Tình Yêu Bí Mật
Edit: Sun520
Khi cậu và đám bạn học cùng nhau đi ra ngoài cổng trường, vừa đi vừa trò
chuyện ngày mai tất cả môn học đều kiểm tra trong phạm vi thì nhìn thấy
Lục Minh Tuyết đứng trước cổng trường vẫy tay mãnh liệt với cậu.
Cô mặc áo voan mỏng Lace (viền tơ) màu trắng gạo, thân dưới mặc quần được
bao bọc bởi váy đen màu trắng có hoan văn nhỏ , chỉ là đứng ở nơi đó,
làm cho người khác chú ý, huống chi huấn luyện viên đang đứng bên cạnh
cô, gần như mỗi học sinh đi ra cổng trường đều nhìn cô chằm chằm.
"Ôi trời! Là Lục Minh Tuyết đó!" Lâm Triết Kỳ kinh ngạc nhìn cô chằm chằm đứng trước cổng trường học.
"Gia Kỳ, chị ấy đặc biệt tới trường đón cậu tan học thật sao?" Trương Hiên
Hàn vỗ đầu Cao Gia Kỳ, nhỏ giọng thúc giục Cao Gia Kỳ: "Cậu ở đây ngẩn
người làm gì hả? Còn không đi nhanh lên."
"Thật không thể tin
được. . . . . ." Giọng Lâm Triết Kỳ đầy hâm mộ nhìn chằm chằm phía ngoài cổng trường Kỳ Cảnh, sau đó quay đầu lại giơ ngón tay cái với Cao Gia
Kỳ: "Cậu giỏi thật, Gia Kỳ, mình còn tưởng rằng cậu khoác lác, bây giờ
đã có chứng cứ phạm tội, mình đành phải tin cậu nói thật."
"A! Chứng cứ phạm tội, bốn chữ này không thể nói như vậy được?"
Trong lòng Cao Gia Kỳ kìm nén nỗi oan, cuối cùng cũng thấy được biểu hiện,
tiếng than thở của đám bạn học của cậu, cậu đi nhanh ra ngoài cổng
trường, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng chạy về phía Lục Minh Tuyết đứng.
"Chào!" Lục Minh Tuyết giơ tay lên chào hỏi với Cao Gia Kỳ trước.
"Chị Minh Tuyết, tại sao chị lại đến đây?" Thật sự là Cao Gia Kỳ cười đến vui vẻ.
"Tới đón cậu tan học nha! Thế nào, không hoan nghênh tôi hả?" Lục Minh Tuyết cúi đầu chào huấn luyện viên, sau đó đi đến trước mặt Cao Gia Kỳ.
Bởi vì cô đã hứa với Tố Trinh tạm thời không sẽ tới nhà họ Cao chơi nữa,
cho nên muốn gặp Gia Kỳ, thì phải chận đường cậu trước khi cậu về nhà.
"Dĩ nhiên không phải là không hoan nghênh, tôi chỉ là sợ hết hồn mà thôi."
Cao Gia Kỳ cũng cúi đầu chào huấn luyện viên, sau đó hai người sóng vai
rời đi.
Rõ ràng trường học của bọn họ không có cấm đoán học sinh
nói yêu đương, cho nên ở trước cổng trường học thường có thể thấy bạn
học mặc đồng phục khác nhau đợi người, huấn luyện viên thấy nhưng không
thể trách được.
Vừa đi từ từ, một bên cậu nghe được lời bàn tán
hâm mộ của đám bạn học cách đó không xa, hơn nữa một số nam sinh bên
cạnh nhìn họ chăm chú, bây giờ cậu hoàn toàn trở thành nhân vật chính
rồi.
Dĩ nhiên, đây đều là chào hỏi chị Minh Tuyết, nếu như đi
bên cạnh cậu không phải là một đại mỹ nữ, thì cũng không có người nhìn
cậu chằm chằm như vậy!
"Chị Minh Tuyết, bởi vì chị nghĩ tới tôi, cho nên mới tới đây đợi tôi tan học sao?"
"Đúng vậy! Tại sao cậu biết?"
Hai tuần lễ qua, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng ngột ngạt, bởi vì cô có thói quen đến nhà họ Cao để giết thời gian, cho dù thời điểm quấy rầy, Gia
Kỳ cũng sẽ nói chuyện với cô, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi thói quen này, không cho phép ra vào nhà họ Cao chơi nữa, cô không biết làm thế
nào để giết thời gian.
Lục Minh Tuyết lấy tay che kín khuôn mặt
đỏ bừng của mình, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu: "Gia Kỳ, bây giờ tạm thời tôi tkhông thể đến nhà cậu chơi được, cho nên cậu đến nhà tôi
chơi, được không?"
Tới đường cùng thì có suy nghĩ thông suốt, mặc dù cô không thể đi đến nhà họ Cao, nhưng mà Gia Kỳ lại có thể đến nhà cô!
Hơn nữa tối ngày hôm qua ở trước cửa nhà cô, cô gặp Gia Kỳ, ngay lập tức cô cảm giác mãnh liệt, nhưng sau khi Gia Kỳ rời đi, cảm giác cô đơn vây
quanh cô.
Không gặp mặt Tố Trinh cũng không sao, nhưng cô muốn ở chung một chỗ với Gia Kỳ.
Vậy rốt cuộc chỉ là đơn thuần cô đơn, hay là xen lẫn cảm giác khác, cô
không có chắc chắn, nhưng cô có nhiều thời gian có thể từ từ tìm hiểu.
Mặt khác, cô có thể xác định - khi nhìn thấy Gia Kỳ, cô thật sự rất vui vẻ.
Nghe cô nói như vậy, Cao Gia Kỳ đang vui vẻ chuẩn bị gật đầu thì đột nhiên nghĩ tới trách nhiệm của mình.
"Không được đâu, chị Minh Tuyết, tôi phải về nhà chuẩn bị bữa ăn tối cho em
trai!" Cho dù nói chuyện yêu đương, cũng không thể vứt mọi chuyện qua
một bên được, về điểm này lý trí của Cao Gia Kỳ vẫn còn.
"A! Tại
sao cậu đối xử với tôi như thế?" Lục Minh Tuyết cong môi lên trách móc, thậm chí còn giận đến dậm chân: "Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi muốn đi với cậu, nhưng mà bây giờ tôi lại không thể đi đến nhà của cậu. . . . . ."
Nghe được lời của cô, cả trái tim Cao Gia Kỳ đập nhanh hơn.
"Chị Minh Tuyết , chị có thể đến nhà tôi chơi mà! Chỉ cần rời đi trước khi
chị hai của tôi về nhà là được, hơn nữa, bây giờ chị của tôi và anh Đông ở chung một chỗ, chị hai cũng sẽ không nổi giận với chị." Chính miệng
chị Minh Tuyết nói muốn ở chung một chỗ với cậu, tối hôm qua cô nói kết
giao, nhất định là thật lòng rồi.
"Cậu nói cái gì?" Lục Minh
Tuyết kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm: "Tố Trinh và Dư Chấn Đông ở chung
một chỗ? Tại sao có thể chứ? Không phải Tố Trinh ghét cậu ta lắm sao,
tại sao có thể ở chung một chỗ với cậu ta chứ? Đợi chút, Gia Kỳ, cậu nói ở chung một chỗ, ý là kết giao đó hả?"
"Ừ! Tôi tận mắt thấy bọn
họ ở trong xe anh Đông KISS, mặc dù chị hai của tôi không chịu thừa
nhận, nhưng mà anh Đông đã thừa nhận hết rồi."
Cô vẫn không tin: "Tại sao lại có thể chứ?"
"Tôi gạt chị làm gì chứ! Chị Minh Tuyết, nhất định chị phải tin lời tôi nói, tối nay gặp chị của tôi sẽ thừa nhận với chị thôi! Kỳ quái, hôm nay tất cả mọi người đều không tin lời của tôi là thế nào?" Cậu là người luôn
thành thực ngoan ngoãn, chưa bao giờ nói lừa gạt ai.
"Hả? Còn có
ai không tin lời của cậu nói sao?" Lục Minh Tuyết cảm thấy chuyện này
thật không thể tưởng tượng nổi, nói ra thật sự không có người tin.
"Không có gì, đó là một chuyện khác!"
"Nói đi mà!" Lục Minh Tuyết kéo kéo cái quai đeo trên cặp sách của cậu, không cho phép cậu gạt cô.
"Đám bạn học của tôi. . . . . . Cũng không tin tôi có bạn gái. . . . . ."
Cao Gia Kỳ quay đầu lại nhìn đám bạn học phía sau—— đám người bọn họ sau
khi đi ra cổng trường, thì phải đi về các hướng khác nhau chứ, nhưng bây giờ bọn họ lại vững vàng đi theo phía sau cách đó không xa.
Nhìn theo ánh mắt Cao Gia Kỳ, Lục Minh Tuyết cũng xoay người nhìn về phía sau.
Mấy nam sinh vừa thấy cô quay đầu, lập tức lên giọng mà chào hỏi cô: "Chào chị!"
"Vậy phải làm sao, bọn họ mới có thể tin tưởng?" Cái vấn đề này, bản thân
Lục Minh Tuyết cũng rất tò mò, cô quay người lại nhìn Cao Gia Kỳ chằm
chằm, sau đó thử đưa tay tới gần cậu.
Cánh tay cô móc vào cánh
tay của cậu, lúc trước hành động này cô đã làm rồi, cho nên bây giờ làm
không có khó khăn gì, cô quay đầu lại lần nữa, mỉm cười vẫy tay với đám
bạn học đó.
"Thế này bọn họ tin rồi chứ?"
Cao Gia Kỳ không phản ứng kịp vì hành động quá đột ngột của cô.
Hành động thân mật của Minh Tuyết, quả nhiên chọc cho đám bạn học huýt sáo
điên cuồng ở phía sau, trong nháy mắt lòng tự trọng của cậu cũng được
thỏa mãn rồi.
Nhưng — vĩnh viễn đều sẽ có một nhưng mà, tâm trạng tốt của cậu tốt đột nhiên bị cắt đứt.
"Gia Kỳ, chúng ta nên biểu hiện thân mật hơn một chút, cứ như vậy, kẻ cuồng
theo dõi mới có thể tin tưởng chúng ta đang kết giao." Lục Minh Tuyết
dán sát gò má bên vai của cậu, giống như chim nhỏ nép vào người của cậu.
"Lời này là có ý gì?" Trong lòng Cao Gia Kỳ chợt lạnh, cảm giác không thoải mái chút nào.
"Kẻ cuồng theo dõi vẫn không chịu từ bỏ! Nhìn kẻ lặng lẽ đi bên kia đường phía bên trái đi, anh ta núp phía sau cây đó."
Chiều hôm nay, tiết 7,8 Lục Minh Tuyết không có lớp, vừa đi khỏi trường học,
đã bị người kia theo dõi, trong cơn tức giận, cô đi về phía
trường trung học cũ, sau đó đứng trước cổng trường học chờ đợi "Bạn
trai" tan học.
Không ngờ người kia lại cũng đi theo cô, cho dù
nhìn thấy cô tay trong tay với nam sinh khác, vẫn không chịu bỏ đi.
Người cố chấp theo đuổi như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải!
"Chị Minh Tuyết, chúng ta thật sự đang kết giao hả?" Tối hôm qua không có cơ hội hỏi rõ ràng, bây giờ rốt cuộc có thể mặt đối mặt với cô nói rõ
rồi: "Hay là. . . . . . Chị chỉ là đang lợi dụng tôi, để đuổi kẻ cuồng
theo dõi đó?"
Tối hôm qua chuyện như vậy thực sự cấp bách đối
với cô, nói rõ tình cảm nhớ nhung và lời tỏ tình thật lòng của cậu,
chính là muốn có được câu trả lời chắc chắn của cô, tại sao cô luôn
không chịu trả lời ngay trước mặt của cậu chứ?
"Ừ." Lục Minh
Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu, cô biết mình bây giờ dáng vẻ của mình nhất
định vô cùng dễ thương, bằng không những bạn học phía sau sẽ không giống như heo bị thọc tiết mà la ầm lên như thế: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Cô cảm thấy mình nên làm cho Gia Kỳ nở mày nở mặt, có nên hành động bất
ngờ làm cho tình cảm thân thiết hơn, khiến bạn học của Gia Kỳ hâm mộ cậu hơn?
"Chị Minh Tuyết, chị cố ý đùa tôi sao?" Nhưng Cao Gia Kỳ
lại tức giận,cậu là thiếu niên có trái tim trong sáng, bây giờ lại bị
thương rất nặng! "Nếu như chị không yêu thích tôi, cứ việc nói thẳng!
Không cần thương hại tôi, thì cho tôi hi vọng, dĩ nhiên, nếu như chị chỉ muốn lợi dụng tôi. . . . . ."
Cậu dừng lại một chút, ánh mắt
hung tợn nhìn chăm chú về bên trái phía sau cách đường cái kẻ cuồng theo dõi khốn kiếp: "Cho dù tôi không phải là bạn trai của chị, tôi cũng sẽ
bảo vệ chị."
Sau khi nói xong, Cao Gia Kỳ lấy tốc độ sét đánh
chạy qua bên kia đường, chạy thẳng một đường đến chỗ kẻ cuồng theo dõi
náu mình.
Đối phương vừa nhìn thấy cậu đến gần, dĩ nhiên không
nói hai lời xoay người chạy trốn, nhưng mà hôm nay đối phương không có
may mắn như vậy, bởi vì đường phố gần trường học, rất quen thuộc đối với Cao Gia Kỳ, còn tên kia thì ngược lại, chạy không được bao lâu, đã bị
Cao Gia Kỳ tóm được.
Đột nhiên, đám bạn học thấy Cao Gia Kỳ bỏ
chạy, vội đuổi theo tham gia náo nhiệt, mà kẻ cuồng theo dõi vừa nhìn
thấy mình bị một đám nam sinh trung học bao vây, bị sợ đến mức
phát run.
"Sau này anh không nên theo dõi Lục Minh Tuyết nữa, được không?" Cao Gia Kỳ thở hồng hộc nhìn người kia chằm chằm.
Thật ra thì bộ dạng của đối phương sạch sẽ, dáng người lịch sự nhã nhặn, xem ra không giống như kẻ cuồng theo dõi người khác.
"Cậu . . . . . Cậu có tư cách gì ngăn cấm tôi hả?" Cuồng theo dõi - Long
Càng Phàm sợ hãi lui về phía sau mấy bước, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn
nhìn chăm chú Lục Minh Tuyết nơi xa: "Muốn từ chối, thì phải để chính
bản thân cô ấy nói."
Cao Gia Kỳ quay đầu lại nhìn Lục Minh Tuyết
đứng nơi xa như cũ, càng nói càng kích động: "Cô ấy đã từng từ chối anh
mấy lần rồi? Tại sao anh không chịu từ bỏ, lại luôn theo dõi hành động
của cô ấy, cô ấy cảm thấy rất sợ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy hả?"
"Gia Kỳ, anh ta chính là kẻ khốn kiếp theo dõi chị Minh Tuyết phải không?"
Lâm Triết Kỳ vứt cặp sách ra phía sau, kéo dài động tác mười ngón tay
đan lẫn nhau: "Có muốn đánh anh ta trước rồi nói sau không?"
"Cậu . . . . . Các cậu làm như vậy là phạm pháp!" Long Càng Phàm sợ lui về
phía sau mấy bước, nhưng mà người đứng phía sau lại không chịu lui, anh
ta đụng phải trở ngại phía sau giống như nảy lên, lại trở về vị trí cũ:
"Các cậu dám động thủ, tôi lập tức báo cảnh sát!"
"Được! Anh báo
cảnh sát đi! Đến lúc đó xem là ai sẽ bị bắt giam, kẻ biến thái cuồng
theo dõi." Trương Hiên Hàn một bộ thủ thế xin cứ tự nhiên, cậu biết đối
phương tuyệt đối không có lá gan báo cảnh sát.
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không có đối với anh ta như thế nào, chỉ là vây anh ta lại mà thôi.
"Triết Kỳ, không cần náo loạn!" Cao Gia Kỳ vội vàng ngăn hành động đe dọa của
Lâm Triết Kỳ lại: "Này! Chúng tôi sẽ không ra tay với anh, nhưng tôi hi vọng anh có thể không nên theo dõi hành động của Lục Minh Tuyết nữa."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này cậu không có tư cách ngăn cấm tôi."
"Tôi là bạn trai của Lục Minh Tuyết, anh nói tôi không có tư cách hả?" Cao
Gia Kỳ nhìn chằm chằm Long Càng Phàm, cho dù cậu còn chưa có chắc chắn
tâm ý của Lục Minh Tuyết, nhưng chính miệng cô nói muốn kết giao với
cậu, tại sao cậu lại không có tư cách ngăn cấm chuyện này chứ?
"Ha ha...! Không thể nào có chuyện đó được?" Long Càng Phàm cười nhạo nói:
"Ngay cả tôi cũng bị cô ấy từ chối, cũng giống cậu thôi. . . . . . Làm
sao có thể đến phiên ngươi?"
"Tôi thì như thế nào?" Cao Gia Kỳ vô cùng tức giận.
Mặc dù cậu không đẹp trai cho lắm, nhưng tướng mạo cũng rất cân đối, bởi vì mẹ là người Việt Nam, trong cơ thể của cậu có huyết thống người nước
ngoài, khuôn mặt đầy phong tình thâm thúy, người thân quen đều khen
cậu lớn lên rất giống ngôi sao Hồng Kông có nước da đen Hà Gia Kính.
Dĩ nhiên, câu khen ngợi này nói sau, thường kèm theo một câu giễu cợt của
chị hai, bọn họ cười nói: toàn bộ sắc tố đen của nhà họ Cao đều tập
trung vào trên người chị của cậu.
Trước không đề cập tới cái này, thời điểm cậu cảm thấy có chút xấu hổ chuyển thành giận dữ, cố tình ở
trước mặt đám bạn học của cậu cũng không cho cậu một chút thể diện, sau
khi bọn họ nhìn cậu một cái, lại nhìn đối phương, thế nhưng không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý lời nói của đối phương, dù sao đối mặt mày của
phương thật sự lịch sự trai đẹp hơn cậu mà!
Cao Gia Kỳ quả nhiên bị bọn họ làm tức điên.
"Cậu ấy thật sự là bạn trai của tôi!"
Đột nhiên, một cánh tay mềm mại không xương ôm cánh tay Cao Gia Kỳ, theo
thói quen Cao Gia Kỳ cứng đờ thân thể, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là
Lục Minh Tuyết tới giải cứu cậu rồi.
Lục Minh Tuyết đưa mắt lướt
nhanh qua đám người kia một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cao
Gia Kỳ, cô mỉm cười nhìn Cao Gia Kỳ trừng mắt, nói: "Gia Kỳ, bọn họ
giống như thật sự không tin chúng ta đang kết giao hả!"
"Mới vừa rồi không phải tôi trách qua sao? Cũng không có người chịu tin tưởng lời nói của tôi." Vẻ mặt Cao Gia Kỳ uất ức.
"Vậy như thế này thì sao. . . . ." Lục Minh Tuyết nhón chân lên, hôn mặt Cao Gia Kỳ : "Bọn họ vẫn không chịu tin tưởng hả?"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn nam sinh!
Hành động này vừa kết thúc, đám bạn học của Cao Gia Kỳ mở to mắt hâm mộ tới tấp, hi vọng kế tiếp sẽ là diễn cảnh Hoạt Sắc Sinh Hương, nhưng Lục
Minh Tuyết chỉ hôn mặt mà thôi.
Sau khi thấy hành động của cô,
Long Càng Phàm đố kị sắp phát điên, nhưng anh ta cũng không thể làm gì
được, chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm cái tên gia hỏa mà cô coi trọng.
"Hắc! Bây giờ anh có thể hết hi vọng rồi chứ? Tôi thật sự đã có bạn trai."
Lục Minh Tuyết không nhớ rõ rốt cuộc mình từ chối Long Càng Phàm bao nhiêu
lần rồi, chẳng qua bọn họ nói với nhau mấy câu trong bữa cơm quan hệ hữu nghị mà thôi, không ngờ anh ta lại điên cuồng yêu cô như thế.
Bất quá, có rất nhiều người yêu cô dữ dội, nhưng chỉ riêng người này tương
đối cố chấp, hành động cũng điên cuồng hơn, làm cho cô sợ hãi, chứ không có gì khác cả.
Long Càng Phàm mím môi không có trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ là biết vẫn còn cố chấp không chịu hết hi vọng.
"Nếu anh tiếp tục theo dõi cô ấy, nhất định tôi sẽ báo cảnh sát!" Cao Gia Kỳ tức giận nhìn Long Càng Phàm chằm chằm.
Thích một người là chuyện vô cùng tốt đẹp, thế nhưng người đó lại diễn thành phim kịnh dị rồi.
Ai sẽ thích người yêu có dáng vẻ kinh khủng như thế chứ?
Cho dù điều kiện của anh ta có tốt hơn đi nữa, cũng sẽ không có người thích!
Long Càng Phàm thấy tình hình hết sức bất lợi đối với mình, có cảm giác rất
khó chịu, bộ mặt không cam lòng, đẩy người ngăn cản ở phía ra, tự mình
bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Long Càng Phàm, Lục Minh Tuyết hỏi nhỏ: "Gia Kỳ, cậu cảm thấy cậu ta có bị thuyết phục không?"
"Không biết." Cao Gia Kỳ vẫn còn giận cô, giọng điệu nghe cũng không tốt cho
lắm: "Nếu như anh ta tiếp tục theo dõi chị, chị hãy gọi điện thoại báo
cảnh sát ngay!"
Dù sao bọn họ đã đã cảnh cáo đối phương lần nữa, nếu tình trạng này vẫn còn diễn ra, thì chỉ có thể nhờ đến cảnh sát thôi.
"Ừ! Vậy chúng ta đi!" Lục Minh Tuyết cũng không để ý thái độ Cao Gia Kỳ, cô kéo tay của cậu, vui vẻ chỉ phương hướng nhà cậu: "Trước khi Tố Trinh
về nhà, tôi có thể đến nhà của cậu chơi chứ? Chỉ là, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này mới được! Tôi không muốn bị Tố Trinh ghét bỏ. . . . . ."
"Tôi muốn đi chợ!" Sau khi Cao Gia Kỳ đuổi đám bạn học bên
cạnh đi hết, hất cánh tay của Lục Minh Tuyết đang khoác trên cánh tay
của cậu.
"Tôi có thể đi với cậu!" Lục Minh Tuyết cong môi lên, có chút lưu luyến nhìn cánh tay của cậu.
Cảm giác ôm cánh tay của cậu khá tốt, có lẽ bởi vì mỗi lần cô đau lòng khổ
sở, đều là cậu đang an ủi cô, cho nên ở bên cạnh cậu, cô có cảm thấy rất an tâm.
Gia Kỳ là quỷ hẹp hòi, người ta mượn cánh tay một chút không được sao?
Lại dám hất tay của cô ra?
"Chị Minh Tuyết, chị chỉ sợ bị chị hai tôi ghét thôi sao?" Cao Gia Kỳ có cảm giác tình cảm mình bị cô đùa giỡn, cậu cũng muốn đáp lại, chị Minh
Tuyết cũng không chịu cho cậu: "Bây giờ tôi cũng rất chán ghét chị, chị không chịu trả lời lời tỏ tình của tôi, tôi hoàn toàn cũng không có tâm tình chơi với chị, hẹn gặp lại."
"A! Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như thế? Gia Kỳ, chờ một chút. . . . . ."
Nhìn bóng lưng thở phì phò của cậu rời đi, Lục Minh Tuyết đuổi theo mấy
bước, phát hiện cậu hoàn toàn không đợi cô, vì vậy tủi thân ngồi chồm
hổm bên đường.
Đáng ghét, sách lược giả bộ ngốc của cô hình như là đá trúng cửa sắt rồi.
Vừa mới bắt đầu, thật sự cô chỉ muốn lợi dụng Gia Kỳ giải quyết cuồng theo
dõi, vấn đề giải quyết bây giờ là chính là lời tỏ tình của Gia Kỳ, nhưng cô cũng bị lời tỏ tình của Gia Kỳ làm chấn động, cô chậm rãi hiểu được
trong lòng cô cậu rất quan trọng.
Chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện kết giao với nam sinh cùng tuổi, huống chi Gia Kỳ còn nhỏ hơn cô hai tuổi.
Cảm giác bị người khác ghét bỏ thật sự rất tệ, cảm giác bị Gia Kỳ ghét càng tệ hơn.
Rốt cuộc cô nên làm gì đây?