Nước mắt nước mũi Nhẫm Cửu dính đầy ngực Sở Cuồng, Sở Cuồng cắn chặt môi,
những lời như là bảo nàng tránh xa mình một chút để chùi rửa cho sạch,
hắn cảm thấy lúc này không nên nói thì hơn.
Hai cánh tay Sở Cuồng không dám đưa lên quá đầu, vì hắn cũng biết tư thế này quá sức ngu
xuẩn, nhưng hắn cũng không thể nào tự nhiên đặt tay lên vai Nhẫm Cửu, an ủi nàng như an ủi một đứa trẻ, vì tư thế quá sức thân mật với người
khác như vậy Sở Cuồng thật sự không làm được.
Cánh tay đưa lên
trong không trung đã mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn gắng sức nhẫn nhịn, gắng sức không phát ra âm thanh nào, đờ ra như một khúc gỗ để Nhẫm Cửu dựa vào.
Không biết phát tiết bao lâu, cuối cùng Nhẫm Cửu cũng mệt, từ từ dừng lại,
lúc này mới cảm giác được thân hình mình đang ôm ngày càng căng cứng,
nàng lui ra vài bước, ngọn đuốc trong tay đã bị nàng vứt xuống đất trong khi mất khống chế cảm xúc, lúc này đã tắt lụi, qua ánh trăng nàng nhìn
thấy những vết nước lóng lánh trên ngực Sở Cuồng, lòng biết Sở Cuồng rất thích sạch sẽ, nàng lấy tay áo lau cho hắn vài cái nói: “Nhất thời
không khống chế được, xin lỗi…”
Lúc này Sở Cuồng mới hạ cánh tay
mỏi nhừ của mình xuống, cân nhắc ý tứ của Nhẫm Cửu một hồi, cảm thấy
mình đã có thể lên tiếng, hắn gật đầu theo lễ tiết: “Lần này có thể lý
giải, nhưng mà sau này vẫn mong các hạ có thể cố gắng khắc chế cảm xúc.” Đối với Sở Cuồng, chuyện đã xảy ra rồi thì không thể nào thay đổi được
nữa, hối hận tiếc nuối đều là những cảm xúc vô ích, tốt nhất là nên kịp
thời vứt bỏ, sau đó xem xét mọi việc, suy nghĩ lại thật kỹ, đồng thời
nghĩ ra cách ứng phó, tránh để bản thân lại phạm sai lầm tương tự. Hắn
nghiêm túc nói với Nhẫm Cửu: “Một sĩ quan để cảm xúc lộ ra mặt thì sẽ
không làm được việc gì cả.”
Nhẫm Cửu hít mũi: “Xin lỗi, ta đâu có muốn trở thành sĩ quan.” Nàng vỗ vỗ mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn Sở
Cuồng, “Có nhìn ra được ta đã từng khóc không?”
Dưới ánh trăng, mắt Nhẫm Cửu sưng như quả hạnh đào, mũi đỏ đến tím tái, Sở Cuồng không hề do dự gật đầu: “Khóc rất thảm.”
Nhẫm Cửu quay đầu tìm kiếm dưới đất: “Vậy chúng ta đào huyệt rồi hãy về.”
Nàng thở dài, “Ngay cả một quan tài mỏng cũng không cho Vương đại thúc
và Vương đại ca được. Ta thật vô dụng.”
Sở Cuồng gật đầu: “Đúng
là trong sự kiện lần này biểu hiện của cô khá là vô dụng.” Lời thật lòng của hắn khiến Nhẫm Cửu siết chặt quyền, nhưng sự thật cũng là vậy, nàng chỉ đành mím môi, nhặt một cành cây cứng bắt đầu đào hố. Sở Cuồng nói
tiếp: “Nếu sau này cô nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện của tôi, nói không chờ đối với những tình huống khẩn cấp, phản ứng sẽ được nâng cao.”
Sở Cửu không đếm xỉa đến hắn, hiển nhiên là không muốn tiếp tục chủ đề
này, Sở Cuồng cũng không cưỡng cầu, lấy trong túi áo ra một vật kim loại gì đó, sau khi hỏi độ lớn của huyệt mộ, hắn vừa giúp Nhẫm Cửu đào đất
vừa hỏi: “Sáng mai mọi người đều có dự định của mình rồi, cô muốn thế
nào?”
“Còn có thể thế nào nữa.” Nhẫm Cửu nói, “Người nhà của ta
đều ở trấn Chi Lương, bên ngoài cũng không có thân thích, bằng hữu càng
không có, quan trọng nhất là ta không mang theo đồ gì cả, tiền bạc vẫn
còn để trong trại. Nếu có thể thì ta thật sự muốn về trại một chuyến,
lấy hành trang rồi sau đó tùy tiện phiêu bạt chân trời.” Nàng dường như
nghĩ ra gì đó, đột nhiên nói, “Đúng rồi, cái trứng chàng muốn tìm chẳng
phải bị chuyển đi rồi sao, lúc đó Lưu côn đồ nói chuyển đi đâu vậy?”
“Kinh thành.”
“Ừ, hay là chúng ta đi Kinh thành đi, ta nghĩ chắc không có ai ngờ được chúng ta to gan đến mức tự chạy đến Kinh thành đâu.”
Sở Cuồng suy nghĩ một hồi rồi quyết định: “Được, không cần chờ sáng mai,
sau khi an táng xong hai người kia, nửa đêm nay hãy về sơn trại trước,
sau khi lấy tiền tài và vật phẩm cần thiết thì chúng ta đi Kinh thành,
bọn họ đã chuyển máy bay của tôi đi, thiết nghĩ…” Hắn không nói tiếp nửa câu sau, Nhẫm Cửu cũng không truy cứu, chỉ hỏi: “Chúng ta về sơn trại
lấy tiền không có vấn đề gì chứ? Những binh lính kia…”
“Không
thành vấn đề. Dấu vết mọi người trốn thoát tôi đã dọn sạch rồi, những
binh lính bị gây mê trong trại hôm nay chắc đã được người của quan phủ
kéo đi, ít nhất thì ba ngày sau họ mới tỉnh lại, có lấy được tin gì cũng là ba ngày sau rồi, ba ngày này nhất định họ không tìm được manh mối
gì, sẽ tăng cường cảnh giác quanh trấn Chi Lương, nhưng không ngờ rằng
còn có người quay về. Bởi vậy bây giờ chúng ta đi là thời cơ tốt nhất.”
Nhẫm Cửu gật đầu: “Dù sao thì làm theo ngươi luôn là đúng.”
Câu nói quá mức tin tưởng này khiến Sở Cuồng ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn
Nhẫm Cửu: “Cho các hạ một lời khuyên. Đừng nên quá tin tưởng bất kỳ ai,
cho dù đó là tôi. Chuyện hôm nay thật ra cũng do mấy phần sơ suất của
tôi mà ra.”
“Nhưng nếu không có người thì người trong trại chắc
chắn không ai chạy được.” Nhẫm Cửu không hồ đồ, hôm nay tuy hoảng loạn,
nhưng những gì cần nhìn rõ nàng vẫn thấy rất rõ ràng, “Ngọn núi sau
trại, con đường chúng ta đi lên là vách núi, vốn không ai có thể trốn từ đó, họ an bày ba trăm binh lính ở rừng cây du phía Tây, cửa chính của
trại cũng có hắc y nhân, nếu không phải là những binh sĩ trong rừng cây
du bị công kích gì đó làm hôn mê thì hôm nay e là ta phải đào mấy chục
huyệt mộ rồi.” Nàng khựng lại, giọng có hơi trịnh trọng, “Đa tạ chàng.”
Sở Cuồng ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng: “Đây đều là chuyện đương nhiên.” Hắn
vừa đào vừa phản tỉnh, “Hành động lần này sơ sót quá rõ ràng, thứ nhất
là đánh giá lầm kẻ địch, tin tưởng thông tin không đầy đủ. Thứ hai là
trước đó…” Hắn không ngừng nói, giống như muốn cho Nhẫm Cửu biết hết tất cả những yếu điểm mà hắn nhìn thấy.
Nhẫm Cửu hơi bất lực, nhưng
thấy biểu hiện nghiêm túc của hắn, nghe giọng nói chăm chú của hắn, nhất thời nàng lại yên tâm một cách kỳ lạ. Nhẫm Cửu không kìm được mà cong
khóe môi.
Nam nhân này… có một gương mặt thanh tú như vậy, lẽ ra
tính cách phải lăng nhăng mới đúng, nhưng lúc nào hắn cũng đáng tin cậy
một cách bất ngờ…
Nhẫm Cửu còn chưa nghĩ xong, bỗng thấy thân
hình Sở Cuồng lảo đảo, suýt chút nữa té xuống hố mình đào. May là động
tác hắn nhanh nhẹn, chống vào vật kim loại trong tay ổn định thân hình,
hắn lui về phía sau vài bước, điều chỉnh hơi thở.
Nhẫm Cửu bị một loạt hành động của hắn làm cho ngây người: “Chàng làm sao vậy?” Sở
Cuồng lắc đầu, mở mắt nhìn Nhẫm Cửu: “Không sao.” Hắn nói, “Hơi chóng
mặt thôi.” Hắn ấn ấn vào mắt, “Chúng ta nhanh đi, đừng để trễ việc an
bài đêm nay.”
Thần sắc của hắn vẫn như thường, Nhẫm Cửu thật sự tưởng hắn lảo đảo chẳng qua là vì chóng mặt mà thôi.
Chôn xong phụ tử Vương gia, Nhẫm Cửu cho thổ phỉ Ất biết sắp xếp của mình và Sở Cuồng, lúc này đã có người ngủ say, nàng không đánh thức những người đó, chỉ từ biệt những người chưa ngủ, vì qua hôm nay rồi, sau này e là
họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
“Thật đáng buồn.” Trên đường về sơn trại, Sở Cuồng lắc đầu nói, “Phương tiện thông tin của các người lại thiếu thốn đến mức này, nói vậy lần này tự biệt há chẳng phải không thể gặp lại nữa sao.”
“Đau khổ nhất còn gì hơn sinh ly tử biệt.” Nhẫm Cửu liếc hắn, “Nói cứ như người chỗ các chàng chưa từng trải qua
nỗi đau này vậy.”
“Tử biệt thì không thể tránh khỏi, nhưng sinh
ly gần như là chuyện không thể nào có ở tinh hệ Sâm Long, tín hiệu phủ
sóng khắp toàn tinh hệ, cho dù là người ở tinh cầu xa nhất của tinh hệ
cũng có thể thấy được hình ảnh của đối phương với tỷ lệ thực tế. Đây là
chuyện rất phổ cập rồi.”
“Cách xa ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy sao?”
“Ngàn dặm?” Sở Cuồng tiến hành hoán đổi đơn vị, biểu hiện của hắn bỗng có vẻ khinh miệt, “Đương nhiên.”
Nhẫm Cửu im lặng: “Biểu hiện này của chàng thật khiến người ta muốn xé mặt ngươi ra…”
Tối nay Nhẫm Cửu phải rời xa những người thân thuộc của mình, hơn nữa lại
không biết có còn gặp được họ nữa không, lòng nàng tuy thương cảm, nhưng cảm xúc này đã dần dần nhạt đi trong lúc nói chuyện với Sở Cuồng dọc
đường.
Nàng biết những người nàng thích sẽ tiếp tục sống yên vui ở một nơi khác, bước ra khỏi bóng tối, tìm một quê hương khác thay thế
trại Chi Lương, sau đó quen những người hàng xóm mới, thay thế địa vị
của những người hàng xóm trước đây trong lòng họ, sau đó mọi người tiếp
tục sống thật tốt.
Vậy là đủ rồi.
Đoạn đường này rất dài,
mãi đến trưa hôm sau hai người mới về tới trại Chi Lương, trong trại đã
bị lửa đốt sạch. Nhưng đúng Sở Cuồng nói, vốn không có ai canh giữ.
Nhẫm Cửu dễ dàng trở về phòng mình, không nhìn căn phòng cháy đen lấy một
lần, nàng vòng ra sân sau, ở đó có một gốc cây bị đốt trụi lá, Nhẫm Cửu
bới đất dưới gốc cây lấy ra một cái hũ, bên trong có một gói giấy dầu.
Nhẫm Cửu mở ra, bên trong có ba lá vàng, một ít trang sức và mấy viên trân
châu tròn to bằng móng tay. Nhẫm Cửu đếm kĩ sau đó cất vào ngực mình.
Đây là của hồi môn mẹ nàng để lại, trước khi đi mẹ dặn đi dặn lại nhất
định vào lúc thành thân mới được lấy ra, nhưng bây giờ tình huống thay
đổi, nàng cũng bất đắc dĩ mới làm trái di nguyện của mẹ, bây giờ nàng
không nỡ dùng, để đó cho heo rừng thì càng thiệt hơn.
“Tiền này
chắc cũng đủ cho chúng ta ăn uống thoải mái một thời gian. Đương nhiên
là không biết còn phải lang bạt bao nhiêu lâu, chúng ta không thể ăn
uống thoải mái được. Đây là toàn bộ gia sản của ta đó.”
Sở Cuồng suy nghĩ: “Nếu quý giá thì chi bằng để ở chỗ tôi. Tuyệt đối sẽ không bị trộm cướp.”
Nhẫm Cửu ôm gói đồ: “Đây là của hồi môn của ta…” Nàng đảo đảo mắt, “Nhưng
đưa chàng cũng được.” Nàng đưa đồ cho Sở Cuồng, “Nhà cửa tính mạng của
chúng ta đều ở đó, giữ cho kĩ nhé!”
Sở Cuồng trịnh trọng thề: “Tiền còn thì tôi còn.”
Trước khi rời khỏi trại, Nhẫm Cửu đến mộ cha mẹ bái lạy, một mình lẩm bẩm một hồi, dưới sự thôi thúc của Sở Cuồng đành phải quyến luyến rời đi. Từng
bước đi xa nơi nàng trưởng thành, lòng Nhẫm Cửu càng không nỡ hơn, cuối
cùng đến trước cửa trại, nàng quỳ hai chân hướng về sơn trại trống không bái ba lạy, nàng không nói gì, chỉ quay người gọi Sở Cuồng: “Đi thôi.”
Sở Cuồng gật đầu, nhưng vừa nhấc chân bỗng “ầm” một tiếng đổ ập xuống đất.
Nhẫm Cửu giật mình, hoảng loạn ôm hắn dậy: “Sao chàng dọa người ta vậy!
Chàng làm sao vậy!” Nàng vội vàng hỏi, nhưng thấy yết hầu Sở Cuồng động
đậy, chầm chậm thốt ra một chữ: “Đói…”
Bụng hắn vô cùng phối hợp kêu một tiếng.
Nhẫm Cửu bồi hồi nhớ lại, từ sau khi thuốc của hắn bị nàng bỏ thuốc, hình như… đã bốn ngày hắn không ăn gì rồi…