Buổi trưa Chủ nhật, Katya đang ngồi bên máy tính thì cửa mở và Charlie Becker thò đầu vào. Nhìn thấy Katya, cô mỉm cười.
“Mừng là cô ở đây.” Charlie nói. Cô bước vào mang theo hai túi giấy đựng đầy
các tài liệu. Katya ngạc nhiên đứng lên. “Rốt cuộc thì tôi cũng đã
thuyết phục được Riyadh rằng chúng ta vẫn còn việc phải làm. Đây là tất
cả những vụ án chưa giải quyết được của bọn họ với những nạn nhân là nữ
giới trong vòng năm năm qua - có cả ảnh nữa!”
Katya kinh ngạc. “Mu'tazz có biết việc này không?”
“Tôi không biết và tôi không quan tâm.” Charlie phấn khởi nói. “Tôi đã luôn
miệng nói với với những người đó rằng bọn họ nên tìm kiếm các quy luật
bởi tên giết người rõ ràng yêu thích những công trình nhỏ bé và những
thông điệp bí mật của hắn, nhưng cô biết gì không?” Charlie ngước nhìn
lên, khuôn mặt cô đỏ ửng vì phải ra sức mang quá nhiều hồ sơ. “Tôi không cho là bọn họ thực sự muốn nghe những điều tôi cần phải nói. Cho nên
tôi mặc xác bọn họ, chúng ta có thể tự làm việc này.”
Katya mỉm cười trước sự bướng bỉnh của Charlie. “Tôi mừng là cô đã ở đây. Ngồi xuống đi.”
Charlie kéo một chiếc ghế xoay và ngồi xuống bên bàn Katya. Những phụ nữ khác
trong phòng đưa mắt nhìn họ một cách hiếu kỳ, nhưng Katya lờ họ đi.
Charlie nói đúng: tất cả những hồ sơ này đều có ảnh. Vấn đề hiện giờ là có quá
nhiểu ảnh, và mỗi bức đều có thể được xem là chữ này hoặc chữ khác trong bảng chữ cái.
Sau một giờ, Katya mở ngăn kéo hồ sơ của mình và
lôi ra một bữa trưa đóng gói sẵn tương tự lần trước. Charlie bật cười.
“Để tôi đoán nhé - hummus (1), cà-rốt, bánh quy cây, và pho-mát que đúng không?”
(1) Món khai vị làm từ gà, đậu, dầu, vừng, chanh và tỏi.
Katya đặt những gì có trong túi ăn lên bàn với một niềm kiêu tự hào bướng bỉnh nhất định.
“Và đừng quên táo và coca dành cho người ăn kiêng đấy nhé.” Charlie nói.
Katya đưa cho cô quả táo. “Vì chúng ta chưa bao giờ ăn chung quả táo cả, nên tôi muốn hôm nay cô ăn nó.”
“Tôi không thể, cô nhớ không? Tôi cảm thấy có lỗi nếu cô không ăn nó.”
“Ừ nhỉ, tôi quên mất.”
Do vậy quả táo được đặt ở giữa và họ chia nhau những thứ còn lại.
Chiếc bàn làm việc quá nhỏ và bừa bộn để Katya trải những tấm bản đồ hiện
trường vụ án lên, nên cô đã dán chúng lên cạnh của máy tính và lên một
khoảng tường bé xíu phía sau máy tính. Bản đồ thành phố cho thấy địa
điểm của những phần cơ thể được tìm thấy trong vụ Osiris. Tấm bản đồ sa
mạc chỉ ra một loạt những điểm chôn cất theo một hình lục giác thuần túy nằm gần một con đường thuộc khu vực hoang vắng. Cô đã vẽ một hình lục
giác thứ ba rất rõ ràng rồi đặt chèn nó lên một tấm bản đồ thành phố
khác với một dấu chấm hỏi khổng lồ được in trên cùng. Điểm duy nhất trên hình lục giác đó là bàn tay của Amina al-Fouad.
“Tôi tự hỏi mấy
người đàn ông kia thực sự nghĩ gì về việc này nhỉ.” Katya vừa nói vừa ra hiệu về phía những tài liệu đang để ngỏ trên bàn.
“Có lẽ bọn họ
lấy làm mừng vì chúng ta đã làm những việc lặt vặt này.” Charlie đáp;
rồi có vẻ nghiêm túc hơn: “Tôi có cảm giác bọn họ cho rằng có khả năng
Amina là một phần của các vụ giết người lớn.”
Hơn nữa nhưng lại không cho rằng chuyện đó sẽ xảy ra, nên bọn họ hiện thời không thể mất thời gian cho vụ này được.”
“Amina al-Fouad nhất định có liên quan.”
“Giờ thì đừng đánh mất hy vọng của chính mình.” Charlie nói. “Riyadh không
nói là bà ta không có liên quan. Những bàn tay bị chặt rõ ràng cho thấy
điều đó. Ông ấy chỉ nói rằng bà ta là một trường hợp đơn lẻ, cô hiểu
chứ? Ông ấy cho rằng không có quy luật nào lớn hơn cả.” Charlie ra hiệu
về phía những tấm bản đồ. “Nhưng tôi nghĩ có thể cô đúng, và đó là lý do tại sao tôi ở đây, giúp cô tìm ra quả táo thứ ba đó.” Cô ra hiệu về
phía những tấm bản đồ.
“Đó là hình lục giác mà.” Katya nói.
“Đúng vậy, thực ra nếu có cuống thì nó sẽ là một quả táo đấy.”
Katya hé cười và tiếp tục ăn nhưng có điều gì đó vụt thoáng qua trong đầu cô. Quả táo. Cô nhìn những tấm bản đồ treo ở đó. Chúng trông rất giống
những quả táo. Ba quả táo.
Cô đặt miếng cà-rốt xuống.
“Chuyện gì vậy?” Charlie hỏi.
“Ối, điên thật. Tôi...” Cô quay sang phía máy tính, mở đường dẫn rồi tìm
kiếm. “Câu chuyện ba quả táo” hiện lên tức thì. “Tạ ơn Thượng đế!” Cô
lớn tiếng nói. Các trình duyệt của Internet không đủ nhanh để bắt kịp
các phiên bản hiện trên trang web.
Đó là một trong những câu
chuyện của Nghìn lẻ một đêm. Cô đã đọc truyện đó từ hồi nhỏ. Câu chuyện
rất rắc rối, nhưng cô nhớ rất rõ phần mở đầu. Vua Hồi giáo Harun
al-Rashid, người mắc phải chứng mất ngủ tồi tệ nhất từ trước tới nay,
một đêm đi dạo trên đường phố và gặp một người đánh cá khiến ngài chú ý. Ngài đã nói với người đánh cá đó rằng ngài sẽ cho ông ta hai trăm đồng
dinar để đổi lại bất cứ thứ gì mà ông ta bắt được đêm hôm đó. Người đánh cá hân hoan đồng ý rồi quăng lưới và bắt được một cái rương lớn. Nhà
vua mang cái rương đó về cung điện. Khi mở ra, ngài phát hiện ra xác một phụ nữ.
Theo như những gì cô nhớ được thì câu chuyện đứng độc
lập với tất cả các câu chuyện khác. Nó là câu chuyện duy nhất trong đó
có một phụ nữ bị giết và thậm chí có người đi tìm kẻ giết cô ta.
Cô đọc câu chuyện trong khi Charlie sốt ruột quan sát cảnh tượng. Mới đọc một vài đoạn thì Katya đã đưa tay lên che miệng.
“Có chuyện gì vậy?” Charlie hỏi.
Katya giải thích về câu chuyện đó. “Tôi sẽ chỉ cho cô thấy thứ mà nhà vua đã
tìm thấy trong chiếc hộp đó. Đợi một chút nhé.” Cô quay lại phía máy
tính và tìm câu chuyện bằng tiếng Anh. Cô đọc lướt qua nó cho đến đoạn
cần đọc. “Đoạn này này.”
Charlie cúi xuống và đọc:
Họ tìm
thấy trong đó một chiếc giỏ bằng lá cọ được buộc bằng len đỏ. Họ mở
chiếc giỏ này và thấy có một mảnh thảm, họ nhấc nó ra, và dưới đó là một chiếc áo khoác phụ nữ được gập làm tư, rồi họ bỏ nó ra ngoài, và dưới
đáy rương là một phụ nữ trẻ, trắng như thỏi bạc, đã bị giã và chặt làm
mười chín mảnh.
Charlie hổn hển. “Cô đùa tôi phải không?” Cô đọc lại đoạn truyện đó. “Cô ta bị cắt thành mười chín mảnh sao?”
“Đúng vậy.” Katya nói. “Không thể tin được là tôi không nghĩ đến câu chuyện này.”
Charlie ngồi thụp xuống ghế. “Chuyện này đã thay đổi mọi thứ.”
“Ý cô là sao?”
“Ý tôi là hắn ta không còn chỉ lè kẻ cuồng tín nữa. Chúng ta đã cho rằng
mười chín là con số thần thánh trong kinh Koran, cô còn nhớ chứ?”
“Còn, cô nói đúng.”
“Giờ thì nó có nghĩa gì đó khác. Mười chín có thể là điều ám chỉ đến câu
chuyện này. Ý tôi là có bao nhiêu phụ nữ bị chặt thành mười chín mảnh
trong những câu chuyện dân gian ở đây? Hiện tượng này có phổ biến
không?”
“Không. Tôi không nhớ là có chuyện nào. Thực tế thì đây
là vụ giết người duy nhất trong Nghìn lẻ một đêm. Đúng là có người chết
khác, nhưng trong câu chuyện này là do một tên tội phạm. Và có cả người
điều tra nữa. Tôì nghĩ nó là câu chuyện duy nhất trong cuốn sách kiểu
như vậy.”
“Trời ơi. Charlie trông lặng người đi.
“Chuyện này có liên quan đến vụ Osiris.” Katya nói.“Đúng vậy.”
“Tôi nghĩ nó nghĩa là có ba quả táo. Và chúng ta mới có hai quả thôi.”
“Charlie gật đầu. “Còn chuyện gì xảy ra trong đó nữa?”
Mỗi người lại đọc nó bằng thứ tiếng của mình. Theo những gì Katya còn nhớ,
thì câu chuyện có phần quanh co và cổ xưa. Đặc biệt là một người đàn ông đã đi tìm ba quả táo suốt ba mươi ngày để thỏa lòng người vợ yêu đang
ốm. Sau những sóng gió, anh ta đã giết vợ mình trong cơn ghen tuông và
sau đó mới bi thương phát hiện ra rằng vợ mình chung thủy, một Desdemona (2) và anh ta bị mê muội bởi một tên nô lệ dối trá.
Nhân vật nữ trong vở kịch Othello của w. Shakespeare. Desdemona bị chồng là Othello giết hại vi nghĩ rằng nàng ngoại tình.
Katya và Charlie ngồi lặng im một lúc.
“Tôi không nghĩ là chúng ta nên hoàn toàn bỏ qua yếu tố tôn giáo.” Charlie quả quyết nói.
“Tôi đồng ý. Trong cả hai vụ án, kẻ giết người đều để lại những lời trích dẫn mang ý nghĩa tôn giáo.”
“Chuyện này chỉ làm thay đổi việc chúng ta nghĩ thế nào về hắn mà thôi.”
Charlie nói. “Để tôi hỏi cô điều này, ở đây có được đọc Đêm Ả Rập (3)
không? Ý tôi là những người mộ đạo thấy thế nào về cuốn sách này? Nó
thuộc loại sách không đứng đắn lắm, phải vậy không?”
Tên gọi khác của Nghìn lẻ một đêm.
“Đúng vậy, sách đó ở đây bị cấm.”
“Bị cấm sao?”
Katya gật đầu. “Chúng tôi không được phép đọc nó, nhưng dù sao thì chúng tôi
vẫn đọc. Có rất nhiều người tự hào về cuốn sách này. Nó là một phần lịch sử của chúng tôi. Giống như Shakespeare đối với các cô vậy.”
“Vậy là các cơ quan có thâẩm quyền về tôn giáo đã cấm cuốn sách?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì không có lý nào tên giết người vừa là một kẻ cuồng tín lại vừa đọc Đêm Ả Rập được.” Charlie nói.
“Đúng.” Katya nói. “Quả là vô lý.”
“Okay, đây là một ý nhé.” Charlie nói. “Chúng ta không biết ai là nạn nhân của vụ Osiris cả - và có khả năng là hung thủ của vụ Thiên sứ không phải kẻ đã giết cô ta. Hắn chỉ rải các bộ phận cơ thể của cô ta khắp thành phố
mà thôi. Việc này có lẽ đã đem lại sự thỏa mãn cho hắn; nó đáp ứng một
ham muốn mạnh mẽ nào đó. Hắn chỉ bắt đầu giết người mãi về sau này. Hắn
đã giết mười chín phụ nữ.”
“Nếu hắn ta đang ở độ tuổi thành niên
hoặc ngoài hai mươi vào năm 1989, thì tức là hắn khoảng ba mươi tuổi khi bắt đầu giết những nạn nhân được chôn ở sa mạc đó, điều này phù hợp vói những mô tả sơ lược kinh điển của một tên giết người hàng loạt. Bọn
chúng bắt đầu giết người vào độ tuổi ba mươi. Trong vòng mười năm qua
hắn đã giết những phụ nữ đó. Chúng ta có thể cho rằng hiện giờ hắn
khoảng bốn mươi tuổi. Đó là một thông tin nhỏ mà hôm qua chúng ta vẫn
chưa có được.”
“Okay.” Katya nói.
“Câu trích dẫn trong vụ Osiris là gì vậy nhỉ?” Charlie hỏi.
“Đó là Chúng ta đã tạo ra mọi thứ theo trật tự.”
Charlie gật đầu. “Đó chính là mối quan tâm cơ bản của hắn - trật tự. Tôi cho
rằng đây chính là cách hắn ta kiểm soát chính mình và biện minh cho
những hành động của hắn. Cho tôi biết còn điều gì nữa về đạo Hồi khuyến
khích sự cấu trúc nữa không?”
Katya nhún vai. “Đạo Hồi không... không quan tâm đến điều đó.”
“Thôi được.” Charlie nói. “Thế còn những công trình nghệ thuật của các cô thì sao? Tôi đang nghĩ đến những thứ và những đồ chạm khắc tinh vi đó.
Chúng đều mang đậm tính chất hình học.”
“Đúng, cô nói đúng đấy. Cũng có cấu trúc dành cho mỗi ngày là năm lần cầu nguyện dựa theo sự vận động của mặt trời.”
“Ổn rồi.” Charlie nói. “Vậy hãy cho là hắn đã phân tán các bộ phận cơ thể
trong vụ Osiris bởi hắn nhận ra chiếc hộp đó giống như trong truyện
Nghìn lẻ một đêm. Điều đó có nghĩa hắn được giáo dục tương đối tốt. Hắn
biết câu chuyện đó. Hắn cho rằng mình rất thông minh khi rải những bộ
phận đó theo hình quả táo. Chúa ơi, có lẽ hắn ta đã đợi hàng thập kỷ rồi xem có ai nhận ra điều đó không. Dù sao đi nữa thì sau đó, khi hắn bắt
đầu tự giết người, hắn đã lặp lại quy luật này đối với các nạn nhân bị
chôn ở sa mạc đó. Chỉ đến giờ hắn mới thể hiện chính mình. Hắn đã cố áp
đặt một trật tự nhất định trên thế giói này. 'Không chỉ là đối với những nạn nhân và cách hắn ta chôn bọn họ.Tôi cho rằng có thể hắn ta cũng
đang cố áp đặt một loại trật tự mang tinh đạo đức nào đó - và đó chính
là khi yếu tố tôn giáo được thể hiện ra “
“Ý cô là sao?”
“Hắn chủ yếu nhằm vào những phụ nữ ngoại quốc. Nếu cô đánh giá bọn họ dưới
con mắt của một tín đồ Hồi giáo khắt khe, cô có thể biện luận rằng những phụ nữ này đang hành động không đúng phép tắc. Bọn họ sống trong các
gia đình, thân thiết với những người đàn ông lạ mặt. Phần lớn bọn họ
không phải tín đồ Hồi giáo, đúng không? Họ đều là người Philippines và
Sri Lanka.”
“Một vài người trong số họ có thể là tín đồ Hồi giáo.” Katya nói “Nhưng hầu hết là không.”
“Bọn họ có lẽ còn giúp nuôi nấng trẻ em ở đây, phải vậy không? Bọn họ có ảnh hưởng đối với trẻ em Hồi giáo, trong khi lại không phải người Hồi giáo
và có khả năng bọn họ không tuân theo những quy tắc xã hội đúng chuẩn
mực như phụ nữ Ả Rập Xê-Út.”
“Ở đây có bất kỳ tổ chức nào chống đối việc sử dụng người ngoại quốc làm
giúp việc không? Tôi đang nghĩ đến việc ở Mỹ có tổ chức Ku Klux Klan
(4), một nhóm người muốn xã hội phải đi theo một cách thức nhất định, và thường sẵn sàng có những hành động phân biệt chủng tộc để đạt được mục
đích. Những kiểu cộng đồng bí mật như vậy có thể đã lôi kéo những kẻ như tên giết người của chúng ta. Ở đây các cô có tổ chức nào như thế
không?”
Đảng KKK hay đảng 3K là hội kín ở Mỹ với chủ trương đề cao thuyết Người da trắng thượng đẳng.
“Không.” Katya chau mày. “Hầu hết mọi người đều cho rằng nên có những lao động
này ở đây. Người Ả Rập Xê-Út không cho rằng lao động là cần thiết với
họ. Đó là việc của người khác.”
Charlie thở dài. “Đúng. Tôi nghĩ là tôi biết điều này rồi.”
“Vậy còn Amina thì sao?” Katya hỏi.
Charlie ngồi thẳng lên. “Tôi nghĩ cả hai ta đều cho rằng tên giết người đang
viết một thông điệp mới. Chỉ không biết đó là gì thôi.”
Katya
đang cố hình dung thông điệp này có thể là gì. Hắn là một gã điên bị chi phối bởi cảm giác tai quái của mình về ý nghĩa. Hắn là một tên đao phủ. Một thiên sứ gác cửa địa ngục. Điểm chung duy nhất giữa tất cả các vụ
giết người của hắn và vụ Osiris là hắn viết nên những thông điệp. Hắn
không chỉ bị ám ảnh bởi trật tự; sự điên dại của hắn còn được thể hiện
qua những ngôn từ và những chữ cái. Hiền nhiên là hắn biết viết biết đọc - thậm chí có khi còn là người viết thư pháp. Nhưng điều đó thì có
nghĩa gì nhỉ? Rằng bọn họ nên truy tìm tất cả nghệ sĩ và nhà văn ở
Jeddah này hay sao?
Katya thấy bực dọc. Vụ án đang ngày càng lớn
dần, luôn luôn xuất hiện những manh mối mới, mà điều đó đồng nghĩa với
khối lượng công việc mệt mỏi trong hàng tuần liền.
“Đừng bỏ
cuộc.” Charlie nói. “Chúng ta sẽ tìm được hắn. Chúng ta chỉ cần thu hẹp
những đối tượng có thể tiếp cận chiếc hộp trong vụ Osiris vào cái ngày
nó bị đánh cắp.”
“Đúng.” Katya nói. “Nhưng có thể là bất người nào đã có mặt ở bến thuyền đó.”
“Phải.” Charlie cười bí hiểm. “Nhưng có khả năng chính là một trong những thanh niên có mặt trên thuyền cùng Đại tá Sa'ud.”