Mặc dù chưa đến ngày chính thức diễn ra đại hội võ lâm, nhưng toàn bộ
phòng nghỉ trong khách *** đều đã kín hết, các gian hàng cũng đã có mặt
đông đủ trên phố, vô cùng náo nhiệt.
Nghe Thiên Nhất Liên báo cáo lại tình hình như vậy, trong lòng Hoàng Tự Thủy nhiều ít cũng dấy lên
sự hiếu kỳ muốn đi xem chủ ý hắn đang diễn ra như thế nào.
Với
việc trong trang, khó có lúc được nhàn rỗi nên Hoàng Tự Thủy liền kéo Du Diệp Vân đi tới võ tràng, nói là đi thị sát. Và tất nhiên đó chỉ là cái cớ để được đi chơi mà thôi.
Bình thường, Hoàng Tự Thủy luôn ở
trong Liễu trang, không hề đặt chân ra ngoài khiến cho Thiên Nhất Liên
đã từng hoài nghi Hoàng Tự Thủy không có bản tính của trẻ con. Bây giờ,
thấy Hoàng Tự Thủy chủ động kéo Du Diệp Vân ra ngoài, Thiên Nhất Liên
cũng không hề lên tiếng ngăn cản.
Xe ngựa lọc cọc chạy đến võ
tràng, nơi sẽ diễn ra những trận tranh đấu vị trí võ lâm minh chủ. Trước khi xuống xe, Du Diệp Vân mặt không biểu tình đưa tới trước mặt Hoàng
Tự Thủy một chiếc nón hắc sa.
“Mang vào.”
Hoàng Tự Thủy khó hiểu nhìn Du Diệp Vân, hoài nghi hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Du Diệp Vân đảo qua người Hoàng Tự Thủy một lượt, hắn rốt cuộc vẫn rất đơn thuần.
“Bởi vì ta không muốn dẫn theo một đám sắc lang.”
Du Diệp Vân vẫn còn nhớ rõ mấy năm trước, trong một lần cùng hắn ra ngoài
tản bộ, dọc hai bên đường có không biết bao nhiêu cặp mắt đáng khinh của mấy lão già nhìn như muốn ăn tươi nưốt sống hắn. Lúc đó y chỉ hận không thể lập tức nhào đến móc hết mắt của bọn họ ra. Ngoài đám linh cẩu đó
ra thì những người còn lại đều ngây ngốc đứng trân trân tại chỗ, một câu cũng không nói khiến cho cả đoạn đường như bị đóng băng bất động.
Cũng vì lẽ đó mà Du Diệp Vân không bao giờ đồng ý cho hắn ra ngoài, y chán
ghét những ánh mắt tầm thường đó, chán ghét có người nhìn ngắm hắn đến
mất hồn.
Đương nhiên cũng kể từ khi đó, Hoàng Tự Thủy luôn phải ở trong trang, hoặc giả có vài lần bí mật trốn đi cũng không để ai biết,
nên làm cho Du Diệp Vân cũng yên tâm vài phần.
Năm tháng trôi
qua, dung mạo của Hoàng Tự Thủy càng thêm phần diễm lệ, so với trước đây còn sắc sảo hơn nhiều. Có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, với dung mạo hiện giờ của Hoàng Tự Thủy, muốn lấy đi mạng của một dãy nữ hiệp trên
giang hồ là một chuyện rất đơn giản. Vừa nghĩ đến đây, Du Diệp Vân bỗng
nổi một trận hàn khí.
Nghe được câu trả lời của Du Diệp Vân,
Hoàng Tự Thủy không khỏi bật cười. Tuy vậy hắn vẫn ngoan ngoãn đội nón
lên, hắn cũng không muốn người khác vì mình mà gặp rắc rối.
Lãnh
Dực Lăng ngồi bên cửa sổ trên lầu nhìn đoàn người qua lại phía dưới, đầu ngón tay gõ nhịp trên bậu cửa. Ánh mắt y lúc này hoàn toàn rơi trên
người một lam y thiếu niên đầu mang nón che kín mặt.
“Dạ nhi cũng thích mặc lam phục như vậy.” Y ngây ngốc nói, “Dạ nhi bây giờ chắc cũng lớn chừng đó.”Lam y thiếu niên nọ chưa hề phát giác đang có người nhìn mình mà vô cùng hồn nhiên lựa hết thứ này lại đảo qua chơi cái khác.
Với thính giác của kẻ luyện võ, nhất là lại với người có nội công thâm hậu
như Lãnh Dực Lăng mà nói, thì việc muốn nghe được tiếng cười của lam y
thiếu niên dưới phố kia không phải khó khăn gì. Tiếng cười trong trẻo,
êm tai đó làm y cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi, khóe miệng bất giác câu lên
một vòng cung, lộ ra một nụ cười đủ để mê hoặc chúng sinh.
Thấy
thiếu niên nhanh nhảu đi trước tóm đầy tay đồ ăn vặt làm cho thuộc hạ
mặt lạnh phải khổ sợ chạy theo trả tiền, cùng chiếc vòng hồng sắc trên
cổ tay hắn khiến cho Lãnh Dực Lăng đang trong tâm trạng thoải mái phải
híp mắt lại suy ngẫm.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Dực
Lăng, Hoàng Tự Thủy ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn đúng lúc tầm mắt hai
người tương giao. Thân thể hơi gầy mãnh liệt chấn động làm cho Du Diệp
Vân theo sau kinh hách tưởng hắn bị trúng nắng té xỉu mà muốn chạy lại
đỡ.
Hoàng Tự Thủy không để cho Du Diệp Vân có cơ hội đã trực tiếp vứt bỏ đồ ăn trên tay xuống đất, lôi kéo Du Diệp Vân rời khỏi nơi này.
Du Diệp Vân quay đầu nhìn lại hướng vừa rồi mà Hoàng Tự Thủy nhìn, phía
sau cửa sổ có một nam nhân, phượng nhãn hơi khép tựa như thiên tiên đang dưỡng thần. Nam nhân đó, Du Diệp Vân biết người đó chính là Lãnh Dực
Lăng. Chỉ có thể là người đó mới khiến cho một người luôn bình tĩnh như
hắn phải lâm vào tình trạng bối rối.Và y cũng chính là người đã gây ra
thương tổn to lớn cho hắn, bằng không hắn sẽ không bỏ nhà đến đây.
Lãnh Dực Lăng nhướn mi, ta đáng sợ đến vậy sao? Như thế nào vừa nhìn thấy ta đã cất bước rời đi? Còn tên thuộc hạ mặt lạnh bên cạnh kia nữa, sao lại đối với ta bừng bừng sát khí? Chẳng lẽ mới nhìn chủ tử của gã một chút
đã trở thành tội phạm rồi sao?
“Cung chủ.” Lãnh Phong cúi đầu cung kính gọi Lãnh Dực Lăng.
“Gì?”
“Thuộc hạ đã tìm hiểu, đại hội võ lâm năm nay thiếu chủ sẽ đích thân tham gia.”
“Ồ?”
Lãnh Dực Lăng bỗng nhớ lại lam y thiếu niên vừa rồi, đó là Dạ nhi sao? Nếu đúng vậy, sao hắn lại muốn trốn tránh ta?
Hoàng Tự Thủy không còn chút hứng thú nào muốn đi chơi nữa, vội vàng trở về
Liễu trang, đem nón che để một phía rồi nhanh chóng chui vào giường cuộn chặt mình trong chăn.
Thu Lan hoài nghi nhìn Du Diệp Vân như
muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì. Du Diêp Vân không hề có ý định giấu diếm,
nói nhỏ bên tai Thu Lan: “Gặp phải Lãnh Dực Lăng.”
Thu Lan hiểu rõ nguyên nhân, liền đi đến bên giường ôm tiểu bảo bối vào lòng, hôn nhẹ lên trán hắn, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Dường như tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút, Hoàng Tự Thủy dần dần hồi phục lại.
Tại sao chỉ một lần ra ngoài đã gặp y? Không biết lúc đó y có phát hiện ra
ta không? Bất quá, trông bộ dạng y khi ấy dướng như không nhận ra. Trong lòng Hoàng Tự Thủy không khỏi có chút mất mát. Y một chút cũng không
thay đổi, lúc nào trông cũng y hệt thần tiên, làm cho người khác nhìn
vào muốn rời mắt cũng khó. Kỳ thật, ta cũng rất muốn nhìn y lâu hơn chút nữa, nhưng không hiểu sao chân lại muốn chạy thật nhanh.
Đem cả
người chôn chặt vào lòng Thu Lan, Hoàng Tự Thủy hít một hơi thật sâu.
Hoàng Tự Thủy hắn có đôi khi cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn.