Từ khi Thủy Miên trở về nhà, đêm nào cô cũng ngủ cùng con gái. Vâng, mọi
chuyện chẳng khác gì khoảng thời gian mà trước đây cô giận Nam Cung Lãnh cả, vẫn mỗi người một phòng. Điều này khiến cho anh vô cùng bức bối,
bởi vì cả Bánh Rán và Bánh Bao còn được ở cùng phòng với cô, chỉ có
riêng một mình anh thì lại bị “cách li”.
Sau bao nhiêu lần nhìn
thấy anh “liếc mắt đưa tình”, Thủy Miên rốt cuộc không cách nào “bơ” anh được nữa, bèn mỉm cười, ngân nga một câu ca dao phiên bản hiện đại:
“Khi nào ta chẳng kết hôn
Thì chàng đừng có mà mong động phòng”(*)
Đến lúc này, Nam Cung tiên sinh mới chợt nhớ đến bản thân vẫn là một kẻ
không danh phận. Thế nên, vào một ngày nắng đẹp, anh mới quăng hết tất
cả công việc cho Âu Dương Vĩ xử lí, bản thân thì lnhẹ nhàng và thảnh
thơi lên kế hoạch chuyện kết hôn, mặc kệ Trần Ly và Âu Dương Vĩ nghiến
răng.
Cả đời người chỉ cưới gả một lần nên không thể nào qua loa
được, nên anh nhanh chóng cho người chuẩn bị chu đáo. Nhưng kết hôn, đâu phải chỉ có tổ chức tiệc tùng là xong, còn phải có sự chứng kiến của
hai bên trưởng bối nữa. Nghĩ đến đây, Nam Cung lãnh lại đau đầu. Về phần dì anh thì đã chẳng còn gì để nói rồi, nhưng còn cha mẹ Thủy Miên thì
người con rể như anh đã đắc tội triệt để.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy đau đầu. Cô gái nhỏ tuy đã chịu về nhà ở cùng anh, nhưng
đối với chuyện cả đời hoàn toàn là thái độ “sống chết mặc bay”. Nhưng vì cười vợ, đành phải luyện môn “thiết bì công” (**), bất chấp gió mưa bão táp vậy. Nam Cung tiên sinh thầm nghĩ.
Thế là kể từ hôm đó, mỗi
sáng Nam Cung Lãnh đều chạy sang Hạ gia, chào hỏi cha mẹ vợ cũng đã về
nước. Mặc kệ sự mỉa mai của Hạ Vĩnh Cường, cũng không để thái độ xem
kịch vui của mẹ vợ trong mắt, anh mỗi ngày đều đến chào hỏi, biếu tặng
vài loại thực phẩm chăm sóc sức khỏe người già, “sẵn tiện” xin cưới Thủy Miên. Và vào mỗi sáng, một màn như thế này lại diễn ra tại căn biệt thự của nhà họ Hạ:
Quản gia nói với vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ông chủ, bà chủ, cậu Nam Cung Lãnh tới.
- Lại đến nữa à?
Hạ Vĩnh Cường vừa nghe người làm thông báo, nhíu mày bực mình. Hạ phu nhân ngồi bên cạnh, nhìn qua gương mặt còn tệ hơn đưa đám tang của chồng,
cười tủm tỉm nói.
- Cho cậu ta vào đi.
(30 giây sau)
Nam Cung Lãnh xuất hiện, gương mặt tươi tỉnh, tinh thần sáng láng, bắt đầu màn “trả bài” kinh điển:
- Chào hai bác, hôm nay cháu mang đến vật XXX đến để hai bác bồi bổ sức khỏe.
Và nhân đây, cháu cũng xin thưa với hai bác về chuyện cháu muốn cưới con gái hai bác…
Cuối cùng, gần hai tháng sau, ban tổ chức cuộc thi
“ai kiên trì hơn” đã tuyên bố người chiến thắng chung cuộc. Vâng, cuối
cùng thì ba mẹ vợ của Nam Cung Lãnh đã không chịu nổi việc anh đến nhà
và hỏi cưới con gái mỗi ngày, nên đã đồng ý để được yên thân. Anh trở về nhà với nụ cười tươi hơn cả hoa, và từ xa xa, “cha vợ” của anh – đối
thủ nặng kí trong cuộc thi “ai kiên trì hơn” – nhìn theo với ánh mắt
tưởng chừng như tóe lửa.
Mấy hôm sau, Nam Cung Lãnh nhanh chóng
dẫn cô gái nhỏ của mình đi thử áo cưới, nhẫn cưới … Mọi chuyện đều được
xử lí bằng tốc độ tia chớp, khiến cô gái nhỏ của anh phải há to mồm kinh ngạc. Tuy nhiên, Thủy Miên vẫn còn tiếc nuối những tháng ngày tự do,
nên cố ý làm khó đủ điều. Tất nhiên, cho dù cô bắt bẻ đến mấy, cố hết
sức “câu giờ” đến mấy thì một tuần sau, mọi chuyện cũng hoàn thành.
Lại mất thêm một tuần chờ ngày tốt, cuối cùng hai người họ cũng tổ chức
tiệc kết hôn. Không ít nhân viên nữ trong công ty Đông thở dài tiếc hận
vì không “câu” được người đàn ông hoàng kim này. Một phần đông khác khi
nghe nói phu nhân tổng giám đốc cũng từng làm việc ở Đông lại càng buồn
bã hơn.
Nguyên nhân ư? Bởi vì nếu biết sớm, họ thế nào cũng sẽ
cố gắng làm thân với phu nhân, như thế sẽ không cần lo lắng khi gặp “mặt than” của tổng giám đốc rồi. Lại hỏi vì sao chỉ cần thân với phu nhân
thì không cần lo tổng giám đốc? Bởi vì cả Đông đều biết rõ, “người nắm
quyền” chính là Thủy Miên chứ không phải vị tổng giám đốc kia… Được rồi, phải thừa nhận là uy tín của Nam Cung Lãnh đã có dấu hiệu sụt giảm,
nhưng nhân vật chính lại chẳng hề quan tâm.
Đám cưới diễn ra vô
cùng sôi nổi và hoành tráng, khiến tất cả khách mời phải nhớ đời, bởi
rất nhiều “chi tiết” ấn tượng. Cụ thể, có người “tốt bụng” đã thống kê
những yếu tố khiến đám cưới này “xứng tầm thế kỉ”:
- Cả một dàn phụ rể và phụ dâu đều là tuấn nam mĩ nữ, đẹp đến lóa mắt người
nhìn. Hơn nữa, tùy tiện lôi một phụ rể ra đều là người đàn ông hoàng kim trong mắt các thiếu nữ, và phụ dâu cũng là bạn gái chính thức của họ.
- Đám cưới vô cùng xa hoa và hoành tráng, kết hợp giữa phương Tây và phương Đông.
- Cha mẹ nhà cô dâu quá ấn tượng, đặc biệt là cha cô dâu, trong đám cưới của
con cười đến răng nghiến thành những tiếng “kèn…kẹt”.
- Mức
độ “sến” của chú rể vượt quá mức bình thường, thường xuyên phát biểu lên những câu nói khiến người ta cảm giác như mình đang đọc tiểu thuyết
ngôn tình.
- Cô dâu quá mức bình tĩnh, mặc kệ chú rể “sến” đến đâu vẫn rất bình thường.
…
Cuối cùng, Nam Cung Lãnh cũng đã chính thức có được một “danh phận”. Nhưng
ngay lúc anh đang hận không thể tìm cô gái nhỏ của mình để tận hưởng
“thế giới hai người” thì đã nhận được lệnh của cô dâu: anh ở lại tiếp
khách. Bất đắc dĩ, anh lại phải chạy một vòng, uống hết ly rượu này đến
ly rượu khác. Còn cô dâu thì vui vẻ ngồi xa xa, nở nụ cười “tươi hơn ánh mặt trời”.
Đến lúc tan tiệc, chú rể đã có dấu hiệu sắp say
rượu, bước đi loạn choạng, mặt đỏ ửng, tiến về phía tân phòng. Hôm nay,
anh đã có “giao kèo” với Ryan là hãy dẫn tiểu Vân đi chơi, để đề phòng
con bé phá đám. Đã đến lúc nên tận hưởng. Một khắc xuân tiêu đáng ngàn
vàng, chậm trễ là không tốt đâu.
Nam Cung Lãnh đẩy cửa phòng,
thấy cô gái nhỏ đã sớm thay áo sa-rê rườm rà thành một bộ đồ ngủ mỏng
tanh, ngồi trên giường. Anh nuốt nước miếng một cái, bước lại gần cô,
thì cô đã chạy đến ôm chặt lấy anh. Quá kích động, anh hôn cô thật sâu,
hồi lâu sau mới lưu luyến rời đi, thì thầm bên tai cô:
- Miên Miên, cho anh.
Cô gái nhỏ chớp mắt đầy quyến rũ:
- Đừng gấp gáp, nghe em nói một chút.
Đôi mắt của Nam Cung tiên sinh sáng rỡ:
- Tất cả đều nghe em.
Ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ trên hầu kết của anh, cố ý quấy rối:
- Anh còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không…
Hơi thở của Nam Cung Lãnh càng lúc càng dồn dập. Nhưng ngay lúc đó, Thủy Miên đẩy anh ra xa, nghiến răng gằn từng chữ:
- … là tên khốn như anh bỏ thuốc em.
Anh nhìn cô, có chút mơ hồ. Trong lúc lãng mạn như thế này, cô đề cập đến “thù cũ” làm gì chứ!
Ngay lúc đó, Thủy Miên phả một hơi thở thơm tho bên vành tai anh, nói:
- Mỗi tháng một vài ngày, hôm nay anh không thể đụng em.
Rất nhanh, chú rể chạy như bay vào phòng tắm. Tiếng xối nước xối xả không
ngừng vang lên. Cô dâu cười híp mí, an tâm ôm gối ôm chìm vào giấc ngủ.
Đây đúng là một đám cưới đáng để “nhớ đời”.
* Chú thích:
(*): Nguyên văn: Nàng thường khuyên sớm khuyên trưa