Trên hành tinh này, Mục Căn là tên loài thực vật duy nhất ăn được ở đây.
Cây cỏ xấu xí, vừa ốm vừa ngắn, còn héo úa vàng vọt. Loại thực vật này là
năm xưa dân di cư Trái Đất vô tình mang đến, nếu lẫn trong những thực
vật khác, cơ hồ chẳng ai ngó ngàng tới nó.
Thời đó, loại cỏ vàng này đến cái tên cũng không có.
Nhưng chính thực vật vô danh ấy lại thành cọng cỏ cứu mạng tất cả người Trái Đất trên hành tinh!
Mấy trăm năm trước, chòm sao đáng sợ nổ tung khiến cả tinh hệ lâm vào hắc
ám dài dằng dặc, thời điểm những nhân loại may mắn còn sống bò ra khỏi
căn cứ, ai nấy đều sợ ngây người.
Hành tinh bọn họ tìm được lúc
trước, cho rằng có thể thay thế Trái Đất trở thành chốn dừng chân thứ
hai của nhân loại, đã hoàn toàn thay đổi. Vụ nổ chòm sao sinh ra số
lượng lớn bụi sao bao phủ cả bầu khí quyển, không còn ánh sáng rọi xuống mặt đất, không khí trở nên vẩn đục dị thường, nước trên bề mặt cũng
không thể uống nữa, màu xanh um tùm tươi tốt biến mất hoàn toàn.
Rất nhiều thực vật chuyển từ Trái Đất bắt đầu chết đi, theo chân sự tuyệt
chủng của thực vật, hàng loạt động vật ăn cỏ cũng nhanh chóng tử vong,
dẫn đến thú ăn thịt dùng động vật ăn cỏ làm thức ăn cũng giảm bớt.
Trong thời kỳ u ám dài lâu này, nhân loại phải đối mặt với những khó khăn đáng sợ.
Mãi tới một ngày, có người phát hiện “Mục Căn”.
Tại hoàn cảnh thiếu ánh sáng, thiếu cả nước, loài cỏ vàng ngay cả tên cũng
không có lại lặng lẽ nảy mầm. Lúc đào xuống rễ cỏ vàng, tất cả mọi người đều kinh hãi: Khác một trời một vực với lá cây thấp bé trên mặt đất! Cỏ vàng sở hữu bộ rễ vô cùng cường tráng và dài mảnh, bộ rễ thật dài quấn
bện vào nhau, cùng gim thật sâu xuống đất, thu lấy từng giọt từng giọt
nước xung quanh vào rễ chính của mình, cuối cùng hình thành một bộ rễ to lớn, khỏe mạnh mà phong phú.
Một mét vuông rễ cỏ vàng sinh
trưởng có thể cung cấp nước và thực vật cho hai người trưởng thành trong một ngày – thời điểm phát hiện việc này, những con người may mắn sống
sót đồng thời sôi trào.
Bọn họ thận trọng đặt tên cho loài thực
vật kiên cường ấy là “Căn”, phía trước lấy họ của người tìm ra nó, cuối
cùng thống nhất gọi là “Mục Căn”.
Đối với người Địa Cầu đang kéo
dài hơi tàn tại hành tinh lạ mà nói, “Căn” đại diện cho cố hương của họ, cũng tượng trưng cho sinh mệnh ngoan cường.
Có thể nói, tại thời kỳ mà hoàn cảnh sống khắc nghiệt nhất, hết thảy con người và động vật
trên hành tinh đều sống nhờ vào “Mục Căn” nho nhỏ. Trong khoảng thời
gian này, cái tên được hoan nghênh nhất chính là “Mục Căn”, nó biểu
trưng cho một thời đại.
Hiện Mục Căn lại là di tộc cuối cùng của cả thời đại.
Cậu đã là nhân loại duy nhất trên hành tinh.
Sử dụng chương trình học cổ xưa, mười mấy năm chỉ có mỗi thịt long thú và
“Mục Căn” để ăn, nhìn không tới bất kỳ hy vọng nào, bất kể ai nghe thấy
cũng nghĩ đây là cuộc sống vô vọng, nhưng Mục Căn lại sống rất cố gắng.
Cậu được nhóm phụ huynh người máy nuôi dưỡng rất tốt.
Cũng như cái tên Mục Căn, dẫu điều kiện sinh hoạt kém tới đâu, hy vọng sinh
tồn xa vời đến mấy, cậu vẫn sống hết sức nghiêm túc, cần cù chăm chỉ
gieo trồng cỏ Mục Căn, thậm chí còn nuôi mấy con long thú một sừng. Dưới tình huống hàng ngày chỉ có ngần ấy thứ để ăn, cậu liền nghĩ ra nhiều
phương pháp chế biến số thức ăn hạn chế.
Ngoài ra, Mục Căn còn
siêng năng tiếp thu những kiến thức người máy dạy mình, tuy vùng đất cằn cỗi này không hề cần đến mấy tri thức ấy, nhưng trong lòng cậu đã kết
nên một bộ rễ khỏe mạnh mà phong phú, chỉ cần cho cậu cơ hội, cậu sẽ nảy mầm, thậm chí nở hoa bất cứ lúc nào.
Giờ đây, Mục Căn phát hiện mình thế mà thực sự có một cơ hội.
Ba và các bác nói với cậu rằng: Bên ngoài thế giới này có một thế giới còn bao la bát ngát hơn! Thêm nữa, cánh cổng thế giới mới đã rộng mở trước
mặt cậu —
“Sigma, đến thế giới mới anh nhất định sẽ tìm vật liệu
tốt hơn để làm mông và đùi cho em.” Sau khi viết nốt chữ cuối trên bài
thi, Mục Căn cẩn thận nghiêng đầu qua, mắt sáng ngời trong suốt, nở nụ
cười toe toét với Sigma bên cạnh.
Màn hình tối của Sigma cũng hiện lên ký hiệu mặt cười rạng rỡ giống vậy.
Ấp ủ kỳ vọng vô hạn với cuộc sống mới, hai anh em nhanh chóng làm xong bài tập, tới hồi ra ngoài lần nữa, họ thoáng cái bị phi thuyền cao to làm
lóa mắt.
“Ngầu quá trời!” Từ thuở sinh ra chưa từng gặp được phi thuyền chân chính, thiếu niên Mục Căn sợ đớ người.
“Sigma… mông…” Sigma cũng ngây dại, nhìn miếng vá màu bạc cao nhất trên phi thuyền, hắn lập tức đu cả người lên.
“Mục Căn, phi thuyền đã chuẩn bị tốt, năm phút sau đúng giờ cất cánh. A đã
mang lên đầy đủ thức ăn nước uống cho con, đi kiểm tra xem còn quên gì
không.” Bấy giờ Alpha chỉ còn lại não trung tâm, không có cánh tay mạnh
mẽ để nhấc Sigma ra, hắn đơn giản không thèm quan tâm. Thiếu niên chỉ
đứng tới eo Alpha nay cao hơn hắn rất nhiều, lần đầu tiên dùng góc độ
này nhìn lên nhóc con mình nuôi lớn từ nhỏ, Alpha cứ thấy là lạ.
Cảm giác như mình sắp bị hỏng vậy, cực kỳ khó chịu.
Alpha nghĩ, hay lúc dỡ xuống mạnh tay quá nên chạm phải đường dẫn không nên
chạm. Nhưng cũng chả sao, hắn đã hoàn thành sứ mệnh quan trọng nhất rồi.
Chỉ cần có thể tiễn chân Mục Căn, mấy người máy họ bị thế nào cũng được.
Nơi này tốt hơn “Trung tâm tái sinh và bảo trì người máy” (← nghĩa trang
người máy) biết bao nhiêu, khỏi lo bị thương, bị cưỡng chế niêm phong,
cũng không cần lo linh kiện của mình bị tháo gỡ lung tung để dùng cho
máy móc khác trong quá trình niêm phong. Bọn họ đã trải qua tháng ngày
tuyệt vời nhất trên hành tinh này.“Đầu tôi có rất nhiều ảnh chụp Mục
Căn, chờ chúng đi rồi, miễn là còn năng lượng, tôi có thể phóng cho các
anh xem lúc nào cũng được.” Trong đầu bỗng truyền đến một đoạn tin tức,
là Eta kế bên đang lén nói chuyện với hắn.
“Chỗ tôi có video.” Beta tích chữ như vàng cũng “mở miệng”.
“Tôi lấy được mấy cái mông tiểu Mục Căn làm cho Sigma.” Lần này là Epsilon thoạt nhìn có vẻ thành thật.
Sau đó mấy người máy một lần nữa vui vẻ trở lại.
Nhìn đi, tuy rằng họ không có thân thể và sức mạnh, nhưng họ vẫn còn rất
nhiều thứ quý giá. Đối với họ, thứ quý giá nhất tồn tại trong đầu mình,
chỉ cần không bị con người phá hủy, những thứ ấy sẽ bầu bạn bên họ đến
giây phút cuối cùng.
Họ đã làm hết những việc có thể làm, đoạn
đường phía trước sẽ do đồng bạn của họ sánh bước cùng Mục Căn. Sigma
chưa khởi động máy đã bị họ mang theo, “não” hắn không có tiền án gì, có thể đi đến mọi nơi. Mười ba năm qua, họ đã truyền tất cả tri thức của
mình vào “não” Sigma, hai người Sigma và A chắc chắn sẽ chăm sóc Mục Căn chu đáo.
Alpha nhìn Mục Căn và Sigma vọt vào phi thuyền, tới lúc quay ra, trên mặt cậu khó giấu nụ cười vui sướng:
“Bác Alpha, đây là phi thuyền ngầu nhất con từng thấy!”
“Một phút ba mươi giây nữa phi thuyền sẽ cất cánh, mau lên thuyền đi.” Màn
hình tối lóe lên ánh sáng lục dịu dàng, giọng Alpha cứng nhắc trước sau
như một: “Hãy đi kiểm tra hành lý lần cuối cùng.”
Năm màn hình tối dán chặt mắt lên bóng dáng thiếu niên trên phi thuyền, đây là lần cuối bọn họ được nhìn cậu.
Bọn họ thấy Mục Căn quả nhiên đi kiểm tra hành lý một vòng, đại khái chắc
quên cái gì nên lúc phi thuyền sắp cất cánh, mấy người máy (đầu to) phát hiện Mục Căn nhảy ra khỏi phi thuyền.
Quên gì à? Nhóm người máy nghĩ.
“Đếm ngược thời gian phi thuyền cất cánh… Bốn mươi lăm giây… Bốn mươi bốn
giây…” Ai dè cùng với tiếng đếm ngược của Alpha, Mục Căn thực sự chạy
tới chỗ họ.
Phóng như tên bắn về phía nhóm người máy, Mục Căn quả quyết xách Eta lên.
“Con nhầm rồi, chúng ta không phải hành lý…” Eta nhịn không được phải nhắc nhở cậu.
“Hành lý thế nào được, mọi người là người thân quan trọng nhất của con nha!”
Mục Căn nhặt hết mấy cái đầu lên rồi ôm vào lòng bằng tốc độ nhanh nhất, rồi dùng tốc độ nhanh hơn chạy về phía phi thuyền.
Bấy giờ nhóm người máy mới nghĩ: Hình như từ đầu đến cuối… bọn họ đâu hề nói với Mục Căn những lời này.
Bởi “tâm” không muốn chia cách, nên chẳng ai trong số họ nói ra lời ly biệt, họ cho rằng Mục Căn làm nhân loại hẳn sẽ hiểu được.
Song Mục Căn thế mà lại mang họ theo.
“Ta, chúng ta là tội phạm truy nã…” Lần này, Alpha luôn bình tĩnh ung dung cũng lắp bắp.
“Con biết mà! Sigma nói với con ngay từ đầu rồi, Sigma còn bảo: Cà chua với
trứng gà lúc đầu Sigma mang tới là do mấy nhân loại truy đuổi mọi người
tặng cho ~”
Sigma nhà mi, cái đồ đồng đội đầu heo ← năm đầu trọc lớn nhất thời đạt đến độ đồng cảm cao nhất.
“Mấy hôm nay con có xem pháp luật đế quốc, trong đó nói rằng: Người giám hộ
của trẻ vị thành viên được pháp luật bảo vệ, trước khi con trưởng thành, mọi người sẽ không sao hết, vả lại còn lâu con mới trưởng thành, trước
đó con nhất định sẽ nghĩ cách.” Ôm cả năm cái đầu vào lòng, Mục Căn chạy ba bước thành một bước, cấp tốc leo lên thang phi thuyền.
“Con sẽ bảo hộ cả nhà.”
Nhóm người máy nghe Mục Căn nói thế.
Bé con từng được họ ngày ngày che chở trong lòng, giờ họ lại được chính bé con năm ấy ôm vào ngực.
Thằng bé nói sẽ bảo hộ họ.
Quan hệ giữa người bảo vệ và người được bảo vệ nhoáng cái đổi chỗ, vòm ngực
của thiếu niên Mục Căn tuyệt không rộng lớn, nhưng nằm bên trong lại an
tâm vô cùng.
Alpha mặc mình bị Mục Căn ôm đi.
Giây phút
này, hắn không muốn làm bất cứ phân tích gì nữa. Lẳng lặng nằm trong
lòng Mục Căn là việc duy nhất hắn muốn nghiêm túc trải nghiệm bây giờ.