Chậm rãi mở mắt ra, sự vật trước mắt còn có chút mơ hồ, đầu thì đau nhức vô cùng, Hoàng Tự Thủy chỉ nhớ lúc hắn đang tỷ thí với người nọ, rồi
chân khí nghịch hành, giữa lúc mông lung, hắn còn cảm nhận được cái ôm
ấm áp quen thuộc, còn toàn bộ những việc sau đó, hắn hoàn toàn không có
chút ấn tượng nào cả.
“Thủy, ngươi đã tỉnh.” Thay thế vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Du Diệp Vân là thần sắc vui mừng.
Hoàng Tự Thủy khẽ mỉm cười, sau đó đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh mong sao
có thể trông thấy thân ảnh của người nọ, y… đâu rồi?
“Thủy, ngươi đói bụng không? Ta đi lấy ít cháo cho ngươi nhé?”
Tuy nói hiện tại Hoàng Tự Thủy không muốn ăn bất cứ thứ gì, nhưng vì không
muốn cô phụ tấm lòng của Du Diệp Vân, nên hắn vẫn gật đầu đồng ý.
“Ừ.”
Nhìn thấy bóng lưng của Du Diệp Vân khuất đi hẳn, Hoàng Tự Thủy mới khẽ thở
dài. Có lầm hay không, chính mình vì y mới bị thương thành như vậy, thế
mà ngay cả bong dáng của y cũng không nhìn thấy, thật không có nghĩa khí tẹo nào. Chỉ trách bản thân ta quá ngu ngốc, rõ ràng không muốn cùng y
dây dưa, tại sao còn sinh ra ảo tưởng y sẽ chiếu cố ta cơ chứ.
Không lâu sau, Du Diệp Vân đã quay trở lại với bát cháo nóng hổi trong tay,
sau đó cẩn thận đem từng muỗng đút cho Hoàng Tự Thủy. Nếu người ngoài
nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ người được bón cháo kia đang lâm trọng bệnh.
“Tiểu Thủy.” Hoa Tình tay bưng một bát dược tiến vào, mùi dược nồng đậm ngay lập tức tản khắp gian phòng.
Hoa Tình và Du Diệp Vân thay đổi vị trí cho nhau, Du Diệp Vân nguyên bản
còn không muốn rời đi, nhưng dưới sự ép buộc của Hoàng Tự Thủy hắn đành
phải tạm về phòng nghỉ ngơi.
Hoa Tình đỡ Hoàng Tự Thủy ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường rồi mới đưa bát dược tới.
Nhíu mày một hơi uống hết bát dược, trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng
ngắt, nhưng Hoàng Tự Thùy vẫn không át đi được sự sầu khổ trong lòng.
Hắn rất muốn hỏi Hoa Tình về Lãnh Dực Lăng nhưng mỗi khi lấy hết can đảm mở miệng thì lại không biết nên nói từ đâu.
“Hoa cô cô, y… đâu rồi?”
“Hả?” Hoa Tình lúc đầu cũng không hiểu Hoàng Tự Thủy muốn hỏi gì, sau rồi mới hiểu rõ ý tứ của hắn. Tuy trong long nàng cười lớn nhưng bên ngoài nàng vẫn cố áp chế mà giả bộ thờ ơ mà nói.
“Y hả, ngày hôm qua ôm
ngươi trở về, sau khi xem bệnh cùng kê thuốc liền biến mất tăm rồi.
Thượng Quan thúc thúc của ngươi đã đi tìm y nhưng cũng không có kết quả
gì.”
Thấy Hoàng Tự Thủy im lặng, Hoa Tình cũng cảm thấy buồn thay.
“Tiểu Thủy, từ ngày ngươi rời đi, Lăng Lăng tựa như trở thành một con người
khác, cả ngày buồn bực không vui, số câu một tháng nói cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là nhìn thấy được nụ cười trên khuôn
mặt y. Lâu dần, y tự nhiên uống rất nhiều rượu, một ngày không có rượu, y liền cảm thấy cả người bức bối. Kỳ thật mấy người chúng ta đều biết, y
bất quá cũng chỉ muốn mình say mà thôi. Khi say, y có thể hảo hảo ngủ
một giấc, có thể tạm quên đi đau khổ khi không có ngươi ở bên. Tiểu
Thủy, y… y rất yêu ngươi đó.”
“Hoa cô cô, đừng khóc.”
Lau
đi hàng nước mắt của Hoa Tình, Hoàng Tự Thủy không quản nổi bản thân mà
cũng khóc theo, rõ ràng đã nói không được khóc, sao lại biến thành dạng
này rồi. Y yêu ta? Y thực sự yêu ta? Vậy sao không nói sớm, để cả hai
lâm vào hoàn cảnh này lâu như vậy. Nếu hôm nay không phải Hoa cô cô nói
ra, liệu có phải y sẽ không bao giờ chịu nói? Như vậy ta sẽ vĩnh viễn
không thể biết được, nguyên lai ta rất yêu y, mà y cũng đồng dạng yêu ta rất nhiều.
Không biết từ lúc nào Thượng Quan Tử Duyệt cũng phải
lau lau khóe mắt, vuốt nhẹ đầu Hoàng Tự Thủy, nghẹn ngào nói: “Tiểu
Thủy, ta mang ngươi đi tìm y.”
Đêm khuya, có loại khí lạnh đến tê buốt.
Trong tửu lâu rộng lớn chỉ có duy nhất một người khách. Ánh nến léo lắt in thân ảnh của người nọ lên ánh cửa.
Tiểu nhị lắc đầu bất dắc dĩ, bạch y nam tử kia đã ngồi đây suốt một ngày một đêm rồi mà vẫn không ngừng uống rượu, lại còn hàn khí trên người như
muốn đoạt đi sinh mệnh của người khác bao trùm làm cho không một ai dám
đến gần.
Tửu lâu nguyên cả ngày hôm nay chỉ tiếp đón đúng một
người, nhưng bọn họ không hề cảm thấy buồn bực vì không có khách, bởi lẽ vị khách nhân kia đã trả trước một tờ ngân lượng đủ để mua toàn bộ tửu
lâu này, cho nên chưởng quầy mới dứt khoát không tắt đèn để cho người
kia tiếp tục uống rượu.
Cốc cốc!!!
Đã muộn thế này sao lại vẫn còn người đến? Tiểu nhị nghi hoặc mở cửa. Bên ngoài cửa có hai
người, một là tuấn mỹ nam nhân, một là yêu mị thiếu niên. Hai người họ
khiến tiểu nhị không khỏi sửng sốt.
Thượng Quan Tử Duyệt nhích người ngăn cản tầm mắt của tiểu nhị rồi lại nhìn Hoàng Tự Thủy ý bảo hắn hãy vào trong.
Choang!!!
Cả một bình rượu trống không bay tới, vừa vặn dừng bên chân Hoàng Tự Thủy.
Tựa hồ cảm thấy có gì đó chặn lại ánh nến, Lãnh Dực Lăng hơi quay đầu nhìn
qua. Bình rượu trong tay y trượt xuống, tửu quán lại tiếp tục phát ra
tiếng đổ vỡ giòn tan. Rượu lênh láng trải ra nền nhà, bắn lên cả vạt áo
trắng dưới chân. Thế nhưng Lãnh Dực Lăng vẫn mở tròn mắt nhìn người xuất hiện phía trước.
Hoàng Tự Thủy chầm chậm đi đến bên cạnh Lãnh Dực Lăng, kéo một góc áo của y, nhẹ giọng nói: “Chúng ta… trở về đi.”
Thấy Lãnh Dực Lăng vẫn ngây người bất động, Hoàng Tự Thủy đành phải trực tiếp kéo tay y đi ra ngoài.
Cảm nhận được bàn tay lạnh như băng của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng cuối cùng cũng có phản ứng.
Tuy nói bây giờ đang là đầu hạ, nhưng đêm xuống thời tiết vẫn còn chút
lạnh, mà vì vội đi nên Hoàng Tự Thủy chưa kịp đem theo áo khoác. Thấy
thế, Lãnh Dực Lăng vội vàng cởi ngoại y choàng lên cho Hoàng Tự Thủy.
Cả quãng đường trở về khách ***, hai người chỉ im lặng mà nắm tay nhau
bước đi. Hoàng Tự Thủy đành phải lên tiếng đánh vỡ sự im lặng giữa hai
người trước.
“Ta nghe nói ngươi gần đây rất hay uống rượu, sau này đừng uống nữa, không tốt với thân thể.”
Lãnh Dực Lăng ngây ngốc gật đầu, siết chặt bàn tay của hắn. Thời gian qua, y chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh hai người nắm tay nhau như lúc này.
Đây… đây là mộng sao? Nếu chỉ là mộng, ta nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Đường dài đến đâu cũng có điểm dừng, huống chi từ tửu lâu đến khách *** cũng chỉ cần đi qua một ngã tư đường.
Trở lại khách ***, Hoàng Tự Thủy buông tay Lãnh Dực Lăng ra, đạm đạm cười nói: “Đã muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Lãnh Dực Lăng như trước ngây ngốc gật đầu rồi nhìn theo thân ảnh gầy bé của hắn dần xa.
Hoàng Tự Thủy nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Chỉ cần hắn nhắm
mắt lại thì hình ảnh của người nọ lại xuất hiện. Đem bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của người nọ áp lên mặt mình, Hoàng Tự Thủy bỗng cảm thấy
một dòng chất lỏng ấm ấp, tại sao ta lại khóc chứ?
Khoác trên
người ngoại y ban nãy Lãnh Dực Lăng đưa, Hoàng Tự Thủy một mình đi ra
khỏi phòng, gió lạnh thổi qua khiến hắn phải co người một cái. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng nhu hòa treo trên cao, Hoàng Tự Thủy vô tình trông thấy tà áo trắng phiêu động trong gió. Thân ảnh kia như thế nào lại trở nên
thiếu sức sống như vậy? Thật làm cho người ta phải đau lòng.
Không khống chế được tình cảm của mình, Hoàng Tự Thủy phi thân lên nóc nhà,
nơi Lãnh Dực Lăng đang đứng, ôm lấy y từ phía sau, tham lam hít lấy mùi
hoa lan dịu nhẹ trên người y: “Phụ thân…”
Hai chữ này xuyên qua
tiếng gió truyền thẳng vào tai bạch y nam tử. Lãnh Dực Lăng xoay người
ôm chặt lấy Hoàng Tự Thủy, tựa hồ muốn đem hắn dung nhập vào cơ thể
mình. Mạnh mẽ bắt lấy cánh môi đỏ tươi của hắn, Lãnh Dực Lăng tham lam
mút vào, thẳng đến lúc làm cho hai cánh môi của Hoàng Tự Thủy sưng đỏ
mới chịu rời đi.
“Dạ nhi, Dạ nhi của ta…”
Một dòng chất lòng chảy xuống cổ Hoàng Tự Thủy, y… y đang khóc sao?!
Trên mái nhà, có hai người gắt gao ôm lấy nhau, phảng phất như hòa mình vào
ánh trăng trong trẻo, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Cách đó không xa, Hoàng Phủ Bình Hạo nhìn thấy hai người bọn họ, hắn cúi thấp đầu, một dòng chất lỏng bao trùm trong mắt.