Sau khi thông báo với Manh Manh lát nữa sẽ có khách tới đây ở vài ngày,
và giao nhiệm vụ dọn dẹp phòng cho khách, Olivia soi gương chỉnh trang
lại diện mạo lần cuối, xác nhận không mắc lỗi gì, sau đó ra ngoài ngay.
Hắn dự định lái xe đi, từ khi lấy được bằng lái hai năm trước, trong nhà
liền mua cho hắn một chiếc xe huyền phù, nhãn hiệu rất phổ biến, nhưng
cực kỳ được giới trẻ ưa chuộng. Xét thấy Olivia là học sinh trường quân
đội, Alpha chọn màu đen hết sức khiêm tốn, song bên trong lại được cải
tạo quy mô lớn, ông Boone đích thân cầm đao, động qua toàn bộ phụ tùng
trong xe. Chiếc xe trông có vẻ phổ thông, thực ra ẩn chứa càn khôn!
Alpha chỉ cho rằng nếu bọn nhỏ đã lấy giấy phép thì nên có xe để lái, xe
huyền phù lại không mắc, chứ họ đời nào biết Học viện quân sự đế quốc
không cho phép học sinh mang xe tư nhân vào học viện. Nhận được quà,
Olivia viết thư nói với Mục Căn rằng mình rất thích chiếc xe, ngoài ra
chẳng nói gì nữa, chả biết hắn dùng cách gì, tóm lại, một tháng sau hắn
thành công lấy được giấy chứng nhận cho xe mình, mấy hôm trước còn lắp
cả biển số học viện quân sự. Cứ thế, chiếc xe thoạt nhìn phổ thông thực
chất đã vô cùng không phổ thông: Làm giấy chứng nhận và biển số học viện quân sự còn tốn công tốn sức hơn mua một chiếc xe, huống chi hai thứ ấy người bình thường chi lắm tiền cỡ nào cũng chưa chắc có nổi.
Chiếc xe thường đậu trong sân của Olivia, tuy không có cơ hội lái, nhưng hễ
đến thời gian nghỉ ngơi là hắn lại đi lau xe, thùng năng lượng cũng rót
đầy thường xuyên, để nó luôn trong trạng thái sạch boong, có thể lái đi
bất cứ lúc nào.
“Bái bai Sừng To.” Mỉm cười tạm biệt Sừng To vẫn đang ôm cái bánh dâu cuối cùng liếm liếm, Olivia lái xe ra ngoài.
Xe huyền phù dân dụng màu đen phóng như bay trên con đường của Học viện
quân sự đế quốc, dù màu sắc không bắt mắt, nhưng ai ai liếc mắt cũng
nhìn ra chiếc xe này không tầm thường, phàm là học sinh bắt gặp nó trên
đường đều ngước mặt ngưỡng mộ.
Chủ nhân của chiếc xe huyền phù
phi quân dụng duy nhất trong trường là thủ lĩnh năm bảy — tất cả mọi
người đều biết chuyện này. Bề ngoài tuấn tú, trí lực xuất chúng, giá trị vũ lực vượt xa cực hạn, kể từ khi thống nhất học sinh toàn khóa để lên
làm thủ lĩnh vào năm nhất, trong vòng năm năm sau, các học sinh cứ thế
bền chắc như thép, cuộc tuyển chọn thủ lĩnh hàng năm luôn toàn phiếu
thông qua, hoàn toàn không tồn tại tình huống thay đổi quyền lực ở những khóa khác, vị thủ lĩnh này bất luận là trong mắt học sinh hay giáo viên đều nhận được đánh giá cực tốt. Năm nay là năm cuối của hắn tại Học
viện quân sự đế quốc, tốt nghiệp xong, hắn sẽ chính thức trở thành quân
nhân đế quốc, không khó suy ra thời khắc hắn tung cánh bay cao đã không
còn xa nữa. —
Trong ánh nhìn hâm mộ mà kính sợ của các học sinh,
xe huyền phù màu đen chạy vừa nhanh vừa nhẹ khỏi cổng lớn sâm nghiêm của Học viện quân sự đế quốc.
Lá thư của Mục Căn đến hơi trễ, thời
gian Duddy tới đúng lúc là buổi chiều, Olivia không chậm trễ một giây
một khắc nào mà xuất phát luôn từ học viện, vừa khéo tới sớm bốn mươi
phút trước khi phi thuyền của Duddy cập bến.
Olivia đậu xe tại
bãi đậu xe quân dụng, giữa hàng xe quân dụng cứng cáp nghiêm trang thình lình dôi ra chiếc xe nhỏ tạo hình mượt mà, có vẻ rất khiến người ta chú ý, song Olivia không hề phật lòng, đậu xe xong thì đi thẳng về hướng
bến thuyền.
Tân sinh năm nay đã lục tục kéo đến, trước ngày báo
danh, học viện sẽ không sắp xếp chỗ ở cho họ. Biết rõ điều ấy, nhưng đa
số tân sinh vẫn chọn đi sớm, tới học viện thăm dò địa hình trước, đến
ngày báo danh mới dễ tránh sai sót hơn.
Chỉ mới như vậy, mà nhà trọ trên hành tinh Hằng Thiên đã cung không đủ cầu.
Thân là một hành tinh quân sự, Hằng Thiên chỉ có hai nhà trọ, vị trí còn
cách học viện rất xa, dù thế vẫn không đủ. Thường thì phải đặt trước sáu tháng mới có phòng, Duddy muốn tiết kiệm tiền nên không đặt, cơ mà cậu
lại không biết: Lúc này dẫu xài bao nhiêu tiền cũng đừng hòng đặt được
gian phòng nào!
Phần lớn những đứa trẻ có khả năng vào Học viện
quân sự đế quốc đều xuất thân từ gia đình quan quân cao cấp, đời đời tốt nghiệp ở đây, hiển nhiên biết rõ quy định này, nên hoặc là đặt phòng
trước, hoặc dựa vào đặc quyền để đặt phòng, hoặc tới đúng ngày báo danh… Tóm lại, dạng như Duddy đến sớm hai ngày mà còn không đặt phòng trước,
nhìn phát là biết thằng bé không có bối cảnh rồi.
Olivia đến sớm, trước khi chuyến tiếp theo hạ cánh, bến thuyền chỉ có nhân viên công
tác đi tới đi lui. Thấy đồng phục Học viện quân sự đế quốc trên người
Olivia, họ không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, nhận ra cà vạt màu vàng kim thì trong mắt lại có thêm một chút kính nể.
Cà vạt vàng kim là
màu sắc mà chỉ thủ lĩnh Học viện quân sự đế quốc mới có tư cách đeo, đại nhân vật trong tương lai – đây cơ hồ là hằng đẳng thức trong đầu mỗi
người.
Vì thế, trong quá trình Olivia chờ đợi, thậm chí còn có một nhân viên bưng cho hắn tách trà.
“Cám ơn anh.” Mỉm cười tiếp nhận ý tốt của đối phương, Olivia cầm lấy tách trà.
“Cậu tới đón người sao?” Vị thủ lĩnh này sao mà bình dị gần gũi thế, nhân
viên công tác bỗng có cảm giác được ưu ái mà sợ hãi, hắn kiềm lòng chẳng đậu phải nói thêm mấy câu với Olivia.
“Ừm, đón thằng bé nhà họ
hàng.” Hàng năm về nhà đều đi du lịch cùng nhóm hàng xóm phố mua bán,
sau vài năm, Olivia đã quen thân với từng người tại Aidori. Hắn cũng
từng gặp qua Duddy, năm nọ đi du lịch ông Boone còn dẫn cậu nhóc theo.
Một tiểu Bạo long nông thôn thò lò mũi xanh, cực mê Sigma — đây là ấn tượng mờ nhạt của Olivia về cậu.
Olivia có ấn tượng khá tốt với Duddy, nhờ cậu nhóc quấn riết lấy Sigma, hắn và Mục Căn mới có cơ hội đi riêng đến thật nhiều nơi. Xét về mặt nào đó,
Olivia còn rất thích tiểu Bạo long kia.
Tuy nhiên, nhóc con năm
ấy vậy mà lại đăng ký Học viện quân sự đế quốc, Olivia hoàn toàn không
ngờ tới, thông thường chỉ những đứa trẻ có bối cảnh quân sự mới đủ tư
cách ghi danh.
Nghĩ đến nhóm hàng xóm Aidori cao thâm khó lường, Olivia lập tức không nghĩ tiếp nữa.
“… Có người anh ưu tú như cậu đây, thằng bé ấy thật may mắn!” Đương lúc
Olivia mải hồi tưởng chuyện xưa, nhân viên bến thuyền vẫn đang nói, hỏi
lịch trình của chuyến phi thuyền Olivia đang chờ, đoạn liên lạc với hệ
thống: “Phi thuyền còn hai mươi phút nữa sẽ đến, chuyến này tới sớm năm
phút, cậu đừng đi đâu nhé.”
“Cám ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ đợi ở đây.” Olivia khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm tạ đối phương, rồi không mở miệng nữa.
Khi hắn không nói chuyện, khí thế quanh thân nháy mắt trở nên lạnh lùng,
nhân viên công tác lúng túng nhìn cổ tay áo Olivia, chào từ biệt hắn rồi đi ngay.
Olivia không uống trà, mà đặt tách lên cái ghế bên cạnh. Lẳng lặng ngồi một lát, hắn bỗng nhiên nhăn mày.
Hắn lấy ra một thứ nom như que gỗ trong túi áo, nhẹ nhàng nhét vào miệng.Đây là bánh quy ngón cái do Mục Căn tự tay chế biến.
Nói là bánh quy ngón cái, kỳ thực chỉ nhỏ cỡ que diêm thời cổ, nhẹ cực kỳ,
giấu trong túi áo đồng phục phẳng phiu cũng dòm không ra. Biết Olivia
tập luyện vất vả, thường xuyên đói bụng giữa giờ mà không cách nào đi
ăn, Mục Căn bèn gửi thật nhiều bánh quy ngón cái cho hắn, nhẹ và ngắn
hơn bánh quy ngón cái thông thường, càng thích hợp giấu trong đồng phục, ngót bụng thì lén xơi một quen, bảo đảm huấn luyện viên nhìn không ra
đâu nha!
Đợt trước lúc gửi thư về nhà, Olivia cố ý dặn Mục Căn
gửi thêm bánh quy ngón cái, lần này quả nhiên nhận được nhiều ơi là
nhiều. Mục Căn cứ ngỡ hắn yêu cầu như vậy là do huấn luyện gấp bội, nào
biết mục đích Olivia xin bánh quy căn bản không phải huấn luyện chi sất, mà là mài răng.
Không sai, là mài-răng.
 ̄▽ ̄
Độ một năm trở lại đây, Olivia thường xuyên đau răng, đau thôi còn chưa tính,
khiến người ta khó chịu đựng chính là ngứa. Cái cảm giác vừa nhức vừa
ngứa ấy hại hắn thao thức mấy đêm liền. Sau này vẫn là Manh Manh nhắc
hắn sắp thay răng.
Thay răng…
Quả là dấu hiệu tuổi trường thành tàn bạo không gì sánh được!
Nói chung, vì thay răng, Olivia ăn cái gì cũng không ngon. Mãi đến một hôm, trong lúc huấn luyện, hắn cắn một que bánh quy ngón cái mà Mục Căn gửi
cho mình.
Không tin nổi mà cắn thêm vài miếng, theo từng tiếng răng rắc, vấn đề răng
ngứa quấy nhiễu Olivia bao lâu nay cũng tan theo gió mây!
Bánh
quy ngón cái cứng ngắc cứng ngơ của Mục Căn lại là vũ khí sắc bén chống
trả thời kỳ thay răng – từ hồi phát hiện chuyện này, cứ hễ răng khó chịu là Olivia sẽ lập tức cắn một que bánh quy, mọi vấn đề thoáng cái lặn
tăm! Còn hữu ích hơn phòng khám nha khoa trong học viện nhiều!
Từ đây, bánh quy ngón cái của Mục Căn biến thành đồ ăn vặt mà Olivia chỉ đích danh mỗi lần ~
Xơi xong năm que bánh nhỏ, phi thuyền rốt cuộc cập bến, Olivia đứng dậy,
tìm kiếm bóng dáng Duddy trong dòng người đi đường, rốt cuộc vẫn là
Duddy thấy hắn trước.
“Anh Ollie!” Nghe có người gọi tên mình, Olivia xoay người qua, thấy người nọ thì nhíu mày.
Có hai cậu nhóc.
Túi lớn túi nhỏ giống nhau, chiều cao cũng xấp xỉ, đứa mới gọi mình là ai?
Nhưng không đợi hắn tự hỏi thêm câu nào, hai thiếu niên đã tự kéo hành lý
chạy tới. Một cậu bé trong đó có mái tóc đỏ, trên mũi còn mấy nốt tàn
nhang, diện mạo loáng cái ăn khớp với tiểu Bạo long trong trí nhớ,
Olivia mỉm cười với cậu.
“Uống tách trà không?” Hắn tiện tay đưa tách trà nhân viên bưng ban nãy cho thằng bé tóc đỏ.
“Dạ uống! Em ngồi tuốt trong cùng, đi vệ sinh bất tiện lắm, trên đường đi
chả dám uống miếng nước nào, sắp khát khô cổ rồi!” Thiếu niên tóc đỏ
nhận tách trà, uống ừng ực một hơi.
Lúc Duddy uống nước, Olivia cười híp mắt lấy một cái túi của cậu qua xách, tầm mắt chuyển sang cậu nhóc lạ hoắc kế bên Duddy.
“Duddy, đây là…” Olivia nghiêng đầu hỏi.
“Đừng gọi em là Duddy nha! Tên đầy đủ của em là Darren Will, gọi Danny cũng
được, đừng gọi Duddy mà…” Duddy nhỏ giọng thì thầm, thấy thiếu niên bên
cạnh thì mau chóng trả lời Olivia: “Cậu ấy là Joel, cũng là tân sinh từ
tinh cầu nông thôn đến Học viện quân sự đế quốc báo danh giống em, bọn
em tình cờ ngồi chung với nhau.”
“À.” Olivia cười khẽ, nhìn thoáng qua Duddy, “Em mệt rồi đúng không? Tạm biệt anh bạn nhỏ này đi, chúng ta phải đi rồi.”
Nghe hắn bảo vậy, Duddy ra chiều khó xử, Joel bên cạnh cũng đỏ mặt, miệng
mấp máy cả buổi chẳng thốt được lời nào, cuối cùng vẫn là Duddy cố lấy
dũng khí nói với Olivia: “Anh Ollie ơi, Joel chưa đặt phòng trọ, trên
đường đi mới biết phòng được đặt sạch bách rồi, anh cho cậu ấy ở nhờ hai bữa được không? Giống em ý.”
Dứt lời, mặt Duddy cũng hơi đỏ, cậu biết thỉnh cầu này không hay lắm, dù sao anh Ollie cũng đâu quen biết Joel.
Olivia nhìn Duddy một cái, lại liếc thoáng qua Joel đỏ mặt đến rúm cả người,
mãi sau mới khẽ nhếch môi: “Được rồi, hai đứa đi theo anh.”
Olivia xách hành lý của Duddy đi trước nhất, dẫn hai đứa trẻ tới bãi đậu xe,
đặt hành lý bọn nhỏ vô khoang chứa đồ, đoạn chở cả hai trở lại học viện.