Tuy rằng là người Trái Đất cổ, nhưng từ khi sinh ra, thanh niên Mục Căn
chưa sống trên Trái Đất lấy một ngày, ngoại trừ kiến thức biết thông qua sách cổ, cậu thiệt ra cũng ngoài hành tinh lắm.
Cũng may cậu là học bá.
“Không phải đâu ~ Cố Cung, Tháp Eiffel với cả Kim Tự Tháp hoàn toàn không nằm
cùng khu vực.” Dựa vào trí nhớ tốt, cậu bắt đầu hồi tưởng khoảng cách
đại khái giữa những kiến trúc này: “Khoảng cách giữa khu vực có Cố Cung
và khu vực có Kim Tự Tháp là…7000 km, muốn đến tháp Eiffel thì phải đi
9000 km, khoảng cách sai rành rành rồi.” Dù không am hiểu thường thức
sinh hoạt, song cậu vẫn dựa vào kiến thức địa lý Trái Đất cổ xuất sắc để cho ra phán đoán chuẩn xác.
“Cũng phải, chiếu theo lời ngài
Sise, nơi này là một trong những vùng đất cội nguồn của Cantus, mà Trái
Đất lại nằm trong Lăng Hoàng Đế Biển Chết đúng không?” Bởi Mục Căn là
người Trái Đất cổ, Olivia cũng không phải chẳng hay biết gì về nơi ấy.
Hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện lén dẫn quân thăm dò khu vực phụ cận
Lăng Hoàng Đế Biển Chết, nếu ngày nào đó có thể tìm được Trái Đất cổ,
Mục Căn nhất định sẽ mừng lắm.
“Cậu nói đúng, nhưng mà –” Mục Căn gật đầu, song khi ngẩng lên nhìn quần thể kiến trúc đồ sộ phía sau, cõi lòng lại trào dâng xúc động sâu sắc!
Cậu kiềm lòng chẳng đậu mà
bơi lên trước một đoạn, thời điểm quan sát từ trên cao, Mục Căn bị cảnh
tượng mình nhìn thấy làm rung động mãnh liệt: tường cung thật dày từ từ
đẩy ra ngoài, mái hiên của cung điện chính giữa giương lên cao cao, tựa
như xương sống thẳng tắp kéo dài về nơi xa, hai bên xương sống là cung
điện đối xứng được bố trí vô cùng cân bằng, tường cung nom như ô vuông,
ngang ngang dọc dọc bao quanh những cung điện này.
Nóc cung điện
được tạo thành từ loại vật liệu rất đặc biệt, bóng loáng trơn nhẵn, lấp
loáng ánh sáng nhàn nhạt giữa lòng biển, nước biển tối tăm làm lu mờ vẻ
sáng bóng nguyên bản của chúng, nhưng không cách nào che lấp vẻ lộng
lẫy. Mục Căn còn thấy tượng quái thú được tạo hình hết sức kỳ dị trên
nóc, từng con giương nanh múa vuốt, giống nhau như đúc.
Đây là một cung điện hùng vĩ và mỹ lệ vô vàn.
Mục Căn há hốc miệng, cả người ngẩn ngơ.
Tay cậu đang run rẩy, Olivia nãy giờ vẫn trôi nổi bên cạnh cậu rõ ràng cảm nhận được.
“Là kiến trúc quê hương tớ đó! Bác cả bảo rằng căn cứ vào kết quả phân tích tư liệu lịch sử mà Trái Đất cổ lưu lại, tớ rất có khả năng là hậu duệ
nơi này! Ollie! Cậu coi kìa coi kìa! Đây có khi là kiến trúc quê hương
tớ nha!” Lúc Mục Căn quay sang phun bong bóng với Olivia, Olivia thấy rõ cảm xúc mừng như điên trong mắt cậu.
Nói xong, Mục Căn lại nhịn
không được mà vội vàng bơi xuống dưới, đến nóc đại điện nào cậu cũng
dừng lại, cẩn thận sờ mái ngói phía trên, xem xét quái thú, đoạn bơi về
hướng quảng trường rộng lớn trước đại điện.
Cảm giác đứng tại quảng trường ngắm nhìn bốn phía lại chẳng hề giống ban nãy.
Đứng trên quảng trường trắng như tuyết quan sát xung quanh, Mục Căn ngây dại.
“Thiệt rung động.” Hồi lâu sau, cậu sờ sờ mũi, nhoẻn cười với Olivia: “Nghe
nói quần thể cung điện này được nhân loại thời viễn cổ dùng hai bàn tay
xây dựng từng chút một, trải qua mấy trăm năm mới hoàn thành đó! Bỏ ra
nhiều nhân lực, vật lực và tài lực kiến tạo cung điện chính là gia đình
Hoàng đế thời ấy.”
Nhìn tường vây cao cao bốn phía, Olivia ngạc nhiên đến phát ngốc một lát, mãi sau mới gật đầu:
“Gia đình Hoàng đế à… Ở đây có mỗi nhà ông ta sống thì hơi bị rộng quá.”
Không biết nghĩ tới cái gì, mà lúc Olivia gõ câu này lên trí não, dấu chấm câu rõ ràng có chút lộn xộn.
Ai ngờ, Mục Căn lập tức phản bác hắn —
“Không lớn chút nào đâu, Hoàng đế thời đó đông con lắm! Tớ nhớ một Hoàng đế thời viễn cổ có 35 con trai, 20 con gái lận.”
Sau đồ lặn, sắc mặt Olivia thoáng cái biến thành 囧!
“Sao, sao lại có lắm thú con thế chứ? Người, người quê hương cậu… Giỏi đẻ
thiệt!” Olivia ca ngợi sức đẻ của dân Trái Đất cổ không ngớt! Còn vụng
trộm liếc liếc thanh niên Mục Căn
“Chậc… Thì tại ổng nhiều vợ lắm, đúng thủ tục có khoảng ba mươi chín người.” Mục Căn thoáng nhớ lại, một lúc sau mới khẳng định.
“Sao… Sao có thể như vậy!” Đối với dân đế quốc sinh ra và lớn lên tại địa
phương như Olivia, chuyện này quả thực rất khó tin: đế quốc là quốc gia
kiên định chấp hành chế độ một vợ một chồng ngàn năm qua đấy nhé. Trải
qua quá trình chứng minh suốt mấy trăm năm của chuyên gia di truyền
gien, chuyên gia luật học và học giả nghiên cứu quan hệ giới tính, xác
định chế độ này có lợi nhất cho sự hòa thuận trong gia đình, có lợi nhất cho thú con trưởng thành, cuối cùng được đế quốc liệt vào luật hôn
nhân. Đương nhiên, đế quốc cũng không phản đối ly hôn, tình cảm đôi bên
tan vỡ thì tự nhiên sẽ ly hôn, nhưng trước khi làm xong thủ tục ly hôn,
hết thảy quan hệ hôn nhân đều được luật pháp quốc gia bảo hộ.
Olivia sửng sốt như thế, một nửa nguyên nhân bắt nguồn từ luật hôn nhân đế
quốc, nửa còn lại đến từ chính bản năng của Cantus. Thân là chủng tộc
chung thủy nhất thế giới, quan hệ hôn nhân mà Cantus ký kết trên cơ bản
là cả đời.
Chỉ sinh thú con với một bạn đời duy nhất, huyết mạch
Cantus cũng vì tập tính này mà không ngừng được tinh lọc, sau lại vì nó
mà sắp đứt gãy.
“Do muốn sinh thêm nhiều thú con ưu tú, Trái Đất
có truyền thống một chồng nhiều vợ và một vợ nhiều chồng đó!” Mục Căn
gãi đầu theo thói quen.
“Cậu sẽ làm vậy sao?” Đôi mắt vàng óng sau đồ lặn nhìn thẳng vào Mục Căn.
“Không đâu ~ như vậy cũng không khoa học, tuy cái ông Hoàng đế đông con đó có 20 con gái, cơ mà chết sớm lắm.”
“Đúng là một câu chuyện bi thương.” Olivia yên tâm.
Trò chuyện vấn đề sinh hoạt hôn nhân của Hoàng đế Trái Đất cổ xong, hai
chàng trai trẻ quyết định vào trong cung điện xem thử, nhưng lần này họ
có chút ngơ ngác:
Bên ngoài trông rộng rãi khí thế là vậy, song
mở cổng cung điện ra, bên trong căn bản là phòng xây thô nha! Cái này
còn đỡ, nhiều cửa cung điện thậm chí chỉ để trưng cho đẹp, hoàn toàn
không mở được!
Quá xá tệ!
“Quả nhiên không phải Trái Đất,
mấy kiến trúc này toàn đồ giả!” Nhìn cảnh tượng khác biệt nhau như trời
với đất chốc lát, Mục Căn không khỏi cất giọng tiếc nuối.
Nhưng
dù vậy, cậu vẫn rất cao hứng, thế là sau đó, họ lại kích động nhìn Kim
Tự Tháp trăm phần trăm chỉ có cái mã, Tháp Eiffel còn chưa làm xong phần đỉnh, Lâu đài Neuschwanstein với nóc chưa quét sơn xanh, cùng với —
“Phần kiến trúc bên này xây không dụng tâm nhất nè! Cậu xem, tòa tháp bị
nghiêng thấy rõ luôn! Còn cái nơi gọi là Đấu trường mới xây một nửa à!
Bảo đảm kiến trúc sư làm tới đây là bỏ đi rồi.” Lúc được Mục Căn dẫn đến tham quan Tháp nghiêng Pisa và Đấu trường La Mã, Olivia thổ tào.
“Không phải, tòa tháp nghiêng sẵn rồi, còn nữa, Đấu trường La Mã vốn chỉ còn
một nửa thôi. Nếu xét về mức độ hoàn chỉnh, nơi này trái lại là kiến
trúc hoàn chỉnh nhất ấy chứ ~” Nom tròng mắt đen rất chi thật thà của
Mục Căn, Olivia triệt để câm nín.“Quốc gia tên Italia này rõ là kỳ quái, kiến trúc xấu kinh.” Cuối cùng, Olivia hạ một kết luận.
Mục Căn chỉ biết cười cười hiền lành.
Trong ba tiếng ngắn ngủi, họ đã tham quan gần như toàn bộ kiến trúc đại diện
cho Trái Đất cổ, biết sao được, kiến trúc ở đây thiệt sự quá dày đặc, kế bên Cố Cung là Tháp Eiffel, cạnh Tháp Eiffel là Kim Tự Tháp, cách vách
Kim Tự Tháp có Đấu trường La Mã, đi ba bước là đụng Tháp nghiêng Pisa…
Nhiều quá xem chẳng xuể , Olivia thầm thổ tào: Người kiến tạo kiến trúc thiệt thiếu ánh mắt thẩm mỹ! Rành rành đâu phải kiến trúc cùng trường phái,
tốt xấu gì cũng cách cách ra chứ! Trồng ít rong bèo cũng được mà, ai lại gom hết vào một chỗ!
Là một Cantus tự nhận cực có ánh mắt thẩm mỹ, Olivia khịt mũi khinh bỉ người thiết kế.
Song hắn không nói ra, bởi Mục Căn rõ ràng rất thích những kiến trúc này.
Hai người tiếp tục đi tới, bất tri bất giác, họ đã đến quần thể kiến trúc
chính giữa, bề ngoài khác biệt của kiến trúc trước mắt lập tức thu hút
sự chú ý của họ.
“Ủa? Đây là kiến trúc đại diện cho nơi nào? Sao nhìn…” Bình thường vậy?
Olivia không nói hết câu, song Mục Căn thoáng cái đã hiểu ý hắn, vì cậu cũng đang nghĩ vậy mà!
Xuất hiện trước mặt họ giờ phút này chính là hai căn nhà hai lầu hết sức phổ thông, không cao lắm và hơi cũ kỹ.
Cũ kỹ ở đây không phải do năm tháng lâu dài bào mòn mà thành, người xây
dựng bảo vệ chúng rất tỉ mỉ, hơn nữa sử dụng vật liệu thay thế cực tốt.
Cũ là bản thân nó vốn “cũ” , tức là nguyên mẫu của nó đã lỗi thời rồi.
Tường hơi loang lổ nhưng phối màu tuyệt đẹp, cả nóc nhà lẫn hàng rào đều có
dấu vết được tu sửa, lại là tu sửa thủ công, màu đinh ốc thậm chí không
giống nhau, đầu cây đinh còn được tạo hình!
Đây là nhà của một
người, hắn đối đãi với nhà mình rất dụng tâm – thoáng thấy những chi
tiết kia, Olivia và Mục Căn đồng thời kết luận như vậy!
Hai người đều sở hữu sức quan sát phi phàm, chả mấy chốc đã phát hiện thêm nhiều chi tiết:
Căn nhà bên phải này là nơi duy nhất có vật dụng gia đình! Chẳng những bên
ngoài mô phỏng vô cùng khéo léo, mà chế tác bên trong cũng thỏa đáng! Đồ dùng sinh hoạt đầy đủ hết, có sofa, có TV, trong phòng ngủ có một cái
giường, thậm chí trên giường chắc còn có ra trải giường!
Ra trải giường bằng vải, do bị nước biển ăn mòn nên chỉ còn ít sợi chỉ.
Ngoài ra, họ còn phát hiện trên tường từng trồng thực vật, tường vây
quanh nhà có dấu vết cây cối leo lên. Theo giám định của Mục Căn, trước
đây nơi này ắt hẳn trồng một loại cây tên là “hổ leo tường”.
*hổ leo tường:
“Tớ xem hình rồi, nhà cửa được loại thực vật này phủ kín trông đẹp lắm!
Nhưng trụi đi thì để lại dấu rất khó coi trên tường.” Mục Căn nói: “Cơ
mà thiệt sự đẹp lắm luôn, mùa hè còn mát mẻ nữa chứ, tiểu thuyết bảo khi gió thổi qua, lá cây trên tường sẽ vang xào xạc, dễ nghe cực kỳ. Đọc
xong đoạn đó, tớ nghĩ ngay tới chuyện trồng nó ở nhà đó!”
“Rầu cái là tuyệt chủng rồi.” Mục Căn lắc đầu tiếc nuối.
Olivia thầm nhớ kỹ lời này.
Họ dễ dàng biết chủ nhân căn nhà là ai.
Chủ nhân nơi đây là người đam mê chụp ảnh, trong phòng ngủ bày rất nhiều
ảnh chụp, đa phần đã bị hư hại, song có mấy tấm được bao bọc cực hoàn
hảo.
Thanh niên, trung niên, đến lão niên, người này để lại ba tấm ảnh.
Không phải ảnh một mình hắn, mỗi tấm đều là ảnh chụp chung, đây là một người
nhân duyên vô cùng tốt. Mặt mũi cũng không xuất chúng, nhưng cười lên ôn hòa cực kỳ. Olivia tinh mắt nhận ra người này có lẽ sở hữu huyết mạch
giống Mục Căn!
“A… Tớ biết người này.” Nhìn tấm ảnh thời thanh niên của người nọ, đầu tiên Mục Căn ngẩn người, cuối cùng chợt lên tiếng:
“Ổng tên Mạnh Cửu Chiêu, là học giả đầu tiên và duy nhất của Trái Đất cận đại
được đế quốc trao tặng giải thưởng khoa học! Còn là người đầu tiên của
Trái Đất cận đại đến đại học đế quốc du học nữa!”
Tấm ảnh thời
thanh niên và tư liệu lịch sử Mục Căn từng thấy thực ra chẳng mấy tương
đồng, hên là Mục Căn cực giỏi nhớ mặt người, đổi lại người bình thường
thì đúng là chưa chắc đã nhận ra.
“Nói vậy… Đây là nhà người nọ hả? Những kiến trúc này là ổng xây?” Olivia nhíu mày.