“Lăng Lăng, ngươi nói ngươi sẽ cùng Phong Linh bái đường thành hôn?” Hoa Tình hết sức bàng hoàng nhìn Lãnh Dực Lăng.
“Ừ.”
Thản nhiên lên tiếng, ánh mắt Lãnh Dực Lăng không rời khỏi bộ quần áo của Thất Dạ lúc trước, y bần thần đưa tay phủ lên.
“Ngươi… ngươi… Dạ Dạ sẽ như thế nào đây?”
Lãnh Dực Lăng ngay cả mở miệng cũng không buồn. Thấy thực cảnh đó, Hoa Tình tức đến độ giậm chân bộp bộp.
“Ngươi sẽ phải hối hận.”
Tà áo của Hoa Tình dần biến mất trước cửa, Lãnh Dực Lăng hơi ngẩng đầu lên tự giễu bản thân, ta còn có thể làm gì đây, ta cũng chỉ có thể sử dụng
cách này để bức hắn trở về, đây cũng là cách duy nhất mà thôi.
***************
“Lâm tổng quản, ông có cần giúp gì không?”
Hoàng Tự Thủy ghé vào mặt bàn, dùng cặp mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lâm tổng quản.
“Trang chủ, thuộc hạ sao dám làm phiền trang chủ.”
Thời điểm này, trên thị trường kinh doanh mọi ngành nghề đều đang trong thời gian nghỉ ngơi, cho nên muốn được chạy quanh quanh với công việc quả
thực không dễ dàng. Hơn nữa Du Diệp Vân và Thu Lan đều có việc cần ra
ngoài xử lý, mọi người trong Liễu trang thì lại cố giữ lấy một việc cho
mình để tránh người khác bảo ăn không ngồi rồi. Ngay cả muốn kiếm một
người nói chuyện cũng không có, thật buồn nha.
Đôi mắt to tròn
ngân ngấn một tầng hơi nước khiến cho người đối diện không khỏi tự dằn
lòng. Lâm tổng quản không còn cách nào khác đành phải lấy một phong thư
đưa cho Thất Dạ.
“Làm phiền trang chủ đưa thư này cho Thiên đường chủ.”
“Hảo.”
Cầm chắc phong thư trong tay, Thất Dạ vui vẻ tạm biệt Lâm tổng quản, chạy đi tìm Thiên Nhất Liên.
Lâm tổng quản hơi bất ngờ với vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Thất Dạ, cho
dù hiện tại hắn mang thân phận gì, thủy chung vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Ba tháng trước, ngày mà Thiên đường chủ tuyên bố đứa nhỏ này là tân nhiệm
trang chủ Liễu trang với tất cả mọi người, thì đại đa số mọi người đều
hoài nghi năng lực của hắn. Nhưng sự thật chứng minh, đứa nhỏ này là một thiên tài, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi mà hắn đã thu lại lợi nhuận xấp xỉ gấp đôi so với thời điểm này năm trước. Đứa nhỏ này đã dần thu phục
được mọi người trong trang, khiến hầu hết bọn họ phải kính nể hắn. Với
lại bản tính hòa ái cùng khờ dại, có thể nói hắn đã được mọi người trên dưới Liễu trang chấp thuận. Chỉ là về xuất thân của hắn, không ai hay
biết. Nếu có người hỏi, thì hắn sẽ viện cớ này kia, tìm mọi cách né
tránh hay chuyển đề tài. Dần dà, mọi người cũng không đề cập đến vấn đề
này nữa.
Ngâm nga chạy tới trước thư phòng của Thiên Nhất Liên,
đang tính gõ cửa thì Hoàng Tự Thủy nghe thấy tiếng Thiên Nhất Liên vọng
ra, cánh tay vốn đặt trên cánh cửa bất giác khựng lại.
“Lãnh Dực Lăng muốn thành hôn?”
Bên trong phòng, Minh Thiện Trần buông chén trà trong tay xuống nói: “Ta
cũng mới nghe được tin tức này, là cùng giáo chủ Phong giáo Phong Linh
thành hôn.”
“Ừ, Phong Linh quả thực xứng với danh hiệu tuyệt sắc giai nhân, cùng Lãnh
Dực Lăng cũng rất tương xứng. Hiện tại trên giang hồ, không phải ai ai
cũng nói bọn họ là lang tài nữ mạo (nam tài nữ sắc) sao.”
“Nữ nhân kia tuyệt không xứng với y.”
Minh Thiện Trần cùng Thiên Nhất Liên nhất thời giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng Tự Thủy. Không những thế, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn.
Ý thức được sự thất thố của bản thân, Hoàng Tự Thủy cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Minh Thiện Trần cùng Thiên Nhất Liên nhìn nhau, hẳn là cũng đã đoán ra được bảy tám phần nguyên nhân Hoàng Tự Thủy rời Lãnh gia.
Minh Thiện Trần ôm lấy Hoàng Tự Thủy như một tiểu hài tử rồi đặt ngồi trên
đùi mình, nhẹ nhẹ vỗ lưng hắn. Y không biết nên nói gì với hắn, chỉ biết yên lặng an ủi hắn mà thôi.
Hành động của Minh Thiện Trần lại
làm cho Hoàng Tự Thủy nhớ tới Lãnh Dực Lăng cũng hay ôm hắn, vỗ về an ủi hắn. Bất giác, đôi mắt tinh anh của Hoàng Tự Thủy đã bịt kín một tầng
hơi nước.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Hoàng Tự Thủy đem phong thư trong tay giao lại cho Thiên Nhất Liên.
“Thiên đại ca, cái này là Lâm tổng quản nhờ chuyển tới cho ngươi.”
Thiên Nhất Liên nhận lấy phong thư, xé mở miệng giấy, rồi đưa cho Hoàng Tự Thủy một tấm thiệp sắc đỏ.
Tấm thiệp kia như gieo vào cõi lòng Hoàng Tự Thủy mấy tảng đá lớn, sắc đỏ lại như máu tươi nhuốm đầy trong mắt hắn.
Run rẩy mở tấm thiệp ra, nội dung còn muốn phá nát cõi lòng hắn hơn. Đây
chính là thư mời hắn, trang chủ Liễu trang tới dự hôn lễ của Lãnh Dực
Lăng và Phong Linh.
Sờ nhẹ qua ba chữ Lãnh Dực Lăng, Hoàng Tự
Thủy không hiểu ẩn ý của người này, tại sao ba chữ Lãnh Dực Lăng lại
viết cạnh tên ta? Vì sao hắn lại có ý tưởng kỳ quái đến vậy?
Suy ngẫm một lát, Hoàng Tự Thủy khẽ nhếch miệng cười, nói: “Đi.”
Thiên Nhất Liên gật đầu.
“Thuộc hạ đi chuẩn bị, thuận tiện ra mắt trang chủ với các môn phái khác.”
“A, khoan đã, còn có một việc, nhờ Thiên đại ca thay Tự Thủy chọn mấy người võ công cao cường một chút.”
Trang chủ, hắn……
“Rõ, trang chủ.”
Mặc dù trên mặt Hoàng Tự Thủy vẫn treo một nụ cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt hắn lại lạnh như băng, tiếc là không ai trong hai người ở đây nhận
thấy.