Tyler thuộc từng xó xỉnh trong tòa nhà này, từ cái hốc bí mật trên trần
nhà buồng tắm, chỗ mà Jace giấu đủ mọi thứ đồ, cho đến khu bốc dỡ hàng,
nhà kho, tủ tường, gầm tủ buýp phê, nơi Tyler thường nấp vào đấy để nghe lén Chi và những người khác.
Nó quá nhỏ nên dễ dàng không bị chú ý đến. Sẽ tiện hơn nếu nó có mái tóc đen, như thế, trông nó sẽ không
giống như con vịt vàng giữa đám người Trung Quốc. Nó cũng đã thử nhuộm
tóc một lần vào năm tám tuổi, bằng một lọ Clairol mua thanh lý ở cửa
hàng với giá 3,49 đô. Nhưng công đoạn nhuộm thì lằng nhằng hơn nó tưởng. Khi nhuộm xong, đầu nó đen, cả tai cũng đen, cổ đen, tay cũng đen nốt,
cho dù nó đã xỏ vào đôi găng tay cao su đựng trong hộp thuốc nhuộm,
nhưng vì đôi găng to quá nên tuột luôn khỏi tay. Nó cũng bị dây bẩn lên
trán, lên má và lấm tấm ở chóp mũi.
Jace đã nói rằng không một
đứa trẻ khôn ngoan nào lại đi làm điều dại dột như thế. Và Tyler đã phải mất đến vài giờ đồng hồ để tự kỳ cọ trong phòng tắm. Rồi cuối cùng thì
cũng tẩy các vết bẩn đi được, nhưng phải mất vài tuần mới biến đi được
hoàn toàn. Những đứa trẻ ở trường hầu hết là người Trung Quốc. Chúng chế nhạo nó cho đến tận khi tóc dài ra đủ để cắt hết phần nhuộm đi. Rồi
cuối cùng trông nó lại giống hệt con vịt vàng.
Giờ nếu muốn giấu
mình đi thì nó mặc cái áo chui đầu có mũ màu đen sẫm. Chiếc áo Jace mang về không biết là của ai mặc trước đó và đã mặc bao lâu rồi. Nó cũ rồi
nên vải quá nát, và màu sắc thì trông y như con ma, như sương đêm bao
phủ. Tay áo dài đến nỗi trùm kín được ra tận ngón tay, cái mũ trùm cũng
to đến gần nuốt hết khuôn mặt.
Giấu mình đi là một kỹ năng mà
Tyler lĩnh hội được từ khi còn bé tí. Jace luôn muốn bảo vệ nó khỏi mọi
thứ xung quanh và muốn giấu tiệt nó đi như một đứa trẻ sơ sinh. Sự hiểu
biết sẽ làm giảm thiểu những yếu tố bất ngờ không mong muốn. Và đề phòng cũng chính là một thứ vũ khí.
Tyler tin vào tất cả những điều
này. Nó chỉ là một thằng nhóc và còn quá nhỏ để có thể điều khiển mọi
thứ xung quanh bằng sức mạnh cơ bắp, nhưng chỉ số IQ của nó những 168.
Nó đã thử tất cả những bài test kiểu này trên mạng. Những bài test thực
sự chứ không phải mấy trò chơi nhí nhố. Bộ não của nó rất khỏe mạnh. Và
nó càng học được nhiều, qua sách vở, quan sát, trải nghiệm thì bộ óc
càng rành mạch. Nó không thể húc ngã một người như Chi, nhưng có thể
chơi khăm gã.
Giờ thì nó rúc sâu vào cái mũ trùm đầu khi mở hé
cánh cửa tủ tường ngay cuối sảnh, sát phòng làm việc của bà Chen và nhìn thấy Chi đang dán tai vào cửa để nghe lén. Tyler chưa bao giờ thích
Chi. Gã rất khó tính và cục cằn. Ông già Chen bảo khi mới đẻ ra thằng
Chi đã nuốt nhầm phải mấy hạt giống ghen ghét. Và giờ những cái rễ mới
bắt đầu xoắn bện vào từng phần cơ thể hắn và không có cách gì đào chúng
lên được nữa.
Jace về nhà khá muộn. Lại thế. Tyler đưa mắt chờ
thằng anh từ ô cửa sổ bé tí trong buồng tắm, nhìn thấy anh nó lái xe
vào, nhìn thấy anh nó đứng như tượng cạnh chiếc ô tô, vẻ như đang chuẩn
bị quyết định một điều gì ghê gớm lắm. Ngay khi anh nó theo bà Chen vào
nhà, nó đã chộp lấy chiếc áo choàng tàng hình và băng xuống cầu thang
bằng đôi chân đang đi tất.
Nó biết đã xảy ra chuyện, và chuyện
này còn tệ hơn cả vụ ngã xe của Quái vật. Nó biết chuyện này liên quan
đến cái điều mà tối hôm qua Jace đã nói với nó. Và nó biết thằng anh
đang căng thẳng. Lúc nói chuyện về vụ tai nạn ấy, anh nó đã không dám
nhìn vào mắt nó.
Tyler cực kỳ nhạy cảm. Bởi vì nó rất chịu khó
quan sát người khác, lắng nghe người khác, theo dõi họ mà không để họ
biết là họ đang bị theo dõi. Nó đã tạo được một thói quen thận trọng với những gì mà người khác nói ra. Nó biết Jace không nói dối, vì thế nó
càng sợ hãi khi Jace làm điều đó.
Ông già Chen nói lời nói dối còn nguy hiểm hơn loài rắn vipe. Tyler tin điều ông nói.
Bây giờ, Tyler đang nấp trong tủ tường. Cái tủ này chung vách với phòng làm việc của bà Chen. Nó tự hỏi liệu sự thật có phải chỉ toàn những điều
tồi tệ.
Cảnh sát nghi ngờ Jace là kẻ giết người. Đôi mắt Tyler
tràn ngập những hình ảnh khi Jace phải đi tù và Trung tâm Bảo trợ Trẻ em đến lôi nó đi.
Tyler không muốn rời xa ngôi nhà của nó hay ngôi
trường mà bà Chen xin cho nó đi học. Một trường tư nhỏ bé mà không ai
thấy lạ khi một phụ nữ Trung Quốc đi họp phụ huynh cho nó. Lồng ngực nó
nhói đau khi nghĩ đến việc phải xa bà Chen và ông già Chen, bị ép sống
chung với những người lạ mặt.
Những người lạ sẽ không biết tính
nết nó như thế nào, nó thích ăn gì, thích làm gì. Những người lạ cũng sẽ không biết mặc dù chỉ số IQ của nó là 168, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ,
và thỉnh thoảng nó vẫn sợ những điều ngốc nghếch như bóng tối hay những
cơn ác mộng. Làm thế nào mà người lạ lại có thể hiểu được điều đó.
Nhưng biết đâu họ cũng sẽ là người tốt - Bà Chen và ông già Chen chẳng đã
từng là người lạ đấy sao, nó tự nhắc nhở mình thế - nhưng biết đâu lại
không phải thế. Và cho dù họ có tốt hay xấu thì cũng không phải là gia
đình của nó.
Tyler bỗng thấy nhớ mẹ khủng khiếp. Khi nghĩ đến mẹ, nó hình dung ra ngay giọng nói của mẹ, bàn tay của mẹ và mùi thơm da
thịt mẹ nó. Nếu hồi ức của nó mạnh mẽ đến thế, nó không chắc rằng có
phải là mình đang tưởng tượng hay không. Điều này cũng có thể xảy ra
lắm, khi bộ não bị lấp đầy những khoảng trống thì sự việc thực và những
gì đã xảy ra hay người mà mình khát khao sẽ trộn lẫn vào nhau.
Tyler mơ ước nhiều thứ. Nó ước gì mẹ nó đừng chết. Nó ước gì cả ba người vẫn
còn đang sống cùng một nhà, một ngôi nhà giống của các gia đình trong
phim. Và nó ước gì anh em nó có một người cha.
Giờ thì nó ao ước
bằng cả tấm lòng rằng giá như Jace đừng bị rắc rối như thế, rằng đừng
bao giờ bị xảy ra cái điều là anh nó sẽ đi và không bao giờ quay trở
lại.
Tyler ngồi thu lu bó gối và cứ ngồi nguyên như thế, mắt nhắm nghiền lại để chặn những giọt nước mắt nóng hổi.
Khóc chẳng giải quyết vấn đề gì, cho dù nó muốn khóc lắm. Nó cần phải suy
nghĩ. Nó cố gắng thu thập những thông tin cần thiết trong đầu và vạch ra vài kế hoạch. Đó là những gì nó định làm với cái chỉ số IQ 168.
Nhưng cho dù biết rõ điều đó, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chưa bao giờ trong đời, nó lại cảm thấy sợ đến như thế.