Hà Duy tu luyện mê mải, cậu rốt cuộc cũng nắm vững bí quyết. Sau khi có
thể tùy ý biến hóa thủy linh, đóa hoa hồng ngày càng lộ rõ để cậu nhìn
trọn hình dáng.
Nom bộ dạng nó rất khả ái, cánh hoa non nớt mềm
mại, diện mạo sau nở rộ đầy thơ ngây trong trẻo. Ngặt nỗi Hà Duy không
thể lấy nó ra, nếu trong hiện thực có đóa hoa như vầy mang tặng em gái
khẳng định tha hồ xoát độ hảo cảm.
Cơ mà, cậu lại hơi ưu thương, thân là chó F.A, em gái gì gì đó chỉ có thể ngửa mặt trông lên thôi.
*chó F.A: nguyên văn là “chó cô đơn”, tiếng lóng bên Trung chỉ mấy bợn pho-e-vờ-ờ-lôn (như tui =]])
Đời trước thì miễn bàn, đời này cũng chỉ quen biết mỗi cô nương Vân Uyển
Nhi, còn là nhóc tì mười một tuổi, cậu có phát rồ đến quên phéng giới
hạn cũng đâu thể ra tay với vị thành niên. Aiz… nói nhiều chỉ tổ muốn
khóc, thế giới của chó F.A sao mà thê lương…
Đang phiền muộn thì
đột nhiên nhận thấy một luồng khí sôi trào, có người đến ư? Đưa cơm? Lại hết một ngày rồi sao? Hôm nay trôi qua nhanh thật.
Hà Duy mải suy nghĩ miên man, chưa kịp mở mắt đã rơi vào một vòng ôm buốt giá, sau đó trán cảm nhận được sự lành lạnh.
Thế, thế này thì bình tĩnh kiểu gì?
Hà Duy kinh ngạc mở mắt, đập vào mắt là mái tóc bạc tựa tuyết vô cùng rạng rỡ và đồng tử nhạt màu kia.
Tống… Tống Đoan… à không… sư tôn!
Sao sư tôn lại đến đây?
Hà Duy còn đang mờ mịt, Tống Đoan Nghi đã hôn lên trán cậu, đôi môi hơi
lạnh chạm vào da thịt mịn màng khơi dậy từng cơn tê ngứa quyến rũ lòng
người.
Hà Duy hoàn toàn ngu ngơ, căn bản chả hiểu sư phụ nhà mình đang làm gì, cậu vừa định mở miệng thì lại lần nữa đối diện với hắn.
Tiếp theo, Hà Duy phát hiện ra vấn đề, Tống Đoan Nghi rất bất thường, đôi
đồng tử nhạt màu trong dĩ vãng luôn vân đạm phong khinh, song giờ phút
này lại bốc một ngọn lửa nhỏ.
Trong lòng Hà Duy lộp bộp một tiếng, vội lên tiếng: “Sư… sư tôn?”
Tiếng gọi khẽ khiến Tống Đoan Nghi thoáng hoàn hồn, đôi mày đẹp hơi nhíu, đáy mắt chợt lóe chút tỉnh táo, hắn hơi giơ tay ý bảo đợi chút.
Tuy Hà Duy chẳng biết nguyên do, nhưng có thể thấy rõ tình trạng Tống Đoan Nghi có chút không đúng.
Nhưng hiện tại có vẻ hắn đã tỉnh táo, hẳn không việc gì đâu. Hà Duy hơi ngọ ngoạy muốn thoát khỏi ôm ấp.
Ai dè thân thể vừa di chuyển, đóa hoa trước ngực cũng run lên, mùi hương
còn nồng nàn hơn xông vào mũi, Tống Đoan Nghi bỗng tăng lực tay, chút
tỉnh táo ban nãy triệt để tan biến.
Hắn khẽ dùng sức đẩy thiếu
niên xuống đất, hai tay chống trước người cậu, tơ bạc đổ xuống như thác
nước quấn quýt với tóc đen của thiếu niên.
Hắn hơi cúi xuống, những nụ hôn nhỏ vụn đáp lên cổ Hà Duy.
Hà Duy choáng váng cả người… Ý gì đây? Đây là chuyện gì?
Tư thế này thật chết người, Hà Duy chẳng cách nào dậy nổi, nhưng có thể
rút lui. Cậu gần như phối hợp cả tay lẫn chân để chạy trốn, Tống Đoan
Nghi lại nhẹ nhàng giương tay đóng băng cậu: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, cậu hết động đậy nổi.
Hà Duy bị cố định chỉ đành tha thiết nhìn Tống Đoan Nghi, mà lúc này sư tôn nhà cậu hiển nhiên cực có vấn đề!
Đầu óc Hà Duy xoay chuyển thật nhanh, cấp tốc vận chuyển với hy vọng tìm
được biện pháp chạy trốn, nhưng kế đó cậu lại giật thót, tâm thần rơi
vào hoảng hốt.
Tống Đoan Nghi xé quần áo cậu, ánh mắt như vật sống dán chặt vào cậu.
Hà Duy nào biết trên làn da trắng trẻo trước ngực cậu có một đóa hoa hồng
nhạt khả ái đang bừng nở mãnh liệt, cơ thể xinh đẹp, hương vị mê hoặc,
giờ khắc này còn run rẩy sung sướng vì được nhìn chăm chú.
Tống
Đoan Nghi chẳng chút do dự hôn lên, ngay sau đó một luồng tê dại khiến
tâm thần cả hai xốn xang truyền khắp toàn thân. Thân thể Hà Duy vô thức
khẽ run, tròng mắt Tống Đoan Nghi càng u ám, dục vọng xoay vần trong đó
làm người ta sợ hãi.
Hắn cởi bỏ thuật định thân, hòa tan toàn bộ quần áo Hà Duy, cơ thể thon gầy khiến đáy mắt hắn thêm thâm trầm.
Có được tự do, Hà Duy toan đào tẩu, hai cổ tay liền bị một tay Tống Đoan
Nghi ép giơ lên cao, đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, tay còn lại thong thả dạo chơi, cuối cùng dừng tại một chỗ.
Mắt Hà Duy trợn tròn, cắn chặt môi, buộc mình không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tống Đoan Nghi nắm của cậu, nhìn cậu, sau đó cúi người hôn lên đóa hoa. Bờ
môi mỏng của hắn như thể mang theo sức mạnh đặc biệt nào đó, sức mạnh ấy chạy dọc theo người, kích thẳng đến tim.
Hà Duy cảm nhận vô cùng rõ ràng, rằng luồng sức mạnh cường đại cuồn cuộn đang liên tục rót vào
đóa hoa. Đóa hoa nhỏ vui sướng đong đưa, cơn tê tái thấu xương truyền
khắp người cậu theo mỗi cái lay động, cái cảm giác khó tả nhanh chóng tụ tập tại vùng bụng, rồi phồng to một cách mất kiểm soát.
Không, không được, không thể như vậy. Môi Hà Duy bị cắn đến rỉ máu, cậu liều mạng lắc đầu, cố sức thoát khỏi cảm giác ấy.
Song Tống Đoan Nghi đâu bỏ qua cho cậu, lực lượng mạnh mẽ rót vào không
ngừng nghỉ, đóa hoa hồng nhạt càng lúc càng hiện rõ, màu sắc cũng ngày
càng đậm nét. Chờ khi hồng nhạt biến thành đỏ hồng, đại não Hà Duy
thoáng cái trống rỗng.
Nhìn thứ dinh dính trên tay, Tống Đoan
Nghi mỉm cười, hắn nắm eo cậu, từ trên cao nhìn xuống: “Đừng nhúc nhích, sắp tới còn thoải mái hơn.”
Giọng nói khàn khàn như hàm chứa ma
lực, chẳng thể khiến tim đập bình ổn, ngược lại càng đập càng nhanh. Hà
Duy ngạc nhiên nhìn hắn, nháy mắt không nhớ gì nữa.
Mình là ai? Mình đang ở đâu?
Vì sao phải chối từ?
Chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Đúng vậy… tuân theo ý muốn bản thân, cứ hưởng thụ thôi.
Hà Duy khẽ nhắm hai mắt, nhưng ngay tiếp theo một dòng nước lạnh băng trào ra từ trái tim, lập tức quét sạch tất cả kiều diễm đóa hoa mang tới.
Hà Duy chợt bừng tỉnh!
Mẹ kiếp! Gì mà hưởng thụ? Hưởng thụ em gái mi ấy!
Má nó, cái này mà hưởng thụ khỉ gió gì! Tìm chết thì có!
Sau khi hoàn hồn, Hà Duy mới nhận rõ tình huống trước mắt đáng sợ cỡ nào.
Tống Đoan Nghi vẫn đẹp tựa tiên nhân, trường bào ngân bạch lấp lánh ánh sao, mặt mày thanh đạm như viễn sơn, nhưng tiên khí lượn lờ kiểu mịa gì cũng không che lấp được một sự thật lừa người!
Thứ nóng bỏng dưới
người cậu là cái quái gì? Hà Duy hoảng… Cậu biết sư tôn nhà mình là đại
biến thái, nhưng đâu biết hắn biến thái tới nông nỗi này!
Còn
không phản ứng nữa là hy sinh anh dũng đó, Hà Duy thử mọi cách trong
tuyệt vọng, liều chết bám lấy luồng lạnh lẽo trong tim, kéo nó ra ngoài, rồi phủ lên đóa hoa hồng đang dương dương tự đắc.
Tốt lắm, thủy
linh lạnh lẽo quả nhiên hữu dụng, hoa hồng y như bị hắt nước lạnh tức
khắc ỉu xìu, cơn nóng sôi trào trong lòng biến mất, tê dại toàn thân
cũng rút đi, Hà Duy sống lại.
Cậu cuống quýt ngẩng đầu, gọi lớn: “Sư tôn!”
Thân thể Tống Đoan Nghi khựng lại, ngọn lửa đáy mắt tắt ngóm, dần dần tỉnh táo.
Hắn khẽ nhíu mày, đoạn đứng lên, tròng mắt đạm nhạt đã trấn tĩnh: “Thu dọn
đi, lát nữa ta tới đón ngươi.” Dứt lời, liền rời đi không quay đầu lại.
Hà Duy thở dài nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, cuối cùng cũng thoát!
Cậu nhanh chóng tìm quần áo mặc vào chỉnh tề, trái tim vẫn đang nhảy thình
thịch, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi chỉ thấy quái dị hết sức, theo lý
thuyết thì không nên nha! Mặc dầu Tống Đoan Nghi là biến thái, nhưng
biến thái mấy cũng đâu thể bụng đói ăn quàng đến mức ra tay với đồ đệ?
Tỉnh táo rồi, Hà Duy mới ý thức được sự việc.
Là tại bông hoa hồng chết bầm kia! Nó có vấn đề!
Hà Duy phanh áo ra nhìn nhìn, trước ngực trơn bóng chả có gì sất, cậu nhớ rõ hồi nãy có đóa hoa mà!
Trong lòng hơi thấp thỏm, Hà Duy cũng chẳng dám tự nghiên cứu xằng bậy, chỉ bình tĩnh chờ đợi.
Tống Đoan Nghi rời khỏi linh tuyền, xoay người ra băng tuyền sau tẩm cung,
cởi quần áo rồi bước thẳng xuống, buốt giá thấu xương nhập thể, thoáng
tiêu tán một ít khí nóng trong người.
Tống Đoan Nghi khẽ tựa vào bờ ngọc thạch bên băng tuyền, nghiêm túc tự hỏi.
Triền Tình hoa bị kích hoạt, nhưng tại sao lại kích hoạt? Hà Duy luôn ở linh
tuyền, tuyệt nhiên không rời một bước, mà cả linh tuyền đều là thủy linh chí thuần, nào có tí ti mộc linh nào, thế nên không có khả năng kích
hoạt.
Nhưng mà… kích hoạt rồi, hơn nữa chẳng phải thức tỉnh dạng
ấu thể, mà là thể trưởng thành sau khi được rất nhiều mộc linh tẩm bổ.
Tống Đoan Nghi nghĩ thật kỹ về hình thái Triền Tình hoa, trong đầu bỗng hiện ra thân thể trắng nõn đẹp đẽ của thiếu niên, đóa hoa diễm lệ, cơn tê
dại vấn vít tận xương, và còn nét mặt vì sung sướng mà biểu lộ khó nhịn
một cách tự nhiên.
Cõi lòng rung động, Tống Đoan Nghi hơi rũ mi… Nếu không bị cắt ngang, hắn đã tiến vào rồi.
Chiếm trọn lấy cậu, làm cậu càng thêm sảng khoái, khiến đôi mắt xinh đẹp nhuốm thêm nhiều…Tống Đoan Nghi vội hoàn hồn, hồi tâm ngưng khí, phải niệm Thanh Tâm quyết mới tỉnh hoàn toàn.
Việc cấp bách bây giờ là kiểm tra xem Triền Tình hoa tại sao lại kích hoạt.
Hắn đột nhiên nhớ tới chứng mất hồn trước đây của Hà Duy, không khỏi
nheo mắt, e là tiểu đồ nhi đáng yêu của hắn có bí mật nho nhỏ nào đó.
Khoảng hai khắc sau, Hà Duy rốt cuộc chờ được Tống Đoan Nghi đến, hồi tưởng chuyện ban nãy lại thấy có chút xấu hổ.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, tóm lại tình sư đồ thuần khiết giữa họ cũng biến chất rồi biết không!
Hà Duy rất muốn bình tĩnh, nhưng mẹ nó bình tĩnh không nổi.
Tống Đoan Nghi nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Trước tiên tạm ngưng tu luyện đã,
ta dẫn ngươi xuống.” Nói đoạn liền vươn tay ra, Hà Duy trông thấy ngón
tay thon dài trắng nõn của hắn, mấy hình ảnh không tốt hiện lên ào ào,
cậu lập tức né tránh.
Tống Đoan Nghi thoáng sửng sốt, đồng tử đạm nhạt chợt lóe tia chán nản, hắn khẽ nâng mắt, nghiêm túc nhìn Hà Duy:
“Vừa rồi… là giận sao?”
Hà Duy: “…” Triệt để nói chẳng nên lời.
Tống Đoan Nghi thở dài: “Việc này có nguyên do, trước hết nghe vi sư giải thích một chút được không?”
Hà Duy kỳ thực cũng ngộ ra phần nào, tám phần là tại đóa hoa kia quấy phá, giờ bắt gặp dáng vẻ này của Tống Đoan Nghi, cậu cũng không phải kẻ
thích bắt bí người ta, bèn đáp: “Xin sư tôn giải thích rõ ràng.”
Tống Đoan Nghi khẽ gật đầu, một tay vòng quanh eo cậu, vốn chỉ định dùng tư
thế này để ngự phong đưa Hà Duy xuống, chẳng ngờ lại khiến cả hai nao
nao.
Hà Duy cố khôi phục tâm tình, tự nhủ với mình điều này rất
tự nhiên, không có bông hoa chết tiết quấy rối, căn bản đâu ra lắm thứ
lộn xộn.
Tống Đoan Nghi thì đang nỗ lực kiểm soát độ mạnh yếu,
tuy cách lớp quần áo, nhưng dường như hắn vẫn mường tượng ra vòng eo mềm mại, chỉ hơi ra sức là có thể đẩy ngã…
Lông mày nhảy dựng, hắn tức thì tăng mạnh cường độ Thanh Tâm quyết.
Hai sư đồ hạ xuống phía trên linh tuyền, không khí tràn ngập thủy linh chí
thuần có tác dụng bình ổn nhất định, hai người lần lượt tỉnh hẳn.
Tống Đoan Nghi gọi người hầu dâng trà xanh và điểm tâm ngọt, đoạn hắn hơi
phất tay, ý lệnh họ lui xuống. Người đi rồi, Tống Đoan Nghi tự nhấc ấm
rót cho Hà Duy một chén: “Khánh Sơn vân trà, có công dụng tẩm bộ Đấu
Linh hệ thủy nhẹ, nếm thử xem.”
Hà Duy vốn đang thấp thỏm đủ
đường, nhưng bấy giờ cũng kiềm lòng chẳng đậu mà bị nước trà hấp dẫn lực chú ý. Có thể xuất hiện ở đây tất nhiên không phải vật phàm, song vân
trà trước mắt quả thực kỳ diệu, cậu tận mắt chứng kiến quá trình pha của Tống Đoan Nghi, nước suối vốn trong veo chạm phải lá trà trắng tuyết
liền hóa thành mây mù mỏng manh lởn vởn trong chén mặc ngọc, cực kỳ đẹp
mắt.
Hà Duy hết sức tò mò muốn biết nước trà trông như mây này
uống thế nào, bèn bưng chén tới gần môi, cảm nhận được hương thơm xông
vào mũi, quanh quẩn triền miên, dư vị vô cùng. Hà Duy hơi hé miệng, mây
mù lại nhẹ nhàng lưu động, chậm rãi chảy vào miệng, hương vị mát rượi,
cảm giác mềm mại xoay quanh miệng rồi chảy thẳng xuống cổ họng, chớp mắt trải rộng khắp người khiến toàn thân thư thái, tinh thần phấn chấn!
Hà Duy làm gì từng uống tiên trà như vậy, mặt mày liền cong lên, nói tự đáy lòng: “Thật kỳ diệu!”
Tống Đoan Nghi mỉm cười: “Thích à?”
“Dạ!” Hà Duy ra sức gật đầu, “Chưa uống bao giờ hết, hương vị ngon cực kỳ.”
Tống Đoan Nghi ngắm cánh môi hồng nhuận vương vấn mây mù, nhẹ giọng bảo:
“Nếu thích thì lát nữa bảo người cho ngươi một ít, uống thường xuyên
cũng khá có lợi cho thân thể.”
Hắn nói quá mức nhẹ nhàng, dẫu Hà Duy vẫn có điều nghi hoặc, nhưng cũng chả nghĩ nhiều, chỉ đáp: “Vậy đa tạ sư tôn!”
Mặt mày Tống Đoan Nghi đầy ý cười, cuối cùng cũng dời tầm mắt, thu hồi tâm
thần rồi đề cập vào chính sự: “Mấy hôm nay ngươi tu luyện liệu có thu
hoạch gì không?”
Mấy ngày này của Hà Duy phải nói là lộn tùng
phèo hết cả lên, mới nghĩ đã thấy nhức óc, nhưng với Tống Đoan Nghi thì
cậu vẫn chuyên tâm cần cù tu luyện… Hà Duy đâu dám nghĩ lâu, đành bảo:
“Cũng có chút thu hoạch, tu vi cũng tăng tiến.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi lên tiếng, lại hỏi, “Nhưng có chỗ nào bất thường không?”
Hà Duy nhíu mày, vẫn mở miệng: “Thời gian đầu thường xuyên cảm thấy chỗ
trái tim hơi đau đau, mới đầu thì chưa rõ, còn chịu đựng được. Khổ nỗi
tới hôm qua lại đau kinh khủng, ta không nhịn nổi bèn thôi thúc Đấu
Linh, sau đó…” Hà Duy ngập ngừng, nói hàm hồ, “Ta phát hiện sa y trong
cơ thể có điểm đặc biệt.”
“Hửm? Đặc biệt thế nào?” Tống Đoan Nghi dẫn đường.
“Nó… hình như nó biết chuyển hoán linh khí. Lúc đầu ta cảm giác chỗ trái tim đang khát vọng cái gì đó, rồi Đấu Linh lại biến thủy linh xanh lam
thành xanh lá, sau khi tràn vào tim thì đau đớn cũng tan theo.”
Cậu nói xong, Tống Đoan Nghi chợt ngẩn ra, đoạn nhanh chóng nắm cổ tay Hà
Duy, trầm giọng nói: “Nhắm mắt ngưng thần, để vi sư xem Đấu Linh của
ngươi.”
Với những chuyện như này, Hà Duy chỉ hiểu lơ tơ mơ, tuy
bảo Tống Đoan Nghi chẳng mấy đáng tin, nhưng có dòng máu sư mạch, chí ít sẽ hắn không hại cậu trên phương diện tu luyện. Vì vậy, cậu vâng lời
nhắm mắt lại, tùy ý hắn dò linh.
Tống Đoan Nghi ngoài mặt thì
bình tĩnh, trong lòng lại kinh ngạc, không ngờ sa y mới đó đã uy lực đến thế, nếu thực sự có thể chuyển hoán linh lực dễ dàng, vậy đúng là chấn
động cả thế nhân.
Đành rằng thế gian tràn đầy linh khí, song
thuộc tính bất đồng, không chỉ có linh khí ngũ hành chủ chốt, mà còn vô
số linh khí phát triển biến hóa ra, tóm lại là thiên biến vạn hóa, nhiều không đếm xuể.
*ngũ hành: thủy, mộc, hỏa, thổ, kim
Sở dĩ
sinh linh trên đại lục Đấu Linh có thể tu luyện là do được kích hoạt Đấu Linh, mà Đấu Linh là vật dẫn hấp thu linh khí trời đất. Thông qua Đấu
Linh, họ dẫn linh nhập thể, cường thân kiện thể, đồng thời có thể tẩm bổ Đấu Linh, dựa vào Đấu Linh để thi triển các linh kỹ kinh thiên động
địa.
Nhưng Đấu Linh có hạn chế rất lớn, đa số chúng đều chỉ sở
hữu một thuộc tính và hấp thu một loại linh khí duy nhất, do đó tốc độ
tu luyện rất chậm chạp. Muốn đạt thành tựu lớn, thứ nhất phải siêng năng chịu khó, thứ hai cần một bảo địa phúc địa dồi dào linh lực.
Tuy nhiên, Đấu Linh của Hà Duy lại hấp thu mọi linh khí, thậm chí có thể
chuyển hoán tùy ý. Điều này rất thần kỳ, chẳng những giúp tu luyện vừa
nhanh vừa mạnh, mà nếu biết một chút thuật độ linh còn có thể thoải mái
tăng tu vi cho người khác.
Tống Đoan Nghi tra xét kỹ càng, không những chạm vào sa y, còn tinh tế quan sát thánh linh Băng tộc và Triền Tình hoa.
Thăm dò xong, đáy lòng hắn liền sáng tỏ.
Có năng lực bậc này, Hà Duy đích xác chả cần rời đi linh tuyền vẫn có thể kích hoạt Triền Tình hoa.
Linh tuyền toàn thủy linh, vốn Hà Duy hấp thu số lượng lớn thủy linh để
không ngừng tẩm bổ thánh linh Băng tộc, còn Triền Tình hoa lại là tà
linh, thánh linh với tà linh xưa nay bất hòa, bị bắt ở cùng chỗ tự nhiên sẽ tranh đấu. Hôm nay tẩm bổ thánh linh, Triền Tình hoa hiển nhiên
không cam lòng, thế nên mới kích thích Hà Duy, hy vọng cậu hấp thu mộc
linh. Người bình thường e rằng sẽ không chịu nổi đau đớn như vậy mà trực tiếp bỏ tu luyện. Cố tình Đấu Linh của Hà Duy lại có năng lực đặc thù,
làm đúng ý nguyện của Triền Tình hoa, chuyển hóa thủy linh thành mộc
linh. Triền Tình hoa vừa được mộc linh thúc đẩy liền kích hoạt. Hơn nữa
trong cơ thể Hà Duy tích trữ cực nhiều thủy linh, nhờ sự chuyển hóa liên tục của sa y mà mau chóng hình thành đại lượng mộc linh đủ tẩm bổ Triền Tình hoa, bấy giờ mới bộc phát như thế.
Đúng là quá sức ngoài ý muốn.
Tống Đoan Nghi hồi thần, lẳng lặng nhìn Hà Duy: “Tuy không biết là ai gây
nên, nhưng trong cơ thể ngươi có gieo tà linh Mộc tộc – Triền Tình hoa.”
Hà Duy ngốc lăng, trong đầu lập tức hiện hai chữ Trúc Uyên, chẳng hắn thì ai!
Hà Duy lấy lại tinh thần, hỏi: “Triền Tình hoa?” Đó là cái gì?
Tống Đoan Nghi kiên nhẫn giải thích: “Triền Tình hoa tính ***, thiện mê hoặc, thích sung sướng.”
Mới nghe thuộc tính, sắc mặt Hà Duy liền đại biến, đệt, cái quỷ gì vậy!
Tống Đoan Nghi cầm tay cậu, khẽ trấn an: “Triền Tình hoa cũng không tới nỗi
xấu hẳn, nếu nuôi dưỡng tốt, đợi tới khi thành thục là có thể thức tỉnh
mấy linh kỹ cực kỳ lợi hại, rất hữu ích với ngươi. Chẳng qua tu luyện có chút phiền phức.”
Lòng Hà Duy dâng trào dự cảm bất hảo: “Chẳng hay… Triền Tình hoa phải tu luyện làm sao?”
“Kể ra cũng đơn giản, chỉ cần hấp thu mộc linh là được.”
Hà Duy chưa thả lỏng, nếu thực sự đơn giản vậy thì… chả gọi là tà linh nữa.
Quả nhiên, Tống Đoan Nghi nói thêm: “Hễ mộc linh nhập thể là nó sẽ tỉnh
lại, đến lúc ấy sẽ tản ra mùi hương kinh người mê hoặc mọi người…” Hắn
dừng một lát, đoạn thong thả tiếp lời, “Rồi dụ người giao hoan.”
Bốn chữ cuối y như sét giữa trời quang bổ Hà Duy hôn mê tại chỗ.
Nửa ngày sau, cậu mới dần bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tuyệt đối không tu luyện nó!”
Tống Đoan Nghi thở dài: “Vậy mỗi ngày sẽ phải chịu cơn đau gặm nhấm toàn tâm.”
Hà Duy nghe vậy, hơi hồi tưởng cảm giác kia một chút, nhất thời sắc mặt
càng khó coi: “Chẳng… chẳng lẽ không còn phương pháp khác sao?”
“Còn.”
Hà Duy hỏi ngay: “Phương pháp gì?”
Tống Đoan Nghi im lặng nhìn cậu: “Hấp thu thật nhiều mộc linh, cấp tốc nuôi
nó trưởng thành, đương nhiên nó sẽ phát tán mùi hương đủ khiến cả Trung
Đình mê muội.”
Hà Duy: “…” Đờ mờ, Trúc Uyên mi lại đây mau, ông tuyệt đối không đập chết mi đâu!
Tống Đoan Nghi nắm tay cậu, nhẹ giọng bảo: “Kỳ thực còn một biện pháp có thể che lấp mùi hương.”
Mắt Hà Duy sáng lên, hỏi: “Bằng cách nào?”
Ánh mắt Tống Đoan Nghi vừa trong vừa sáng: “Trong lúc hấp thu mộc linh tẩm bổ Triền Tình phải giao hoan với người khác.”
Hà Duy: Tam quan nứt toác rồi.
—–
Vậy là chỉ còn anh Trúc Uyên chưa đóng cảnh nóng với ẻm =)))
ps: dạo này thấy Hoa Thiên Cốt đang nổi nên cũng xí xớn đi đọc thử cho biết với ngta, cuối cùng vẫn không cách nào nuốt trôi BG ._. Bộ BG đầu tiên
và cuối cùng tui đọc là Yêu em từ cái nhìn đầu tiên và cũng nhờ nó mà
tui phải nói lời “thôi mình xa nhau từ đây” với BG vĩnh viễn, lý do thôi khỏi nói, vì fan bộ này hùng hậu lắm ;v;
Ngay cả đam mẽo cũng
vậy, mấy bộ nổi tiếng như KTTH-LTPH hay Phượng vu cửu thiên, Tọa khán
vân khởi thì, Quân túy trần hương, Sửu hoàng… có bộ đọc hết có bộ bỏ dở, nhưng thực sự thì chẳng kết nổi bộ nào QAQ