?” Khẽ vẫy thứ trong tay, Mục Căn hỏi Olivia đằng trước.
Bước chân thẫn thờ của Olivia chợt khựng lại.
Hắn nhanh chóng xoay người, tức khắc thấy được thứ Mục Căn cầm trong tay: Đúng như Mục Căn bảo, đó là một cái đầu người máy!
Vỏ kim loại màu bạc, màn hình tối trong trạng thái đen, là một cái… đầu người máy hỏng.
Nhưng, nhưng mà…
Vừa nhìn thấy cái đầu nọ, trong lòng Olivia bỗng dâng tràn cảm giác sợ hãi quen thuộc.
“Cậu… cậu tìm thấy nó ở đâu?” Nuốt nước miếng một cái, Olivia nghe chính mình hỏi thế.
“Trong thùng đựng tiền ấy. Ban nãy lúc mới tới tớ có soi đèn pin về hướng này
một chút, phát hiện thứ gì đó phản quang nên chạy đến xem, rồi…”
Rồi Mục Căn tìm được cái đầu trong thùng.
Hồi ức khủng bố trong bóng đêm tái hiện, Olivia lập tức nghĩ tới cái người
giống Mục Căn như đúc, nghĩ tới tấm gương chỉ phản chiếu mỗi mình hắn,
sau đó lại nghĩ tới cái đầu rụng xuống…
“Đầu”, “Tôi”, “Rụng”, “Rồi”…
Cẩn thận ngẫm lại, ám chỉ “con ma” kia cho mình kỳ thực đâu phải mấy thùng tiền, mà là cái đầu trong thùng thì có!!!!
Nghĩ kỹ hơn nữa mà nói, căn bản không phải bản thân mình muốn vào căn phòng ấy, mà “con ma” kia dẫn mình vào thì có!
Muốn, muốn biến thân quá, mần sao bi giờ?! /(tot)/~
“Tội nghiệp ghê, hình như bị hư mất rồi…” Trong khi Olivia càng nghĩ càng
hãi, Mục Căn đã khoanh chân ngồi xuống đất, một nhà già trẻ toàn người
máy, nên cậu đã sớm có thói quen mang theo dụng cụ sửa chữa bên người.
Thời gian giữa cha mẹ và con cái nhà người ta là lấy ráy tai cho nhau,
cắt móng chân vân vân mây mây, đến nhà Mục Căn lại thành vặn chặt đinh
ốc, bảo trì đường dây, dùng dầu chuyên dụng đắp mặt nạ định kỳ cho ba
ba, các bác và em trai.
Thấy người máy tả tơi gỉ sét này, cậu
thấy xót xa vô cùng, tức tốc bày dụng cụ ra, không đợi Olivia mở miệng
đã vội vàng tháo não sau của cái đầu máy.
“Bác Alpha, đầu nó gỉ sét rồi.” Mục Căn vừa tháo, vừa thỉnh thoảng hỏi ý kiến bác cả.
“Đúng rồi, con phải tiến hành xử lý trừ gỉ với lớp não ngoài, ngoài ra còn
cần giúp nó gia cố đường dẫn.” Không ai hiểu mình cần gì hơn người máy,
Alpha kiên nhẫn chỉ đạo bên cạnh.
“Nhưng vỏ kim loại của người
máy này rất đặc biệt, cùng chất liệu với vỏ phi thuyền, hệ thống quét
hình của ta không thể quét hình nó.” Hắn còn bổ sung thêm một tin tức:
“Loại vật liệu không rõ này chắc đáng giá lắm, giữ lại có khi bán được
tới một trăm triệu farad tệ.”
“Dữ vậy sao?!” Mục Căn hơi kinh
ngạc một chút, miệng nói chuyện, nhưng động tác trên tay vẫn không
ngừng, quơ bàn chải thô chà chà. Chỉ thấy cậu chà mấy cái, lớp gỉ sét
trong đầu đã mau chóng rút đi.
Đây là bàn chải làm từ lông đuôi
của long thú một sừng con, dùng để trừ bụi ở bộ phận nhạy cảm thì chẳng
gì tốt bằng. Sống trên hành tinh hoang lạnh gian khổ, cả gia đình Mục
Căn không những tổng kết được kiến thức về đời sống loài người, mà còn
tổng kết được kiến thức về cuộc sống của người máy.
“Có vẻ đẹp hơn rồi.”/“Buông nó ra!”
Lời Mục Căn và tiếng hô của Olivia phát ra một trước một sau. Vừa hét xong, Olivia liền nhảy bước xa tới trước mặt Mục Căn, song hắn rốt cuộc vẫn
chậm một bước —
Màn hình tối hiện lên ba vạch sáng xanh, đầu người máy xa lạ trên đùi Mục Căn cuối cùng vẫn khởi động.