Dưới ánh chiều tà, hình ảnh chàng trai áo trắng (trang phục đầu bếp học
việc) mảnh mai (trong mắt những người khác) làm việc giữa cánh đồng hoa
rực đỏ như lửa (vườn hoa đại vương) tạo cảm giác…
Sao mà nhiếp (kinh) nhân (tâm) tâm (động) phách quá đỗi.
*nhiếp nhân tâm phách: người bị hút hồn/đánh mất chính mình bởi một điều gì đó tốt đẹp; kinh tâm động phách: tinh thần chấn động, sợ hãi căng thẳng
tới cực điểm
Đội ngũ chiếm ghế năm bảy của Học viện quân sự đế quốc cấp tốc công chiếm căn tin số ba!
Giờ phút này, căn tin số một – đã trù tính vẹn toàn chuẩn bị nghênh tiếp
học sinh năm bảy – ngây đơ: Ớ? Bữa nay trong menu họ công bố có cả cá
karla, món thủ lĩnh năm bảy vô cùng yêu thích, chỉ chờ cậu ta dẫn mấy
đứa năm bảy tới đây thôi nha!
Giờ phút này, nhóm học sinh khóa
dưới ngày ngày đến thăm căn tin số ba cũng đần mặt: Căn tin số ba muôn
đời không kín chỗ sao mọc ra lắm đàn anh đáng sợ thế này? Hôm nay cũng
tính nhờ cậu đầu bếp học việc dễ cưng kia đề cử menu cho mình mà…
Vài học sinh khóa dưới không cam tâm, muốn tìm một chỗ ngồi trong căn tin,
nhưng giây sau đã bị uy áp của đàn anh khóa trên dọa đơ càng, toan ra
ngoài lại bị Mục Căn chặn đường.
“Sao không vô?” Mục Căn khó hiểu.
“Không, không có chỗ…” Một học sinh trong đó cất giọng buồn so.
“Dễ mà, để tôi tìm chỗ cho mấy cậu.” Mục Căn cười vỗ vỗ ngực, kéo vài học
sinh khóa dưới quay lại căn tin. Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của học sinh năm bảy, cậu sắp mấy cậu chàng mặt mày tái mét đến ngồi tại ghế
trống duy nhất giữa đám năm bảy – bên cạnh Olivia.
“Coi nè, ở đây còn nhiều ghế trống lắm!” Đứng kế Olivia, Mục Căn cười ha ha bảo thế.
Giải quyết xong chuyện, cậu vội vàng rời đi.
Olivia: …
Nhóm học sinh năm bảy của Học viện quân sự đế quốc: …
Sở dĩ hổng ai ngồi chỗ đó là vì có thủ lĩnh đại nhân nhaaaaaaaa! Ma nào
dám ngồi chung với thủ lĩnh đại nhân chớ!!!!!! Đến cả Todd và Chapson
đại nhân còn chả dám nữa kìa!
Nếu người khác mạo muội sắp người
ngồi bên cạnh thủ lĩnh đại nhân, những học sinh năm bảy thân to dáng bự
này dám nhảy dựng lên tẩn thằng kia một trận lắm, đập chết tươi cái đứa
không có mắt! Ngặt nỗi —
Cái đứa không có mắt là vị hôn thê của thủ lĩnh đại nhân.
Cả đám im bặt.
“Các cậu là khách quen của căn tin số ba à?” Giọng nói lành lạnh như kim
loại vang lên trên đỉnh đầu mấy cậu học sinh đang cúi gằm mặt, họ cuống
cuồng ngẩng đầu lên, không ngờ đàn anh ngồi chỗ này từ trước đang nói
chuyện với họ.
Olivia là học sinh xuất sắc nhất hiện nay của Học
viện quân sự đế quốc, ngoại trừ năm nhất, cơ hồ không ai không nhận ra
diện mạo của thủ lĩnh năm bảy, nhóm học sinh khóa dưới này cũng không
ngoại lệ.
Chính vì biết mình đang ngồi cùng ai, bọn họ mới run lập cập như cầy sấy đó.
“Tôi thấy các cậu rất thân với đầu bếp học việc kia.” Olivia nói tiếp, khóe
miệng treo nụ cười mỉm nhàn nhạt, bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ, nom hết sức
tao nhã.
“… Đầu, đầu bếp đó bán cơm gạo xanh ngon lắm…” Giọng hơi run, nhưng chí ít một học sinh trong đó dám can đảm trả lời: “Đồ, đồ ăn kèm cậu ấy đề cử cũng rất ngon.”
“Vậy sao, tôi chả mấy khi ăn cơm gạo xanh, lát nữa cậu dẫn tôi đi mua được không?” Olivia vẫn cười.
“Rất, rất vinh hạnh!” Theo phản xạ, cậu học sinh khóa dưới ngồi trên ghế khom người, quên béng mình đang ngồi, trán mém nữa nện lên bàn.
Thủ lĩnh năm bảy Olivia mới thân thiện làm sao – cậu học sinh khóa dưới thầm phấn khởi, quả nhiên dẫn Olivia đi mua cơm.
Không ai dám mua cơm trước Olivia, vì vậy Olivia thành vị khách đầu tiên của cậu học việc Mục Căn.
“Hoan nghênh đã đến –” Mục Căn giơ muôi, vừa thốt ra câu chào mừng lại thấy
Olivia thì thoáng sửng sốt, song lập tức nụ cười trên môi càng thêm toe
toét. Cậu dựa theo lưu trình hỏi Olivia muốn chừng nào cơm, rồi lại nhíu nhíu mày.
“Cậu gọi món chính ít quá, gạo xanh ở đây chất lượng
cực tốt, cậu nên ăn nhiều chút.” Vô cùng hiểu rõ sức ăn và sở thích của
Olivia, Mục Căn vừa nghe lượng cơm hắn gọi là biết hắn sẽ lấy bao nhiêu
đồ ăn khác!
“Được rồi, nghe lời cậu.” Olivia không phản đối, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Mục Căn gật gật đầu, bới gấp đôi cơm gạo xanh vào hộp của Olivia, xong còn đắp thêm hai muôi lên.
Olivia cười hì hì dòm Mục Căn ưu đãi cho mình.
“Đến cửa số bốn mua cá karla lẹ đi, bữa nay cá karla bị căn tin số một vơ
sạch rồi, căn tin chúng ta kiếm được mỗi hai con à, nhưng do bếp trưởng
nấu nên cũng ngon lắm, nhanh lên! Chậm là hết đó.” Mục Căn bật mí tin
tức nội bộ, xong cuống quýt xua Olivia đi.
Nào ngờ Olivia không
đi ngay, mà vừa bưng cơm gạo xanh nóng hôi hổi, nửa người trên vừa chồm
sát hơn về phía Mục Căn: “Cậu đang ở đâu?”
“Hả?” Mục Căn ngẩn người.
“Số truyền tin trong học viện là bao nhiêu?”
“À…” Mục Căn sững ra, mãi sau mới khẽ nói gì đó, bấy giờ Olivia mới thỏa mãn rời đi.
Đối với nhóm học sinh năm bảy thì là chuyện thường ở huyện: Đó là người ấy của ngài Olivia nha ~
Song, đối với tụi khóa dưới xếp hàng sau Olivia, đoạn đối thoại vừa rồi cứ như sét đánh giữa trời quang!
A a a a a a! Tại sao lại thế?!
Từ bữa tới giờ chả biết bao nhiêu đứa muốn lấy được số truyền tin của cậu
đầu bếp học việc đáng yêu, khổ nỗi hỏi chẳng ra lời, vị đại nhân này lại chớm thấy mặt đã ra tay! Đại nhân ơi! Ngài quên vị hôn thê đang chờ
ngài tốt nghiệp ở quê nhà rồi sao!!!!!
Không biết quan hệ giữa hai người, tụi khóa dưới khóc ròng đầy chua xót.
Nhưng cứ vậy, tin rằng không ai dám tiếp tục hỏi thăm số truyền tin của đầu bếp học việc đáng yêu nữa.
“Chào buổi tối Karen, hôm nay cậu muốn bao nhiêu cơm?” Mục Căn hoàn toàn
không biết hành vi mới nãy của mình có gì sai, lại mỉm cười với vị khách kế tiếp.
Ăn xong cơm tối, xử lý ổn thỏa vài sự tình trong phòng mình, Olivia rốt cuộc nhịn hết nổi, đi thẳng tới nơi ở của Mục Căn.
Mục Căn ở ký túc xá công nhân viên phía sau căn tin số ba. Chỉ những đầu
bếp phải đổi ca sớm mới ngủ tạm nơi này một đêm, bình thường họ luôn về
nhà mình. Thân là thực tập sinh, Mục Căn dĩ nhiên không có nhà tại đây,
thành thử chỉ có thể trú ký túc xá.
Ký túc xá tầng một cách căn
tin gần nhất, tiện cho các đầu bếp mau chóng đến kịp giờ làm. Ở đây rặt
đám đàn ông cẩu thả, chả ai biết chú ý, mỗi ngày dọn sạch phòng bếp đã
đủ mệt rồi, họ cũng không có nhiều thì giờ dọn dẹp nơi này, đương nhiên
hoàn cảnh nhìn vô không tốt cho lắm.
Olivia đi một mạch, lông mày càng nhíu càng chặt: Nhà vệ sinh xài chung, phòng tắm cũng xài chung,
không có giá phơi đồ ngoài trời, quần áo giặt xong chỉ có thể phơi trong phòng rửa mặt xài chung.
Gượm đã —
Xen lẫn trong đám quần sịp ngoại cỡ của mấy ông già, Olivia tinh mắt chú ý thấy hai cái quần tứ giác.
Nội y của Olivia và Mục Căn là do bác Beta mua theo lố, ngoại trừ số đo hơi khác, đại bộ phận đồ lót của cả hai đều y chang nhau, nên hắn liếc phát là nhận ra quần sịp của Mục Căn liền.
Nhìn chằm chằm hai cái quần, Olivia chau mày.
“Ollie, cậu đứng đó làm gì thế.” Đúng lúc này, Mục Căn ôm một chậu đồ giặt từ
bên ngoài vào. Cậu ở trần, nửa người dưới xỏ quần đùi, ăn mặc hết sức
tùy tiện.
“Cậu… phơi quần áo trong này không hay lắm thì phải?
Quần áo, đặc biệt là đồ lót nên hong khô bằng máy sấy tốt nhất hoặc phơi dưới nắng, vậy mới không nảy sinh vi khuẩn có hại.” Olivia cất giọng
soi mói.
“Nhất là –” Olivia chỉ đôi vớ dơ hầy phơi sau quần sịp
của Mục Căn: “Đồ lót sao lại phơi chung với vớ? Hơn nữa vớ của người này còn giặt chưa sạch!”
Thế là Mục Căn chột dạ gãi gãi đầu.
“Vớ tớ giặt đó…”
Được rồi, Olivia lại phát hiện một khuyết điểm khác của Mục Tiểu Căn: Không biết giặt quần áo.
“Vò hơi mạnh tí là rách liền, tớ mang có bốn đôi à.” Mục Căn cố gắng cứu vãn chút đỉnh: “Sigma cũng không biết giặt quần áo.”
Hai anh em đều ngu khoản giặt giũ, thành thử Mục Căn dứt khoát ngâm luôn,
nước giặt ngày nay mạnh mẽ phi thường, quảng cáo nói cứ ngâm mười giây
là loại trừ được 80% vết bẩn, 20% còn lại với người-đàn-ông-đích-thực
Mục Căn chả phải chuyện gì to tát.
Olivia cạn lời.
“Sau này đưa hết quần áo dơ cho tôi đi, chỗ tôi có máy giặt.” Olovia lôi quần sịp và vớ của Mục Căn xuống, nhíu mày.
“~(≧▽≦)/~ Ollie tốt quá hà!” Mục Căn chẳng thấy ngượng tẹo nào, vội giao chậu quần áo trong tay cho Olivia.
Ôm chậu quần áo, Olivia lại bảo Mục Căn dẫn mình đến phòng cậu tham quan
một lát, vừa xem lại càng chịu không thấu: Dù rằng không biết giặt đồ,
song năng lực dọn dẹp của Mục Căn không tồi, phòng tuy nhỏ tẹo nhưng
được cái sạch sẽ, có điều —
Ai nói cho hắn biết hai bắp cải vân
xanh trong cái lọ trên bàn là vụ gì đây? Ai nói cho hắn biết long quy
trên giường là sao thế này?!! Ư – cái mùi! Bảo đảm con long quy kia đi
bậy khắp nơi rồi!
Olivia phát điên!
“Chào buổi tối Ollie.” Ngay lúc Olivia đương cáu kỉnh, Sigma ló đầu ra từ sau long quy, bộ
vest trên người dơ kinh khủng khiếp, khác một trời một vực với lúc ở
nhà!
“Ồ.” Sigma tức tốc lột tây trang ném vào chậu đồ giặt của Olivia.
Do vậy, ngày đầu tiên gặp mặt, Olivia ghé thăm phòng ngủ của “vị hôn thê”
vào ban đêm và kết quả là: Hắn ôm một đống quần áo dơ, vớ dơ, một ra
giường dơ, hai bắp rau và một con long quy trở về.
Hôm sau, khi
Todd và Chapson đi tìm hắn bàn công chuyện, thì bắt gặp rất nhiều quần
áo và ra giường sạch sẽ, giặt hồ sạch rồi, chúng được phơi chỉnh tề tại
nơi có ánh nắng dồi dào nhất sân sau. Mỗi lần gió nhẹ thổi qua, ra
giường trắng tinh khẽ phất phơ, mang đến hương thơm cỏ xanh thoảng vị
nắng…
*giặt hồ: ngâm quần áo đã giặt sạch vào nước cơm hoặc nước
tinh bột còn ấm 3-5 phút, sau đó lấy ra giặt lại bằng nước sạch, đem đi
phơi. Phương pháp giặt này giúp quần áo bền đẹp hơn, trắng sạch và ít
nếp nhăn hơn
Nhìn kỹ sẽ thấy trong sân có thêm hai bắp cải vân xanh, dưới bể bơi mọc thêm một con long quy.
Đây là cảnh tượng họ chỉ có thể nhìn thấy khi về nhà, khung cảnh chỉ thuộc về gia đình.
Todd và Chapson bất giác ngẩn người.
Họ chưa từng thấy cảnh tượng đầy ắp hương vị tổ ấm nhường này trong sân nhà thủ lĩnh.
Trong mớ quần áo phơi nắng, một số vừa nhìn là biết của thủ lĩnh Olivia, mà
số khác dòm sơ là biết size của vị hôm qua, nguyên nhân cảnh này xuất
hiện hoàn toàn khỏi cần nghĩ nhiều: Chắc mẩm là tối qua tan tầm vị hôn
thê của ngài thủ lĩnh tới đây chơi rồi! Giúp vị hôn phu giặt quần áo,
phơi ra giường chi chi đó ~