Về phần Thất Dạ, sau khi dùng mây bay đi bỏ lại đám người Lãnh Phong ở
phía sau, thì hắn cũng bay ra khỏi trấn luôn. Đến khi tới vùng ngoại ô,
hắn mới phát hiện ra bản thân không mang tay nải. Hắn nghĩ muốn quay lại lấy đồ nhưng lại sợ có người chờ sẵn ở đó, dù sao bọn người Lãnh Phong
đã phát hiện được hành tung của hắn, thì tất nhiên cũng sẽ tra ra khách
*** nơi hắn trọ.
Vốn định sau mấy ngày để bọn họ nghĩ mình đã đi
thì Thất Dạ sẽ quay trở lại, nhưng cái vùng ngoại ô này trừ cỏ dại tùm
lum ra thì ngay cả một con suối nhỏ cũng không có. Mà không có nước tất
không có cá, càng miễn có những con thú khác. Nói cách khác nơi này
không có bất cứ thứ gì bỏ vào bụng được. Cứ như vậy, Thất Dạ đã nằm ở
đây được hai ngày. Nguyên nhân cả hai ngày nay Thất Dạ chỉ có nằm một
chỗ, đương nhiên là để giảm thiểu tiêu hao năng lượng đến mức tối đa
nhất.
Cũng may cho hắn, hiện tại đang là mùa hè, đêm xuống cũng
không lạnh lắm. Về phần muỗi thì Ngọc Hồn có tìm được mấy nhánh ngải cỏ, tối đến sẽ đốt lên để xua muỗi.
“A!!! Ngọc Hồn đi lâu vậy sao còn chưa thấy về…..”
Thất Dạ vừa ngắt một nhánh cỏ dưới đất vừa phàn nàn khiến chim trên cây đồng loạt cất cánh bay mất.
Buổi sáng mới phái Ngọc Hồn đi thám thính tình hình trong trấn mà đến tận
bây giờ vẫn chưa trở về, sẽ không phải hắn lại lén đi ăn một mình đấy
chứ…
“Ọt ~~ ọt ~~” Cái bụng của Thất Dạ bắt đầu lên tiếng biểu tình.
Thất Dạ lại ngắt một nhánh cỏ khác đưa lên miệng nhấm nháp, phương pháp này là cách thức để hắn có thể tạm thời quên đi cơn đói.
Từ phía sau, Lãnh Dực Lăng nhìn thấy Thất Dạ thà chịu đói gặm cỏ dại cũng
không thèm trở lại khiến y lại càng tức giận. Nếu không phải vừa rồi
thấy Ngọc Hồn loanh quanh trước cửa khách ***, lại còn nghiêm khắc bức
cung thì không biết khi nào mới có thể tìm thấy hắn. Khó khắn lắm y mới
đến được khách ***, vậy mà hắn lại kiên quyết ở nơi này gặm cỏ dại cũng
không chịu trở về.
Một tiếng hét vang lên, nháy mắt, một tảng đá vô phận nào đó gặp phải Lãnh Dực Lăng liền vỡ vụn…..
Đang nằm dài dưới gốc cây, Thất Dạ bất ngờ nghe thấy có tiếng động liền giật mình mở mắt. Thấy được Ngọc Hồn đã đứng bên cạnh, hắn hưng phấn nhảy
dựng lên. “Ngọc Hồn, bọn họ còn ở đó không?”
Vẻ mặt Ngọc Hồn hết
sức u ám, Ngọc Hồn chậm rãi quay đầu lại để dẫn ánh mắt của Thất Dạ đến
khuôn mặt tối sầm đằng đằng sát khí sau lưng.
Ngoài Lãnh Dực Lăng ra còn có cả đám người Lãnh Phong nữa. Rõ ràng Lãnh Phong đã mách tội
của Thất Dạ cho phụ thân yêu quý của hắn.
“Ực” Thất Dạ nặng nề nuốt trôi một ngụm nước bọt.
“Lãnh Phong thúc thúc, thúc thúc thật xấu tính.”Lãnh Phong không dám ngẩng đầu nhìn Thất Dạ, nói: “Thuộc hạ cũng chỉ bất đắc dĩ.”
Hay cho câu ‘bất đắc dĩ’…
“Ngọc Hồn, ngay cả ngươi cũng bán đứng ta.”
Dưới con mắt như muốn băm bằm đối phương ra trăm mảnh của Thất Dạ, Ngọc Hồn
vội vã phủ nhận: “Ta không có a. Ngươi cũng biết đó, ta không đấu lại
được y. Mà ngươi hẳn cũng không muốn ta chết sớm như vậy đi.”
Dưới vẻ mặt ẩn ẩn đáng thương như đang cầu xin tha thứ của Ngọc Hồn, Thất Dạ cũng không nỡ lòng nào lên tiếng trách cứ. Hắn đành nuốt xuống cục tức
đó lại, được rồi, ta biết ngươi không thể đánh lại phụ thân ta, ta sẽ
tha thứ cho ngươi lần này…
“Tiểu Vân?” Cầu trời phù hộ nó không
xảy ra chuyện gì bất trắc. Nó cũng chính là quân bài cuối cùng trong tay mình, có nó ta sẽ có cơ may trốn thoát a…
Mặc cho Thất Dạ trong đầu khẩn cầu nhưng sự thật lại không được như những gì hắn muốn.
Ngọc Hồn từ từ đưa mắt nhìn Lãnh Dực Lăng, theo đó, Thất Dạ có thể nhìn thấy một thứ mà hắn đang ngẩn ngơ tìm kiếm, ai có thể nói cho ta biết cái
thứ màu trắng trắng giống củ cải đang trong tay phụ thân có phải là Tiểu Vân không thế? Sự thật luôn tàn khốc vậy sao?
Không chịu nổi được nghịch cảnh khắc nghiệt này, hai mắt Thất Dạ chợt tối sầm, mất đi ý thức.
“Dạ nhi…..”
Lãnh Dực Lăng ném Tiểu Vân sang một bên, vội đón lấy cơ thể Thất Dạ đang
chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất. Y nhanh tay bắt mạch kiểm tra cho Thất
Dạ, cũng may chỉ là nhất thời xúc động quá mức, với lại sức khỏe suy
nhược do mấy hôm chưa được ăn gì.
Chuẩn bệnh xong, Lãnh Dực Lăng
mới thoáng yên tâm được đôi chút. Nhưng lúc này tâm lý tự trách trong y
lại nổi lên mãnh liệt. Dù sao, tất cả đều là lỗi của y.
Ôm lấy
Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng thần tốc phi về khách ***. Đám thuộc hạ cùng Lãnh Phong cũng triệt để theo sát đằng sau, bỏ lại Ngọc Hồn đáng thương cùng Tiểu Vân suýt bị bóp nát.
Ngọc hồn cũng chỉ biết thất thểu ôm
Tiểu Vân đi theo, sau này nhất định nhắc nhở Tiểu Vân phải giảm cân mới
được, như thế nào lại nặng đến vậy? Mà cớ sao lúc nào lâm vào khó khăn
thì mọi người lại biến mất hết thế này?