Duy Tạp Tư phát hiện gần đây, cảm xúc của hắn càng ngày càng trở nên phập phồng, không ổn định, ngực như bị nghẹn lại, thường
xuyên cảm thấy ngột ngạt không thở nổi, có thứ áp lực gì đó luôn bồi hồi trong lòng, làm cho hắn cực kì khó chịu.
Kỳ thực, Duy Tạp Tư
biết bản thân mình đang bị làm sao…. nguyên nhân chính là sinh vật gầy
gò có sinh mạng đang bị xói mòn nhanh chóng kia…
Khi dị thú bị
bắt đi kia quay lại, mang theo tin tức quan trọng liên quan đến việc
sinh sản hậu đại của cả chủng tộc, Duy Tạp Tư phát hiện trong lòng mình
không hề có chút cảm xúc nào, một chút vui vẻ một chút may mắn cũng
không, không có bất cứ thứ gì, toàn bộ tâm tư của hắn đều bị hình ảnh
gầy gò của Ôn Phong bao trùm.
Mỗi ngày, Duy Tạp Tư bận rộn chui
rúc vào từng ngóc ngách trên hòn đảo nhỏ này, cố gắng tìm thứ thức ăn có thể thoả mãn thân thể ngày càng suy yếu của Ôn Phong. Nhưng vì đây là
một đảo đơn độc giữa đại dương bao la, nguồn động thực vật đều nghèo nàn vô cùng, những thứ thức ăn đơn điệu kia không thể đủ để bổ sung dinh
dưỡng cho cơ thể Ôn Phong được nữa.
Vì không thể giải quyết sự
phiền chán trong lòng, Duy Tạp Tư thường phát tiết lên người những con
mồi mà hắn bắt được. Rốt cuộc đến lần thứ sáu khi hắn đập con mồi thành
mảnh vụn nát bét không thể ăn được nữa, thì những dị thú khác bắt đầu
nhận ra sự bất thường của hắn.
Có nhiều dị thú tò mò vì cảm xúc
không ổn định của Duy Tạp Tư, nhưng phần lớn dị thú đều cho rằng đây là
một thứ tai hoạ ngầm, vì vậy sau một hồi thương lượng, các dị thú quyết
định cử Khải Địch Nhĩ đến nói chuyện với hắn.
Một ngày, khi Duy
Tạp Tư mạo hiểm lặn xuống biển tìm kiếm thứ thức ăn dinh dưỡng cho Ôn
Phong, thì Khải Địch Nhĩ xuất hiện. Chiếc đuôi dài màu lam phía sau lưng y cong lên, quật qua quật lại, để lại những vệt dài trên thân cây, Khải Địch Nhĩ khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn Duy Tạp Tư lặn ngụp
trong nước biển tìm kiếm thức ăn.
“Ngươi không thể tiếp tục như vậy được.”
Đứng dưới tàng cây một lúc, thấy Duy Tạp Tư không hề để ý đến mình, Khải
Địch Nhĩ đành mở miệng trước, đôi mắt xanh lam của y nhìn lên bầu trời
xanh thẳm phía trên, một tầng mây trắng mỏng phập phồng bay.
Nước biển cao đến ngay thắt lưng của Duy Tạp Tư, hắn đứng trong nước trầm
mặc một lúc lâu, sau đó đôi môi mới run run một chút, thanh âm khàn khàn phát ra.
“Đây là chuyện riêng của ta.” Ý của hắn là Khải Địch Nhĩ không có quyền can thiệp.
Duy Tạp Tư biết, ý tứ của Khải Địch Nhĩ cũng là ý tứ của những dị thú khác, đều là vì lo lắng cho hắn. Nhưng Duy Tạp Tư cũng biết mình đang làm gì, hắn không cần những dị thú khác nhắc nhở.
Vì muốn Ôn Phong sống
lâu hơn một chút, Duy Tạp Tư đã làm ra rất nhiều hành vi không sáng
suốt, cho dù khả năng hắn sẽ bị những sinh vật kỳ lạ trong nước bắt đi
là rất cao, nhưng hơn cả thế, hắn không thể buông tha cho Ôn Phong.
“Sinh vật kia sẽ không thể chống đỡ nổi đến mùa đông năm nay.”
Mỗi dị thú khi sinh ra đều mang trong mình sự cố chấp, Khải Địch Nhĩ biết
cho dù y có nói nhiều hơn, thì Duy Tạp Tư cũng sẽ không thay đổi chủ ý,
vì vậy sau khi nói xong câu này, y liền quyết đoán xoay người bỏ đi.
Thời gian mang thai để sinh ra một dị thú là hai năm, đối với sinh mệnh lâu
dài của dị thú mà nói, thời gian hai năm chỉ là trong nháy mắt, nhưng
đối với Ôn Phong, dùng thân thể yếu ớt như vậy để mang thai một dị thú,
nguồn năng lượng tiêu hao quá lớn, anh quả thực không thể cố gắng được
đến mùa đông năm nay, chứ đừng nói là thêm một năm sau nữa.
Sự
thật này vẫn bị Duy Tạp Tư ép tận sâu trong đáy lòng, nhưng lúc này, vì
một câu nói của Khải Địch Nhĩ mà nó đã bị kéo lên, hiện ra ngay trước
mắt hắn.
Khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư không chút thay đổi, nhưng sự lo lắng trong đôi mắt của hắn lại không thể che giấu.
Chiếc đuôi dài của hắn linh hoạt trong nước biển, cuộn tròn lại, kéo theo một con động vật có vỏ cứng, đầy gai nhọn lên. Duy Tạp Tư quay lại trên bờ, ôm lấy cả đống thức ăn thích hợp với Ôn Phong mà hắn đã chọn sẵn, sau
đấy nhanh chóng đi về hướng ngọn núi.
Di chuyển với tốc độ cao,
những cành cây xung quanh không ngừng đập vào cơ thể của hắn, vảy tinh
mịn nhanh chóng mọc ra, che trở cơ thể.
Trong một hang động trên
núi, có một sinh vật gầy trơ xương đang nằm trên chiếc giường đá trải
thảm lông dầy, bờ ngực mảnh mai hơi phập phồng, gầy gò đến mức có thể
đếm được rõ ràng từng chiếc xương sườn, hô hấp của sinh vật này đã yếu
ớt đến mức khó có thể nghe thấy.
Chiếc bụng của sinh vật nhô cao, tròn tròn, nhìn qua cảm thấy rất nặng nề, lớp da trên bụng mỏng manh vô cùng, làn da khô cằn, cảm tưởng chỉ cần đụng nhẹ là có thể xé rách.
Thân hình cao lớn của Duy Tạp Tư xuất hiện trong động, che mất ánh sáng từ
bên ngoài chiếu vào, làm trong động trở nên tối hơn một chút. Hắn lẳng
lặng đi đến bên cạnh giường, trong tay vẫn ôm rất nhiều thứ thức ăn khác nhau.
Ôn Phong đã mê man liên tục hai mươi mấy tiếng rồi, lúc
này rốt cuộc cũng dần dần tỉnh dậy, hai hốc mắt anh sâu xuống, mí mắt
nặng nề dần dần mở ra, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào Duy Tạp Tư.
Anh hơi há miệng, khẽ run run môi, phát ra âm thanh mỏng manh. Trực giác
nói cho Duy Tạp Tư biết, anh đang gọi hắn, trái tim hắn hơi co rút một
chút, cảm giác như có gai nhọn đâm xuyên qua vậy, đau đớn kịch liệt. Hắn ném hết chỗ thức ăn trên tay xuống đất, quỳ xuống cạnh giường, vươn hai tay, cẩn thận bế Ôn Phong dậy đặt vào trong lòng mình.
Hắn dùng
một tay ôm anh, một tay khác thu hết móng vuốt sắc nhọn, cẩn thận vuốt
ve khuôn mặt gầy hóp lại của Ôn Phong, cảm giác đau đớn trong ngực hắn
càng trở nên rõ ràng.
Duy Tạp Tư không thể chấp nhận được chuyện
Ôn Phong sẽ chết, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, anh cũng không thể
sống nổi. Cho dù hắn có mang nhiều thức ăn hơn nữa về, thì thân thể của
anh vẫn không hấp thu kịp mà suy yếu… Duy Tạp Tư cúi thấp người, cẩn
thận ôm lấy sinh vật đã quá suy yếu đang hấp hối này, thân thể cao lớn
của hắn hơi run run lên… cho dù phải làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ không để sinh vật này chết trước mắt mình, hắn thực sự không thể để mất anh.
Trong đầu Duy Tạp Tư hỗn loạn vô cùng, ngực kịch liệt phập phồng, cảm xúc lo
lắng đã tra tấn hắn quá lâu, hắn cảm thấy mình như sắp bùng nổ… biểu
hiện lạnh lùng vô cảm của hắn xuất hiện vết rách rõ ràng. Hắn thực sự
xác nhận, chỉ cần có thể bảo vệ được sinh mạng cho sinh vật gầy yếu
trong lòng này, hắn có thể làm bất cứ thứ gì…
Duy Tạp Tư nâng bàn tay đang vuốt ve mặt của Ôn Phong nâng lên, đưa đến bên miệng, hắn mở
miệng, dùng răng nang sắc nhọn cắn mạnh một cái vào cổ tay mình, răng
trắng bóng sắc bén cắm vào trong da thịt, máu tươi đỏ trào ra.Duy Tạp Tư cẩn thận đưa vết thương áp vào bờ môi khô nứt nẻ của Ôn Phong, để máu
có thể chảy vào trong miệng anh. Duy Tạp Tư hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn
chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống kia. Giây phút này,
hắn tự tổn thương bản thân vì ai, chính hắn cũng không biết. Là vì đứa
con mới thành hình của hắn, hay là vì sinh vật yếu ớt trước mắt….
Đây không phải là lần đầu tiên Duy Tạp Tư cho Ôn Phong uống máu tươi của
mình, nhưng có một số việc, một khi đã bắt đầu rồi thì rất khó chấm dứt.
Lúc đầu, Duy Tạp Tư định để đến mấy tháng cuối, hắn sẽ dùng máu của mình
đến duy trì sinh mệnh của Ôn Phong, cho đến tận khi con của hắn được
sinh ra. Nhưng sự cố lại đột nhiên phát sinh, thân thể của Ôn Phong cũng suy nhược với tốc độ chóng mặt làm Duy Tạp Tư trở tay không kịp. Hiện
tại, việc cho Ôn Phong uống máu sớm hơn thời gian hắn dự kiến rất nhiều, sớm hơn những một năm trời.
Nếu không đủ dinh dưỡng, thì cả con của hắn cùng với Ôn Phong đều sẽ dần dần chết đi.
Máu cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong miệng của Ôn Phong, chất lỏng dính ấm nóng, qua khoang miệng, cổ họng, chảy dần xuống dạ dày, kèm theo hơi nóng ấm áp, dần dần khuếch tán trong bụng của Ôn Phong, truyền đến toàn thân.
Ôn Phong giống như một sinh vật phải chịu đói khát đã lâu, đột nhiên lại tìm được nguồn nước cứu vớt sinh mệnh, vội vàng nâng hai
bàn tay gầy gò với những ngón tay xương xẩu lên, túm lấy vật thể to tròn ở khoé miệng, theo bản năng hơi nâng đầu lên một chút, đôi môi đầy máu
đỏ chủ động dí sát vào, mút từng ngụm.
Khả năng khép lại miệng
vết thương của dị thú rất lớn, nên vết răng trên cổ tay của Duy Tạp Tư
cũng nhanh ngừng đổ máu, hắn lại phải kéo tay mình ra khỏi miệng Ôn
Phong, đâm răng nanh vào miệng vết thương, để máu tươi lại tràn ra lần
nữa.
Ôn Phong liều mạng ôm lấy cánh tay của Duy Tạp Tư, không
ngừng mút máu từ vết thương của hắn. Khuôn mặt tái nhợt của anh hiện lên chút đỏ ửng, đôi mắt đen của anh dần dần khôi phục sự thanh minh, cảnh
tượng đập vào mắt làm cho anh có chút kinh ngạc, không hiểu ra sao.
Mũi anh hơi kích động hít thở, có thể ngửi thấy mùi máu tươi sộc đến, theo
bản năng anh ngừng thở. Từ môi truyền đến cảm giác hơi gồ ghề, còn ấm
áp, Ôn Phong hơi khó hiểu mà hé mở môi, lùi về phía sau một chút.
Phần cổ tay của Duy Tạp Tư, máu thịt mơ hồ, miệng vết thương lởm chởm đáng
sợ, Ôn Phong trợn mắt ngừng thở, cảm giác khó có thể diễn tả nổi…
Vết thương như vậy, chẳng lẽ anh đã biến thành một người điên cuồng thị
huyết như vậy? Chẳng lẽ khi ý thức của anh mông lung, tiểu quái vật
trong bụng anh đã biến anh thành như vậy?
Tầm mắt của anh nhìn
lướt qua cánh tay tránh kiện của Duy Tạp Tư, sau đấy lại dùng lưỡi liếm
liếm hai cái răng nanh nhỏ nhỏ của mình, anh lập tức phủ định phán đoán ở trên.
Tay của Duy Tạp Tư, anh nhất định cắn không nổi, chỉ có thể là do hắn tự cắn nát tay của mình đưa vào miệng anh.
Duy Tạp Tư không hề để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Ôn Phong, bình thản nâng cổ tay đã ngừng đổ máu của mình lên đến cạnh miệng của anh.
“Liếm.” Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên, mang theo chút từ tính khêu gợi.
Miệng vết thương trên cổ tay đã khép lại, lớp vảy mịn không ngừng mọc lên,
bên trên còn có máu dính dính, Duy Tạp Tư không muốn lãng phí.
Cổ tay gần ngay trước mắt có mùi máu tươi nồng nặc bốc ra, khoé môi Ôn
Phong dính máu mím chặt lại, chậm chạp không chịu mở ra… Anh đã từng
nghe thấy uống máu tuần lộc, máu rắn có thể tráng dương bổ thận, nhưng
chưa từng nghe thấy có ai nói uống máu người cũng tốt.
Nhưng mà
Duy Tạp Tư cũng không tính là người, hắn là dã thú, vậy có nghĩa là lúc
nãy, anh uống máu thú chứ không phải máu người. Nghĩ như vậy, Ôn Phong
cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Không cho Ôn Phong có nhiều thời gian ngẩn ngơ, Duy Tạp Tư cường ngạnh ép cổ tay mình vào miệng anh.
Đôi mắt đen đã khôi phục lại sự tinh minh, Ôn Phong há miệng, vươn đầu
lưỡi, nhẹ nhàng liếm xung quanh miệng vết thương, nước bọt làm vảy bạc
ẩm ướt.
Duy Tạp Tư vừa lòng nhìn Ôn Phong, đôi mắt ám kim có chút mệt mỏi xẹt qua, vì cơ thể của hắn đã mất đi một lượng máu lớn.
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta là một đoạn kịch ngoài lề vô lương.
“ Duy Tạp Tư dùng máu nuôi dưỡng cơ thể của Ôn Phong, càng ngày càng trở nên suy yếu.
Sau đấy, vào một ngày nọ, hải quái đột ngột tấn công, Duy Tạp Tư không đủ sức chống cự nên bị bắt đi.
Tại thời khắc trọng yếu như vậy, Khải Địch Nhĩ cường tráng xuất hiện.
Một dị thú trọng tình trọng nghĩa như Khải Địch Nhĩ đã quyết định đứng gia
chăm sóc “vợ con” giúp người huynh đệ chưa biết sống chết của mình.
Cảnh cuối xuất hiện hình ảnh dị thú màu xanh lam cùng với một nhân loại nhỏ bé đứng bên cạnh nhau…
Hừ hừ, còn cộng thêm một dị thú nho nhỏ chưa rõ hình dạng nữa… Ha ha…”