Viên đá mượt mà lại về tới tay người máy Z2093, thân là người máy chẳng
có của nả gì, hắn chỉ có thể làm giống ban đầu, ngày ngày nắm chặt viên
đá trong tay. Phát hiện chuyện đó, Mục Căn mua cho hắn một sợi xích giá
rẻ nhất tại cửa hàng trang sức gần đây, sử dụng phương pháp hấp thụ để
cố định viên đá lên xích dưới tình huống không làm hư nó, từ đây người
máy Z2093 có thể mang theo viên đá đi bất cứ đâu rồi.
Sau khi lau sạch vết mốc và rỉ sét trên vỏ kim loại, người máy Z2093 trông chả khác chi những người máy bảo mẫu xuất xưởng cùng đợt, nhưng do trên cổ có
thêm sợi xích kim loại, hắn lại có phần bất đồng với người khác.
Theo lý thuyết, người máy đổi chủ nhân cũng cần đổi tên, song xét thấy người máy Z2093 vốn đã không có tên, nên Mục Căn bảo hắn tự nghĩ tên. Vấn đề
này làm khó vị người máy bảo mẫu-hàng thật toàn năng này rồi, ban đầu
hắn tính gọi là người máy Z2093, ngặt nỗi bị Sigma gạt phứt đi. Vì vậy,
hắn bèn mượn Mục Căn một quyển “Bách khoa toàn thư tên họ của Trái Đất
cổ xưa: Chi tiết về các loại tính cách trên thế giới” (Cái bụng bảo bối
của Sigma có một góc nhỏ chuyên để giữ gìn vật phẩm quan trọng thay Mục
Căn, ẻm từng rờ mó cơ thể mấy người Alpha rồi đề nghị giữ đồ giùm họ, cơ mà bị từ chối  ̄▽ ̄), mỗi ngày cứ hễ về đến khách sạn là hai người máy
lại vùi đầu ngâm cứu tên họ học, nhưng mân mê cả tuần lễ, Mục Căn vẫn
chưa nghe hai đứa mò được cái tên hay ho nào. Trước khi nghĩ ra tên, mọi người vẫn gọi hắn là người máy Z2093.
Người máy Z2093 cứ thấy đơ máy sao sao đó: Hắn đã quen nghe nhân loại sai làm việc, song lại rất
khó nhận được “mệnh lệnh” tại nhà chủ nhân mới.
Ngày thứ nhất
bước vào gia đình mới, sáng ngày ra Mục Căn đã đi, người đi chung với
cậu là Doug. Cả Tatalin và Priets đều biết Mục Căn có một bạn học là dân địa phương Pendra, người bạn này còn đặc biệt chạy về quê vì Mục Căn.
Hai người ngầm đồng ý với hành vi dẫn Mục Căn chạy khắp các chợ đen kim
loại của “anh bạn sốt sắng giúp người” này, chung quy họ cũng là nhân
viên chính phủ, không có khả năng đưa Mục Căn đi mấy chỗ đó.
Doug biết khá nhiều về chợ đen, thậm chí còn rành hơn tụi Tatalin, Priestley từng vô tình nhắc tới anh bạn học cũ này của Mục Căn trong lúc tán gẫu
với cậu, bảo rằng có khi cậu ta xuất thân từ gia đình có học vấn uyên
bác: Tầng tầng lớp lớp quy củ, rất nhiều phương pháp do một bộ phận
người cực nhỏ nắm giữ, một số thậm chí còn lâu đời hơn lịch sử thành lập của đế quốc. Với tốc độ một buổi sáng đi hai chợ, từ bốn ngày trước khi Priestley vẫn đang lần mò trong những ngôi chợ mình biết thì Mục Căn đã lượn qua hết ráo dưới sự dẫn đường của “bạn học cũ” rồi. Nhưng trên
thực tế, bốn ngày này Mục Căn vẫn dạo chợ cùng bạn học, có điều
Priestley căn bản không biết mấy chợ này, đây là những nơi chỉ người đặc biệt mới biết.
Priestley cứ ngỡ Mục Căn vẫn đang tìm kiếm vật
liệu, nào biết cậu chỉ dành một nửa thời gian đi tìm với Doug, thời gian còn lại dùng để suy nghĩ biện pháp nấu chảy quyển sách famiglia Sigma
chôm được trước đó.
Ngài Sise nhắn cậu rằng vụ việc đã được giải
quyết, cậu có thể sử dụng khối famiglia ấy. Song xét thấy sự tình lần
trước bị truyền bá quá oanh oanh liệt liệt, ngài Sise khuyên cậu tốt
nhất nên nấu chảy sách thành quả cầu kim loại phổ thông rồi hãy mang ra
ngoài.
Chuyện này khẳng định không thể nhờ tụi Tatalin, cũng
không thể nhờ đại sư Kenda, Mục Căn nghĩ người duy nhất có thể giúp mình là Doug, bèn xin Doug tìm hộ một nhà xưởng có lò luyện đủ nóng để hòa
tan famiglia, chung quanh không thể có người.
Khi ấy Mục Căn đã
chuẩn bị sẵn sàng nên khai báo thế nào với Doug về khối famiglia rồi, ai dè Doug chẳng hỏi gì, chỉ là sáng hôm sau thật sự dẫn cậu tới một nhà
xưởng như vậy.
Tuy nhiên, Doug cũng không giới thiệu gì về nhà xưởng với Mục Căn.
Doug ra khỏi phòng luyện ngay tắp lự, khóa cửa lại, chừa không gian riêng tư cho Mục Căn.
Liên tiếp ba ngày nung chảy với nhiệt độ cao, famiglia hình quyển sách rốt
cuộc hóa lỏng trong lò luyện, cẩn thận nghiêng đổ chất lỏng ra, ngay
khoảnh khắc tiếp xúc với không khí, dung nham famiglia nhanh chóng tụ
thành dạng hình cầu tự nhiên.
Nhà xưởng Doug giới thiệu rất tốt,
quá trình nấu chảy về cơ bản không có bất kỳ tổn thất nào, Mục Căn đại
khái vẫn thu được khoảng 22kg famiglia.
Cất khối famiglia vào túi xong, Mục Căn đi ra gật đầu với Doug vẫn đang ngẩn người bên ngoài, Doug khóa kín nhà xưởng lần nữa.
“Ngày mai tôi phải về.” Doug đang ngồi cùng Mục Căn trên xe huyền phù công cộng thì bỗng nhiên nói thế.
“Hả?”
“Tôi chỉ được nghỉ mấy ngày này thôi, mai phải về đi làm lại rồi.” Doug tưởng Mục Căn không nghe rõ nên lặp lại.
“Phải ha, đúng là ngày mai.” Lúc Doug mới về đã nói với Mục Căn mình được
nghỉ bao nhiêu ngày, chỉ là Mục Căn không ngờ thời gian qua lẹ đến vậy
thôi.
“Cám ơn cậu, Doug.” Nghiêng đầu nhìn thanh niên mắt kính ngồi bên cạnh, Mục Căn nói lời cảm tạ vô cùng chân thành.
“Vẫn chưa giúp cậu tìm đủ vật liệu đâu.” Doug đẩy đẩy mắt kính: “Lát nữa
chúng ta đi ngôi chợ cuối cùng, cũng là kiểu chợ đổ thạch mà cậu nói
đó.”
Chợ đen của Pendra chia thành vài loại, một loại là chợ đổ
thạch, ở đây thì chỉ có thể trông chờ vận may thôi; Một loại là chợ trao đổi, chỉ có thể dùng kim loại đổi kim loại; Loại cuối cùng là chợ mua
bán.
Dạo này Mục Căn đã đi khắp các chợ của Pendra, cậu cũng
chẳng tin tưởng vận may nên chưa từng tham gia đổ thạch, chỉ để Doug dẫn đi tìm mấy tay anh chị hỏi thăm về famiglia và mika. Tiếc là hai kim
loại ấy đều vô cùng hiếm, quyền khai thác hầu như đều nằm trong tay quân đội, chút ít famiglia và mika trong hầm mỏ tư nhân thì vừa ra lò đã bị
tranh mua hết veo.
Tương tự như trước đây, Doug quen cửa quen nẻo dẫn Mục Căn rẽ trái rẽ phải rồi chạy đến một sạp nhỏ, chủ sạp là một cụ ông tộc Thôi Tư Tháp mặc trang phục dân tộc phổ thông, hàng hóa trên
sạp cũng rất bình thường, nhưng Doug mang cậu tới đây chứng tỏ cụ ông
trông có vẻ tầm thường này là trùm khu chợ.
“Hiện đang là sáu
tháng cuối năm, mika thường xuất mỏ vào tháng hai trong năm, lúc này cá
lọt lưới cực ít, ở đây không có.” Đây là tin tức hết sức cơ mật, dù sao
trên sạp hàng của cụ ông có đến mấy tảng đá ghi là “Khai thác tại mỏ
mika”.
Hy vọng cuối cùng tan biến.
“Thật sự không được thì đổi vật liệu đi.” Doug nói.
“…” Mục Căn thở dài.
Nhiều năm như vậy, cho dù lý niệm thiết kế mỗi ngày mỗi tiến lên, thật nhiều
vật liệu của bác cả và mọi người đã lạc hậu, người máy cao cấp nhất một
thời nay thua kém cả người máy bình thường, họ thực chất đã muốn thân
thể mới từ lâu, nhưng mình đi học, Ollie nhập ngũ đều cần tiền, vấn đề
thân thể mới cứ trì hoãn mãi. Lần này gặp dữ hóa lành, rốt cuộc có cơ
hội thay mới thân thể, Sigma lập tức vẽ bản thiết kế, bản thiết kế mà
đại sư Kenda nhìn thấy thực ra là kết quả mà nhóm người máy lén thảo
luận rất lâu, đặc biệt là trái tim làm bằng mika. Bác cả muốn có loại
vật liệu cao cấp ấy từ lâu rồi, trong ngăn kéo của bác giấu một poster
xé từ tạp chí, trên đó in hình một khối khoáng thạch mika.Mục Căn vô cùng muốn thỏa mãn nguyện vọng của họ.
“Đành vậy thôi.” Vị trí khác còn dễ, trái tim lại không thể tháo gỡ nhiều
lần, lần này một khi lắp ráp xong xuôi, mọi người phải chờ tới lần thay
mới cơ thể tiếp theo mới có khả năng đổi sang trái tim mika.
Tuy
nhiên, Mục Căn chung quy không phải người sẽ khiến người khác bị ảnh
hưởng bởi cảm xúc suy sụp của mình, cậu điều chỉnh tâm trạng rất nhanh,
hào hứng đi tới đi lui giữa các sạp hàng.
Dù rằng đã đi rất nhiều chợ đổ thạch, song cậu chưa từng mua đồ đâu!
“Tỷ lệ cược thành công chưa đầy 0.01%.” Doug đứng bên nhắc nhở cậu.
“Nhưng mấy hòn đá này đẹp quá nha ~” Mục Căn ngồi xổm kế bên một sạp hàng, chỗ này trừ chủ sạp thì chả còn ai khác, nguyên nhân đơn giản là có quá ít
đá, đã vậy còn nhỏ xíu.
Do viên đá mà người máy Z2093 mang đến,
gần đây Sigma luôn mồm thảo luận với hắn về vấn đề sưu tầm đá, Mục Căn
đã vài năm không chơi đá, cũng nhịn không được mà nổi tâm tư.
“Mấy hòn đá dòm là biết chẳng có gì hết.” Doug cũng ngồi xuống, giọng hắn rất to, chủ sạp đối diện vừa nghe liền nổi đóa.
“Đừng thấy nó nhỏ mà lầm, đá của tôi toàn lấy từ hầm mỏ mika đấy! Không chừng bên trong có mika đó nhen ~ Nghe nói trong hầm mỏ ấy còn đào được cả
mắt hoàng kim cơ mà, biết đâu trong số đá này có!”
“Mắt hoàng
kim” là cách gọi thông tục của mọi người với kim cương Turon Mesu, cũng
là bảo thạch quý giá nhất đế quốc hiện nay, Turon Mesu quý nhất có màu
vàng kim giống đôi mắt của vương tộc Cantus. Thế nên, xưa kia gọi là đá
Cantus, khảm trên quyền trượng của Louis đệ nhất chính là một viên kim
cương Turon Mesu 20 carat. Song nhiều năm trôi qua, Cantus sở hữu mắt
hoàng kim gần như tuyệt tích, mọi người quên khuấy cái tên đá Cantus,
ngược lại ngày càng nhiều người gọi nó là mắt hoàng kim.
“Có đá quý như vậy sao ông không tự đi mà cắt.” Doug lạnh lùng bảo, Mục Căn vội nói đỡ giúp cậu ta.
“Tôi chỉ là thấy quen mắt thôi, viên này giông giống viên đá em trai tôi
thích, viên kia rất giống viên trong tay người máy mới của nhà tôi,
chẳng phải tụi nó thích chơi đá lắm sao? Nên tôi muốn mua mấy viên cho
tụi nó chơi cũng tốt mà.”
Mục Căn nói nhỏ mấy câu, thấy chủ sạp
mất hứng ra mặt, hỏi giá cũng không mắc, bèn dứt khoát mua tất hai viên
đá nhìn trúng ban nãy.
Đá đã mua thì phải cắt, đây là quy định
bất thành văn của chợ, cắt không trúng gì thì thôi, nhưng một khi cắt ra thứ tốt, nó cũng trở thành bảng hiệu của chợ!
Mục Căn xếp sau
hàng ngũ thật dài, trong tay nắm chặt một ít đá, chủ sạp kia rõ ràng
không vừa mắt mấy viên đá cậu mua nên chẳng buồn đi theo.
Chả mấy chốc đã tới phiên Mục Căn tách đá, lúc cậu chìa tay để lộ hai viên đá nho nhỏ, xung quanh ồ lên không ít tiếng cười.
Song Mục Căn vẫn nộp tiền tách đá theo đúng số lượng, dặn kỹ người tách đá
là đừng phá hư bản thân viên đá, đoạn đứng sang một bên hóng hớt cách
người ta lăn qua lăn lại mấy viên đá một cách hào hứng.
Viên màu
lam thứ nhất là tặng Sigma, nhằm tận lực giữ đá nguyên vẹn theo yêu cầu
của khách hàng, người tách đá chỉ nhẹ nhàng ma sát bên ngoài, xác nhận
đây là một viên đá bình thường mới tiện tay đưa cho Mục Căn, Mục Căn cẩn thận cất nó vô ba lô đựng quả cầu famiglia; Viên thứ hai nhỏ hơn chút,
do đặc điểm giống loài nên ngón tay người tách đá rất to, cơ hồ không
cầm nổi viên đá nhỏ, hắn bực bội chà mạnh hai phát lên viên đá bằng công cụ, đang tính trả Mục Căn thì thình lình trợn to mắt. Viên đá đưa trả
giữa chừng được đặt lên bệ lần nữa, người tách đá đổi sang chà bằng
giấy, đợi khi viên đá hé lộ lần thứ hai, hắn nhảy dựng lên, hét to thành tiếng: “Giời đất ơi! Đây là một viên mắt hoàng kim!!!!!”
Những
người mới rồi còn cười nhạo Mục Căn lũ lượt chạy về, bệ tách đá sơ cấp
loáng cái bị vây kín mít, tổ tách đá lập tức phái cao thủ tách đá hàng
đầu tới. Dưới ánh nhìn sáng quắc của mọi người, chuyên viên tách đá cao
cấp thận trọng tách viên kim cương màu vàng lộng lẫy khỏi quặng thô xấu
xí.
“Độ tinh khiết cực cao! Tổng cộng tách được hai viên mắt
hoàng kim, một lớn một nhỏ, chúc mừng ngài!” Trong đời có thể qua tay
loại kim cương hàng đầu này đã coi như may mắn lắm rồi, lưu luyến lấy
ngón tay ve vuốt mặt ngoài kim cương một chốc, bấy giờ chuyên viên tách
đá cao cấp mới cẩn thận trao nó cho Mục Căn.
“A… Cám ơn.” Mục Căn nhìn kỹ hai viên đá tỏa ra hơi ấm mặt trời, rồi cũng bỏ hết vô ba lô
sau lưng cùng với viên đá lam tặng Sigma.
Cậu kéo kéo Doug, muốn
đi tới, song lúc này đã không theo ý cậu được nữa rồi. Sạp nhỏ nơi Mục
Căn mua đá nhanh chóng bị bao vây, chủ sạp lại không bán, hàng đống
người muốn chiêm ngưỡng viên kim cương, còn có người hỏi mua nó từ Mục
Căn…
Cuối cùng vẫn là người phụ trách chợ phái người đến hộ tống Mục Căn và Doug ra ngoài.
Khi Mục Căn trở lại nhà đại sư Kenda, tin tức chợ nào đó ở Pendra tách ra “mắt hoàng kim” đã lên thời sự rồi!
Nhóm người máy ngồi quây quần trước tivi vây xem giá trị quan của nhân loại.
Té ra đá có giá dữ vậy! Thế là Sigma lại rủ người máy Z2093 cùng điểm lại bộ sưu tập đá của mình thiệt kỹ.