Becker mệt mỏi, anh đang đứng cạnh bốt điện thoại ở khu sân bay đông
đúc. Mặc dù mặt đỏ bừng bừng và hơi buồn nôn nhưng anh cảm thấy tinh
thần rất phấn chấn. Vậy là đã kết thúc, kết thúc thật rồi. Anh đang trên đường trở về nhà. Chiếc nhẫn trên tay anh là vật mà mấy hôm nay anh tìm kiếm. Anh duỗi bàn tay ra dưới ánh sáng và liếc nhìn chiếc nhẫn. Lúc
này anh không đủ tập trung để đọc ra hàng chữ nhưng rõ là lời đề tặng
không phải bằng tiếng Anh. Ký tự đầu tiên là Q, O hay 0 gì đó, mắt anh
đau đến mức anh không thể phân biệt nổi. Becker nhìn mấy kí tự đầu tiên, chúng chẳng có nghĩa gì cả. Liệu đó có phải là mật khẩu an ninh quốc
gia không nhỉ? Becker bước vào buồng điện thoại và gọi cho Strathmore.
Trước khi anh ấn xong phần mã quốc tế, anh nghe thấy giọng nói trong
điện thoại: "Hãy cúp máy và gọi lại sau" - Becker nhau mày và gác máy.
Anh quên mất rằng kết nối điện thoại quốc tế ở Tây Ban Nha giống y như
trò cò quay. Rất tốn thời gian và phụ thuộc nhiều vào may rủi. Anh phải
gọi lại một vài phút sau nữa.
Becker cố gắng quên đi những dấu
hiệu làm mắt anh cay xè. Megan đã dặn anh rụi mắt chỉ làm chúng đau hơn; anh ta đã không tưởng tượng được. Nóng lòng, anh lại gọi điện thoại.
Vẫn không kết nối được. Becker không thể đợi thêm nữa. Mắt anh như có
lửa, anh cần rửa mặt. Strathmore sẽ phải đợi thêm một hai phút nữa.
Becker cảm thấy mình chẳng nhìn thấy gì nữa, anh đi về phía phòng tắm.
Anh lờ mờ thấy chiếc xe ngựa sạch sẽ vẫn đứng trước phòng dành cho đàn ông, anh quay sang phòng có chữ DAMAS. Anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng
động phía bên trong, anh gõ cửa và hỏi: - Hola?
Im lặng. Có thể là Megan, anh nghĩ. Cô còn năm tiếng nữa mới đến giờ bay. Và cô có nói cô sẽ đi rửa tay.
- Megan? Becker lại gọi. Và anh gõ cửa. Không có tiếng đáp lại Anh đẩy cửa vào.
- Có ai ở đây không? Anh vừa hỏi vừa đi vào. Phòng tắm trống trơn. Becker nhún vai rồi đi đến bồn rửa. Chiếc bồn rất bẩn thỉu nhưng nước thì lại
mát lạnh. Becker thấy từng lỗ chân lông của mình co lại khi anh vốc nước lên mắt. Anh nhìn mình trong gương. Trông anh cứ như đã khóc rất nhiều
ngày.
Anh lấy tay áo lau khô mặt, và bỗng dưng anh sực tỉnh.
Trong lúc hào hứng anh chợt quên mất mình đang ở đâu. Anh đang ở sân
bay. Ngay ngoài kia, tại một trong ba khu máy bay đỗ, một chiếc Learject 60 đang đợi đưa anh về nhà. Viên phi công đã nói rất rõ, tôi nhận được
lệnh sẽ ở đây cho đến khi anh quay trở lại. Thật khó mà tin được. Becker nghĩ, sau tất cả những chuyện này anh quay lại vạch xuất phát. Anh đang làm gì ở đây nhỉ? Anh cười. Mình chắc rằng viên phi công có thể nhắn
cho Strathmore rồi.
Cười một mình, Becker nhìn vào gương, anh
sửa cà vạt ngay ngắn. Anh toan bước đi thì qua gương anh thấy một vật gì ngay sau mình. Anh quay lại. Đó là một đầu chiếc khăn của Megan. -
Megan!
Anh gọi. Không có tiếng đáp lại. - Có phải là Megan không nhỉ?
Becker bước đi. Anh nói một mình khi bước qua bên kia vách ngăn. Không ai trả
lời lời nói của anh. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Cửa mở toang. Becker ghìm
lại không hét lên hãi hùng. Megan đang ở trong nhà vệ sinh, mắt cô trợn
ngược. Máu đang rỉ ra từ một lỗ đạn ngay ở giữa trán của cô.
- Ôi Chúa ơi! - Becker kêu lên sửng sốt. - Está muerta! - một giọng rền rĩ thốt lên ngay sau Becker - Cô ấy chết rồi.
Như trong một giấc mơ, Becker quay lại. - Senor Becker - Giọng kì quái hỏi.
Bối rối, Becker thấy người đàn ông đang đi vào phòng vệ sinh. Trông hắn quen quen.
- Soy Hulohot- kẻ giết người nói - Tôi là Hulohot - Những lời nói phát ra như từ đáy dạ dày hắn. Hulohot chìa tay ra - El anillo. Chiếc nhẫn.
Becker thờ ơ.
Người đàn ông đưa tay vào túi, lấy ra khẩu súng. Hắn giơ vũ khí lên, nhắm vào trán Becker. - El anillo.
Rõ ràng chỉ trong một giây, Becker thấy một cảm giác lạ mà trước kia anh
chưa bao giờ biết đến. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tất cả các thớ thịt
trên cơ thể anh căng lên tức thởi. Bay qua không khí khi viên đạn phát
ra, anh ngã xuống gần đầu của Megan.Viên đạn làm bức tường phía sau nổ
tung. - Mierda! - Hulohot tức tối. Bằng cách nào đó, David Becker lao ra khỏi cửa ngay khoảnh khắc cuối cùng có thể. Tên giết người bám sát theo anh.
Becker băng qua cơ thể bất động của Megan. Có tiếng chân
phía sau. Tiếng thở. Tiếng súng đang lên đạn. - Tạm biệt! - người đàn
ông nói nhỏ khi hắn ta nhào tới như con báo, hắn chĩa súng vào phía vách ngăn.
Súng nồ. Có ánh sáng màu đỏ. Không phải máu. Đó là một
vật gì khác. Một vật hiện ra từ đâu vướng vào chân hắn, ngực hắn đập
mạnh xuống đất làm súng nổ sớm hơn một khắc. Đó là chiếc khăn của Megan. Becker nhảy ra từ vách ngăn. Anh dùng vai của mình đầy người đàn ông về phía bồn. Một cuộc va chạm đến rợn người. Chiếc gương vỡ tan. Khẩu súng rơi xuống. Hai người đàn ông đổ xuống nền nhà. Becker đẩy người mình
ra, lao ra ngoài. Hulohot quờ quạng tìm khẩu súng, hướng theo Becker và
bắn. Viên đạn găm vào cánh cửa phòng tắm vừa sập lại.
Khoảng
không mở rộng của khu sân bay đông đúc đã lờ mờ hiện ra trước Becker như một sa mạc không thể vượt qua. Đôi chân guồng vội vã, nhanh hơn cả anh
nghĩ. Khi anh trượt qua cánh cửa xoay tròn, một tiếng đạn vang lên ngay
phía sau anh. Mảng kính thuỷ tinh trước mặt vỡ vụn. Becker dùng vai đẩy
mạnh khung cửa, chiếc cửa xoay tròn về phía trước.
Một khắc sau anh loạng choạng trên vỉa hè bên ngoài. Một chiếc taxi đang đợi.
- Déjame entrar! - Becker hét lên, và anh đấm vào cửa kính, anh nói - Cho tôi vào! Người lái xe lắc đầu: người khách kính gọng kim loại đã trả
tiền để anh ta đợi ở đây. Becker quay lại và thấy Hulohot tay cầm súng,
đang chạy rất nhanh qua đám đông. Becker nhìn thấy chiếc Vespa nhỏ của
mình bên vệ đường. Mình tiêu rồi, anh nghĩ thế.
Hulohot đi qua
cánh cửa đang quay tròn đúng lúc Becker đang đạp nổ chiếc Vespa của mình một cách tuyệt vọng. Hulchot mỉm cười và đưa súng lên. - Chết tiệt!
Becker lóng ngóng với cái cần khởi động. Anh lại đạp nổ lần nữa. Máy hộc lên rồi chết.
- Elanillo. Chiếc nhẫn - Giọng nói đã gần hơn. Becker nhìn lên. Anh thấy nòng súng đang xoay. Anh lại đạp nổ.
Phát súng của Hulohot trượt qua đầu Becker khi chiếc xe của anh khởi động
được và chồm lên phía trước. Becker ghì chặt chiếc xe lúc nó nảy lên
xuống trên khu đường đắp cao đầy cỏ dành cho xe lửa và loạng choạng của
khỏi góc toà nhà vụt ra cầu tàu. Hulohot tức giận chạy về phía chiếc
taxi đang đợi mình. Vài giây sau, người lái xe nằm chỏng gọng trên vỉa
hè, sững sờ nhìn chiếc xe của mình lao ra khỏi đám bụi.