Buổi học chỉ kéo dài đến trưa, các học sinh sau đó đều được cho ra về. Đa số học trò ở độ tuổi này đều mang tâm lý ham chơi, cho dù về nhà cũng chưa chắc đã chịu luyện viết. Nhưng Nguyễn Phong vốn không chỉ là một đứa
trẻ, thậm chí hắn còn có quyết tâm nghiên cứu thư pháp hơn rất nhiều
người khác, chính vì vậy, hắn đã tự đặt ra mục tiêu rèn luyện cho mình.
Trọng sinh vào thân xác mới, dù kí ức cơ bản vẫn còn, nhưng những kí ức
thân thể thì đã mất hoàn toàn, phải tập luyện lại từ đầu. Sau bữa cơm
trưa, Nguyễn Phong cũng không có nghỉ trưa, mà bắt đầu công cuộc luyện
chữ của mình.
Nguyễn gia cũng rất rộng rãi, ngoại trừ phòng ở của gia chủ và người
giúp việc, thì còn có một bãi tập võ lớn, thế nhưng mục tiêu của Nguyễn
Phong là thư phòng thì lại không tìm thấy, hay nói đúng hơn là khó mà
tìm thấy. Khuôn viên Nguyễn gia bao gồm cả một vườn cây khá lớn, bên
trong mặc dù cây cối được trồng theo sắp xếp của chủ nhân, nhưng cỏ dại
thì lại mọc không theo ý muốn của ai. Đất đai màu mỡ, khí hậu lại thuận
lợi, vì vậy cỏ mọc khá cao, đến ngang bắp chân của người lớn, còn đối
với một đứa trẻ năm tuổi như Nguyễn Phong thì cỏ cao gần đến bụng hắn.
Tuy rằng cỏ dại mọc cao, nhưng nhà họ Nguyễn cũng không mấy ai để ý cắt
tỉa, một phần là vì cắt tỉa cỏ dại rất mất công, lại phải làm đều đặn,
không ai nguyện ý đi làm công việc nặng nhọc này, một phần nữa là vì cỏ
mọc chủ yếu ở trong vườn, cũng không hay có người đi qua, cho nên cỏ mọc cũng không gây trở ngại gì đến mọi người, không cần phải cắt tỉa. Chỉ
là cỏ dại lần này lại trở ngại rất nhiều đến Nguyễn Phong, bởi vì thư
phòng được đặt trong góc vườn, tuy rằng mục đích ban đầu là để tìm sự
yên tĩnh khi đọc sách, nhưng lại đặt cách khá xa khu nhà ở, đường xa lại có cỏ dại ngăn trở, nên Nguyễn Phong cũng mất khá nhiều thời gian và
sức lực mới đến được thư phòng.
Thư phòng nhà họ Nguyễn có lẽ nên gọi là nhà kho đựng sách thì đúng hơn. Mặc dù diện tích khá rộng rãi, xung quanh lại có cỏ cây sinh tình, khu
vực xa cách nhà ở nên rất yên tĩnh, nhưng cả căn phòng đã rất cũ kỹ.
Trên mái nhà phủ đầy lá vàng, phần lớn đã bị mưa gió làm cho biến chất,
nhìn trông giống như một lớp bùn đất vàng xanh lẫn lộn. Dưới mái hiên,
mạng nhện giăng kín, đôi chỗ còn nhìn thấy những con nhện đen xì với tám chân khắng khiu bò qua lại trên mạng nhện. Gạt đám mạng nhện sang một
bên, Nguyễn Phong đẩy cửa thư phòng ra. Một cơn gió thổi quét qua thư
phòng, cuốn theo vô số bụi bặm phả thẳng vào mặt Nguyễn Phong, khiến hắn không thể không hắt hơi vài cái. Dù tâm trí Nguyễn Phong không phải là
một đứa trẻ năm tuổi như bề ngoài, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh gáy. Mặc
cho ngoài trời đang có ánh nắng chiếu rọi, trong thư phòng thực sự quá
âm u. Có lẽ do lâu ngày không có hơi người, nên bầu không khí trong thư
phòng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo, trông thâm tâm không khỏi nổi
lên chút cảm giác kì quái. Chỉ là, rất nhanh sau đó, sự âm u đã bị ánh
dương quang từ bên ngoài rọi vào quét sạch. Ánh sáng, luôn khiến con
người có cảm giác an tâm hơn. Nguyễn Phong bước vào trong thư phòng,
đứng yên một hồi đánh giá cả căn phòng này. Nhìn từ bên ngoài vào, thư
phòng có vẻ khá cũ kỹ, nhưng bên trong cũng không đến nỗi nào, có chăng
chỉ là một lớp bụi dày phủ trên nền, trên bàn và trên các giá sách khiến người ta biết được căn phòng này đã lâu không quét dọn. Bốn vách tường
xung quanh có bày bốn giá sách thật lớn, bên trên sắp đầy những loại
sách mà Nguyễn Phong không rõ nội dung. Ở giữa phòng cũng có bày một bộ
bàn ghế, trên mặt bàn là một bộ văn phòng tứ bảo. Bên cạnh có một cái
ghế tựa làm bằng tre, ngồi lên có thể đung đưa, mục đích chắc là để
người đọc sách nghỉ ngơi khi mỏi mệt.
Nguyễn Phong tìm trên giá sách được một tập giấy, cho dù hơi có chút ố
vàng, nhưng để luyện tập thì vẫn rất thoải mái. Mài mực, chuẩn bị đầy
đủ, Nguyễn Phong rất nhanh nhập tâm vào việc tập viết. Mục tiêu của hắn
là viết một nghìn lần mỗi loại nét chữ trong buổi chiều này, mặc dù hơi
có chút quá sức với thân thể gầy yếu của mình, nhưng Nguyễn Phong vẫn cố gắng. Cả quá trình này, hắn như thấy lại thời thơ ấu của mình trước
kia, khi mà ông nội hắn hướng dẫn cho Nguyễn Phong viết từng nét chữ đầu tiên. Cảm giác cầm bút lần đầu có chút ngượng nghịu, một nét sổ đơn
giản cũng phải tập trung tinh thần, cố hết sức để không bị lệch…… Đã có
lúc Nguyễn Phong khóc khi tưởng nhớ đến ông nội nghiêm khắc nhưng cũng
rất hiền từ của mình. Dần dần, dòng tâm chí của Nguyễn Phong nhập vào
những kí ức của kiếp trước, bóng hình từng người thân cứ dần hiện ra,
hình ảnh cha ít lời nhưng yêu thương mình hết mực, hình ảnh mẹ luôn luôn quan tâm lo lắng cho bản thân, rồi còn cả tên Đạt rất thấu hiểu tâm lý
của mình……….
Tay hắn vẫn cứ tập viết, nhưng tâm trí thì đã không còn ở trên những nét chữ, mà là đang hướng về thân nhân ở một nơi xa xôi. Kì lạ thay, những
đường nét hắn viết ra lại rất chuẩn mực, không chút xiên xẹo. Mãi cho
đến khi bóng hình Ngọc Thanh hiện lên trong tâm trí Nguyễn Phong, hắn
mới dừng tay. Cảm xúc của hắn đối với Ngọc Thanh hiện giờ rất phức tạp,
không chỉ có ái mộ yêu mến như lúc ban đầu, mà còn có chút chua xót, áy
náy, lại còn cả chút lo lắng. Chỉ vì hắn mà Ngọc Thanh cũng bị sét đánh, không biết sống chết ra sao. Liệu nàng có xuyên việt đến thế giới này,
hay là đến một nơi xa xôi hơn. Hoặc có lẽ nàng không được may mắn như
bản thân, đã mãi mãi ra đi...... Giọt nước mắt của Nguyễn Phong rơi
xuống bàn, quyện vào chút bụi bặm còn xót lại, kết lại thành một khối u
buồn nặng trĩu trong lòng hắn. Ngoài trời đã bắt đầu tối!