“Vớ vẩn!” Quách Thiển Thiển ngoảnh mặt lại, cùng anh bước về phía trước, tuy bước
đi vững chắc trên hàng gạch sát mép đường nhưng trái tim cô lại đập loạn xạ ngôn tình thế này, lẽ nào tên ngốc này có giác quan thứ sáu sao?
“Truyện ngôn tình rất hay thường nói, giấc mơ thường trái với sự thật.” Anh bước
theo sau cô, giọng nhẹ như gió thoảng. “Nhưng nếu em thực sự tìm được người đàn
ông khác, hoặc thực sự không thích anh thì hãy nói cho anh biết trước. Xin em
hãy là người đầu tiên nói cho anh
“Sau đó?” Quách Thiển Thiển dừng bước, khoanh tay, mỉm cười nhìn anh. “Sau đó
anh sẽ vui vẻ buông tay? Để cô gái như em mạnh mẽ bước về phía trước?”
“Anh em như thể tay chân, vợ chồng như quần áo.” Đường Minh Hồng gãi gãi đầu.
“Có điều ai mặc quần áo của anh, anh sẽ chặt tay chặt chân kẻ đó!”