Long Giới
“Bạn này là?” Hoàng Long không nổi tiếng gì cho nên mấy nàng Kiều Trang làm sao nhận ra được, nên hướng Đức Sang hỏi.
“Đây là bạn cùng phòng của bọn ta – Hoàng Long.” Đức Sang giới thiệu.
“Ta nhớ ra rồi, hôm qua còn thấy các ngươi cùng nhau ăn cơm! Bốn người các ngươi cùng nhau đi Hà Nội hả?” Kiều Trang hỏi.
Đức Sang gật đầu, còn Hoàng Long thì ở bên cạnh đánh giá ba mỹ nữ còn
lại. Có thể được bầu chọn làm hoa khôi học đường thì ai cũng đều là giai nhân tuyệt sắc. Ở phương diện khí chất thì Thiên Băng mang đến cảm giác lạnh lẽo, đứng cách ba mét mà Hoàng Long vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo
trên người nàng, nhưng bên cạnh sự lạnh lẽo đó Thiên Băng còn khiến
người ta có cảm giác ngây thơ trong sáng, giống như một đóa hoa tuyết.
Mà Hà Ngọc lại như một loại hoa lan điềm tĩnh mỹ lệ, có khí chất cùng
một loại với Vương Ngữ Yến trong thế giới Thiên long bát bộ. Vô Ái lại
giống như đại tiểu thư khuê các ôn nhu. Lúc Hoàng Long nhìn về phía nàng thì thấy nàng hơi gật đầu chào hắn.
“Bốn tên này là ai? Hình như Vô Ái các nàng ở đây là chờ bọn họ!” Đám người xung quanh nghị luận.
“Người thân hình cao to chính là Nam Sơn, là một tên rất trâu, quyền
pháp của hắn trong lúc huấn luyện quân sự cũng khiến huấn luyện viên mặc cảm không thôi! Còn tiểu tử kia thì không biết, nhưng nhìn cách ăn mặc
thì hẳn là không có địa vị gì!”
“Tên mà lúc nào cũng mang một gương mặt trêu người tức chết là Nguyễn
Đức Sang, con cháu Nguyễn gia, gia thế khủng bố, võ công cũng rất mạnh,
là một tên không nên động vào nếu như không muốn bị troll tới chết. Tên
còn lại là Đăng Khoa, trầm mặc, ít nói, gia thế bá đạo nhưng cũng cực kì bí ẩn, ít ai biết nhiều thông tin về hắn nhưng hình như là bạn từ nhỏ
của Đức Sang”
(Đây là lý do vì sao tên này có thể kêu 2 người kia là lão đại, lão tam, còn Đăng Khoa thì luôn gọi tên ^-^)
“Hoàng Long, người kia tên là Hoàng Long!” Một thanh âm trong đám người
đột nhiên vang lên: “Hoàng Long, ngươi có tư cách gì mà đứng chung chỗ
với các hoa khôi học đường?” Có người đi đầu, những người khác thoáng
cái cũng ầm ĩ lên. Ba người Nam Sơn thì bọn họ không dám động tới nên
tất cả đều nhắm vào Hoàng Long!
Hoàng Long tập trung vào hai người khơi mào trong đám người. Hai người
này ngày hôm qua hắn đã gặp, chính là hai tên tiểu đệ đi theo sau Phú
Thiện. Hoàng Long nghĩ thầm: “Mình cũng không chọc ghẹo gì Phú Thiện,
chẳng lẽ đơn giản là mình ở chung phòng với ba người Đức Sang mà thành
mục tiêu bị công kích?”
Người như tên Phú Thiện này trí tuệ quá kém, không thành đại sự được.
Tuy rằng bây giờ tạm thời khong thể đụng tới hắn nhưng Phú Thiện cũng
không đủ để Hoàng Long cho vào mắt!
Mọi người chung quanh thì ầm ĩ mà Hoàng Long coi như không nghe thấy,
thậm chí còn nhắm mắt làm ngơ. Hành động này của hắn khiến mấy người
Kiều Trang coi trọng hắn hơn, nhưng cũng làm đám người xung quanh phẫn
nộ. Đây chính là biểu lộ sự khinh thường, thẳng thắng khinh thường!
“Hoàng Long, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!” Một người thể trạng cường tráng nhảy ra nói.
“Vị bạn học này, ta thật tâm khuyên ngươi đi đến bác sĩ tâm lý đi, bây
giờ là thời đại nào mà còn đòi quyết đấu?!” Thanh âm lười biếng của Đức
Sang vang lên.
“Thưa thiếu gia, xe đã tới, có cần chúng tôi giúp gì không?” Từ bên
ngoài đường xuất hiện hai tên vệ sĩ mặc đồ đen, đi đến gần thì cẩn thận
nói với Đăng Khoa. Bên kia đường thì đã đậu sẵn một chiếc limousine sang trọng.
“Các vị mỹ nữ, chúng ta nhanh lên xe đi. Bị mấy con khỉ này nhìn, cảm giác cũng thật sự không tốt!” Nam Sơn nói.
Mấy nàng Kiều Trang đều gật đầu, tuy rằng cũng đã quen với cảnh bị người khác vây xem nhưng các nàng cũng không thích cảm giác này. Kiều Trang
dẫn đầu đi tới mở cửa xe ngồi vào bên cạnh của Đức Sang. Vô Ái cũng mỉm
cười ngồi bên cạnh Đăng Khoa. Hà Ngọc ngồi cạnh Hoàng Long, còn Thiên
Băng thì đành ngồi cạnh Nam Sơn.
(Ta đang làm ông mai se tơ chọn các ngươi đây ^^)
Ngồi bên cạnh Hà Ngọc, Hoàng Long cảm giác tim mình đạp nhanh hơn rất
nhiều, hắn ngồi ở đó mà không dám cử động, chỉ đành nhắm mắt giả bộ như
không có gì xảy ra!
“Chủ nhân, nhịp tim của người lúc này là 120 nhịp một phút! Hì hì!”
Giọng nói của Tiểu Long đột nhiên vang lên trong đầu Hoàng Long.
“Tiểu Long, ngươi có thể kết nối internet không?” Hoàng Long dời lực chú ý của mình đi, nói: “Có thể chủ nhân, người cần ta lấy tư liệu dịch
kinh phải không?” Tiểu Long nói.
“Lập tức lấy về, mặt khác, long lực còn nhiều hay ít? Có đủ để bảo vệ bộ não cho việc dung nhập dịch kinh không?”
“Chủ nhân, long lực hôm nay của người là 7 điểm, vì tránh thần kinh bị
thương tổn nên cần tiêu hao 5 điểm long lực bảo vệ cho chủ nhân.” Tiểu
Long nói: “Tư liệu về dịch kinh đã lấy về toàn bộ, có dung nhập hay
không?”
“Dung nhập đi!”
Hoàng Long cảm giác trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, những kiến thức
phức tạp không ngừng truyền vào thần kinh đại não, nếu như không có long lực bảo vệ, Hoàng Long khẳng định thần kinh đại não chắc chắn sẽ bị tổn thương. Một phút sau, lượng kiến thức đã dung nhập hoàn toàn: “Chủ
nhân, có một tin tốt, tinh thần lực của người đã tăng thêm 5 điểm, thành 74 điểm!”*
“5 điểm à, ài, tuy ít nhưng cũng có tăng có tốt rồi!” Hoàng Long cảm khái một tiếng rồi lập tức tìm hiểu dịch kinh trong đầu.
“Dịch kinh chia làm: kinh và truyện hai phần. Kinh chia thành thượng
kinh và hạ kinh. Thượng kinh có 30 quẻ, hạ kinh 34 quẻ, tổng cộng 64
quẻ. 64 quẻ này do: kiền, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoái – bát
quái trọng điệp diễn biến mà thành. Mỗi một quẻ đều do: hoạ, đề, từ, hào cấu thành. Hoạ lại chia thành lục hào, hào lại chia thành dương hào và
âm hào. Dương gọi là ‘Cửu’, âm gọi là ‘Lục’. Từ dưới lên trên phân
thành: sơ, nhị, tam, tứ, ngũ, thượng. 64 quẻ hoạ có 384 hào. Đề, từ, và
hào đều có liên quan với nhau. Từ giống với hào. Hào từ căn cứ nội dung
liên quan và nội dung chủ yếu của mỗi quẻ mà phân thành lục hào. Truyện
tổng cộng có thất chủng thập thiên phân biệt là: thoán thượng hạ thiên,
tượng thượng hạ thiên, văn ngôn, hệ từ thượng hạ thiên, thuyết quải, tạp quải và tự quải …” (cái này là ta copy từ google về! thật sự không hiểu gì hết ^^)
Hoàng Long vốn nghĩ kiến thức dịch kinh cũng không nhiều lắm, không ngờ
số lượng lại nhiều như vậy. Nếu chỉ là một quyển dịch kinh thì không thể nào nhiều như vậy được, nhưng dịch kinh được xem là nguồn gốc của đạo
lý tu luyện mà người đời sau đối với lý giải về dịch kinh cũng rất
nhiều. Tiểu Long lần này lấy tư liệu dịch kinh đều mang tất cả lấy hết
nên mới nhiều như vậy.
Đại não Hoàng Long hoạt động liên tục, nhưng muốn trong một thời gian
ngắn hiểu hết đống kiến thức nhiều như vậy là điều hoàn toàn không có
khả năng!
“Xem ra chỉ có thể đi từng bước một, người khác đọc dịch kinh là cả đời, mà ta muốn trong một ngày mười ngày lý giải toàn bộ thì đúng là mơ
tưởng. Lăng ba vi bộ chỉ cần lý giải một phần nhỏ dịch kinh là được rồi. Cứ như vậy thì tầm hai ba ngày nữa là có thể học tập Lăng ba vi bộ
rồi!” Hoàng Long thầm nghĩ, sau một hồi đại não vận động nhanh, dời lực
chú ý của Hoàng Long đi nên nhịp tim của hắn cũng đã trở lại bình
thường!
Tim hắn sở dĩ đập nhanh như vậy cũng không phải là trúng tiếng sét ái
tình … mà do bình thường hắn rất ít ở chung với con gái. Huống chi Hà
Ngọc lại là một tuyệt sắc giai nhân như vậy. Có thể tự dời lực chú ý đi
là giỏi lắm rồi!
“Lão tứ, một đại mỹ nữ ngồi bên cạnh mà sao ngươi vẫn như đầu gỗ vậy hả?” Đức Sang hắc hắc cười nói.
Hoàng Long trừng mắt nói: “Ngươi lo chuyện của bản thân mình đi, sau này mà có mệnh hệ gì thì ta cũng không cứu!”
“Hà Ngọc, mấy người sao lại đi cùng nhau thế?”
“Bốn người chúng ta đã biết nhau lâu rồi.” Hà Ngọc nói. Đức Sang gật
đầu, hắn cũng không cảm thấy khó hiểu, cho dù là Vô Ái, Thiên Băng, Hà
Ngọc hay Kiều Trang thì gia thế đều không hề đơn giản, nếu tổ tiên đã
biết nhau thì đám con cháu chơi thân với nhau cũng là chuyện bình
thường. Gia thế của Đức Sang hắn cũng không hề đơn giản, nhưng hắn cũng
không kết bạn nhiều với bạn bè cùng tuổi, chỉ khi vào đại học mới cùng
Nam Sơn, Đăng Khoa và Hoàng Long kết bạn. Đương nhiên trong đó Hoàng
Long chỉ là một người bình thường mà thôi!
“Không biết quốc khánh năm nay có tên hề nào làm loạn không?”(Ám chỉ là phản động á)
Kiều Trang cau đôi mày thanh tú nói: “Chắc là có, nhưng quốc gia hẳn là có biện pháp khống chế được!”
Đức Sang nói: “Gần đây mới thành lập mấy tiểu đội phản ứng nhanh so với
trước đây mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, quốc gia nắm trong tay không ít
lực lượng bí mật!” Lực lượng bí mật này là gì thì Đức Sang không nói rõ, nhưng Kiều Trang và Hà Ngọc có thể đoán được một chút, còn Hoàng Long
thì không biết gì. Tuy rằng hắn có được Long Giới, nhưng cũng chỉ mới
ngắn ngủi hai ngày thì một người bình thường như hắn là sao có thể biết
được các vấn đề bí mật của quốc gia này!
(Quá trình đi máy bay xin lược bỏ vì ta lười mô tả)
“Gia chủ, mấy vị tiểu thư đã đến Hà Nội, hiện đang ở trong một khách sạn của Nguyễn gia.” Đám người Đức Sang vừa vào khách sạn thì bên ngoài đã
có một chiếc xe màu đen đậu ở khu phố đối diện đi theo.
“Kiều Trang nếu đã đi ra ngoài thì các ngươi cứ bảo hộ quanh khách sạn
là được. Bọn họ vào khách sạn này thì Nguyễn gia sớm đã an bài vệ sĩ
nghiêm ngặt rồi!” Trong điện thoại vệ tinh truyền ra âm thanh uy nghiêm.
“Vâng, gia chủ!”
(Vì là gia tộc từ xưa có truyền thống từ rất lâu nên vẫn còn giữ kiểu xưng hô gia chủ như vậy)
Cùng lúc đó, có mấy thế lực khác cũng phái người tới bên ngoài các nơi
xung quanh khách sạn, cũng đang bẩm báo tin tức tương tự, và cũng nhận
được mệnh lệnh không khác biệt là mấy.
Mọi người cũng không ai chọn ở phòng riêng, mà bốn người Hoàng Long ở
chung một phòng lớn, bốn người Kiều Trang cũng ở chung một phòng lớn như vậy. Cái này cũng không phải là tiết kiệm, mà chủ yếu là ở chung vui
hơn, còn một nguyên nhân khác là để dễ bảo vệ cho nhau. Đương nhiên, với thực lực của ba người Đức Sang thì muốn làm bọn họ bị thương cũng không phải chuyện đơn giản. Mà bên mấy cô gái: Vô Ái và Hà Ngọc thì Hoàng
Long không biết chứ Kiều Trang so với Đức Sang còn lợi hại hơn, về phần
Thiên Băng thì Hoàng Long đoán nàng ta có luyện qua một môn võ công
thuộc tính hàn nào đó, nếu không cũng không có khí chất băng lãnh như
vậy!
“Oa, mệt chết ta, ngồi máy bay suốt hơn hai tiếng đồng hồ!” Đức Sang
nhào lên ghế sô pha than vãn: “Lão tam, ngươi sao không nắm lấy cơ hội
hả? Có đại mỹ nữ bên cạnh như vậy mà ngươi cứ như một khúc gỗ là sao!”
Hoàng Long lấy một ly nước uống rồi nhàn nhạt nói: “Ta biết ta là ai mà, ta và Hà Ngọc chênh lệch quá xa, ít nhất hiện tại là như thế. Trong mắt Hà Ngọc, ta cũng chỉ là một người qua đường nào đó mà thôi. Ta cũng
không muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!” Hoàng Long hiên tại cũng
không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm, hắn phải tranh thủ thời gian
để đề cao thực lực. Không có thực lực thì tất cả chỉ là nói suông mà
thôi!
Đức Sang vỗ vai Hoàng Long rồi không nói gì nữa. Hắn làm sao không biết
sự chênh lệch giữa Hoàng Long và Hà Ngọc? Chỉ là nghe Hoàng Long nói
thế, trong lòng hắn có chút cảm giác áy náy: “Lão tam …”
Hoàng Long khoát tay nói: “Không cần nói gì nữa, ta chỉ nói là hiện tại
ta không có tư cách đó mà thôi, chứ tương lai, ai có thể biết được!” Có
Long Giới trong tay, Hoàng Long rất tự tin. Đức Sang, Nam Sơn và Đăng
Khoa đều biết rõ ràng gia thế của Hà Ngọc, tuy trong lòng biết nghĩ Hà
Ngọc và Hoàng Long là không có khả năng, nhưng bọn họ đương nhiên sẽ
không nói ra để đả kích Hoàng Long.
“Tốt, lão tam có ý chí như vậy, tương lai sao không thành công cho được
chứ? Không biết tương lai với Hà Ngọc như thế nào, nhưng hiện nay trong
thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ, nhất định có một người thuộc về
lão tam ngươi!” Nam Sơn cười ha hả nói.
“Hắc hắc, lão đại, ngươi và Thiên Băng ngồi cùng một chỗ, có tạo được
đốm lửa nhỏ nào không hả?” Đức Sang nhìn chằm chằm Nam Sơn hỏi.
“Đừng nói là một đốm lửa nhỏ, ta tưởng mình sắp biến thành cục băng rồi, suốt đoạn đường đi, nàng ta không hề nói một lời nào!” Nam Sơn phiền
muộn nói!
Hoàng Long nói: “Lão đại, ngươi nên làm một ngọn hoả sơn đi hoà tan khối băng kia đi! Cô gái lạnh lùng như vậy nếu có thể hoà tan thành công thì nhiệt tình so với lửa còn muốn nhiều hơn đó!”
“Lão tam, người học thói xấu của lão tứ hồi nào mà dồn vào ta hết vậy hả?” Nam Sơn nói: “Đăng Khoa, ngươi nói coi.”
“Ta cũng tán thành ngươi đi hoà tan núi băng!” Đăng Khoa bỏ lại một câu rồi xoay người đi về chỗ của hắn.
Nam Sơn: “…”