Tế Luyện Sơn Hà
Dịch giả: Phượng Vũ
Mặt trời dần lặn xuống ở đằng
tây làm cho cái oi bức ban ngày cũng dịu lại. Những tia nắng cuối ngày
phủ lên vườn thuốc, mùi vị thơm ngát của những cây linh thực tản ra khắp nơi, mỗi loại một kiểu, đa dạng vô cùng.
Tần Vũ cắm cúi buộc lại dây sắt của hàng rào chắn cho thật chắc, sau khi chắc chắn nó không thể nào tuột ra được, hắn mới đứng thẳng lên rồi ho khan một chặp, hai gò
má trắng nhợt cũng dần ửng đỏ lên. Nắng chiều chiếu xuyên qua những sợi
tóc phất phơ lên gương mặt thiếu niên của hắn, nửa khuôn mặt còn lại
khuất trong bóng râm. Thân hình của hắn gầy gò, mặt mày không quá tuấn
tú, trên mặt hắn lúc này rịn ra mấy giọt mồ hôi, dường như đang rất khó
chịu trong người.
Chuyện này nói ra cũng có nguồn cơn. Hơn nửa
năm trước, một con lợn rừng xông vào vườn thuốc phá phách, vì người quản lý dược viên vì mềm lòng nên giúp hắn tránh được vận mệnh bị đánh tới
chết. Những tổn thương sau trận đánh thừa sống thiếu chết ấy không được
chữa trị kịp thời, dù có tên tiểu thử Thổ Đậu chăm sóc nhưng hắn vẫn bị
nhiễm phong hàn, để lại di chứng đến giờ là những trận ho khan không
ngớt. Bình thường sắc mặt của hắn luôn trắng bệch, thường bị người gọi
là quỷ mắc bệnh lao.
Những lúc như thế, Tần Vũ đều chỉ cười cười
rồi tránh đi chỗ khác, sắc mặt tỏ rõ rằng mình không quan tâm. Hắn vốn
là trẻ mồ côi, có thể nhịn thì sẽ nhịn, không bao giờ chủ động chuốc lấy phiền phức làm gì. Hiện tại, sau khi sửa sang xong mọi thứ, Tần Vũ cúi
nhìn xuống tảng đá màu xanh dưới chân.
Đá xanh là đồ vật nổi danh nhất ở phái Đông Nhạc, cứng rắn vô cùng, phẩm chất tuyệt hảo, được
không ít môn phái tu hành ưa thích, muốn mua về để tu kiến lại sơn môn
nhà mình. Nó được coi là sản phẩm trụ cột của phái Đông Nhạc, đã kiếm về cho môn phái không ít linh thạch. Tất nhiên, loại vật phẩm để tu luyện
như linh thạch này không bao giờ tới được tay đám đệ tử ngoại môn như
Tần Vũ, phần lớn sẽ rơi vào túi chưởng môn và các trưởng lão, một số nhỏ được phân phát cho các đệ tử chân truyền.
Hắn ở phái Đông Nhạc
đã bảy năm, dù có lấy ra toàn bộ của để dành chắc cũng không mua nổi một phiến đá xanh lót đường như thế này. Hắn vội vàng đè xuống cảm giác
chua chát vừa dâng lên trong lòng. Hắn biết rõ tư chất của mình là bình
thường nên cũng có một chút tính toán.
Đã đến giờ!
Tần Vũ
thu lại cái xẻng, lau chùi một cách cẩn thận. Bởi vì đường đi trong vườn thuốc được lát đá xanh, phấn hoa, cánh hoa bị gió cuốn rơi ra thường
lọt vào giữa các khe đá, rất khó làm sạch. Vì thế, cái xẻng này có một
đầu nhọn nhỏ như hạt gạo, có gia trì thêm một chút tinh thiết của pháp
khí nên độ sắc bén tăng gấp mấy lần bình thường.
Thổ Đậu thường
trêu đùa rằng đây coi như là thứ đáng giá duy nhất trên người Tần Vũ,
cũng được coi là một kiện pháp khí hạng chín, thế nhưng vật này là tài
sản của phái Đông Nhạc, hắn chỉ có thể sử dụng chứ không thể làm chủ.
“Miệng của tên tiểu tử này thật thối!” Tần Vũ chửi nhỏ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Đột nhiên, từ xa truyền tới một trận tiếng cười, cho dù đã cố tỏ ra vẻ tiêu sái nhưng vẫn không che giấu được mùi vị càn rỡ.
Tần Vũ giật mình, nhanh chóng đứng sang một bên, cúi đầu chắp tay chào.
“Tam sư huynh có tư chất nghịch thiên, chỉ trong hai mươi bảy ngày đã công
phá bảy tầng luyện khí, bước vào Trúc Cơ. Đây là kỷ lục chưa từng có kể
từ khi Đông Nhạc ta lập phái tới nay.”
“Đâu chỉ có ở phái Đông
Nhạc, nhìn khắp mười vạn dặm quanh khu vực phía Nam quốc gia này, cũng
chẳng có ai có thể sánh kịp với sư huynh Ngụy Úy của chúng ta.”
“Ngụy Úy sư huynh, tiểu muội có vài vấn đề khó hiểu trong lúc tu hành, không biết tối nay sư huynh có rảnh không?”
“Trương sư muội, sư huynh Ngụy Úy là nhân vật bậc nào chứ, thời gian tu hành
mỗi ngày đều đã sớm được sắp xếp rồi, muội muốn cùng sư huynh trao đổi
thì phải hẹn trước ít nhất ba ngày.”
Đám người thi nhau nói,
người cười hớn hở nhất trong đám là vị Tam sư huynh kia, hai bên phải
trái có tới mấy nữ tử trẻ tuổi cười e lệ như hoa lan, trong lúc bước đi
còn vô tình vô ý đụng chạm vào thân thể hắn, ánh mắt đầy sự sùng bái
khiến cho người ở giữa có cảm giác như trên mây.
Ánh mắt Tần Vũ hơi hoảng hốt.
Tam sư huynh Ngụy Úy, không rõ quê quán, theo lời hắn từng khoe khoang thì
tổ tiên của hắn từng là giáo úy trong hoàng gia, tu vi đạt tới Kim Đan.
Từ khi được phán định hắn có thiên phú tu hành, người trong tộc đã sửa
lại tên cho hắn để mong một ngày hắn trọng chấn lại uy danh gia tộc, đạt tới được sự nghiệp như của tổ tiên ngày trước.
Lúc trước, nghe
những lời ấy, ai cũng cười cợt. Tên của Tam sư huynh này đúng là nghe
rất khí thế, thế nhưng bản thân con người hắn lại bẩn tính không chịu
nổi, lời nói hống hách, lòng dạ hẹp hòi, luôn tính toán hơn thua, căn
bản chẳng có chút uy thế nào của giáo úy hoàng gia với lực lượng nghiêng trời lệch đất cả.
Nhưng bắt đầu từ hai tháng trước, Tam sư huynh liền trình diễn một hồi thần kịch tựa như rễ cỏ bật ngược, trong hai
mươi bảy ngày phá bảy cấp Luyện Khí, xông thẳng lên Trúc Cơ. Từ đó hắn
càng thêm đột phá dũng mãnh, nghe nói hôm trước đã đạt tới Trúc Cơ tầng
thứ ba.
Tốc độ tu hành nghịch thiên như thế, đừng nói là ở phái
Đông Nhạc, dù tính trong các đại phái tiên đạo hùng cứ một phương, hắn
vẫn là kẻ sổ một.
Ngày Tam sư huynh Trúc Cơ thành công, nước mắt
Chưởng môn tuôn đầy mặt, cả đêm ở trước bài vị các vị tổ sư, đến hôm sau liền khai đàn thu Tam sư huynh làm đệ tử. Đến khi đó, coi như Tam sư
huynh đã “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, trở thành đệ tử chân truyền
của chưởng môn, thật sự là uy phong hiển hách.
Ngày hôm ấy, gần nghìn đệ tử ngoại môn của phái Đông Nhạc đều đỏ mắt ngưỡng mộ.
Đến hiện tại, Tam sư huynh trở thành người được kỳ vọng sẽ chấn hưng môn
phái trong tương lai, danh tiếng át hết đám đệ tử chân truyền khác trong phái, phong quang vô hạn.
“Chư vị sư đệ, sư muội quá khen rồi.
Vi huynh mới bước vào con đường tu hành, không thể kiêu ngạo được, các
đệ muội cũng đừng đùa ta nữa.” Vẻ mặt của Ngụy Úy đầy vẻ rụt rè khiến
cho đám người kia lại nhao nhao thêm một chặp, nào là “Sư huynh khiêm
tốn”, hoặc là “Chúng ta toàn nói sự thật”, “Sư huynh tâm như bàn thạch,
sao có thể bị chúng ta tác động chứ.”
Một nhóm đi lướt qua, ánh
mắt Tam sư huynh dừng lên trên người Tần Vũ một thoáng, nhưng sau đó
nhanh chóng thu về, vẻ mặt hờ hững. Hai bên đã không còn cùng một cấp
độ, đã định ngày sau sẽ không gặp lại nữa, dù lúc trước quen nhau thì
sao chứ?
Tiếng cười nói xa dần, mơ hồ còn có cả tiếng con gái dỗi hờn, dường như là Tam sư huynh vừa trêu chọc mấy vị muội muội trẻ tuổi
nên bị ăn mấy cú đánh yêu từ các nàng.
Tần Vũ bình tĩnh đứng
thẳng dậy, quay đầu nhìn đám người đang xa dần. Hắn chậm rãi cất bước,
ánh nắng chiều chiếu lên bóng lưng đơn bạc như một thân trúc cô đơn của
hắn.
Hoàn thành công việc, hắn không quay về chỗ ở ngay mà đi qua vài con đường, đi dọc xuống núi một quãng, sau đó đi vào một thung lũng vắng vẻ.
Nơi này cây cối um tùm, gần như không có dấu chân con
người. Tần Vũ thở dốc một hồi, hai mắt híp lại, nhanh chóng tìm được chỗ đánh dấu trên mặt đất, ở đó bùn đất hơi lõm xuống.
Ngồi xổm
xuống, nhìn kỹ dấu chân in lại thiếu mất một móng trước, hắn nhếch miệng cười. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Trong cốc này có lợn rừng đi
lại, chính là tên tiểu tử nửa năm trước xông vào vườn thuốc, hại hắn
suýt bị đánh chết kia. Tần Vũ để ý rất lâu, mãi mấy ngày trước mới phát
hiện được tung tích của nó.
Không tiến vào trong, Tần Vũ đi cà nhắc về phía một gốc cây lớn, thấy bẫy mình đặt vẫn còn nguyên thì lại theo đường cũ quay về.
Linh lực xung quanh môn phái khá nồng đậm nên đám lợn rừng cũng trở nên lanh lợi hơn rất nhiều, cực kỳ mẫn cảm với mùi con người, hắn không muốn bị
thất bại trong gang tấc.
Hắn ra tay đối phó với con lợn rừng kia, một phần vì muốn báo thù, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác.
Lúc trước Tần Vũ từng nghe người khác nói rằng con lợn rừng này bị thiếu
mất một góc ở đầu móng trái, mấy năm nay liên tục ăn trộm cây thuốc
trong vườn nên toàn bộ da thịt trên người nó đều chứa đầy linh lực. Thứ
hắn nhắm tới chính là phần Linh lực này, nếu có thể bắt được con lợn đó, ăn thịt nó, xem chừng có thể trị được bệnh cũ.
Một mạch quay về chỗ ở, theo thường lệ, hắn lại gặp vài nhóm người, phải nghe vài câu trêu chọc.
Tần Vũ cúi đầu cười chua chát. Đến khi về tới tiểu viện của mình rồi, sắc
mặt hắn mới khôi phục lại như thường. Hắn rửa mặt qua loa rồi chậm rãi
ăn cơm, nhai nuốt từng li từng tí một. Hắn biết rất rõ tình trạng của cơ thể mình, đến giờ vẫn chẳng chuyển biến tốt lên chút nào, những cơn ho
khan và cơn đau mỗi lúc một nhiều thêm, mấy ngày gần đây thậm chí trong
đờm còn có lẫn cả máu.
Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, hắn cố nén không suy nghĩ lung tung nữa, ra sức ăn nhiều thêm một chút.
Ăn xong, hắn thu thập bát đũa, lẳng lặng nghỉ ngơi, chờ cho tâm tình trong lòng lắng xuống mới bắt đầu tu luyện.
Thực ra, đệ tử ngoại môn cũng có thể tu luyện, đã được gia nhập môn phái tu
tiên thì điều kiện tiên quyết là phải có tư chất tu hành, chẳng qua bọn
hắn kém hơn người ta một chút mà thôi.
Đệ tử ngoại môn phái Đông
Nhạc lúc vào sẽ được nhận một bí kíp tu hành chỉ có ba trang. Dù Tần Vũ
còn lơ mơ với con đường tu luyện cũng thừa biết đây là thứ hàng khiếm
khuyết, cấp độ còn thấp tới dọa người, căn bản còn không được tính là
công pháp tu luyện gì cả.
Nhưng ngoài nó ra thì Tần Vũ hắn còn có lựa chọn khác sao? Thế nên hắn không bao giờ phàn nàn, bảy năm qua,
ngày nào cũng nghiêm túc tu luyện, chưa từng dừng lại một ngày nào. Hiện tại, hắn đã miễn cưỡng tiến vào Luyện Khí tầng hai. Hắn vận khởi công
pháp, có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo như hơi thở lưu chuyển trong cơ thể mình, khiến cho cơ thể thoải mái hơn một chút.
Một
lúc lâu sau, Tần Vũ mở mắt, sâu trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia ảo
não. Hắn có thể thấy sau mỗi lần tu hành, ngực sẽ đỡ đau hơn một chút,
nhưng pháp lực của Luyện Khí tầng hai vẫn quá yếu, căn bản không thể nào trừ tận gốc tai họa ngầm trong cơ thể hắn được.
Hơn nữa, mỗi lần pháp lực lưu chuyển qua lồng ngực đều bị hao tổn một ít, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn là vượt quá tốc độ bổ sung của hắn. cho tới bây
giờ, cảnh giới tầng hai cũng đang lung lay, sắp bị đánh xuống tầng một.
Nếu chỉ dựa vào pháp lực của Luyện Khí tầng một, e là bệnh sẽ lập tức
bộc phát.
Vì vậy, mỗi ngày hắn chỉ dám tu hành một canh giờ.
Đứng dậy, giãn gân giãn cốt một hồi, hắn đẩy cửa ra ngoài, bắt đầu chậm rãi
chạy trên con đường nhỏ vắng vẻ. Loại vận động này đối với thân thể Tần
Vũ hiện tại là một khiêu chiến không nhỏ, nhưng vì có thể giúp huyết khí lưu thông nên hắn vẫn cắn răng chịu đựng, kiên trì tới cùng.
Hộc!
Hộc!
Tiếng thở dốc ồ ồ như tiếng kéo của ống bễ cũ, trên khuôn mặt trắng bệch của
thiếu niên dần dần ửng đỏ. Sau nửa canh giờ, Tần Vũ dừng chân, thân hình lung lay, tai bắt đầu ù đi.
Hắn cố gắng đứng thẳng người, nhắm
mắt điều chỉnh hô hấp, đợi nhịp tim quay về bình thường, hắn mới xoay
người theo đường cũ trở về.
Chạy nửa canh giờ, thời gian quay về còn tốn hơn, thường về đến chỗ ở thì trời đã tối mịt, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tần Vũ lê thân thể mệt mỏi, đến lúc sắp đi hết đường nhỏ thì trên mặt đột
nhiên xuất hiện vẻ kinh nghi. Khi còn nhỏ, hắn phát hiện ra ngũ giác của mình hơn hẳn người thường, tầm mắt, thính giác càng phát triển. Lúc này trong tiếng gió đêm còn có một âm thanh khác, cẩn thận lắng nghe có thể đoán được nó phát ra từ sau con dốc. Qua con dốc không xa chính là sơn
cốc mà con lợn rừng kia thường qua lại, chẳng lẽ bẫy mà hắn bố trí đã
được phát động?
Trong lòng vui vẻ, thân thể mệt mỏi đến gần như
kiệt sức của Tần Vũ không biết lấy ở đâu ra thêm lực lượng, quay người
xông lên sườn núi.
Linh lực ở phái Đông Nhạc khá nồng đậm, cỏ dại sinh trưởng từ năm này qua năm khác nên phẩm chất cũng biến đổi theo.
Ví dụ như dây leo này, bình thường là thức ăn cho gia súc của nông phu
hương dã, nhưng mọc ở nơi núi cao này lại cứng cỏi như da trâu vậy.
Tần Vũ xông qua vô số dây leo rậm rạp, hai chân mỏi nhừ, nhưng tinh thần hắn đang rất phấn khởi nên cũng chẳng để tâm.
Một lèo xông lên sườn núi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, quả nhiên là có tiếng truyền ra từ trong cốc, ánh mắt hắn càng thêm sáng rực. Nhưng đến khi hắn tới gần, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên truyền tới, bước
chân Tần Vũ lập tức khựng lại.
Ngụy Úy!
Âm thanh này là của hắn, tuyệt đối không sai!
Sao hắn lại ở đây?
Tần Vũ biết, sợ là ngay từ đầu hắn đã bị nhầm rồi. Mùi máu tươi xộc vào mũi khiến hắn toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ quay người định rời đi. Đột nhiên
trong lòng co rút, hắn lập tức nằm sấp xuống mặt đất không do dự.
Xoẹt…!
Một trận gió sắc bén xé rách áo ngoài vốn đã cũ nát của hắn, ép đầu hắn dán chặt xuống đất. Áo ngoài của Tần Vũ đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Nếu vừa rồi bị đánh trúng, chỉ sợ hắn đã đầu một nơi, thân một nẻo.
“Vị sư đệ này, nếu như đã tới thì sao phải sốt ruột rời đi làm gì?” Chưởng
Môn Thủ Đồ sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn treo nụ cười trên môi, giọng
điệu ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ hung lệ như vừa rồi khi ra đòn sát
thủ.
Ngụy Úy ngã trên mặt đất, một vết thương kéo dài từ ngực
xuống tới bụng, máu tươi của hắn rơi đầy trên đất, đang thở dốc một cách khó khăn như cá bị ném lên bờ, chẳng còn chút vẻ cuồng ngạo nào của ban ngày nữa. Thấy rõ diện mạo người tới, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực,
hét lớn: “Tần Vũ sư đệ, mau giúp ta, Hàn Đống bị điên rồi, hắn muốn giết ta!”