Có lẽ là do vừa nhận lời cầu hôn của Nayir nên Katya thấy vô cùng hoang
mang khi ngồi vào chiếc SUV cùng với Ibrahim. Nỗi sợ hãi có vẻ gì đó
khác biệt so với trước đây, khi cô đi taxi hay trong trường hợp hãn hữu
là ngồi cùng xe tuần tra với Osama. Không chỉ đơn giản là câu hỏi Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố mình biết việc này? Mà bây giờ còn là Chuyện gì sẽ
xảy ra nếu vị hôn phu của mình biết việc này? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu
anh ấy tức giận hay nghi ngờ rồi hủy đám cưới? Và có cả tá các câu hỏi
khác nữa rằng Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Irbrahim phát hiện ra rằng mình
thực sự chưa kết hôn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy báo cáo với Chánh
Riyadh? Liệu mình có mất việc như Faiza tháng trước không?
Cô hạ
tấm khăn che mặt xuống và ngồi vào băng ghế sau trước khi Ibrahim kịp
phản ứng. Hẳn là cô đã cân nhắc hành động làm màu này một tuần trước đó, nhất là cô đang hạ mình xuống một bậc thấp kém hơn và chấp nhận một sự
phân biệt. Nhưng giờ thì điều đó là cần thiết. Nếu ai đó bắt gặp cô, ít
ra cô có thể nói rằng mình đã ngồi ở băng ghế sau và che chắn đàng
hoàng.
Ibrahim có vẻ ngạc nhiên khi vào xe. Ông quay xuống và chăm chú nhìn cô. “Tôi không ngại đâu nếu cô ngồi ghế trước.” Ông nói.
“Tôi thấy ổn, cảm ơn ông.”
Ông ra hiệu về khu vực đỗ xe ở chung quanh họ. “Không có ai đang nhìn đâu.”
“Tôi ổn mà”
Cô có thể nhận thấy điều đó khiến ông bối rối. Cũng dễ hiểu thôi bởi người mà cô đang tỏ thái độ làm màu lại chính là người đàn ông có tư tưởng tự do nhất ở Cục. Ibrahim nổ máy và lái xe ra khỏi khu vực bãi đỗ.
“Tôi đã làm việc với nhiều phụ nữ ở Đội Điệp vụ.” Ông nói. “Rất khó thuê phụ nữ. Họ phải có kinh nghiệm nghiệp vụ cảnh sát, và hầu hết những phụ nữ
như vậy lại đã có chồng và chồng họ không thích ý tưởng vợ mình giả làm
đó trong vài tháng và tự đặt mình vào vòng nguy nan. Thêm nữa, các ông
chồng sẽ phải chăm sóc đám trẻ. Thực tế là chúng tôi đã một lần phải đưa một phụ nữ ra khỏi nhiệm vụ bởi chồng cô ta không làm thế nào đưa con
đi bác sĩ được.”
Katya khịt khịt mũi. “Có phải ông đã gặp Sabria như vậy không - khi ở Đội Điệp vụ ấy?”
“Đúng vậy.” Ông nhìn Katya dò xét qua gương chiếu hậu, chăm chú nhìn vào đôi
mắt cô. “Chúng tôi đã làm việc cùng nhau, quan hệ của chúng tôi sau đó
mới tiến triển, sau khi cô ấy thôi việc.”
Ibrahim đã gọi điện cho Katya từ sáng sớm hôm đó để hỏi cô liệu có sẵn lòng tìm bằng chứng pháp lý ở căn hộ của Sabria không. Hôm đó là thứ Tư và ông mong là việc này
sẽ được thực hiện trước thứ Năm, ngày bắt đầu của kỳ nghỉ cuối tuần, khi đó phần lớn hàng xóm của Sabria sẽ ở nhà.
Cô tự nhủ rằng cô sẽ
tiếp tục công việc này bởi lẽ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với
Sabria, cô sẽ cảm thấy khó xử khi biết mình đã không giúp gì cả. Tuy
vậy, cô thực sự tham gia vào vụ này là vì Ibrahim phụ trách vụ giết
người hàng loạt đó, và nếu đây là việc cô phải làm để tham gia điều tra
thì cô sẽ làm.
Bên cạnh cô trên băng ghế sau là một chiếc túi vải len thô đựng bộ dụng cụ lưu động dùng tìm kiếm bằng chứng. Cô đã nâng
niu cái túi màu đen này hàng tuần nay rồi, nhét đầy trong đó nào những
chiếc hộp nhựa nhiều lớp mới tinh, nào túi, ống tiêm, tất cả những dụng
cụ cô có thể lấy được ở phòng thí nghiệm. Cô đã tính là sẽ sử dụng nó
trong một tình huống khẩn cấp khi Cục có lệnh gọi cô ra hiện trường.
Nhưng rốt cuộc thì sáng nay lại là lần đầu tiên nó được dùng.
“Ông đã xem qua đơn xin việc của Sabria chưa? Tài liệu tôi để lại trong hộp thư của ông ấy?” Cô hỏi.
“Có.” Ông đáp. “Nó có vẻ giống chữ viết tay của cô ấy.”
“Như vậy là cô ấy đã điền vào mẫu đơn.” Katya nói. “Nhưng người khác đã nhận công việc ấy?”
“Đó là phán đoán hợp lý nhất của tôi.” Ông trả lời. “Tuy tôi không thể nói với cô là tại sao.”
Qua cách mà ông đánh xe vào khu đỗ dưới tòa nhà của Sabria. Katya có cảm
giác là ông đã làm việc này tới hàng nghìn lần rồi. Ông ngỏ ý muốn mang
giúp cô bộ đồ nghề nhưng cô muốn tự mang, và họ vào thang máy để lên
tầng tư.
“Tôi vẫn cho rằng ông nên khai báo về trường hợp mất tích của cô ấy.” Katya nói. “Nhưng ẩn danh, thế là ổn.”
“Cảnh sát sẽ không làm được việc gì mà tôi không thể làm đâu.”
“Vậy thì sao không tìm sự giúp đỡ chứ?”
“Tôi đang xin giúp đỡ đấy thôi.” Ông đáp.
Ibrahim mở cửa bằng chìa khóa của mình. Căn hộ của Sabria nhỏ nhắn, được trải
thảm trắng sáng với những đồ đạc giản đơn. Điều đầu tiên Katya nhận thấy đó là việc gần như thiếu vắng những thứ mang dấu ấn cá nhân hay nỗi
hoài hương. Không có bức ảnh gia đình hay bạn bè nào. Không có sách hoặc đồ trang trí lặt vặt. Không có gì khác ngoài hai chiếc sô-pha đôi và
một chiếc ti vi trên chiếc tủ có ngăn kéo. Một vài chiếc cốc rỗng bày
bừa trên bàn cà phê. Katya tha thẩn bước vào bếp, phòng ngủ và phòng
tắm. Căn hộ có phạm vi dành cho một hộ gia đình, và ngoài vài thứ đồ
trong nhà vệ sinh và quần áo trong tủ, chẳng có gì đặc biệt về căn hộ
này cả. Bất cứ ai cũng có thể sống ở đây.
“Cô ấy không có bức ảnh nào hoặc vật dụng cá nhân nào sao?” Katya hỏi.
Bọn họ đang đứng trong bếp. Ibrahim nhìn quanh như thể với ông sự thiếu
vắng của những đồ vật này mới xảy ra thôi. “Cô ấy không có nhiều đồ đạc
lắm.” Ông nói. “Cô ấy lưu tất cả ảnh trên máy tính của mình.”
“Vậy nó đâu?”
Ông đưa Katya quay ra phòng khách và mở cửa tủ dưới ti-vi. Có một tấm thảm
gập để cầu nguyện, một lọ nước hoa, và vài băng video cũ kỹ.
“Nó biến mất rồi.”
“Máy tính xách tay ấy à?”
“Đúng vậy.” Ông đứng dậy với vẻ run rẩy.
Katya ngồi xuống ghế sô-pha và bắt đầu phủi bụi chiếc bàn cà phê để lấy dấu vân tay.
“Sabria không mang theo nhiều đồ đạc khi đến Jeddah.” Ibrahim nói. “Và mọi thứ
cô ấy có đã mất khi cô ấy rời bỏ tay chủ đầu tiên.”
“Ông ta là ai vậy?”
“Cô ấy đã làm giúp việc trong một năm, đó là công việc bị ngược đãi nên cô ấy đã bỏ trốn.”
“Nhưng đã vài năm rồi, phải vậy không?”
“Khoảng năm năm trước.”
“Vậy cô ấy phải có cả núi thời gian để tích nhiều đồ đạc hơn thế này chứ” Katya nói.
“Cô ấy không hẳn là người hay mua sắm.”
“Làm thế nào cô ấy trả được tiền thuê căn hộ này?”
“Tôi là người trả.” Ibrahim nói. “Tôi trả tiền cho tất cả mọi thứ, bao gồm
tiền điện thoại, tiền ăn, và…bất cứ gì cô ấy cần, cũng không nhiều tiền
lắm.”
Katya gật đầu.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Ông hỏi. “Tại sao cô ấy lại đi làm trong khi tôi lo cho cô ấy mọi thứ phải không?”“Đại loại là như vậy. Vấn đề là, cô ấy không hề làm việc. Ít ra là ở nơi cô
ấy đã nói. Nhưng giả định là điều đó đúng đi nữa, thì ông nghĩ cô ấy làm gì với số tiền kiếm được. Cô ấy không tiêu gì cả. Điều đó không khiến
ông lấy làm lạ sao?”
Ông nhún vai. “Tôi chỉ cho rằng cô ấy đang tiết kiệm tiền.”
“Đã bao giờ ông hỏi cô ấy chưa?”
“Không hẳn.” Ông bước trở vào bếp. Katya đã làm sạch bụi những chiếc cốc trên
bàn cà phê để tìm dấu vân tay và nghĩ đến bố mình, người cũng có phản
ứng tương tự khi phải đối mặt với những câu hỏi khó bằng cách rút vào
trong bếp và tìm thứ gì đó ăn.
“Vẫn còn sữa trong tủ lạnh.” Ông nói khi trở ra phòng khách.
Cô ngẩng lên.
“Nguyên một lít. Ngày nào cô ấy cũng uống sữa. Nếu có ý định rời đi thì cô ấy đã không mua sữa.”
“Không ai trong gia đình ông biết chút nào về việc ông gặp gỡ cô ấy sao?” Katya hỏi.
Cô nhận ra một chút đắn đo. “Phải”
“Ông hoàn toàn chắc chứ?”
“Chắc.” Giờ thì ông lại làm ra vẻ bối rối của một người cha. “Cứ tin tôi đi,
nếu có bất cứ ai biết chuyện này, thì hẳn quãng đời còn lại của tôi lúc
này đã tan nát rồi.”
“Thế còn bạn bè hay đồng nghiệp của ông?”
“Chúng tôi vô cùng thận trọng giấu kín chuyện này trước mắt mọi người.” Ông
nhìn cô với ánh mắt khổ sở. “Nó không hoàn toàn hợp pháp, cô cũng biết
đấy.”
“Thế còn hàng xóm?” Katya hỏi.
“Họ hoàn toàn không quan tâm”
“Ông gặp gỡ cô ấy lâu chưa?”
“Được hai năm rồi.”
“Tại sao ông không cưới cô ấy?”
“Vì cô ấy đã kết hôn, với cái tên đã cưỡng hiếp cô ấy và kẻ mà cô ấy không bao giờ muốn gặp lại.”
Katya chậm rãi gật đầu.
Ibrahim ngồi xuống ghế sô-pha. “Tôi hiểu cô đang nghĩ gì, Điều gì sẽ xảy ra nếu chỉ là cô ấy bỏ đi?”
“Ông phải chấp nhận, có thể là vậy, kể cả với phần sữa còn lại trong tủ kia
đi chăng nữa. Đôi khi con người ta có những quyết định bột phát.”
“Hẳn rồi.” Có vẻ như ông không thể thấy thoải mái trên chiếc trường kỷ nên
ông đứng lên và bước về phía cửa sổ trước nhà. Ông đứng ở sát cạnh và
nhòm qua khe mà tấm chắn gồ không hoàn toàn khít với khung cửa. “Chúng
tôi thậm chí còn không mở cửa sổ.” Ông vừa nói vừa ra hiệu về phía tấm
chắn đó. “Chúng tôi đã nhờ người lắp nó và lúc nào cũng đóng nó lại.
Chúng tôi hầu như không bao giờ ra ngoài ăn uống, nhưng thỉnh thoảng có
đi đến những bãi biển tư nhân. Chúng tôi cố gắng không gọi cho nhau quá
nhiều, và dùng bí danh khi gọi điện. Trong điện thoại của tôi, tôi lưu
tên cô ấy là Muhammed. Thậm chí còn không có họ. Chúng tôi rất cẩn
trọng.”
Đối với Katya như thế khác nào bị cầm tù.
“Đúng
vậy” Ông nói tiếp. “Có lẽ cô ấy đã chán ngán chuyện này rồi. Dù sao đi
nữa cô ấy chưa bao giờ giống người Ả rập cả. Cô ấy không thể hiểu sao
mọi người ở đây lại hành động như vậy. Cô ấy được nuôi dạy như một tín
đồ Hồi giáo. Cô ấy cho rằng mình là một phụ nữ Hồi giáo ngoan đạo, cho
đến khi cô ấy đặt chân lên thành phố nào. “Nơi này có thánh dịa Mecca.”
Cô ấy vẫn nói thế. “Nhưng con người ta không hành xử giống với tôn giáo
của em.” Điều đó đã khiến cô ấy thất vọng.”
Katya đã làm sạch bụi và đứng dậy. “Tôi sẽ kiểm tra phòng ngủ.”
Ibrahim bước tới và đứng chắn đường cô. “Tôi đã nghĩ về tất cả những điều này.
Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại biết bao nhiêu lần rồi. Tôi chắc chắn đã có
chuyện không hay xảy ra. Linh cảm của tôi mách bảo tôi như vậy, và khi
nào linh cảm nói với tôi điều gì đó thì thường là đúng. Tôi tin như vậy. Nhưng lúc này thì… Tôi không biết nữa.”
“Vẫn còn một khả năng mà ông chưa tính đến.” Katya nói.
“Hãy tin tôi, tôi đã tính hết tất cả rồi.”
“Vậy ông đã nghĩ đến có thể việc này liên quan đến vụ án đó?”
“Vụ án giết người hàng loạt sao?”
“Đúng vậy.”
Ibrahim hắng giọng. “Thôi được, có, nó có lướt qua trong suy nghĩ của tôi.” Ông lắc đầu. Katya có thể thấy ông đang chán nản, một nửa tâm trí ông vẫn
băn khoăn. Nếu cô ấy đã bỏ đi thì sao?
Cô kiểm tra phòng ngủ, nhưng nó cũng được trang trí đơn điệu như những căn phòng khác.
Quay ra, cô nhận thấy có vật gì đó lấp lánh ánh lên trên tấm thảm trải hành
lang bên ngoài cửa căn hộ. Trông nó như một cái đinh. Cô cúi người xem
xét kỹ nó và thấy vết bẩn của thứ gì đấy. Cô vội vàng mở hộp dụng cụ,
lấy một miếng gạc.
“Có máu.” Cô nói. Ibrahim quỳ xuống để xem.
Chiếc đinh bị kẹt dưới sàn nhà. Ai đó đã đạp chân lên nó. Katya xem xét
kỹ phần mũ nhựa bé xíu phía dưới chiếc đinh. Có vẻ nó bị rơi ra từ một
đôi dép xỏ ngón hoặc một loại xăng-đan rẻ tiền. “Chắc chắn nó là của
người nào đấy đã đến căn hộ này.” Cô nói. Họ đang ở cuối hành lang,
không có nhà hàng xóm nào gần đây.
“Có thể là máu của cô ấy.” Ibrahim nói.
“Cô ấy có đi xăng đan không?”
“Có. Lúc nào cũng vậy.”
Họ đứng dậy. “Chỉ là đề phòng.” Katya nói. “tôi sẽ phải thử DNA của ông nữa.”