Chuyển toàn bộ vật tư từ quân hạm địch lên thuyền vận tải của mình, còn… kẻ địch trên quân hạm thì… Chẹp, mọi quân hạm
đều không người lái, với những quân hạm trống hoác, Mục Căn bảo bạn học
tóm hết trí não của chúng.
“Sao lại không có kẻ địch? Trí não
điều khiển quân hạm này chính là kẻ địch của chúng ta, Doug, cậu nhốt
hết mấy trí não quân hạm vào phòng tối đi.” Bấy giờ Mục Căn giải thích
thế đấy.
“Ừa.” Học sinh tên Doug không ý kiến gì, lẳng lặng
nhận nhiệm vụ. Cậu ta toan rời đi thì Mục Căn gọi lại: “Đừng ngược đãi
tù binh nha! Phải đúng giờ kiểm tra trình tự cho họ, nhớ tẩy não nữa…”
“Tẩy não?”
“Ờ. Dùng Sổ tay huấn luyện quân sự tân sinh tẩy não cho họ đi, bắt họ mỗi ngày đọc viết mười ngàn lần trong hệ thống.”
“… Được.”
“Khai báo rõ ràng mới được phép ra khỏi phòng tối.”
“… Được.”
Đối thoại của hai đứa nhóc khiến người ta chỉ biết câm nín, cơ mà —
Nhìn học sinh Doug quả thực “hỏi” được một phần bản đồ từ trí não bị nhốt
trong “phòng tối”, miệng trung tướng Joram cũng hơi há ra.
Có trí não thứ nhất “khai nhận”, liền có cái thứ hai, mấy trí não “khai” tất
tật nhiệm vụ của mình từ đầu tới đuôi và cả bản đồ trên người.
Nhóm ông lớn Quân đội: 囧!!!
Làm vậy mà cũng được hả?
Từ sự thật do các trí não “khai nhận”, nhóm học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc gom góp được một bản nhiệm vụ hoàn chỉnh và một phần bản đồ
ngày càng hoàn chỉnh.
“Tiếp tục truy kích Học viện quân sự Colton (tinh hệ số 5 78,12,60), Học viện tổng hợp đế quốc (tinh hệ số 7 49,78,11).”
Lúc Mục Căn đọc lên dòng nhiệm vụ này, cả phòng họp trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Điều họ vẫn muốn biết, tin tức về tân sinh học viện khác cứ thế thình lình xuất hiện!
Ngoại trừ Học viện tổng hợp đế quốc, các học sinh Học viện quân sự Colton cũng khoẻ mạnh!
Tinh thần mọi người khẽ run lên: Đã lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất, lần đầu tiên họ cảm nhận được hy vọng tồn tại!
“Avery, con nhất định phải tìm được Alvin…” Hai tay giao nhau đặt trước ngực,
Hiệu trưởng Komlo nhịn không được mà thổ lộ tâm sự thành lời.
Không ai cười ông ta, bởi giờ phút này, ý nghĩ trong lòng mọi người căn bản đều giống nhau.
Phảng phất như nghe thấu tiếng lòng họ, thuyền vận tải màu trắng của Đế tổng
quay đầu, bắt đầu bay về hướng tinh hệ số 5 nơi Học viện quân sự Colton
đang ở.
***
“Tổng chỉ huy Alvin! Tỷ lệ tổn hại của tiểu đội cơ giáp đã lên tới 80%, chúng ta không kiên trì nổi nữa!”
Móng vuốt máy dùng sức chém rụng đầu cơ giáp kẻ địch, cơ giáp do Alvin điều
khiển còn chưa hạ xuống đất đã nghe tiếng báo cáo tổn thất của bạn học
thông qua đường truyền âm bên tai trái.
“Lui về phía sau, chi
viện của tiểu đội 1 lập tức tới ngay.” Alvin Komlo trầm giọng nói, trong lúc nói chuyện, hai chân hắn cũng đồng thời chạm đất. Nhưng ngay khoảnh khắc rơi xuống, thân hình hắn khẽ nghiêng, hệ thống điều động kiểm tra
cấp tốc tự kiểm một chút, tâm trạng Alvin chìm xuống: Hắn phát hiện chân phải của cơ giáp bị kẻ địch quét trúng trong cuộc chiến ban nãy, đã
gãy.
“Cảnh báo! Tỷ lệ tổn hại của cơ giáp là 35%, hãy mau chóng
chữa trị! Cảnh báo! Tỷ lệ tổn hại của cơ giáp là 40%, hãy mau chóng chữa trị!” Alvin sửng sốt, nhìn lại kết quả tự kiểm, bấy giờ mới biết không
chỉ chân phải cơ giáp, mà cả tay phải cũng mất hai ngón tại thời điểm
tước đầu kẻ địch vừa rồi!
Là người dùng tay (móng vuốt) cơ giáp
làm vũ khí tấn công, vũ khí trọng yếu nhất bị thương tổn đến mức độ này, nghĩa là năng lực chiến đấu sau đó của hắn cũng giảm phân nửa!
Tương tự những tân sinh khác, Alvin vừa tiến vào hệ thống liền ngất xỉu, tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một cơ giáp. Đáng sợ là: Bọn họ đang có mặt tại một tinh cầu lạ lẫm, may mắn là: Cơ giáp mà mỗi người đang điều khiển là cơ giáp sử dụng trong huấn luyện.
Song họ chưa kịp hiểu rõ tình huống thì ngay tiếp theo đã bị một đoàn cơ giáp trắng bạc đột
kích. Mới đầu nhóm Alvin hoàn toàn không ý thức được đây là chuyện gì,
thậm chí có học sinh còn tính bắt chuyện với đối phương, nhưng học sinh
ấy lập tức bị một cơ giáp đối phương cắt rời —
Lúc này, học sinh Học viện quân sự Colton mới sợ hãi mà dốc sức phản kháng.
Số lượng kẻ địch tương đương họ, nhưng do bị đánh trở tay không kịp ngay
từ đầu, rất nhiều người trong số họ bị thương trong cuộc chiến đầu tiên. Thời điểm này, Alvin tận lực làm tròn trách nhiệm của một tổng chỉ huy, nhờ sự tổ chức hữu hiệu của hắn, Colton phản kháng rất hiệu quả, nhưng
đằng sau quân địch liên tục có chiến hạm tiếp viện, mà phe họ lại chỉ có chính mình, cơ giáp hư không có công cụ sửa chữa, thành viên bị thương
không có thuốc cứu thích hợp. Theo thời gian, hoàn cảnh của họ xấu đi rõ rệt.
Đương Alvin phát hiện cơ giáp của mình bị tổn thương, trong lòng hắn liền giật thót, miễn cưỡng đứng vững bằng mắt cá chân, đối đầu với một cơ giáp địch sắp tấn công bất cứ lúc nào.
Thôi xong –
thời khắc chú ý tới đối phương, trong đầu Alvin nhất thời hiện ra hai
chữ này. Một mình hắn chặn ba cơ giáp, xung quanh trừ mình ra thì chẳng
còn học sinh nào, nói cách khác, không ai viện trợ cho hắn!
Đối
mặt với quân địch, Alvin không hề nhắm mắt. Hai tay giơ lên rồi đan
chéo, chiêu thứ nhất trong kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn – chiêu phòng
ngự!
Khi thực hiện động tác này, trong đầu Alvin xuất hiện một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Sau cuộc đấu ấy, hắn lén thử nghiệm chiêu thức mà Avery dùng đánh bại mình
vô số lần, tuy rằng chưa lần nào thành công, song cuối cùng cũng giúp
hắn luyện nhuần nhuyễn chiêu phòng ngự.
Hôm nay, chiêu này lại
cứu hắn một mạng! Alvin kiên cường chống đỡ công kích đầu tiên của kẻ
địch bằng chiêu phòng ngự, sau đó là công kích thứ hai, thứ ba!
Tuy nhiên, chiêu phòng ngự của hắn rốt cuộc vẫn không thuần thục bằng
Avery, cơ giáp của hắn cũng không đặc biệt cường hóa kỹ năng phòng ngự
giống Avery, tới lần thứ tư, Alvin nghe tiếng vỏ cơ giáp vỡ nát.
Lần này kết thúc thiệt rồi…
Giây phút suy nghĩ ấy leo lên đầu, cõi lòng Alvin bỗng chốc thấy mất mát.
Nhưng hắn không có thời gian bi thương, lúc công kích thứ ba của quân địch
còn chưa chấm dứt, tay trái chưa rút về, đùi phải đã nâng lên, cấp tốc
quét đến đầu hắn!
Có thể nghỉ ngơi được rồi — đây là ý nghĩ sau cùng trong đầu Alvin.
Đúng lúc này, một cơ giáp màu đen đồ sộ đột ngột giáng xuống từ trên trời,
mạnh mẽ chắn giữa hắn và cơ giáp địch! Một cơ giáp không đầu, nom như
choàng một cái mai rùa vừa dày vừa nặng…
“Avery!” Alvin nhịn không được hô tên người điều khiển cơ giáp!
Rầm —-
Kim loại va chạm phát ra tiếng vang khổng lồ và tia lửa bắn tung tóe ngay trước mắt Alvin!
Đỡ đòn hoàn mỹ!
Trong thoáng chốc ấy, bên tai Alvin như vang lên âm thanh đặc hữu của trọng
tài trên sàn đấu. Hắn nhìn không tới động tác của cơ giáp phía trước,
bởi cơ giáp màu đen đang quay lưng với hắn, dùng tư thế người bảo hộ
đứng trước mặt hắn, nhưng đầu óc lại “thấy rõ” nhất cử nhất động của đối phương.
Alvin “thấy rõ” cơ giáp kia chống đỡ tấn công từ đối
phương bằng tư thái hoàn hảo tới nhường nào, sau đó, tại một góc độ kỳ
diệu, khuỷu tay nhẹ nhàng huých ra, chính là lúc này!
Vặn —
Giờ đây, Alvin thực sự nhìn thấy đầu cơ giáp đối phương bị cơ giáp màu đen vặn rụng một cách lưu loát!
“Alvin, kế tiếp em nghỉ ngơi được rồi.” Giọng nói chậm chạp mà ấm áp xuyên qua đường truyền âm của cơ giáp đến tai Alvin.
Quen thuộc mà xa lạ, là giọng của Avery.
Nghe giọng nói ấy, trong lòng Alvin cũng buông lỏng: Không phải ai khác mà là Avery, Avery bảo hắn có thể nghỉ ngơi.
Tinh thần căng thẳng quá lâu rốt cuộc buông lơi, cơn đau vốn đang cố kiềm
chế thổi quét toàn thân hắn, lần này Alvin không gắng gượng mở mắt nữa,
mắt hắn từ từ nhắm lại.
“Alvin, đứng lên! Con không có thời gian
nghỉ ngơi đâu! Cho dù con là thiên tài thì trên thế giới luôn luôn có
người thiên tài hơn con!” Từ nhỏ đến lớn, đây là câu hắn thường nghe
nhất.
“Anh con là phế vật, con phải thay nó gánh vác cái nhà này!” Lời này cũng thế.
Chẳng biết có phải nghe quá nhiều năm hay không, mà những lời ấy thực sự trở thành một phần trong mục tiêu cuộc đời hắn.
Alvin vĩnh viễn trầm mặc, cũng luôn cố gắng.
Hắn chưa từng cho rằng mình thiên tài cỡ nào, hắn chỉ cố gắng hơn người ta
thôi; Hắn cũng không nghĩ Avery là phế vật, muffin và bánh tart Avery
làm ra ngon bao nhiêu, bí mật ấy chỉ mình hắn biết.
Thực ra, thế
giới của con trẻ rất tàn nhẫn, ngay cả Alvin khi còn bé cũng thường
xuyên đánh nhau với đứa khác, cũng không phải mỗi lần đều thắng. Những
khi đến lúc ấy, chỉ có lúc ấy, Alvin mới thầm hâm mộ mấy đứa bị mình
đánh cho chạy tóe khói, tuy tụi nó thua, nhưng tụi nó luôn có anh trai
chắn trước người che chở, thay tụi nó đánh trả.
Chỉ mình Alvin là chẳng có gì, hắn không muốn hại Avery bị thương, cũng không thể kể
chuyện mình thua cuộc cho cha biết, hắn chỉ đành nín nhịn, nghĩ cách
đánh lại lần nữa.
Hồi nhỏ che trước người Avery, hôm nay che trước mặt học sinh khác, Alvin thấy hơi mỏi mệt.
Hắn chờ có người cho phép hắn nghỉ ngơi, tựa như một chiếc máy khi chưa được ai cho phép thì làm sao dám nghỉ ngơi.
Hôm nay, hắn rốt cuộc nghe được lời đó.
Alvin cuối cùng cũng ngã xuống.
Dù vậy, hắn không ngã xuống đất, mà được cơ giáp màu đen trước mặt đỡ lấy. Avery hỏa tốc mang cơ giáp của Alvin trở lại phía sau, giao hắn cho bạn mình, đoạn nhanh chóng quay về chiến trường, quả quyết đảm đương vị trí của Alvin!
Nhìn thuyền vận tải trắng tinh lao xuống từ trên
trời, các học sinh Học viện quân sự Colton cứ ngỡ là tiếp viện của địch, bọn họ rơi vào tuyệt vọng sâu sắc, mãi tới khi cơ giáp mai rùa màu đen
nhảy xuống, chắn trước cơ giáp do tổng chỉ huy điều khiển, các học sinh
mới ngộ ra thuyền vận tải là tiếp viện từ “quân ta”!
“Vạn tuế!!!!!” Đoàn cơ giáp tả tơi của Học viện quân sự Colton bùng phát tiếng hoan hô vang dội —
***
“Vạn tuế!” Ngoài màn hình, trong phòng họp, Hiệu trưởng Komlo và vài tướng
quân khác cũng kiềm lòng chẳng đậu mà thốt ra tiếng hoan hô khe khẽ.
“Yên lặng.” Trung tướng Joram nhẹ giọng quát họ ngưng lại, nhưng đứng sau
lưng mọi người, khuất sau mọi ánh mắt, trung tướng Joram thoáng thả lỏng nắm đấm siết chặt.
Khóe miệng hắn hơi cong lên.
***
“Bạn Henry, cậu mau dẫn bộ phận sửa chữa cơ giáp đi sửa cơ giáp cho Học viện Colton đi; Bạn Emma, cậu dẫn bộ phận y tế đi cứu trị người bị thương…”
Ngồi trong khoang điều khiển, Mục Căn phân phối nhiệm vụ đâu vào đấy.
Cậu quan sát tình hình hiện trường, tức tốc hạ thêm hai khẩu lệnh: “Bạn
Dobby, cậu với ba bạn có cơ giáp nữa mau dẫn toàn thể cơ giáp Colton rời khỏi chiến trường, tiếp theo, quân ta sẽ tiến hành truy quét diện rộng
trên chiến trường.”
Dọc đường đi bắt được mười tám chiến hạm và
hai thuyền vận tải loại nhỏ làm tù binh, thêm cả trí não trên chiến hạm
nữa, Học viện tổng hợp đế quốc không hề lãng phí tí gì. Bọn họ thu nhận
hết đồ đạc trên chiến hạm, thậm chí bản thân chiến hạm cũng không bỏ
phí. Sau khi lấy đi trí não, họ giữ tất tật những chiến hạm còn xài
được, nhét vô thuyền vận tải. Còn vũ trí trên chiến hạm, họ nghĩ mọi
cách trang bị lên Người Đổ Bộ, hôm nay Người Đổ Bộ không những là chiếc
thuyền vận tải giàu chảy mỡ, mà hỏa lực trang bị trên thân cũng vượt xa
chiến hạm trắng bạc kẻ địch dùng để truy kích tân sinh!
Cơ giáp
của Học viện quân sự Colton hoả tốc rút lui, còn chạy được cứ chạy,
không thể chạy cũng được Dobby và một cơ giáp khác khiêng đi, việc giao
đấu không ngớt tiếp theo thì để Avery với Domra tiếp nhận. Sau đó, khẩu
pháo của thuyền vận tải màu trắng nhắm ngay cơ giáp địch còn nán lại
trên chiến trường… cùng với chiến hạm đằng sau chúng.
“Cơ giáp
địch, đội bạn của các người đã bị quân tôi khống chế, chiến hạm tiếp
viện ven đường cũng bị bắt làm tù binh hết, ba phút sau, quân tôi sẽ
tiến hành bắn quét không phân biệt trên chiến trường, các người có ba
phút để đầu hàng.” Đầu tiên, Mục Căn thốt ra lời chiêu hàng đã học thuộc lòng.
“Giơ hai tay tức là đầu hàng.” Lo mấy cơ giáp này nghe không hiểu, Mục Căn còn miêu tả tư thế đầu hàng tiêu chuẩn.
Kêu gọi một đám cơ giáp đầu hàng? Tụi Đế tổng bị đần hết rồi hả? – sau khi
leo lên thuyền vận tải màu trắng và biết mình đã an toàn, đám tân sinh
Colton ngẩn người: Trong mấy cơ giáp kia chả có gì sất, trước đó họ đã
xem qua cơ giáp bị chém bay: Bên trong trống rỗng, bọn chúng được trí
não khống chế!
Tụi Colton tròn xoe mắt.
Đoạn, cảnh tượng khiến họ càng thêm trợn mắt xuất hiện:
Đoàn cơ giáp trắng bạc nghe lời chiêu hàng của Mục Căn xong thì dòm ngó bốn phía một chốc, rồi —
Lũ lượt giơ hai tay lên.
Trong đó có một cơ giáp đang giơ tay thì cánh tay phải vốn đã nứt gãy trong
cuộc chiến bỗng rơi xuống đất, nhìn trái ngó phải một chút, thấy tất
thảy “đồng nghiệp” đều giơ hai tay, cơ giáp nọ nhanh nhẹn ngồi xổm
xuống, tay trái nhặt tay phải bị gãy lên, rồi cùng giơ lên thật cao.
“Vậy cũng được hở?” Đối diện cảnh ấy, tụi Colton trợn mắt há mỏ.