Phương Thanh Mộc tự hỏi bản thân như vậy. Trước mắt nàng lúc này chỉ là
một vùng mơ hồ mờ mịt, bên tai nàng lùng bùng từng tràng âm thanh ồn ào
không rõ ràng, mà trong mũi nàng lại tràn ngập một mùi máu tanh đầy khó
chịu. Mãi một lúc lâu sau tâm trí nàng mới dần tỉnh táo trở lại, từng
giác quan cũng cảm nhận được rõ ràng hơn.
Ma tộc!
Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là từng khuôn mặt dữ tợn và điên
cuồng của đám ma tộc. Cũng may từ nhỏ tâm tính nàng đã được rèn luyện
bình tĩnh hơn hẳn so với người thường cho nên lúc này mới không hét lên
vì hoảng sợ, thế nhưng sắc mặt nàng không khỏi tái nhợt đi. Cẩn thận
nhìn lại một lần nữa, nét sợ hãi trên khuôn mặt Phương Thanh Mộc mới từ
từ giảm bớt. Xung quanh nàng lúc này là từng sĩ tử đầy vẻ quyết tâm đang chiến đấu với lũ ma tộc. Đám ma tộc dù rằng điên cuồng, thế nhưng vẫn
bị đoàn sĩ tử nọ phối hợp tiêu diệt. Mà càng khiến nàng an tâm hơn chính là cảm giác vững trãi đang nâng đỡ nàng đây. Cảm giác này thật xa lạ,
nhưng cũng thật quen thuộc. Đã bao lâu rồi nàng không cảm giác được cái
cảm giác ấy? Phương Thanh Mộc cũng không nhớ rõ nữa. Nàng chỉ nhớ mang
máng một bóng lưng vững trãi đã từng cõng nàng đi khắp nơi, mãi cho đến
khi mẹ nàng rời xa thì bóng lưng ấy cũng dần trở nên xa vời. Cảm giác
vững vàng đáng tin cậy ấy khiến nàng cảm thấy an tâm hơn cả! Phương
Thanh Mộc đã chẳng quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh nữa, nàng bình thản dựa đầu lên bờ vai rộng kia, nhẹ nhàng khép đôi mắt đã mỏi lại mà chìm
vào một giấc ngủ bình yên.
**************************
Văn Thái chợt cảm giác được Phương Thanh Mộc vừa cử động, thế nhưng lúc
này hắn lại chẳng thể phân tâm để ý đến tình trạng của nàng nữa. Tên ma
tộc vừa xuất hiện có thực lực rất mạnh, Văn Thái rõ ràng cảm nhận được
áp lực đang đè nặng trong lòng. Chính vì vậy hắn càng phải tập trung
toàn bộ tinh thần vào đối phương, không thể có chút sơ suất nào. Chỉ có
sử dụng hết sức lực thì mới có thể giành lấy cơ hội thắng lợi, mà hắn
lúc này cũng chỉ được phép thắng mà thôi! Bởi một khi hắn thất bại thì
sĩ khí của đoàn sĩ tử ắt sẽ bị đả kích một cách trầm trọng, thậm chí có
thể dẫn đến sự diệt vong của cả đoàn. Văn Thái quyết không để điều đó
xảy ra!
“Tên sĩ tử kia, ngươi cũng khá lắm đó! Chỉ có điều, “hành trình” của
ngươi đến đây là kết thúc rồi. Khôn hồn thì mau buông vũ khí đầu hàng
đi, ta sẽ cho ngươi được hưởng một cái chết nhẹ nhàng nhất.”
Đúng lúc này, tên ma tộc bất chợt lên tiếng. Giọng nói của hắn vô cùng
khó nghe, trong lời nói xen lẫn từng tiếng lộp bộp như có một ngọn lửa
đang thiêu đốt cổ họng hắn vậy. Văn Thái hoàn toàn bỏ ngoài tai lời hăm
dọa của tên ma tộc, chỉ có ánh mắt hắn là vẫn chằm chằm nhìn thẳng vào
đối phương. Tên ma tộc nọ thấy biểu hiện của Văn Thái thì chợt cười
vang, thân thể hắn bất chợt hóa thành một khối cầu lửa rừng rực cuốn
thẳng về phía Văn Thái:
“Tên sĩ tử ngu ngốc, trước khi ngươi chết ta cũng chẳng ngại nói cho
ngươi biết, ta là Hắc Viêm, là ma sẽ kết liễu tính mạng của ngươi.”
Ánh mắt của Văn Thái vẫn nhìn thẳng vào đối phương, thanh đao trong tay
hắn chợt vung lên rồi dứt khoát chém về phía kẻ địch. Lưỡi đao đã rạn
nứt lúc này đột nhiên vỡ tan, từng mảnh đao gãy như một trận đá lở ầm ập đổ sập lên quả cầu lửa. Ngọn lửa đen nhánh bên ngoài quả cầu lửa bất
chợt bùng lên dữ dội, những mảnh đao vỡ tiến đến gần ngọn lửa dần bị ăn
mòn rồi hoàn toàn tan biến không còn chút vết tích. Quả cầu lửa chỉ
thoáng dừng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục lao thẳng về phía Văn
Thái, tốc độ lại càng nhanh hơn so với trước.
Thanh đao trong tay Văn Thái lúc này chỉ còn lại một nửa thế nhưng vẫn
không ngừng sáng lên từng lớp ánh sáng màu vàng đất. Ngay khi quả cầu
lửa chỉ còn cách Văn Thái năm mét, hắn bất chợt dựng đứng thanh đao gãy
ngay trước ngực. Hào quang màu vàng đất bỗng chốc rực sáng, từ chỗ lưỡi
đao gãy nháy mắt đã mọc ra một lưỡi đao hoàn toàn được hình thành từ thổ nguyên tố. Lưỡi đao mới xuất hiện mang theo sức nặng tựa núi vững vàng
chém lên khối cầu lửa, ngọn lửa đen rực kia thế mà lại chẳng thể ăn mòn
được lưỡi đao này.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Văn Thái, khối cầu lửa vốn đang va chạm
trực diện với lưỡi đao đột nhiên xoay tròn. Lực quán tính bất ngờ đẩy
lệch lưỡi đao sang một bên, khiến cho tầng phòng ngự kín kẽ của Văn Thái chợt xuất hiện một khe hở. Đối phương rõ ràng đã tính trước chiêu này,
một nắm tay rực lửa lách qua khe hở đấm lên ngực Văn Thái. Lực lượng thô bạo ập thẳng lên người khiến cho Văn Thái phải hộc máu, thân hình hắn
cũng bị đẩy lùi về phía sau đến bốn năm mét. Chỉ một đòn này của đối
phương đã đánh gãy ba cái xương sườn của Văn Thái, hơn nữa tại vị trí bị thương lại liên tục truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn vô cùng.
Văn Thái hít sâu một hơi, cặp mắt trợn trừng lên nhìn thẳng về phía Hắc
Viêm, cảm giác đau đớn này chỉ khiến cho ý chí chiến đấu của hắn càng
thêm sôi sục. Thanh đao trong tay thoáng ảm đạm lúc này lại sáng rực
lên, Văn Thái dùng cả hai tay vung thanh đao lên quá đỉnh đầu sau đó
mạnh mẽ chém thẳng xuống nền đất. Bắt đầu từ vị trí thanh đao chém
xuống, một luồng sóng đất cuồn cuộn cuốn thẳng về phía Hắc Viêm. Mặt đất nơi con hẻm nhỏ nháy mắt đã sụp xuống hàng chục khe rãnh dài. Không ít
kẻ ma tộc đang xông tới tấn công đoàn sĩ tử bỗng chốc mất thăng bằng,
chỉ một thoáng như vậy cũng đã đủ để cho bọn chúng phải hứng chịu kết
cục tử vong.
Hắc Viêm lại chẳng buồn để tâm đến những khe nứt kia, thân thể hắn lướt
đi trên không trung kéo theo một vệt lửa đen dài. Chỉ thấy ngọn lửa đen
trong không trung bỗng chốc xoắn tròn, tạo thành một cơn lốc đen rừng
rực cháy vồ thẳng về phía Văn Thái. Ánh mắt Văn Thái nhìn thẳng vào cơn
lốc lửa đen không chút hoảng sợ, thanh đao màu vàng đất lại quét ngược
lên không trung, trực diện va chạm với cơn lốc đen. Âm thanh ma sát chói tai rít gào khắp con hẻm nhỏ, từng tia lửa đen bắn ra khắp bốn phía
khiến cho từng bức tường hai bên con đường đều thủng lỗ chỗ. Đám ma tộc
điên cuồng lúc này cũng bị uy lực của vụ va chạm làm cho phải lùi lại
phía sau, một vài tên không may còn bị ngộ thương.
“Haaaaaaaaaaaaa!”
Văn Thái hét to một tiếng, dùng hết sức lực đẩy mạnh thanh đao lên trên. Cơn lốc đen liền bị đẩy lùi về phía sau, đám lửa xung quanh dần tán đi
để lộ ra hình dáng của Hắc Viêm. Chỉ thấy Hắc Viêm tàn nhẫn cười gằn mấy tiếng, ánh mắt nhìn về phía Văn Thái đầy vẻ thương hại:
“Tên sĩ tử ngu ngốc, ngươi việc gì mà phải chịu khổ chịu cực như vậy.
Chỉ cần ngươi buông đao thì ta sẽ để cho ngươi được hưởng một cái chết
nhẹ nhàng nhất. Mà không, nếu ngươi chịu làm tay sai cho ma tộc chúng
ta, vậy ta có thể tha cho người một mạng!”
Văn Thái không thèm đáp lời Hắc Viêm mà chỉ khinh thường nhổ một bãi
nước bọt đã nhiễm máu đỏ tươi. Bên khóe miệng hắn lúc này vẫn còn vương
vết máu dài, thương thế tại mạng sườn do va chạm kịch liệt vừa rồi lại
càng trở nên trầm trọng, thế nhưng ánh mắt Văn Thái lại càng sáng rực
hơn trước. Hắn nhìn thẳng về phía Hắc Viêm, thanh đao màu vàng đất đã ảm đạm lại một lần nữa chỉ vào kẻ địch.
Hắc Viêm thấy vậy thì cặp lông mày thoáng xếch lên giận dữ, ngọn lửa đen quanh thân lại càng bùng lên dữ dội. Chỉ thấy hắn đột nhiên vung chân
lên đá về phía Văn Thái, thế nhưng đến giữa chừng lại đột ngột giữ lực
lại mà không vội phát ra. Cả thân thể hắn theo đà mà xoay tròn, ngọn lửa trên chân càng lúc càng bùng lên dữ dội, dần dần hình thành lên một
khuôn mặt ác ma dữ tợn đang gào thét. Văn Thái đối diện với uy thế đáng
sợ của kẻ địch lại trở nên thản nhiên lạ thường. Hai tay hắn vững vàng
nắm chặt thanh đao dựng thẳng phía trước mặt, đôi mắt yên tĩnh không
chút gợn sóng nhìn thẳng vào thanh đao như đang cố tìm một hình bóng xa
xăm. Thế rồi thanh đao trong tay hắn bất chợt sáng rực lên, ánh sáng màu vàng đất không chói mắt mà lại vẫn mãnh liệt vô cùng. Văn Thái nhẹ
nhàng vung thanh đao chém ngược lên không trung, luồng ánh sáng màu vàng đất bỗng tụ lại thành hình dáng một con cá chép lướt gió mà bay về
trời. Từng khe nứt dưới mặt đất bỗng ầm ầm rung chuyển, từng luồng thổ
nguyên tố nồng đậm theo khe rãnh mà phóng vọt lên không, tụ tập lại tạo
thành động lực hỗ trợ cho cá chép vượt mây.
“Gràoooooooooo!”
Bóng ác ma trên chân Hắc Viêm đột nhiên rống to, âm thanh dữ tợn mà tàn
ác. Hắc Viêm dứt khoát toàn lực tung ra một cước này, chỉ thấy đầu ác ma nọ gào thét nhằm thẳng hướng cá chép mà giáng xuống. Cá chép chợt oằn
mình lại lấy lực, sau đó bật mạnh lên húc thẳng vào ác ma. Ngay lúc hai
bóng hình ấy va chạm với nhau, một trận sóng khí chợt bùng phát rồi lan
ra xung quanh. Mấy dãy nhà hoang quanh con hẻm nhỏ thoáng chốc sụp đổ,
cũng may tất cả dân chúng đã sớm rời khỏi nơi này nên không có bất cứ ai bị thương. Trên không trung lúc này chỉ còn lại một vầng sáng vàng đất
đang không ngừng va chạm với quầng lửa đen điên cuồng. Đám lửa đen thế
cháy càng lúc càng yếu, mặc cho Hắc Viêm cố gắng thúc giục ra sao cũng
không thể bùng lên được.
“Làm sao có thể? Tên sĩ tử yếu đuối nhà ngươi thế mà lại có thể hơn được ta sao? Đừng hòng!”
Hắc Viêm gầm lên một tiếng, ngọn lửa đen trên thân thể hắn đột nhiên nổ
tung thành một cơn mưa lửa. Từng khối cầu lửa đen ngòm tuôn thẳng xuống
mặt đất, một bộ phận tiếp thêm sức lực cho đầu ác ma kia, mà phần còn
lại không ngừng lọt vào những khe rãnh đang liên tục tuôn ra thổ nguyên
tố. Cá chép màu vàng đất dần hiện hình trở lại, thân thể nó chậm chạp
oằn lại như đang phải gánh một vật cực nặng, mà đám thổ nguyên tố hỗ trợ nó cũng dần dần giảm bớt, xem ra đã bị mưa lửa đen áp bức rồi.
“Bùng!”
Đúng lúc này, cá chép chợt búng người đâm thẳng vào ác ma. Sức lực bộc
phát bất ngờ lại mạnh đến mức khó tin, đầu ác ma nọ không còn đủ năng
lượng để chống lại, bất chợt nổ tung phát ra một tràng âm thanh trầm
vang, xen lẫn là từng tiếng rít gào thảm thiết không cam lòng. Hắc Viêm
đứng giữa không trung cũng hộc ra một búng máu đen xì, ngọn lửa trên
thân gần như hoàn toàn lụi tàn. Thế nhưng không đợi cho hắn kịp phản ứng lại thì một thân ảnh cá chép màu vàng đất đã húc thẳng tới. Thân thể
Hắc Viêm nháy mắt đã tan rã ra thành từng vụn lửa nhỏ lả tả cuốn theo
gió mà biến mất, mà bóng dáng cá chép cũng đồng thời tan biến thành từng đám thổ nguyên tố giăng giăng rơi xuống.
“Một kẻ như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được sức mạnh của lòng quyết tâm đâu!”
Đến tận lúc này Văn Thái mới bình thản lên tiếng, nhất thời đoàn sĩ tử
lập tức bùng lên từng trận hò reo đầy sĩ khí. Đám ma tộc đã lúc này đã
mất đi sự điên cuồng chỉ còn lại nét hoảng sợ, bọn chúng không còn dám
tiếp tục chiến đấu nữa mà vội vàng bỏ chạy tán loạn. Chẳng ai để ý đến,
trong mắt Văn Thái thoáng hiện lên chút tiếc nuối. Giá như vừa rồi...
***********************************
“Ám, chẳng nhẽ chúng ta không giữ lại đám con tin nữa sao?”
“Không cần thiết nữa rồi! Thời khắc mấu chốt của kế hoạch đã đến, bây
giờ dù bọn chúng có cứu được con tin thì cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta nữa.”
“Vậy còn Hắc Viêm thì sao, chẳng nhẽ chúng ta cứ mặc cho hắn như vậy?”
“Không cần lo cho hắn, mặc dù tên Hắc Viêm này hơi ngu ngốc nhưng hắn không dễ chết vậy đâu.”
“Thế bước tiếp theo của kế hoạch…”
“Bước tiếp theo của kế hoạch à? Cũng đã đến lúc thực hiện rồi!”