Ôn Phong nắm chặt bả vai của Duy Tạp Tư, móng
tay trong suốt vô thức mà cắm vào lớp vảy bạc cứng rắn, đầu ngón tay vì
bấu chặt mà trắng bệch ra.
Tiếng kêu chói tai trên đầu càng ngày
càng gần, màu sắc sáng lạn lướt qua bầu trời, cánh tay phải đã khỏi hẳn
của anh lại ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Lần trước khi bị người chim
tấn công, mặc dù đã ở trong vùng lãnh thổ của dị thú, mà cả Ôn Phong lẫn Duy Tạp Tư đều bị thương nặng, hiện tại bọn họ lại ở sau cùng của đoàn
dị thú, làm sao có thể chống đỡ với những người chim điên cuồng này.
Ôn Phong trừng mắt, nhìn chằm chằm mấy người chim đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, có tro bụi rơi vào trong mắt của anh, anh khó chịu nhắm mắt
lại, đưa tay lên dụi dụi, dùng sức xoa đôi mắt.
Đôi mắt theo phản xạ chảy nước mắt, tầm nhìn trở nên mông lung, không thể thấy rõ xung
quanh, nhưng tiếng kêu chói tai của người chim càng ngày càng gần, làm
Ôn Phong cảm thấy lạnh run cả người.
Trong lúc Ôn Phong không chú ý, thì những dị thú chạy như điên ở đằng trước đột nhiên giảm tốc độ,
Duy Tạp Tư phát hiện xung quanh mình càng ngày càng có nhiều dị thú hai
tay trống trơn, có thể tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỉ
ngắn ngủi mấy chục giây, dị thú đã dọn xong trận hình, mấy dị thú vác
người chim trên vai cùng cả Duy Tạp Tư được vây trong vòng an toàn.
Tuy những dị thú khác còn chưa thể chứng minh sinh vật yếu ớt trên vai Duy
Tạp Tư có thể sinh dị thú con được hay không, nhưng vẫn như cũ làm việc
cẩn thận không bỏ sót, bảo hộ cả Ôn Phong.
Có rất nhiều dị thú
chạy xuyên qua rừng cây còn chưa bị lửa lan đến này, chặt chẽ cảnh giác
với những người chim trên không trung, tốc độ di chuyển của cả đàn quả
nhiên chậm lại rất nhiều.
Một tiếng hí bén nhọn vang lên, có người chim đã phát hiện ra khe hở của rừng cây, thu cánh lao xuống.
Cành lá xung quanh bị gió mạnh cắt thành mảnh nhỏ, một dị thú bị người chim
biến thành mục tiêu không kịp trốn tránh, trên vai bị đâm cho một nhát,
thân thể nó vẫn cao tốc vận động, máu tươi không ngừng phun ra tung toé.
Người chim đánh lén thành công, không để cho dị thú có cơ hội phản kích liền
bay vọt lên trời cao, kiên nhẫn chờ cơ hội tấn công tiếp theo.
Dị thú vì phải kịch liệt vận động nên miệng vết thương trên người không
thể khép lại, máu tươi vẫn chảy không ngừng, thân thể của nó từ từ trở
nên suy yếu.
Một tiếng kêu phấn khởi bén nhọn vang lên, người
chim tinh mắt đã phát hiện ra Ôn Phong, nhanh chóng lao xuống, móng vuốt dài nhỏ của người chim hung mãnh đâm về phía tấm lưng trần trụi của Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư vòng cánh tay, che chở sinh vật trong lòng
không có khả năng bị ngộ thương, sau đó chầm chậm chuyển hướng, nhảy
sang bên trái,
Ôn Phong cố sức mở đôi mắt đen ra, tràn đầy nước
mắt, cuồng phong không ngừng quay cuồng quanh thân anh, Ôn Phong căng
thẳng, vài giây sau, thanh âm da thịt bị đâm xuyên đùng đục truyền đến.
Ôn Phong kích động ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cái cằm cương nghị của Duy Tạp Tư. Anh biết, hắn bị thương.
Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong khác hoàn toàn so với những dị thú ôm người chim
khác. Vì người chim có thể chất rất cường hãn không thua gì dị thú, chỉ
cần không mắc vết thương chí mạng, thì điểu nhân vẫn có thể sống sót.
Những khi bất đắc dĩ, dị thú còn có thể lợi dụng người chim đến làm khiên thịt cho mình.
Tình huống của Ôn Phong và Duy Tạp Tư thì hoàn toàn ngược lại, chính Duy Tạp Tư lại dùng thân thể của mình để bảo vệ cho Ôn Phong. Những người chim
nhận ra điều này, đều tập trung công kích hắn. Duy Tạp Tư nhanh chóng
trở thành đối tượng công kích trọng điểm của người chim.
Người
chim tấn công Duy Tạp Tư càng ngày càng nhiều, sau lưng của hắn máu thịt trộn lẫn, còn có rất nhiều vảy bạc tróc ra, máu tươi đầm đìa.
Có một người chim quặp móng vuốt lại, móc theo một mảng thịt của Duy Tạp
Tư, sau đó đập cánh muốn kéo hắn bay lên, Duy Tạp Tư vung đuôi dài, quật mạnh về phía người chim. Đôi mắt thú u ám vô cùng, hắn biết nếu cứ kéo
dài như thế này, tình hình sẽ càng ngày càng tệ.
Duy Tạp Tư có
thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng của hắn đang cấp tốc xói mòn, thứ chất
lỏng nóng bỏng trên sườn núi vẫn đang tiếp tục phun trào, không hề có
dấu hiệu ngừng lại, nếu bây giờ hắn mà gục ngã, thì hậu quả sẽ nghiêm
trọng vô cùng.
Trong tình huống xấu như lúc này, nếu không có gì
thay đổi thì cuối cùng, hắn cùng Ôn Phong kiểu gì cũng sẽ trở thành tù
binh của người chim.
Một dị thú cao lớn hơn những dị thú khác đến nửa cái đầu đột ngột xuất hiện ở gần đấy, lớp vảy màu xanh lam của y
cũng rất bắt mắt, khi tới gần Duy Tạp Tư, y vươn chiếc đuôi dài màu lam
ra, lặng yên chui vào trong lòng Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư cảnh giác quay đầu, đôi mắt thú màu vàng nhìn chằm chằm vào dị thú màu xanh lam mới xuất hiện.
Đôi mắt sâu thẳm của Khải Địch Nhĩ thực sự bình tĩnh nhìn lại.
Ngắn ngủi giây lát, Duy Tạp Tư cũng hạ quyết định, hắn cúi đầu, thật sâu
nhìn ngắm sinh vật yếu ớt tái nhợt trong lòng, sau đó buông tay.
Chiếc đuôi dài che kín vảy màu xanh lam cẩn thận kéo Ôn Phong vào trong lòng
Khải Địch Nhĩ, sau đó y nhanh chóng ẩn nấp vào bầy dị thú xung quanh.
Duy Tạp Tư cả người đều là vết thương, rất nổi bật trong bầy người thú, lại một tiếng xé gió vang lên, hắn bình tĩnh vung đuôi, chuẩn xác phá được
sự tấn công của người chim.
Hắn đâm móng vuốt vào một gốc cây tráng
kiện, lấy điểm gốc tung người lên, xinh đẹp xoay người, chạy theo phương hướng hoàn toàn ngược lại với bầy dị thú.
Người chim không muốn
buông tha cho tên dị thú vốn đã nằm trong lòng bàn tay này, vì vậy cũng
đập mạnh cánh, lộn một vòng đuổi theo, chỉ còn lại một vài người chim là đuổi theo bầy dị thú.
—
Tiếng kêu cao tần của người chim
hỗn loạn trong tiếng ấm ầm rung chuyển của núi lửa, cột khói bụi màu đen rất lớn, trong không khí đều là tro bụi xám trắng.
Đôi mắt thú
màu vàng của Duy Tạp Tư sáng lên trong rừng cây hơi chấn động, hai chân
hắn vận động cực nhanh, phía sau mấy người chim vẫn bám sát.
Cành lá sum suê cũng có thể ngăn cản phần nào đó sự tấn công của người chim, nhưng không thể ngăn cản toàn bộ, mỗi lần người chim quyết định lao
xuống tấn công thì trên người của Duy Tạp Tư lại có thêm mấy miệng vết
thương, sâu có nông có.
Sắp rồi! Duy Tạp Tư hoàn toàn không bị
những vết thương trên người quấy nhiễu, đôi mắt thú lạnh lùng hiện lên
chút sáng loá, Duy Tạp Tư đột nhiên nghiêng người, tránh né sự tấn công
của người chim, tiện đà đưa một cánh tay ra túm lấy chân của người chim, quăng mạnh đi.
Dị thú đột nhiên phản kích làm người chim không
kịp phòng bị, tiếng kêu thê lương vang lên, một người chim bị quăng vào
trong biển lửa, lớp lông vũ nhanh chóng bắt lửa cháy rừng rực, biến
người chim thành một quả bóng lửa.
Những người chim trên trời lập tức đoán được ý đồ của Duy Tạp Tư, tránh né những cây cối đang đổ ầm ầm xuống, phiền táo kêu to lên, sau đó tiếp tục lao xuống, không muốn
buông tha cho dị thú này.
Duy Tạp Tư lắc người một cái, không hề
sợ hãi nhảy luôn vào biển lửa, mấy người chim phía sau vì bị hơi nóng
thổi đến, chỉ có thể sợ hãi bay vọt lên.
Duy Tạp Tư đứng trong
biển lửa, bộ lông màu vàng trên đầu xèo xèo cháy lên, chỉ một lúc sau
liền cháy đen xì, dán trên lớp vảy bóng loáng.
Miệng vết thương
trên người hắn bị đốt trong lửa, mùi thịt cháy khét truyền đến, nhưng
khuôn mặt đầy vảy cứng của Duy Tạp Tư lại không có chút biểu hiện đau
đớn sợ hãi nào.
Né tránh một thân cây đại thụ đổ về hướng chính mình, hắn nhảy ra khỏi biển lửa.
Không khí thiêu đốt cực nóng, khói đặc cuồn cuộn bốn phía, mấy người chim vẫn chưa chịu từ bỏ, lao xuống tấn công, lại vì địa hình bất lợi mà bị Duy
Tạp Tư túm được, quăng vào rừng lửa bên cạnh.
Cánh chim bị đốt trọi, người chim thê lương kêu to, giãy dụa muốn trốn ra.
Cách đấy không xa, nham thạch nóng bỏng đang chảy đến, chảy đến đâu, cây cối bị đốt rụi đến đấy, mặt đất nhanh chóng bị san bằng.
Mấy người
chim bị Duy Tạp Tư quăng vào trong lửa có vẻ cũng ý thức được sự nguy
hiểm đang tiến đến, ngọn lửa trên người không thể dập tắt, chúng nó chỉ
có thể nhìn về phía rừng cây chưa bị đốt cháy, ánh mắt khát vọng.
Những người chim đang lượn trên trời cao thì hoang mang kêu lớn.
Những người chim tấn công Duy Tạp Tư con nào cánh cũng bị đốt một chút, tuy
rằng đã kịp dập tắt lửa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến khả năng bay.
Cho dù nhìn thấy đồng bạn của mình giãy dụa trong đống lửa, những người chim bay trên trời cũng không dám lao xuống giúp đỡ.
Thân thể cao lớn của Duy Tạp Tư nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây. Thỉnh thoảng lại có một con thú vọt qua người của hắn.
Những miệng vết thương bị thiêu đốt đã ngừng máu, nhưng sự đau đớn lại kịch
liệt hơn trước rất nhiều, vảy bạc vì bị thiêu đốt quá lâu mà hấp thu
nhiệt độ, chuyển sang màu đỏ hồng, Duy Tạp Tư chỉ có thể cố gắng gồng cơ thể, cắn răng tiếp tục giằng co với người chim trên trời cao.
Nham thạch hung mãnh nóng chảy, làm cho nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng
cao lên đến mức không thể tin nổi, Duy Tạp Tư chạy bên cạnh lửa cháy,
hắn có thể ngửi thấy mùi thịt của chính mình bị nướng chín.
Người chim bay trên cao cũng không tốt hơn, có người chim đang bay cánh lại
đột nhiên bốc cháy, hơn nữa cháy còn rất nhanh, không thể ngăn cản nổi,
nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu gào thê lương, sau đó rơi từ trên cao
xuống, ngã vào trong biển lửa.
Duy Tạp Tư im lặng nhìn người chim không ngừng giãy dụa trong biển lửa.
Rốt cục, một tiếng kêu to báo hiệu vang lên, người chim bắt đầu rút lui.
Duy Tạp Tư ngẩng đầu, cần thận xác nhận người chim bay xa, đôi mắt thú lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc giao động, giống như trên người hắn
không hề tồn tại những vết bỏng khủng bố kia.
Người chim trong
biển lửa vẫn còn phát ra tiếng kêu mỏng manh, Duy Tạp Tư nhìn chằm chằm
vào chúng nó một lát, sau đó quyết định xông vào, lôi ra hai người chim ở gần hắn nhất.
Chiếc đuôi dài linh hoạt vung lên, quật tắt ngọn
lửa vừa mới cháy lên trên người hắn, sau đó hắn thô bạo vắt hai người
chim đã gần chín kia lên vai, quay lại đường cũ về hướng bộ lạc.
—
Khải Địch Nhĩ ôm Ôn Phong trong lòng, cùng đội ngũ tiếp tục chạy như điên, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm.
Dị thú đột nhiên dừng lại, tất cả trợn tròn mắt, nhìn hồ nước cực lớn mà
chúng nó chưa từng nhìn thấy bao giờ trước mắt. Cho dù là đôi mắt vô
cùng lợi hại của dị thú, cũng không thể nhìn thấy giới hạn của hồ nước
vĩ đại xanh thẳm này…