Tế Luyện Sơn Hà
Dịch giả: Vivian Nhinhi
*Chưởng Môn Thủ Đồ: Người chuyên chịu trách nhiệm tuyển chọn đệ tử
Gã Chưởng Môn Thủ Đồ kia hơi ngạc nhiên: “Các ngươi quen nhau sao?”
Rơi vào tràng cảnh giết chóc không hề được chuẩn bị này, Tần Vũ sợ hãi vô
cùng. Nhưng càng sợ thì đầu óc hắn càng phải cố gắng tỉnh táo, nhanh
chóng phán đoán thế cục. Hắn lật người lại, vẻ mặt trắng bệch: “Không,
không! Ta không biết hắn.”
Chưởng Môn Thủ Đồ chớp mắt một cách vui vẻ, lại có phần thong thả: “Nhưng hình như Ngụy Úy sư đệ nhận ra ngươi mà?”
Tần Vũ lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ vạn phần.
Ngụy Úy gầm nhẹ: “Tần Vũ, ngươi dính vào chuyện tối nay, Hàn Đống nhất định
sẽ không tha cho ngươi. Hiện tại hắn đã trọng thương rồi, một kích vừa
nãy của hắn đã là chút sức lực cuối cùng, hãy mau ra tay giết chết hắn
đi. Nếu đợi hắn khôi phục được Pháp lực thì chúng ta sẽ chết hết.”
Chưởng Môn Thủ Đồ vỗ vỗ tay, cười khẽ: “Ngụy Úy sư đệ thật sự là giỏi tính
toán, lại cổ vũ Tần Vũ sư đệ đi chết, hao tổn sức sực để đối phó với ta, thật làm cho vi huynh đây bội phục.”Hắn nhìn về phía Tần Vũ, mặt lộ vẻ
cảm thán. “Vi huynh nhiều lần bố trí, suýt chút nữa liên lụy tính mạng,
lại chẳng so được với sư đệ phúc duyên sâu dày, có thể trực tiếp cùng
chia thu hoạch với ta.”
Ngụy Úy chỉ tay: “Giết chết hắn, lục soát được đồ vật thì ta và ngươi sẽ chia đều, chuyện tối nay cũng không nói
cho người khác biết. Thế nào?”
Ánh mắt Tần Vũ bỗng nhiên sáng ngời, mặt lộ ra vẻ động tâm.
Nhưng hắn còn chưa kịp tỏ thái độ, đất núi đột nhiên rung chuyển, một con lợn rừng toàn thân đen thui, thân thể to như một con nghé chạy rầm rập vào
sơn cốc. Răng nanh nhọn hoắt của nó chĩa ra ngoài, không kìm được bộ
dáng giận dữ khi lãnh địa bị xâm phạm.
Sáu ánh mắt đồng thời cùng rơi lên người nó. Sắc mặt dữ tợn của con lợn lập tức cứng đờ, ba chân
đứng trên mặt đất, một chân vẫn còn giơ lên, khí thế của nó lúc này nhìn cực kỳ buồn cười.
Nó ăn vụng Linh thảo nên đã mở được một chút
linh trí, hoàn toàn có thể cảm nhận được không khí khẩn trương. Thực tế
thì khí tức của Hàn Đống và Ngụy Úy khiến nó sợ hãi vô cùng.
Ánh
mắt lợn rừng rơi vào người Tần Vũ, không nghi ngờ gì nữa, kẻ này là kẻ
yếu nhất trong ba người ở đây. Tần Vũ cũng nhìn nó, thấy móng chân trái
đằng trước bị khuyết mất một góc, trong lòng phức tạp vạn phần.
Chưởng Môn Thủ Đồ lại khẽ cười: “Bây giờ lại còn náo nhiệt thêm nữa, ngay cả
một con vật ngu xuẩn cũng chạy tới đây xem trò vui.” Lắc đầu, một con
lợn rừng mà thôi, dù có linh trí thì đã sao, cũng chẳng đáng để hắn bận
tâm. “Chậm sợ sẽ sinh biến, Tần Vũ sư đệ đã có quyết định chưa? Vi huynh xin thề, tuyệt sẽ không hại đến ngươi.”
Ngụy Úy gào thét, “Một
khi chưởng môn phát hiện ra ngươi giết ta, các ngươi đều sẽ phải chết…”
Hắn nói, tay phất lên, ba ám tiễn tạo thành thế tam giác bắn thẳng về
mặt Hàn Đống.
Trước người Chưởng Môn Thủ Đồ bộc phát ra một vầng
sáng mỏng, ba ám tiễn bắn lên vầng sáng nhưng không thể xuyên qua. Dù
thế, cũng có ba sợi khí đen nhàn nhạt xuyên thấu qua vòng sáng, bắn vào
trong cơ thể hắn. Hàn Đống rên lên một tiếng và bay ra ngoài, trong lúc
thân thể bắn lên, hắn vung tay đánh ra một tờ phù lục.
Ngụy Úy
trọng thương cách đó 4, 5 mét còn chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt
phù lục đã bắn tới, đánh trúng lên người hắn, một ngọn lửa màu xanh lục
quỷ dị bùng lên. Tam sư huynh không kịp phát ra một tiếng nào thì đã bị
đốt cháy đến chỉ còn lại một bộ xương khô đen sì. Ánh lửa xanh nhanh
chóng tắt ngúm, lưu lại trên bộ xương từng mảng lân tinh lốm đốm, trong
bóng đêm phát ra ánh sáng âm u.
Chỉ với một động tác đã phân xong sinh tử.
“Khục! Khục!” Hàn Đống ho khan hai tiếng nặng nề, ba sợi khí đen làm trên
người hắn xuất hiện ba lỗ máu, máu chảy ra ngoài màu đen, còn có mùi
tanh, rõ ràng đã bị độc tốc xâm nhập. Hắn lấy từ bên hông ra một cái
bình ngọc, lấy từ trong ra mấy viên thuốc nuốt vào, sau đó cười khổ một
tiếng: “Thật không nghĩ tới, U Khúc Cung từng xuất hiện trước đây lại ở
trong tay Ngụy Úy, suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương rồi.”
Lúc nói chuyện, Chưởng Môn Thủ Đồ động đậy vào cái, lại liếc nhìn về đằng
sau, chỉ thấy con lợn rừng đứng dưới gốc cây vẫn còn cứng nguyên tại
chỗ, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Như là lơ đãng liếc qua thi cốt
của Tam sư huynh, một chút ánh sáng màu xanh lam như nước biển lóe lên.
Ánh mắt Hàn Đống trở nên nóng cháy, nhưng trong chớp mắt đã bình tĩnh
lại.
“Như vi huynh đã hứa trước đó, vật phẩm trên thân Ngụy Úy,
ta và ngươi mỗi người một nửa, sau đó cùng quên chuyện tối nay đi. Đương nhiên, nếu sư đệ cảm thấy có thể nắm chắc việc giết ta, độc chiếm bảo
vật, vậy thì cứ thử một lần.”
Trong lòng Tần Vũ khẽ động nhưng
sau đó lại biến thành nhát gan: “Tiểu… tiểu đệ không dám có ý bất kính
với sư huynh. Có thể được chia một nửa thu hoạch, ta đã cảm thấy mỹ mãn
rồi.”
Hàn Đống gật đầu cười: “Sư đệ quyết đoán thế là tốt. Vi
huynh không tiện hành động, làm phiền sư đệ nhìn xem, trên thân Ngụy Úy
giấu bảo vật gì vậy?”
Ánh mắt Tần Vũ lộ vẻ tham lam, nhìn chằm
chằm vào Chưởng Môn Thủ Đồ, chậm chạp bước qua. Lúc đi qua rồi, ánh mắt
hắn trở nên ngưng trọng, thế nhưng thanh âm lại vẫn tỏ ra vì kích động
mà trở nên run rẩy: “Sư huynh làm sao biết Tam sư huynh có mang bảo vật
trong người vậy?”
Một bước, hai bước…
Thanh âm Hàn Đống
vang lên sau lưng hắn: “Ngụy Úy linh căn pha tạp, hỗn loạn, nhiều năm
qua vẫn tu hành chậm chạp, thế nhưng hai tháng trước lại thoát thai hoán cốt, chỉ trong hai mươi bảy ngày đã xong qua bảy tầng Luyện Khí, Trúc
Cơ thành công, cái này chính là điểm đáng nghi lớn nhất.”
Ba bước, bốn bước…
“Người khác thì nghĩ hắn góp ít thành nhiều, nhưng ta không tin một chút nào,
bởi vì chín năm trước, ta chính là người khảo thí Ngụy Úy khi hắn nhập
môn.”
Năm bước, sáu bước…
“Trí nhớ của vi huynh rất tốt,
hễ là người hoặc chuyện gì đã gặp là sẽ không quên, tất nhiên không có
chuyện nhớ nhầm tư chất của Ngụy Úy.”
Thanh âm hắn hơi trào phúng.
Bước thứ bảy.
Lưng tựa vào gốc cây, ánh mắt Hàn Đống lạnh như băng, đầu ngón tay hắn hiện lên một vòng huyết quang, miệng cười mỉa.
Đúng lúc này, Tần Vũ lảo đảo ngã xuống như bị trượt chân. Động tác của Hàn
Đống khựng lại, chỉ sau một cái chớp mắt, sau lưng hắn có một tiếng vang long trời lở đất.
Éc…
Con lợn rừng bị kinh sợ rú lên một
tiếng quái dị, vô thức vọt về phía trước, động tác nhanh nhẹn trái ngược hoàn toàn với thân hình ục ịch béo ị của nó, hung hăng đâm thẳng vào
người Hàn Đống. Hai cái răng nanh đâm xuyên qua ngực, trong đó có một
răng nanh còn xuyên thủng trái tim hắn. Chưởng Môn Thủ Đồ mắt mở trừng
trừng, máu tươi tuôn ra từ miệng, mang theo vô vàn tức tối và sự không
cam lòng, nghẹo đầu đứt hơi mà chết.
Lợn rừng cúi đầu hất bay thi thể ra ngoài, hoảng hốt phóng ra ngoài sơn cốc, xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng tru hoảng sợ của nó.
Một mảnh huyết quang nổ tung giữa không trung, bao phủ lên thi thể của Hàn
Đống, lúc rơi xuống đất đã lập tức hóa thành tro tàn. Đáng thương thay
cho vị Chưởng Môn Thủ Đồ này, tưởng là có thể nắm giữ tất cả trong lòng
bàn tay, cuối cùng lại bị một con vật mình gọi là ngu xuẩn giết đến hài
cốt không còn.
Tần Vũ ngã uỵch xuống đất, cả người như bị rút hết xương cốt, quanh lỗ chân lông mồ hôi túa ra đầm đìa, áo bào ướt như
tắm, dán chặt lên thân thể hắn.
Lúc phát động làm con lợn rừng
kia bị kinh hãi, giết chết Hàn Đống, nếu nói đó là do hắn mưu kế hay thì không bằng nói hắn may mắn. Chuyện này chỉ cần một chút sai lầm thôi
thì hắn đã phải chết không nghi ngờ gì.
Nhìn phương hướng con lợn chạy đi, khóe miệng Tần Vũ giật giật: “Nửa năm trước ngươi hại ta suýt
chết, hôm nay lại cứu mạng ta, khúc mắc coi như xóa bỏ.”
Ánh mắt
hắn rơi xuống thi thể của Ngụy Úy, không thể kìm nén sự kích động của
bản thân. Cái thứ phát ra ánh sáng màu xanh biển kia chỉ cần liếc nhìn
hắn đã bị nó hấp dẫn. Thứ có thể làm cho Hàn Đống không từ thủ đoạn mà
ra tay sát hại đồng môn chắc chắn rất trân quý. Mà chính sự quật khởi
của Tam sư huynh là minh chứng tốt nhất.
Tần Vũ thở dốc vài cái,
cố gắng đứng dậy, bước về phía bộ hài cốt. Còn chưa đi được vài bước,
trong cơ thể như nổ vang một tiếng, khí lực toàn thân biến mất như thủy
triều rút. Cuối cùng, toàn thân hắn trống rỗng, suy yếu vô cùng, hắn lập tức lâm vào trạng thái mơ hồ. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tâm
tình kích động lúc trước nhanh chóng thay đổi. Cảnh giới Luyện Khí tầng
hai vốn đã vô cùng yếu ớt, lúc này tan vỡ không còn.
“Không!” Trong nội tâm Tần Vũ gào thét. Hắn hiểu, nếu như hắn ngã xuống thì có thể không bao giờ còn có cơ hội đứng lên nữa.
Nếu cứ chết đi thế này, hắn thật sự không cam lòng.
Thân thể hắn đổ rầm xuống đất, ánh mắt hắn trở nên mơ hồ, hai tay run rẩy cào lên mặt đất, cố gắng đẩy thân thể về phía trước.
Không biết qua bao lâu, Tần Vũ chạm được vào một thứ lạnh buốt, không biết đó là vật gì, thế nhưng hắn cũng không có ý buông tay. Hắn cứ vậy mà lâm
vào hôn mê.
Cảnh ban đêm dày đặc, sền sệt như mực nước, gió đêm
luồn qua thung lũng mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, từng điểm lân tinh màu xanh lóe lên như ma trơi ngoài nghĩa địa.
Tần Vũ nằm cạnh
hài cốt của Ngụy Úy, trong ánh sáng màu u lục của lân tinh, gương mặt
non nớt của hắn trắng bệch, lông mày cau chặt như đang gặp phải đau đớn
gì. Hắn thở dốc một cách yếu ớt, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra,
Tần Vũ sẽ sớm rời khỏi thế gian này, trở thành một cô hồn lang thang.
Nhưng có lẽ là vận mệnh, cũng có lẽ là may mắn, cũng có thể là chuyện ngoài ý muốn nên định trước hôm nay cho hắn không phải chết.
Lúc ngón
trỏ tay phải của Tần Vũ xuyên qua quần áo của Ngụy Úy tìm kiếm, đầu ngón tay chạm vào hài cốt, từng mảnh u lục lốn đốm như cảm nhận được khí tức của người sống, thuận theo ngón tay của hắn xâm nhập vào cơ thể như một vật sống thực thụ.
Cả người Tần Vũ biến thành màu xanh lục, làn
da lốm đốm những vệt lân tinh nhìn quỷ dị vô cùng. Dù hắn đã hôn mê
nhưng vẫn không nhịn được gào rú, thân thể không ngừng run rẩy.
Thực ra, hắn cũng rất may, nếu không phải lực lượng của Độc Lạt Lân Hỏa Phù
đã hao hết khi giết chết Tam sư huynh thì giờ hắn cũng sẽ biến thành bộ
xương khô.
Thứ tỏa ra ánh sáng màu xanh biển kia bị hắn nắm trong tay nhưng chưa từng có phản ứng gì, đột nhiên lúc độc xâm nhập vào cơ
thể Tần Vũ thì đột nhiên nó phát ra những gợn sóng màu xanh đậm, giống
như gió xuân mơn trớn mặt hồ. Trên người hắn, những lân tinh lốm đốm
đáng sợ kia giống như băng mỏng gặp ánh sáng mặt trời, tan rã rất nhanh.
Trong họa gặp được phúc.
Tần Vũ vốn đã phải chết đi, nhưng trải qua lần bị độc xâm nhập rồi lại được hóa giải này, dù hơi thở yếu ớt nhưng rõ ràng đã tốt hơn, khuôn mặt
trắng bệch cũng dần dần có huyết sắc.
Hắn nắm trong tay một thứ màu xanh đậm, nằm trên mặt đất, giống như có được hết thảy, ngủ một cách say sưa.
Trời dần sáng, Tần Vũ bị tiếng chông buổi sáng của môn phái đánh thức. Hắn
mê mang một chút, sau đó hai mắt mở trừng trừng, lổm ngổm bò dậy. Cho dù thân thể đau nhức và suy yếu vô cùng nhưng hắn lại cảm thấy ngực khoan
khoái, dễ chịu hơn nhiều, lúc thở dốc cũng không còn cảm thấy đau đớn
nữa.
Tại sao lại thế này?
Rõ ràng đêm qua…
Trong
lòng Tần Vũ chấn động, ngẩng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, đáy mắt xuất
hiện một chút phức tạp. Tảng đá dưới gốc cây già, hài cốt bên cạnh, còn
có thứ lạnh buốt bị hắn vô thức nắm trong lòng bàn tay suốt đêm, tất cả
đều chứng minh chuyện xảy ra đêm qua không phải một giấc mộng.
Trong lòng hắn xuất hiện một chút bối rối, sau đó nhanh chóng đè cảm giác này xuống, mở lòng bàn tay ra, trong đó là một cái Cung Đăng nhỏ bằng ngón
tay cái. Mắt Tần Vũ trở nên sáng ngời. Hắn thấy một đoạn ngón tay biến
thành màu u lục quỷ dị, thế nhưng lúc này cũng không có thời gian xem
xét nhiều.
Cất Cung Đăng vào trong ngực, Tần Vũ nhanh chóng sắp
xếp lại hiện trường. Hắn chỉ là một tay mơ ở tầng chót của tháp tu hành
này, không biết pháp thuật của Tu tiên giả, chỉ có thể hết sức xóa các
dấu vết để mình không bị bại lộ.
Một lát sau, ngoại trừ tảng đá lớn dưới gốc cây, sơn cốc đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Hài cốt của Tam sư huynh, quần áo, còn có một cái nỏ, tất cả đều bị hắn
chôn xuống đất. Mấy cái bình ngọc giống nhau đựng đan dược thì hắn cất
kỹ.
Ngoài ra, còn có hai khối đá lớn chừng ngón tay, Tần Vũ có thể cảm nhận được linh lực ẩn chứa bên trong.
Linh Thạch!
Huyết hỏa mà Hàn Đống xuất ra đã đốt hắn và mọi thứ trên người hắn thành tro
bụi nên Tần Vũ cũng đỡ được một phen phiền toái. Chỉ là hắn có thân phận Chưởng Môn Thủ Đồ, tài vật trong người chắc chắn có rất nhiều, thế mà
bị huyết hỏa kia hủy đi hết làm Tần Vũ cảm thấy hơi đau lòng.
Nhìn kỹ một lượt, cảm thấy không còn gì sơ suất nữa, Tần Vũ mới rời khỏi
cốc, trên đường trở ra còn cố gắng xóa hết dấu chân của mình. Sau khi
rời khỏi sơn cốc, thấy không có dấu chân khả nghi nữa, hắn mới vội vàng
rời đi.
Chậm trễ một hồi nên dù có cố hết sức, Tần Vũ vẫn tốn
không ít thời gian để quay về. Các đệ tử ngoại môn đã theo tiếng buông
báo, bắt đầu ra ngoài làm việc.
Điều này giúp Tần Vũ tránh được
không ít phiền toái, một đường trở về chỗ ở rất thuận lợi. Đến khi đóng
cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt của người bên ngoài rồi, hắn mới chính thức thở ra nhẹ nhàng, mệt mỏi lập tức ập tới như thủy triều.
Cố gắng thay quần áo cho xong, đem Cung Đăng, Linh Thạch và Đan dược để
vào một hốc tối trong vách tường, Tần Vũ mới ngã ra giường, ngủ một giấc thật say.
Không biết qua bao lâu, Tần Vũ bị đánh thức bởi một
trận tiếng đập cửa dồn dập, vừa bừng tỉnh thì hai cánh cửa đã bị đá tung ra, đổ rầm xuống đất. Vài tên nam tử trẻ tuổi, thân thể to lớn tiến
vào, cúi đầu đứng ở một bên.