Mãnh Nam Kiên Định
Lần này thảm, hội họp bạn học đang cao trào không thể ngay lập tức giảm xuống điểm đóng băng, mọi người đều chỉ mũi nhọn về phía Triệu Quân Vũ nói xằng nói bậy. Nếu
như cậu ta không đọc loạn lời nói kia . . . . . .
Người chủ trì
vội vàng đoạt lại microphone, đá Triệu Quân Vũ làm loạn xuống đài, đối
với Đồ Hạo Trình nói: "Còn không mau đuổi theo?"
Vẫn bị vây trong khiếp sợ, rốt cuộc Đồ Hạo Trình cũng lấy lại tinh thần, anh vội vã rời
khỏi phòng, vừa muốn hỏi sinh viên làm thêm có thấy Nguỵ Quỳnh An hay
không, thì phát hiện cô đang thoải mái tựa vào một gốc cây bên kia,
ngoắc ngoắc tay về phía anh.
Không phải cô đang tức giận sao?
Anh đi lên trước, đang suy nghĩ nên mở miệng nói gì, thì cô đã lớn tiếng
doạ người, "Rất lúng túng đúng không? Cho nên trước đó tôi đã rời khỏi
nơi đó."
Anh bừng tỉnh hiểu ra, nhưng không thể không bội phục hành động của cô.
"Cô không có tức giận?"
"Tức cái gì à?" Cô bật cười, "Chỉ là, thời điểm anh còn nhỏ rất là thành
thật! Cái lá thư này, coi như là viết ý nguyện là được rồi! Viết anh
muốn làm Tổng thống hay là làm Giáo sư cũng có thể, cần gì mà viết ra
chuyện như vậy?"
Cô viết hẳn là giết hết sạch toàn bộ nguyện vọng của lũ con trai này đi!
"Bởi vì . . . . . . Ngày đó tôi nhớ được là cô giận tôi . . . . . ." Trong
nháy mắt,vừa mới nhìn thấy lá thư, mặt anh cũng xanh như lá, đối với lúc còn bé, da mặt của mình cũng dày thật, tự nhiên lại viết ra cái nội
dung này cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nghĩ tới như thế nào anh viết ra cái lá thư này . . . . . .
"Tôi giận anh cái gì?"
"Bởi vì
ngày đó tôi cùng các bạn nữ dắt tay, hơn nữa . . . . . ." Anh gãi gãi
đầu, đối với trí nhớ kinh người của mình cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi. "Không biết ngày đó là sinh nhật của ai, tôi đi qua nhà bạn ấy ăn
bánh ngọt, thời điểm nghỉ trưa mọi người có ngủ cùng nhau, sau đó lại
thấy cô, giống như đang rất tức giận, cho nên tôi mới . . . . . ."
Thật hay giả? Trước kia, cô dễ tức giận như vậy sao?
Ngụy Quỳnh An đưa tay, "Cho tôi xem một chút, anh có cầm theo đúng không?"
Anh do dự một chút, nhưng vẫn đưa lá thư ra cho cô.
Tôi sẽ không tay trong tay với những bạn nữ khác, cũng sẽ không hôn nhẹ với những nữ sinh khác, càng sẽ không cùng ngủ cùng với những nữ sinh khác, tôi thề, về sau tôi chỉ đi theo dắt tay Tiểu An, hôn nhẹ, còn có ngủ
cùng với cậu, tôi muốn cưới cậu làm vợ.
P/S: Tiểu An, về sau tôi nhất định phải trở nên thật mạnh mẽ, sau đó bảo vệ cậu thật tốt.
Cô bĩu bĩu môi, cố gắng không phát ra tiếng cười. Thế giới của con nít rất đơn thuần, tay trong tay, hôn nhẹ, ôm một cái, ngủ chung . . . . . .
Lúc ấy, chỉ là hành động bạn bè đơn thuần, một tia ác ý cũng không có,
nhưng một khi trưởng thành, đối với mấy chữ này lại không giống như vậy. Hiển nhiên lời anh thề một chút tác dụng cũng không có, bởi vì nhìn bộ
dáng anh chắc chắn là đã quên.
"Lúc tôi còn nhỏ, thật sự là bởi vì chuyện này mà tức giận?"
Đồ Hạo Trình nhún vai, không lên tiếng.
Cô vỗ vỗ bờ vai của anh. Oa! Cảm xúc thật quá tuyệt vời. Vẻ mặt cô ở ngoài vẫn không đổi nói xin lỗi, "Bởi vì tính khí của tôi, hại anh mười lăm
năm sau mất mặt, thật là ngại ngùng!"
"Biết cô không tức giận là tốt rồi." Anh thở phào nhẹ nhõm.
"Đối với tính cách lúc còn bé có thể xảy ra chuyện gì đây? Huống chi, anh
cũng đã thành tâm thành ý viết phong thư này! Như vậy tôi càng không có
lý do gì mà tức giận."
"Nếu như không có, vậy chúng ta trở về thôi! Bọn họ còn đang chờ chúng ta . . . . . ."
Đồ Hạo Trình lôi kéo cô, vừa muốn đi về phía phòng, cô kéo anh lại.
"Cũng đã chạy ra ngoài rồi, làm gì có đạo lý trở về nữa?" Cô dừng bước lại,
chỉ chỉ thang máy sau lưng. "Đi thôi! Chúng ta đi chỗ khác, tôi biết có
quán nấu Quang Đông ăn rất ngon!"
Này, chẳng lẽ là . . . . . Hẹn
hò? Trái tim Đồ Hạo Trình đập nhanh vài nhịp. Từ trước đến giờ, phái nữ
chủ động hẹn anh không ít, nhưng đối với Ngụy Quỳnh An, là mối tình đầu
của anh . . . . . .
Vừa nghĩ như vậy, anh đuổi theo bước chân của cô, cùng với cô một trước một sau rời KTV đi.
***
"Được được đó! Đến gặp mặt bạn học một nửa đã chạy ra ngoài hẹn hò . . . . .
." Hôm sau, người bạn xấu đặc biệt gọi điện thoại cho Đồ Hạo Trình, chỉ
trích anh hai câu.
"Cậu cho rằng là ai hại?"
"Cậu nên cảm tạ tôi, là tôi tạo một cơ hội cho hai người!"
Chó má! Rõ ràng thiếu chút nữa đã làm trở ngại không làm gì còn dám tranh
công? Da mặt dày nhất thiên hạ của Triệu Quân Vũ không ai có thể hơn.
"Hì, sau đó các cậu đi chỗ nào?"
"Đi ăn khuya!"
"Gạt người! Chắc chắn là đi "Hà Dán Lỗ" đi! Đã trễ thế này, ở chỗ Nghi Lan
này không thể so với Đài Bắc của cậu, đi đâu ăn khuya chứ?"
Ngụy
Quỳnh An vốn là đề nghị đi ăn Quang Đông, sau đó bởi vì chủ quán đóng
cửa, hai người lại đến cửa hàng tiện lợi mua Quang Đông về nấu, còn phát hiện ra bọn họ không hẹn mà cùng cầm theo thú nhồi bông Tiểu Hoàn Tử đi gặp mặt bạn học, mới tha hồ mua Quang Đông về nấu, mua tròn mười điểm
còn mua thêm để đổi lấy một con heo Thái Lang kẹp giấy ghi chép, cô thở
hồng hộc nói, một ngày nào đó cô muốn có được một chiếc kẹp giấy
Noguchi.
Một hai ba, Tiểu Hoàn Tử, Hoa Luân, heo Thái Lang, xếp
thành một hàng, cô nhìn vào vô cùng vui vẻ, lập tức anh đưa Tiểu Hoàn Tử từ trong tay mình cho cô.
"Thật ra thì, tôi rất thích đợt thiết kế lần này." Cô nói: "Tiểu Hoàn Tử đó! Tôi thích nhất là Tiểu Hoàn Tử."
"Cô đang sưu tầm sao?"
Suy nghĩ một chút, trên tay cô đang cầm là ba con thú nhồi bông Tiểu Hoàn Tử, có chút ảo não lắc đầu một cái.
"Kế hoạch phòng quảng cáo của công ty tôi vừa lúc đối địch với Đài Loan, họ cướp đi một lượng khách hàng lớn của công ty tôi, vốn là thề không mua
đồ của bọn họ . . . . . . Bệnh nghề nghiệp, loại nghề này làm đã lâu
rồi, rất khó bị lời ngon tiếng ngọt nhất thời làm cho rung động, nhưng
anh lại không thể không thừa nhận chuỗi kế hoạch này liên tiếp bán rất
chạy, đúng không?"
"Có lúc, nghĩ quá nhiều ngược lại sẽ bị giẫm
chân tại chỗ." Anh mỉm cười, "Rất nhiều thứ cần có kích thích nhất thời, tiêu dùng cũng thế." Anh lắc lắc đầu heo Thái Lan, "Sưu tầm vật này lại không có liên quan gì, thật đáng yêu!"
"Đáng yêu." Cô kêu lên
một tiếng, "Nói cho anh biết, đây là thủ đoạn thương nhân thường dùng,
60 đồng một điểm, mười điểm phải dùng thêm 39 đồng mua một con, nói cách khác, một con thú nhồi bông ít nhất phải tốn 639 đồng, dĩ nhiên
anh tiêu 119 đồng, còn chỉ có thể nhận được một con! Nếu như anh muốn
sưu tầm một bộ thú nhồi bông đầy đủ, ít nhất là phải tốn 6390 đồng, dĩ
nhiên còn chưa tính anh nhận được những con giống nhau, lúc anh sưu tầm
được một, hai con, sẽ muốn sưu tầm nhiều hơn, nói cho anh biết, là cắt
xén của công ty!"
Nghe lòng đầy căm phẫn của cô đang tính cho anh xem, Đồ Hạo Trình vẫn bình tĩnh nói: "Mặc dù là như thế, vẫn có rất
nhiều người vui vẻ chịu đựng."
"Đúng! Dù sao vẫn phải đi mua,
phần lớn mọi người đều ôm những suy nghĩ này đi!" Uống được một ít bia,
cô có chút say khướt. "Cũng giống như hôn nhân, trước khi bước vào, tự
cho là rất rõ ràng rồi, nhưng sau đó bởi vì xúc động nhất thời mà ngã
vào, mới rõ ràng tình huống tuyệt vời này lại không hề tuyệt vời như
vậy, nhưng cũng bởi vì có rất nhiều người làm như vậy, anh cũng chỉ có
thể lừa gạt mình đó là hạnh phúc ngọt ngào, cũng giống như tự lừa gạt
mình, những thứ thú nhồi bông đáng yêu thực dụng này lại có thể tăng
không gian giá trị tài sản."
Nghe vậy, anh thở hốc vì kinh ngạc. "Cô đã kết hôn?"
"Không có!" Cô cười ha ha.
"Không phải là cô muốn kết hôn?"
"Không biết, có lẽ là không muốn! Tự mình một người trôi qua cũng tốt vậy, tại sao lại phải muốn mình đi thích ứng với thói quen và lối sống của người khác chứ?"
"Những chuyện như vậy rất khó nói, lời tạm biệt nói quá vẹn toàn."
"Đúng vậy!" Cô nhếch miệng cười một tiếng, "Có lẽ cũng giống như mua đồ, cần
có sự kích động nhất thời, sau khi kết hôn, đối với cuộc sống vui vẻ
chịu đựng như thế lại muốn lừa gạt mình." Cô buông tay, "Cực kỳ thảm."
Sau đó, anh đưa cô về nhà, cô đưa tay muốn lấy lá thư của anh, vốn là anh
còn có chút do dự, nhưng sau đó cô lại nói lời làm cho lòng anh thương
yêu không dứt.
"Lá thư này làm cho tôi rất cảm động, thì ra là tôi ngày trước kia, cũng sẽ có người yêu thích."
"Ngày trước cô chính trực thiện lương, nhất là không thấy người khác nhỏ yếu
mà khi dễ, dũng cảm lại còn săn sóc, vẫn luôn là đối tượng tôi sùng bái . . . . . ." Đối với tâm ý của mình, không chút nào mà anh không dám nói. "Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu học theo cô luyện Taekwondo, sau đó đá banh . . . . . . Cho tới bây giờ, tôi nghĩ, nếu như không có cô, hẳn là không có tôi bây giờ đi!"
Chuyện này . . . . . . Thổ lộ cảm động lòng người là như thế nào? Cô vẫn cho là mình quanh năm lăn lộn ở giới
quảng cáo giới, xem qua vô số quảng cáo đối đáp, trong nội tâm đã sớm
không thể gợn sóng, nhưng người này, không ngờ bề ngoài anh khôi ngô cao lớn, còn có lòng đa sầu đa cảm như vậy —— mặc dù không biết anh nói
thật hay giả, nhưng có thể, từ trong miệng một đấng mày râu nghe đoạn
chuyện như thế, cô đã rất cảm động.
"Ngày trước tôi tùy tiện như
con trai, nhưng lại lấy được lòng chân thành nhất, sau khi lớn lên, bởi
vì quan hệ bề ngoài, người bên cạnh trở nên nhiều hơn, nhưng lại không
nhất định là phải đối xử thật lòng . . . . . . Cho nên tôi muốn cất giữ
lá thư này, có thể không?"
Anh không phản đối nữa, đưa giấy viết thư đã bị ố vàng cho cô.
"Cám ơn."
Cô nhón chân cao lên, cũng ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, thừa dịp anh
cúi người xuống thì nhẹ nhàng đặt lên gương mặt anh một nụ hôn cảm ơn.
Nhìn anh ngây người như phỗng tại chỗ, Ngụy Quỳnh An lè lưỡi. "Đây là nụ hôn cảm ơn, giúp tôi đưa cho bé trai mười lăm năm trước."
Đồ Hạo
Trình không biết mình về đến nhà như thế nào, đợi đến lúc phục hồi tinh
thần lại, anh đã tắm xong, mặc đồ ngủ ngồi ở một bên giường ngẩn người.
Vuốt vuốt gò má mình. Tự nhiên anh lại bị Ngụy Quỳnh An hôn . . . . . .
Lớn như vậy, nói anh không bị những học sinh nữ hôn trên mặt tuyệt đối là
gạt người, chỉ là hơn phân nửa là bị ép buộc cưỡng hôn chiếm đa số, anh
không có thích chút nào, hơn nữa còn sợ đến muốn chết. Thử nghĩ, bị
người khác phái mình không thích lướt môi ướt át quấn lên, ai sẽ vui vẻ!
Nhưng, Ngụy Quỳnh An không giống, môi của cô ôn nhu mềm mại, hơn nữa còn không có một chút "Tà niệm" nào—— giống như theo lời cô nói, nụ hôn này, là
muốn gửi cho Đồ Hạo Trình mười lăm năm trước.
Vậy anh thì sao? Anh của hiện tại đây? Đồ Hạo Trình vô duyên vô cớ tức giận với mình của trước đây.
Lá thư này cũng làm cho anh nhớ tới một chuyện —— từ nhỏ anh có duyên với
người khác phái cũng không tệ, dáng người gầy teo nho nhỏ mặc dù thường
bị nhiều bạn học nam khi dễ, nhưng những bạn học nữ cũng không coi anh
như là chị em, cùng một bè lũ, sau khi lớn lên, dáng người càng ngày
càng cao lớn, ánh mắt đám bạn học nữ thay đổi, từ bạn bè thân thiết biến thành sùng bái, lại từ sùng bái chuyển thành mập mờ . . . . . .
Vậy mà mặc kệ là ai, mà hôn nhẹ, ôm một cái đều không thể, từ nhỏ, đối với
ba anh em anh ba rất ân cần dạy bảo, đối với phái nữ phải dịu dàng, săn
sóc, phải thay con gái suy nghĩ nhiều, không giống với các anh anh bằng
mặt không bằng lòng, nhưng quả thật là anh đang thực hiện!
Không
biết mình từ lúc nào anh đã bắt đầu có suy nghĩ phải thủ tiết trước hôn
nhân, cho đến khi lá thư này xuất hiện anh mới phát hiện, thì ra là từ
lúc anh còn nhỏ tuổi, đã muốn Ngụy Quỳnh An trở thành vị trí bà xã tương lai của mình, ngoài cô ra, anh sẽ không ra tay đối với những người khác . . . . . .
Nhưng như đã nói qua, ngộ nhỡ anh không lấy được
Ngụy Quỳnh An thì làm thế nào? Xử nam cả đời? Anh vỗ trán than nhẹ. Khi
còn bé thật quá đơn thuần, lại phát loạn lời thề không biết rõ tình
huống, tuy lời thề là mình lập, nhưng anh cũng không phải là một người
dễ dàng thay đổi ý, huống chi, thủ tiết đã 28 năm, bây giờ anh muốn làm
lung tung cũng không thể.
Vậy làm sao bây giờ? Xem ra anh chỉ có
thể lấy Ngụy Quỳnh An về, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không ghét
cô, hơn nữa, còn có chút cảm giác cô cũng không tệ . . . . . .
Cô là số ít người đối với anh không có quăng ánh mắt ái mộ, cũng không
động tay động chân đối với anh, chỉ điểm này, anh đã cảm thấy . . . . . . Ừ, rất thoải mái.
Còn nữa, thỉnh thoảng cô thủ tay thủ chân (K)
về phía anh mấy quyền cũng làm anh đầy thoải mái . . . . . . Nghĩ đến cô cặp môi non mềm, một trận khoái chí, anh thử hít sâu mấy lần, nhưng dục vọng càng ngày càng mãnh liệt. Anh cũng là người đàn ông bình thường,
mỗi khi dục vọng dâng cao thì anh lập tức khom lưng, cởi quần sịp ra . . . . . .
Bùm!
"Ồn ào chết mất ...!" Cạnh bể bơi truyền đến tiếng rống giận của anh hai nhà họ Đồ.
"Này! Đồ Hạo Trình! Lại là cậu!"
"Không cần phải bơi lội vào nửa đêm có được hay không!"
Vóc dáng cậu ta bền chắc thì hay sao? Như vậy tới.
* * *
"Cái gì?"
Sau khi nghỉ liên tục, Ngụy Quỳnh An trở lại vị trí công tác, một lần tình
cờ nghe được tin đồn do phụ tá nói, không nhịn được kêu to: "Mấy người
nói là thật? Cái nhãn hiệu quốc tế thể thao nổi tiếng đó, muốn tìm chúng ta ký quảng cáo đại diện?"
"Đúng vậy! Một lần ký chính là năm
năm đó! Sếp có nói, nhanh nhất cũng phải đến tháng bảy mới ký, bọn họ và thương nghiệp Thất Nguyệt đến quảng cáo, trước mắt cũng có nói chuyện,
lần này . . . . . . Nếu ai có thể lấy được thành tích hài lòng khá cao,
là có thể bắt được chiếc bút quảng cáo đại diện hạng nhất!"
Ngành tiêu thụ trừ tổ Ngụy Quỳnh An ra, còn có ba tổ hỗ trợ đầu mối khác
nhau. Bình thường, bọn họ lấy độ hài lòng của khách hàng cùng với lượng
tiêu thủ sản phẩm làm bình xét để lấy công trạng, tổ bọn họ là Ngụy
Quỳnh An Joanne cầm đầu, năm ngoái công trạng được tăng lên đứng hạng
thứ hai, trước mắt nhóm của Judy đang cố gắng đạt hạng nhất.
Công việc quảng cáo, sự thật chính là như thế, giành công trạng, giành khách hàng, giành ý tưởng sáng chế.
Ngụy Quỳnh An vừa nghe, trong nháy mắt, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, con
ngươi xoay tròn, trong đầu lập tức nghĩ ra vô số ý tưởng.
"Landy, cô đi tra những vận động thi đấu quan trọng trong mấy năm này, còn có
cuộc thi đấu vào tháng sáu ở Nam Phi có những quốc gia nào dự thi, tập
trung vào mấy ngôi sao cầu thủ, điều tra quần áo chơi bóng của bọn họ,
số trên lưng, còn có đồ ăn yêu thích nữa."
"Trước mắt, vẫn còn ở
trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, lấy bóng chày, bóng rổ với bóng đá làm
chính, Jill anh đi Đài Loan điều tra có mấy vận động viên ..., còn phải đi hỏi Abe có lấy được danh sách tuyển thủ Olympic hay không, lần trước dự thi có đoạt giải hay không!"
"A Địch, anh chạy sang mấy đại
lý đồ dùng vận động, hễ là thức ăn vận động, thực phẩm khỏe mạnh, trò
chơi vận động hàng đầu, còn có thương hiệu giày —— nếu như cần quảng
cáo, cứ ôm xuống, rồi anh tìm anh Phẩm giúp phân loại một tay, đoán
chừng theo dự tính, trước trưa mai tôi muốn thấy."
"Mimi, cô nói người yêu trước của cô làm thư ký giám đốc tại các đại lý thương hiệu đúng không!"
"Là người yêu trước trước nữa." Mimi sửa sửa.
"Được, gọi anh ta đi ăn cơm! Hỏi anh ta cặn kẽ về tất cả tài liệu, bao gồm
quản lý bọn họ thích ăn cái gì, không thích cái gì, một ngày đi vệ sinh
mấy lần đều phải nói cho tôi biết."
Mắt Mimi mở to nháy nháy mấy cái. "Ăn cơm có thể trả lời trực tiếp sổ sách sao?"
"Tốt." Thiếu chút nữa Ngụy Quỳnh Anh đã cười to lên. "Để cho cô trực tiếp trả
lời sổ sách, nhưng đừng cầm "Hà dán lỗ" trả lời lại, toàn bộ công ty
cũng đã biết các cô đã làm gì rồi."
Mọi người cười ha ha, bởi vì lúc trước đã xảy ra cái chuyện chim này, cô không thể không đặc biệt nhắc nhở.
"Ai hừm! Ghét!"
"Chị An, lần này phải làm tốt đó!" Landy nói.
"Nói nhảm, lần này không thể để cho bọn Judy đoạt trước! Cố gắng lên, làm đi!"
Một hồi cổ vũ kinh người qua đi, các tổ viên rối rít phân tác như chim
muông, đầu óc Ngụy Quỳnh An hoạt động không ngừng. Cô phải suy nghĩ
quảng cáo mới, sáng kiến mới, còn phải liều mạng đạt hiệu suất mới đẹp
nhất trong mùa quảng cáo này, để cho mọi người chú ý tới bọn họ, còn
phải có diễn viên, đúng, quảng cáo tốt không nhất định là phải mời một
dàn người, lấy sáng kiến để đạt được thắng lợi mới là vua.
"Chị
An, chị xem, tổ bọn Judy mời Lady ba ngôi sao nam lớn tới ca hát, chính
là muốn giúp công ty quảng cáo, kết quả —— không phải chị cảm thấy mặc
dù bọn họ nhìn rất hấp dẫn, nhưng hiệu quả có hạn sao?"
"Đó là
quảng cáo nát, tôi bị Judy làm sặc rồi." Ngụy Quỳnh An thẳng thắn,
"Nhưng đánh chết cô ta cũng không thừa nhận là lỗi của cô ta."
Một thương hiệu sản phẩm tốt, muốn tìm một quảng cáo thích hợp với nó,
không phải là dùng số tiền lớn tạo ra, hoặc là xin một đống sao A giúp
sân khấu một tay là có hiệu quả, đồng thời phải xét lúc chụp ảnh, liều
mạng sáng chế ý tưởng. Tám tay trong quảng cáo, chỉ cần có một tay làm
cho người ta ấn tượng khắc sâu, hai tay làm cho nhà máy và cửa hàng tư
nhân kiếm được nhiều tiền, là thắng!
Lãnh đạo tốt dẫn bạn lên
thiên đường, lãnh đạo tệ sẽ dẫn bạn đi ăn cơm hộp. Đây là lời lẽ chí lý
của cô, mà đồng bọn của cô cũng rất tin không hề nghi ngờ, hợp tác hơn
hai năm, mặc dù bên trong có vài thành viên đến lại đi, nhưng quan trọng nhất là giá trị vẫn còn——
Làm quảng cáo xong, tạo độ nổi tiếng, kiếm nhiều tiền.
Mấy ngày liên tiếp, các tổ viên của Ngụy Quỳnh An nhận lấy mấy quảng cáo
TV, cô và phòng thiết kế cũng đã thảo luận qua quá trình thiết kế với bố trí đoạn kết, về tổng thể là không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần tìm
người thích hợp để quay quảng cáo.
"Có một dàn diễn viên không
tệ, bề ngoài rất có cảm giác vui mắt, có thể diễn ông ngoại mập mạp."
Jill rút ra từng tấm hình từ trong một xấp hình thuộc như lòng bàn tay.
"Người này là dì tóc xoăn, rất có hương vị quê cha đất tổ, hơn nữa tôi
cũng đã phỏng vấn qua cô ấy, cô ấy nói chuyện có giọng nói rất tự nhiên, có thể dùng."
"Người đàn ông quảng cáo sữa đâu?" Tốn cả một buổi chiều, tính khí Ngụy Quỳnh An đã trở nên nóng nảy.
"Tôi thấy mấy người tuyển . . . . . ." Trợ lý đau đầu nhức óc, gần đây chạy
nhiều dự án quảng cáo, cậu ta vừa nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ là đã hoa cả
mắt. "Nhưng có chút vấn đề, muốn cho chị xem một chút . . . . . ."
Với kinh nghiệm của mình, sau khi xem qua vài tấm hình, Ngụy Quỳnh An lắc
đầu, "Anh ta? Không được, anh ta đã chụp nhiều quảng cáo sữa rửa mặt
rồi, anh muốn bị kiện lắm phải không? Người này? Không được, đó là công
tử bột! Anh muốn đi bán bơ hay là bán sữa? Người này? Người này là ngôi
sao hài, muốn diễn viên đi bán sữa, sẽ có người muốn mua sao? Bề ngoài
diễn viên hài xinh xắn? Không được, đây là hình tượng của anh ta, không
sửa đổi được . . . . . ."
Mặc dù, mọi người yêu tiền, yêu công việc, nhưng liên tục vài tuần mệt nhọc oanh liệt, huyết nhục ai cũng không chịu nổi!
Nhưng một mình Ngụy Quỳnh An, mặc dù tóc không uốn xoăn chỉnh tề giống như
buổi sáng, nhưng ít ra cặp mắt vẫn lấp lánh có hồn, trút vài ly cafe đen xong, bây giờ dù tay của cô còn đang run, nhưng ít nhất suy nghĩ cũng
rõ ràng, miệng lưỡi cũng rõ ràng.
"Lần này cần cường điệu rõ ràng hơn là nhẹ nhàng thoải mái, tự nhiên, giống như mới vừa rửa mặt xong
thì sẽ ẩm ướt sạch sẽ, quý tiếp theo muốn cướp được thị trường của đàn
ông, giống với đồ dùng thể thao quan trọng trong thị trường, cần phải
tích cực! Không nên tìm minh tinh hoặc người mẫu nam, hương vị đàn bà
của bọn họ quá nặng, Mimi, có vận động viên hay không?"
"Hả . . . . . . Nhưng, bọn họ có thể không nguyện ý chụp . . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, danh sách đã bị một tay Ngụy Quỳnh An ôm hết, cô lật vài tờ, lập tức dừng lại.
"Người này ——"
Jill liếc mắt nhìn, buông tay. "Người này không dễ dàng đâu! Nhà máy với cửa hàng tư nhân vốn là liệt anh ta vào danh sách người chọn lần trước, tôi thấy ngoại hình với phong cách của anh ta mà nói, người đó rất thích
hợp! Nhưng, nghe nói anh ta không muốn làm . . . . . ."
"Như thế
nào lại như vậy? Người đó cực kỳ được!" Đồ Hạo Trình! Không ngờ anh cũng ở trong danh sách này, điều này thật là làm cho cô ngoài ý muốn.
"Tính tình anh ta rất cổ quái, hai năm trước đạt được hai huy chương vàng thi đơn 80m tự do nam ở Olympic, vốn là có rất nhiều người tìm anh ta làm
đại diện, nhưng anh ta chỉ nhận một quảng cáo công ích rồi nói anh ta
không có hứng thú."
"Hai huy chương vàng?" Ngụy Quỳnh An nhất
thời sững sờ. Đêm hôm đó cô hội họp bạn học, hôn trộm chính là cái người đàn ông cao lớn kia, đạt được hai huy chương vàng Olympic?
"Thật là lợi hại, chị An, chị không biết phải không?"
"Làm sao tôi biết được? Tôi là gà làm việc trong phòng, ghét nhất là vận
động rồi." Cô siết chặt cánh tay gầy yếu của mình, đuổi theo Jill hỏi:
"Anh ta không có ý định thi đấu Olympic 2010 sao?"
"Trước mắt chưa có nghe nói."
Cái người này thật kỳ quái, được nhiều người say mê lại có thể bảo thủ như
vậy? Ngụy Quỳnh An có chút ngoài ý muốn. Có được ngoại hình với sức khoẻ này, không làm ngôi sao vận động thì thật là đáng tiếc! Nhất định anh
sẽ trở thành con cưng mới tung hoành trong giới thể thao và giới quảng
cáo.
"Tìm anh ta!" Vỗ bàn xác định, cô nói.
"Cái gì?" Chị An điên rồi sao?
"Cũng bởi vì tranh giành anh ta khó khăn, cho nên chỉ cần tìm anh ta tới, thì chúng ta càng có nhiều phần thắng!" Vẻ mặt cô như nắm chắc thắng lợi.
"Quyết định, chúng ta nên nhanh thực hiện quảng cáo này, sau đó sẽ xem anh ta trở thành sự lựa chọn số một đại diện cho Mke."
Nheo mắt lại, tim Ngụy Quỳnh An có chút đập nhanh quá mức, trước mắt đột
nhiên hiện lên một bức ảnh quảng cáo tuyệt vời —— Đồ Hạo Trình vốn là
khỏe mạnh đang cực kỳ chú tâm vào bơi lội trong cuộc thi đấu, sau đó lại nhanh nhẹn đứng dậy, anh để lộ ra da cổ với lưng màu đồng cường tráng,
tiếp đó ống kính chuyển sang phòng thay quần áo, người đàn ông kia đang
thoa kem dưỡng thể B chuyên dùng cho phái nam khắp cơ thể . . . . . .
"Tôi bơi lội, tôi, dùng kem dưỡng thể toàn thân B."
Anh ta nói như vậy.
Chảy nước miếng —— cô có thể suy đoán đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu chị em phái nữ nhìn chằm chằm quảng cáo mà chảy nước miếng, sau đó sẽ vọt tới
cửa hàng bán mỹ phẩm, mua các loại kem dưỡng thể.
Lần này khách hàng không chỉ xác định là phái nam, còn có khách hàng nữ —— khiến cho các cô ấy mua về cho bạn trai dùng!
Năng lực tiêu xài của phái nữ quả nhiên là mạch máu kinh tế của quốc gia!
"A! Nhanh, mau gọi xe cứu thương!"
"Làm sao?"
"Chị An bị chảy máu mũi!"
Thức đêm tim đập nhanh sẽ chảy máu mũi? Hơn nữa trong lòng dục vọng mãnh liệt, sẽ…
* * *
Có đôi lời nói như vậy ——
Làm người quyết tâm muốn thành công thì ông trời cũng sẽ giúp.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày, đã dùng hết tất cả phương pháp, rốt cuộc
Ngụy Quỳnh An cũng được xuất viện, đang suy nghĩ lấy cái lý do gì để hẹn gặp mặt Đồ Hạo Trình thì điện thoại di động của cô vang lên.
"Là Đồ Hạo Trình!" Đối với trợ lý đang thét chói tai bên cạnh cô dùng giọng nói khoa trương.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngay lúc cô muốn anh ký quay quảng cáo thì anh
tự động tìm tới cửa, đây không phải là trời giúp cô thì là cái gì?
Vì vậy, Đồ Hạo Trình hẹn cô đi ăn bữa cơm trưa thì cô vô cùng phối hợp có thành ý.
Khi anh vừa xuất hiện, tới trước mắt Ngụy Quỳnh An, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng thật to. Oa, cực phẩm!
Thành thật mà nói, đối với hào quang của đàn ông cô không có hứng thú, chỉ
cảm thấy anh lớn lên anh tuấn, cũng coi như những người bình thường,
nhưng hôm nay dưới tia nắng sáng ngời nhìn thấy anh, mới giật mình bề
ngoài ngoại trừ anh là vận động viên có nụ cười như ánh mặt trời, còn có một phong cách tuấn tú, cùng những vận động viên bình thường chỉ biết
làm bừa ở trên sân vận động không giống nhau . . . . . .
Hơn nữa
từ trên người anh lại truyền tới hương vị sữa tắm mát mẻ—— mới vừa tắm
rửa qua sao? Cũng phải, mới vừa rồi anh còn có lớp, chắc là sau khi tan
lớp, đi tắm qua mới chạy tới đây đi! Ngụy Quỳnh An nghĩ đến một quảng
cáo sữa tắm phái nam cũng có thể tìm anh chụp, tưởng tượng lúc nhiều bọt nước bắn lên trên bắp thịt căng phồng của anh, sau đó anh xoay người,
lộ ra nụ cười mê người . . . . . .
"Tôi bơi lội, tôi, dùng sữa tắm L."
Ngừng, câu này vốn là lặp lại!
"Thật xin lỗi, cô chờ lâu chưa?" Anh mở miệng xin lỗi.
"Không biết, là tôi đến sớm." Muốn bàn làm ăn với anh, dĩ nhiên phải có thành ý lâu dài!
Sau đó Đồ Hạo Trình từ trong túi lấy ra một đồ vật nhỏ đặt ở trước mặt cô. "Cái này cho cô."
"Cho tôi?" Cô u mê nhìn thú nhồi bông bút bi Yamada ở trước bàn.
“Không phải cô đang sưu tầm sao? Lúc tôi trở về lục ngăn kéo, mới phát hiện có một ít điểm, gom lại một chút, vừa đủ có mười cái, hôm nay hẹn gặp mặt
cô, nên vừa mới chạy đi đổi lại.” Dáng vẻ anh giống như có chút xin lỗi, gãi gãi đầu. "Rốt cuộc, việc này cũng không phải là nói ngoài miệng."
Ngụy Quỳnh An bật cười khì khì một tiếng. Không ngờ anh còn nhớ rõ chuyện
này, một đấng mày râu cũng có một mặt ngây thơ đơn thuần như vậy, ba con thú nhồi bông nhỏ ở nhà không biết đã bị cô giục đi đâu rồi, nếu lại có thêm một bạn mới, có thể cô sẽ nghiêm túc sưu tầm toàn bộ thú nhồi bông bút bi đầy đủ là tốt rồi.
"Này, gần đây có phải cô ngủ không
ngon hay không? Sắc mặt thật tệ." Anh không chỉ là đứng đầu trong thể
dục, trông nom sức khỏe cũng coi như là ở trong phạm vi học vấn nghiên
cứu của anh.
Cô sờ sờ hai má đã trang điểm thoả đáng của mình.
Chẳng lẽ không đúng chỗ nào sao? Quầng thâm trên mắt không hết? Hay là
sắc mặt trắng bệch? Như thế nào mà anh ta lại biết?
"Con mắt của cô toàn là tia máu." Anh giải thích: "Đây là điều không lừa gạt được người khác."
Thì ra là vậy, không ngờ tới anh sẽ có một mặt tỉ mỉ này đó. Cô nhún nhún
vai, hiển nhiên là đối với tình trạng cơ thể của mình không có hứng thú.
Thân là người quảng cáo, không thức đêm như thế nào mà được gọi là người quảng cáo?
"Chỉ là thức đêm mấy ngày liên tiếp tranh thủ làm Case có uống nhiều cà phê, nên tim đập nhanh."
Đồ Hạo Trình hơi mím môi, "Cô biết không? Thức đêm ba ngày liên tiếp không ngủ, sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn tới não."
"Cái gì?" Trong lòng cô giật mình, "Có nghiêm trọng đến vậy không?"
"Đều do mạch máu tích lũy theo từng năm mà thành," Anh nói tiếp: "Cho nên,
mặc dù có bận rộn, lúc mệt mỏi, vẫn nên đi nghỉ ngơi."
Thật hay
giả? Ngụy Quỳnh An có chút hoài nghi, chỉ là, cũng biết lời anh nói là
vì tốt cho cô, thế nhưng câu "Tổn thương vĩnh viễn", lực sát thương thật đúng là lớn, cô bị hù sợ rồi. Được rồi! Về sau nếu thức đêm, chịu đựng
hai ngày là được rồi.
"Áp lực công việc của cô rất lớn sao?"
"Dĩ nhiên! Công ty quảng cáo, anh cũng biết, tập trung lại sáng kiến, tiêu
thụ, nhiệm vụ nghiệp vụ một mình —— không phải ai cũng có thể làm được
như vậy đâu? Chúng tôi cũng chỉ là muốn cho dân chúng những hình ảnh tốt nhất, hấp dẫn mọi người bỏ tiền hay kích thích kinh tế thị trường, tạo
phúc cho dân chúng xã hội, anh biết mà." Càng nói càng chột dạ, cô uống
một hớp nước trái cây.
"Nói đến đây, học kỳ sau của trường học
tôi bắt đầu muốn thu nhận học sinh, hiệu trưởng quản lý học viện của
chúng tôi muốn nói lên một ít kế hoạch, mấy giáo sư tính toán kêu gọi
đầu tư, bên cô . . . . . . Có muốn thử một chút hay không?"
"Được." Được kiếm tiền làm sao cô có thể nói là không tốt chứ? Huống chi lại
còn cùng học viện thể dục hợp tác . . . . . . Đây quả thực là như hổ
thêm cánh nha! Vì vậy cô lấy giấy bút, hỏi anh mấy vấn đề cơ bản gọn
gàng, ra vẻ chuyên nghiệp.
"Như vậy có thể làm cho cô thêm phiền toái hay không?"
"Không đâu! Tôi thích nhất nhận Case rồi." Hơn nữa, như vậy còn có thể gần quan được ban lộc!
"Cô vội vàng như vậy, rất dễ bị bệnh."
"Nói đến đây." Ngụy Quỳnh An giống như tìm được người tri kỷ, tới phía anh kể khổ: "Tôi vừa mới từ bệnh viện ra."
"Bệnh viện?"
"Tôi chảy . . . . . ." Nghĩ đến đoạn mình ảo tưởng anh ta trần truồng, cô
vội vã sửa chữa: "Trước đó tôi có thức đêm lại còn uống cà phê, cho nên
tim mới đập nhanh, sau đó bác sĩ có khuyên tôi nên vận động nhiều, điều
chỉnh lại thể chất, không cần lúc nào cũng ngồi ở trong phòng điều hòa,
mồ hôi không chảy ra được, rất không tốt."
Anh đồng ý gật đầu một cái, "Đúng! Đối với cơ thể như vậy rất không tốt, hơn nữa cơ thể con người cần . . . ."
Thừa dịp anh còn chưa có tiếp tục nói "nhiều sức khỏe", cô đoạt trước nói:
"Cho nên! Tôi đã nói, nếu như anh có rảnh, tôi còn muốn hỏi anh nên vận
động môn gì mới phải, nhưng anh cũng biết, không vận động lâu dài, xương cốt cũng đã lười nhác cả rồi, hiện tại muốn tôi động, so với lên trời
còn khó hơn."
Anh bình tĩnh nhìn cô, "Bình thường không có phương tiện, chỉ là, nếu như là Chủ nhật, bình thường tôi cũng có vận động ở
trường học, cô có thể tới tìm tôi, tôi có thể hướng dẫn cô làm chút vận
động đơn giản cho nóng người."
A, rất nhiệt tình, chỉ là tám phần cô chỉ có ba phần nóng, bây giờ còn có động lực, vào Chủ nhật? So sánh
với ngủ nướng vẫn là tương đối hơn.
"Uhm, nói lại sau đi, nếu có rảnh tôi sẽ tới tìm anh."
"Phần lớn tôi đều ở ngoài bãi tập, chỉ là đôi lúc cũng sẽ đi chỉ đạo đội
bóng, một phần sân bóng khác, đôi lúc nếu như mặt trời quá nóng, tôi sẽ
đi bơi lội, môn vận động trong trường rất nhiều, nếu như cô muốn tới . . . . . ."
Ông trời, anh ta thật là nhiệt tình! Chủ nhật tốt nhất
là cô sẽ đi tìm anh tán gẫu! Ngụy Quỳnh An thử nói tiếp lời của anh.
"Khi nào tôi tới tôi sẽ gọi điện trước cho anh."
Vội vàng phục
hồi lại tinh thần, cô mang đề tài kéo về. "Đúng rồi, lần trước tôi có
nghe đồng nghiệp nhắc tới, hai năm trước anh tự nhiên tham gia Olympic,
một lần thi đấu đạt được hai huy chương vàng, đó là thật hay giả?"
"Đây là sự thật."
"Anh thật sự quá giỏi, là tôi nói, rất lợi hại, sau đó tôi lại nghe nói anh có nhận một quảng cáo công ích phải không?"
"Đó là chuyện rất lâu về trước rồi."
Nghe giọng điệu lạnh nhạt, Ngụy Quỳnh An lập tức ngửi ra có cái gì đó không đúng. "Anh không thích quay quảng cáo?"
"Trước mắt không có ý định này."
"Tại sao?" Ở trong lòng cô đang thét chói tai. Quay quảng cáo đó! Việc này
có cơ hội rất tốt để có được cả danh tiếng và lợi ích, anh ta lại có thể không cần?
Tại sao? Đồ Hạo Trình cau mày. Không thích quay quảng cáo còn phải có lý do tại sao? "Trước mắt tôi có kế hoạch của mình,
quay quảng cáo sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, hơn nữa, quay quảng
cáo rất phiền toái!"
Khoé miệng Ngụy Quỳnh An không nhịn được co
quắp. Trên đời này còn có người ngại phiền toái quay quảng cáo? Những
người kia vì muốn được chụp hình mà đã cầm miếng đậu hũ đi đập tường
rồi!
"Vậy . . . . . . Anh muốn làm cái gì?" Nhịn xuống, ngàn vạn
lần không thể nổi giận, Ngụy Quỳnh An muốn thử moi một chút tin tức từ
trong miệng anh.
Anh khẽ mỉm cười, "Chờ tôi làm xong sẽ nói cho cô biết."
Một đấng mày râu thì sẽ có cái bí mật gì chứ, không phải là lấy cớ để từ
chối cô đi! Ngụy Quỳnh An có một chút bất mãn nhỏ, chỉ là, cô cũng biết
giai đoạn bây giờ không thể đẩy nhanh được, hôm nay cứ xem như là thuận
miệng nhắc tới đi!
"Được rồi!" Cô bình tĩnh, ép mình giả bộ bộ
dáng làm nũng đáng yêu xinh đẹp kia. "Vậy chờ khi anh làm xong nhất định phải nói cho tôi biết đó!"
Đồ Hạo Trình uống một hớp nước trái cây, dường như thiếu chút nữa bị sặc.
"Cô làm sao vậy? Dáng vẻ này rất không giống cô."
Giống như cô? Làm ơn, hiện tại cô muốn bàn việc làm ăn với anh ta, nếu để cho cô khôi phục lại tính cách vốn có, chẳng phải là dọa anh ta chạy mất?
"Ha ha . . . . . . Con người luôn thay đổi mà!"
"Vẫn nên trở về dáng vẻ tự nhiên vốn có của cô đi!"
Kỳ quái, dịu dàng uyển chuyển không cần sử dụng sao? Hay là anh ta vốn không thích dáng vẻ này của cô?
Tình đầu về tình đầu, cho là qua vài chục năm cô cũng không có tự kỉ, người
đàn ông cường tráng như ngựa đực này còn đối với cô có một tia lưu luyến . . . . . .
Anh không thích dáng vẻ này của cô không sao, cô có cách khác.