Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ xuân qua hạ, từ thu sang đông, một năm rất nhanh đã sắp trôi qua. Trong đoạn thời gian này, những người thân của
Nguyễn Phong cũng từ từ tiến vào cảnh giới tân thủ, tất cả đều là nhờ
vào số thuốc quý mà Nguyễn Phong mang về. Ngoại trừ Nguyễn Vũ còn quá
bé, thời gian rèn luyện chưa đủ lâu, còn lại những người như Nguyễn Bảo, ông ngoại Nguyễn Phong, Văn Thái, Trần Duy đều là nhờ vào dược vật mà
bước vào cánh cửa tu luyện. Trải qua mấy lần đi vào Cửu Long sơn mạch,
những người này đều đã tự tìm cho mình được một chân hồn phù hợp, Nguyễn Bảo tìm được chân hồn là một con lôi báo; ông ngoại của Nguyễn Phong
thì tìm cho mình một chân hồn thổ hùng; Văn Thái tính tình vốn cẩn thận, công bình thì thu phục được một con hồn thú là cá chép, mang trong mình sức mạnh hệ thủy; còn Trần Duy vốn có chút xảo trá, nham hiểm khi đối
mặt với địch thủ, vì vậy nên đã chọn cho bản thân một con mộc xà làm
chân hồn. Đối với thành tựu của những người này, Nguyễn Phong rất vui
vẻ, ông ngoại và cha hắn đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể tiến bước trên con đường tu luyện, tuổi thọ càng được tăng cao, thân thể càng thêm dẻo
dai. Còn riêng Văn Thái và Trần Duy thì càng không phải nói, tuổi còn
trẻ đã bước vào cánh cửa tu luyện, thành tựu ngày sau khó mà đoán biết
được, hơn nữa thực lực tăng cao cũng càng thuận lợi đối với bọn họ trong kì thi sắp tới. Ba anh em Nguyễn Phong đã hứa hẹn với nhau sẽ cùng đi
thi và giành được thành tích cao trong kì thi của triều đình, làm rạng
danh cho dòng họ tổ tiên, cho cả thôn làng Vĩnh Thái nơi bọn họ sinh ra
và lớn lên.
Một ngày cuối đông, từng cơn gió rít gào mãnh liệt, cuốn theo vô số bông tuyết trắng bay lượn khắp trời. Tuy đã cuối đông, nhưng năm nay thời
tiết có vẻ khắc nghiệt hơn năm ngoái, nhiệt độ không vì mùa xuân sắp tới mà ấm lên, thậm chí còn có chút lạnh đi, tuyết trắng rơi càng thêm
nhiều. Trong một khoảnh sân tập, hai bóng người đang qua lại giao chiêu, một bóng người nam nhân cường tráng khỏe mạnh, đối diện với hắn là một
bóng nữ nhân mềm mại yểu điệu, nhu hòa như nước. Một cao to một nhỏ
nhắn, một cương trực một ôn hòa, hai sự đối lập hoàn toàn lại đang hòa
quyện dần vào nhau theo mỗi lần giao chiêu, dần hòa làm một. Hai người
này đúng là Nguyễn Phong và Tiểu Yến. Tiểu Yến năm nay cũng đặc biệt
tham dự lễ thành niên, đạt được thành tích tốt vô cùng, lại vì đã khai
mở được tâm nhãn, nên cũng được cha nàng giúp thu phục một chân hồn, sớm đã bước vào cảnh giới tân thủ. Nguyễn Phong trải qua gần một năm, kể từ ngày nuốt vào Phong sâm ngàn năm kia thì cảnh giới không có tăng thêm
chút nào nữa, vẫn dừng lại ở tân thủ cấp bốn. Tuy nhiên, dừng lại cũng
không phải là điều xấu, mà đối với Nguyễn Phong, đây lại là một khoảng
thời gian để hắn ổn định lại sức mạnh trong cơ thể, xóa bỏ đi những mối
nguy hại ngầm, dần dần nắm vững được năng lực của một tân thủ cấp bốn.
Tuy rằng hai người có sự chênh lệch nhất định về cấp độ cũng như nguyên
lực, nhưng lúc này giao chiến chỉ là sử dụng chiêu thức, mục đích chính
là luyện tập, chính vì vậy cũng không cần động đến nguyên lực làm gì.
Một tiếng xé gió rít lên, ngọn roi của Tiểu Yến đã hình thành một đường
cong tuyệt đẹp trong không trung, cuốn theo vô số bông tuyết, hình thành lên những ảo ảnh trắng xóa. Nguyễn Phong ngưng thần, cẩn thận phân tích chiêu thế của Tiểu Yến, vì không phận dụng đến nguyên lực, cho nên hắn
chỉ có thể sử dụng chiêu thức để phá giải chiêu thức, mà thương vốn là
vật cứng, roi là vật mềm, chiều dài của ngọn thương lại không bằng roi,
không có được khả năng khống chế tốt như roi, vì vậy nên hắn đã bị đặt ở thế hạ phong. Sau một hồi ngưng thần quan sát, Nguyễn Phong đã xác định được quỹ tích di chuyển của ngọn roi, lại dễ dàng phân biệt được đâu là thật, đâu là ảnh ảo. Nguyễn Phong giơ ngang cây thương trước mặt, bắt
đầu múa tít xoay tròn, tạo thành một cái bánh xe gió cản đường đi của
roi. Hành động của Nguyễn Phong nhìn không một chút sơ hở, nhưng lại chỉ toàn là phòng thủ, Tiểu Yến thấy vậy cũng không thu chiêu hay biến
chiêu, mà cứ thế quất thẳng lên bánh xe gió kia, muốn mượn lực lượng của roi làm giảm tốc độ của bánh xe gió, từ đó tạo thành sơ hở trong phòng
ngự của Nguyễn Phong. Thật không ngờ, ngay khi ngọn roi sắp va chạm với
bánh xe gió, Nguyễn Phong lại hoàn toàn dừng động tác không một chút báo trước, khiến ngọn roi quất vào không khí. Mất đà, Tiểu Yến cả cơ thể
lao về đằng trước, vừa lúc có một vòng tay ấm áp quấn ngang hông, giữ
chặt nàng lại.
“Anh Phong, anh thật đáng ghét nha, lại tranh thủ chiếm tiện nghi như vậy của người ta”
“Ha ha, đều tại em không cẩn thận mà thôi. Được rồi, anh thả tay đây, đứng cẩn thận nhé”
Nói xong, Nguyễn Phong liền buông tay ra, để cho Tiểu Yến khuôn mặt đã
đỏ bừng bước đi ra ngoài. Từ sau lần ba người đi vào Cửu Long sơn mạch
trở về, quan hệ giữa hắn và Tiểu Yến đã có chút thay đổi. Dường như
Nguyễn Phong cũng không còn quá lo lắng khi đối mặt với nàng. Không phải vì hắn vô tình, quên đi Ngọc Thanh, mà càng là vì hắn trọng tình, không thể bỏ mặc tình cảm của Tiểu Yến, vì vậy nên hắn chỉ đành đón nhận tình cảm của nàng. Trong lòng Nguyễn Phong kỳ thực chưa từng có một giây
phút quên đi Ngọc Thanh, nhưng bây giờ, trong trái tim hắn còn có thêm
vị trí cho một người con gái nữa là Tiểu Yến. Thực ra mà nói, sự thay
đổi này cũng không phải là ngay lập tức, mà là do quá trình lâu dài
Nguyễn Phong bị tình cảm của Tiểu Yến đả động, hơn nữa còn bởi vì sau
khi trở về từ Cửu Long sơn mạch không lâu, cha hắn đã đem lễ vật đến tận nhà Vũ Ngôn hỏi cưới, và thật không ngờ là Vũ Ngôn lại đồng ý. Chính vì nguyên nhân sau nên Nguyễn Phong mới phải thay đổi tư tưởng, dần tiếp
nhận tình cảm của Tiểu Yến, bởi vì quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy ở thế giới này rất nặng, Tiểu Yến không thể và không muốn làm trái lời
cha nàng, hơn nữa Nguyễn Phong cũng không thể cự tuyệt hôn ước này, vì
như vậy đồng nghĩa với việc trực tiếp tước bỏ đi danh dự của Tiểu Yến,
khiến nàng sau này không thể lấy được chồng. Vì rất nhiều lí do phức
tạp, giờ phút này Tiểu Yến đã trở thành vợ tương lai của Nguyễn Phong.
Gọi là vợ tương lai, bởi vì hai gia đình đã định ước với nhau, chờ cho
Nguyễn Phong đi thi đạt thành tích tốt trở về mới thực hiện lễ cưới,
tránh cho tiểu sự làm hắn xao nhãng đại sự.
“E hèm”
Một tiếng hắng giọng vang lên, khiến cho Tiểu Yến giật nảy mình, còn
Nguyễn Phong thì chỉ biết cười trừ, vì Vũ Ngôn không biết đã đến sân tập từ lúc nào.
“Sư phụ, người tới từ lúc nào vậy?”
“Ta tới vừa kịp lúc, để muộn một chút thật không biết xảy ra chuyện gì”
“Ha ha, sư phụ cứ thích nói đùa, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Con đảm bảo sẽ bảo vệ cẩn thận cho Tiểu Yến, người cứ yên tâm đi”
“Hừ, không nói lôi thôi rông dài nữa. Hôm nay ta tới đây là muốn bàn chuyện quan trọng”
“Sư phụ, có việc gì quan trọng, xin người tận tình chỉ điểm. Con sẽ cố gắng hết sức để tiếp thu”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Ngôn, Nguyễn Phong cũng thu hồi bộ dáng đùa cợt, nghiêm nghị lắng nghe lời của sư phụ
“Phong à, còn một năm nữa là đến lúc triều đình mở khoa thi. Trong một
năm này, ta muốn đem con đi rèn luyện, cũng là thuận đường đi đến kinh
đô, chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Quá trình rèn luyện này sẽ rất gian
khổ, con có nguyện ý đi cùng ta không?”
“Sư phụ, con biết người cũng là vì lo nghĩ cho con nên mới đề ra quá
trình luyện tập này. Đã vậy con không thể phụ lòng quan tâm của người,
hơn nữa vì sự kỳ vọng của cha, của ông ngoại, của rất nhiều người dân
làng Vĩnh Thái, con nguyện ý tham gia đợt rèn luyện này. Kính mong sư
phụ tận tình chỉ điểm”
“Ha ha, tốt lắm, ta biết con sẽ lựa chọn tham gia mà. Tất nhiên, quá
trình rèn luyện tuy gian khổ, những chỗ tốt mà nó đem lại cũng không ít. Mùa xuân sắp đến rồi, ta cũng định khởi hành sớm. Sau khi ăn tết cổ
truyền mừng năm mới hai ngày, cũng chính là mồng năm tháng giếng, ta sẽ
cùng con bắt đầu khởi hành”
“Sư phụ, hai người Văn Thái và Trần Duy thì sao ạ. Con và bọn họ đã hẹn
sẽ cùng đi lên kinh tham dự kì thi, nay con tham gia vào hành trình này, có lên cho họ tham gia không ạ?”
“Nếu hai đứa nó muốn tham gia, ta cũng sẽ không ngăn cản. Dù sao rèn
luyện cũng là một quá trình cần thiết để hai đứa nó trưởng thành. Ừm,
nếu con có thể rủ bọn chúng đi, ta cũng không ngại quản nhiều”
“Đa tạ sư phụ, con nhất định có thể rủ được bọn chúng đi”
“Cha à, còn con thì sao? Cha cho con đi chung được không?”
Tiểu Yến thấy Nguyễn Phong và Vũ Ngôn chuẩn bị lên đường đi xa liền lên
tiếng đề nghị. Dù sao nàng từ bé đến giờ vẫn ở lại trong thôn làng Vĩnh
Thái, ngoại trừ lần vào Cửu Long sơn mạch thì còn lại cũng chưa có đi xa bao giờ, lại càng chưa được đến các thành thị lớn, chính vì vậy nàng
rất muốn được tham gia chuyến hành trình này
“Hừ, con gái thì nên an phận ở nhà đi, đây là chuyến hành trình rèn
luyện nguy hiểm, không phải là đi chơi đâu. Con nên ở nhà chờ đợi, phụ
giúp mẹ con chăm lo việc nhà. Chờ sau này khi có điều kiện, ta nhất định sẽ cho con đi ra ngoài thăm thú, nhưng lần này thì không được”
Vũ Ngôn hiểu rõ tình nguy hiểm của chuyến đi, hơn nữa lại không muốn
chuyện tình cảm nam nữ làm vướng bận đến Nguyễn Phong trong lúc rèn
luyện, vì vậy cương quyết để Tiểu Yến ở nhà. Tiểu Yến cũng định len lén
trốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của cha, ý niệm này chỉ có
thể nhanh chóng bỏ qua. Dù sao thì vẫn còn cơ hội, cho nên Tiểu Yến cũng không vội vàng, chờ sau này khi có điều kiện, Vũ Ngôn đã hứa nhất định
sẽ đưa nàng đi, vì vậy Tiểu Yến cũng yên tâm.
“Thưa sư phụ, vậy con về chuẩn bị trước. Ngày mồng năm tháng giêng, con nhất định sẽ đến đúng hẹn”
Nói xong Nguyễn Phong liền quay mình rời đi, muốn nhanh chóng đem tin tức báo cho Văn Thái và Trần Duy.