Duy Tạp Tư nhúng chiếc đuôi dài xuống nước kiểm tra độ ấm, xem hố nước nào có độ ấm thích hợp với cơ thể của Ôn Phong nhất.
Thú trảo cẩn thận lột tấm thảm lông vất sang một bên, để lộ ra thân thể
trần trụi mềm mại, vì lo sợ hơi lạnh sẽ làm tổn thương cơ thể của Ôn
Phong, Duy Tạp Tư nhanh chóng bế Ôn Phong vào trong hố nước.
Nước cực nóng nhanh chóng phủ lên làn da trắng đang nổi đầy gai ốc vì lạnh,
Ôn Phong thoải mái thở dài một tiếng, anh đẩy Duy Tạp Tư ra, tự do bơi
bơi trong nước.
“Sao ngươi không đưa ta tới nơi này sớm hơn hả?”
Ôn Phong đã yêu luôn nơi này, khi anh thả chân xuống có thể chạm đến đáy hồ nóng bỏng. Hồ nước nóng này chỉ rộng khoảng bốn thước, nước cũng
không sâu lắm, chỉ cao đến ngực của anh, thực sự là một nơi lý tưởng.
Nếu đi sâu vào giữa, độ sâu sẽ tăng lên, nhiệt độ nước cũng cao hơn, Ôn Phong đoán đấy là chỗ nguồn nước phun ra.
Trong không khí, mùi lưu huỳnh gay mũi, tuy rằng rất khó ngửi, nhưng Ôn Phong vẫn chịu đựng được.
Anh hơi cúi đầu, nhìn xuống dưới nước, bàn chân anh còn tò mò mà cào cào
xuống đáy hồ. Dưới đáy có khoáng chất màu xanh lam nhạt lắng đọng, đầu
ngón chân của anh bị đá nhọn bên dưới chọc đau, rất khó chịu. Ôn Phong
mở rộng hai tay thuần thục bơi lội trong nước, nâng chân thoát khỏi đáy
hồ. Hồ nước nóng, hơi nước lờ mờ, anh có thể mơ hồ nhìn ra xung quanh,
cũng có thêm mấy hồ nước đầy khói như thế này, tầm mắt đưa xa hơn nữa,
một khu vực đá gập ghềnh, được bao quanh bởi tuyết trắng mờ mịt không
thấy giới hạn.
Trong hoàn cảnh này mà được nghỉ ngơi ở một hồ nước nóng thì tuyệt không còn gì bằng.
Anh ngửa đầu ra sau, để tóc đen ngập trong nước, nhẹ nhàng lay động, sau đó anh nhẹ nhàng mở hai tay, nằm ngửa ra, tận hưởng dòng nước ấm nóng giàu khoáng chất.
Trước mắt anh là bầu trời xanh thẳm, còn có vầng thái dương sáng chói, bên cạnh còn có thêm mấy đám mây trôi nổi.
Duy Tạp Tư đứng tựa vào bờ tường đá ở bờ hồ, có vẻ hắn không hề có ý định
tắm rửa gì cả, chiếc đuôi dài màu bạc sáng lóa của hắn chạy trong nước,
chầm chậm đi đến bên cạnh Ôn Phong.
Lớp vảy bị nước làm cho
trở nên ấm nóng miết lên phần bụng bằng phẳng của Ôn Phong, sau đó đuôi
dài linh họat cuộn lại, quấn quanh eo của anh, kéo về phía bờ hồ. Duy
Tạp Tư sợ Ôn Phong sẽ bị sặc nước, vì vậy điều khiển đuôi kéo anh thật
cẩn thận.
Cố gắng cố gắng, cuối cùng Duy Tạp Tư vươn cánh tay, như ý nguyện ôm lấy Ôn Phong, kéo anh vào trong lòng của hắn.
Từ lúc thấy cái hồ nước nóng này, Ôn Phong đã biết mục đích Duy Tạp Tư
mang anh đến đây làm gì, coi như nể mặt hắn đã tìm cho anh một nơi thoải mái như thế này, anh sẽ không cự tuyệt, dù sao anh cũng không có lý do
gì để cự tuyệt hắn cả.
Ngực Ôn Phong áp sát vào Duy Tạp Tư, phần
cổ mẫn cảm của Duy Tạp Tư có hơi thở nóng rực của anh phả vào… Ôn Phong
không thể phủ nhận, chính anh cũng có chút chờ mong nho nhỏ.
Duy
Tạp Tư khẽ há miệng, chiếc lưỡi dài của hắn trườn ra, nhẹ nhàng liếm
liếm khóe môi của Ôn Phong. Chiếc lưỡi giống như rất phấn khích vì
chuyện sắp xảy ra, không kìm được mà run run một chút, khẩn cấp xâm nhập vào khoang miệng ẩm ướt mềm mại của Ôn Phong.
Đầu lưỡi nho
nhỏ của anh bị Duy Tạp Tư quấn lấy, gắt gao vờn quanh một chỗ, không thể phân chia. Môi của hai người kề sát nhau, khoang miệng mẫn cảm không
ngừng bị quấy rối, trong thân thể của Ôn Phong, nhiệt khí cũng chồm chồm chạy, dần dần tụ tập xuống dưới bụng.
Quần lót màu đen của
anh bị cởi ra vất sang một bên, lông đen nơi tư mật lay động trong nước, phân thân của Ôn Phong đã thẳng tắp, chóp nấm đầu cong cong, tạo thành
độ cung đẹp mắt, cứng rắn chọc vào phần cơ bụng rắn chắc của Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư như đáp lại sự hưng phấn của anh, phấn chấn gầm lên một tiếng.
Ôn Phong chủ động tách hai chân ra, kẹp lấy vòng eo cường tráng có lực của Duy Tạp Tư, bàn tay to lớn của Duy Tạp Tư quen thuộc đưa đến, đỡ dưới
mông anh.
Bờ ngực cứng rắn của Duy Tạp Tư kịch liệt phập phồng,
hơi thở ồ ồ, hắn nheo mắt lại thành một đường thẳng, chỉ để lộ ra chút
màu vàng sậm, tay cũng dùng lực nhấc mông Ôn Phong lên, ấn xuống phân
thân nóng rực đang có nhu cầu cấp bách của hắn.
“A…. ~”
Chiếc cổ trắng nõn ngửa ra sau, lưỡi dài rời khỏi miệng anh, kéo theo một tia nước bọt trong suốt, yết hầu của Ôn Phong lộ ra rõ ràng, trượt lên
trượt suống một chút, tiếng kêu ngâm phát ra, phá tan sương mù mông
lung, quanh quẩn trong không gian-
Trời đất trong mắt anh phập phồng liên tục, còn có tiếng nước va chạm, bọt nước vẩy ra…
[ =__= càng ngày càng cảm thấy không thỏa mãn nổi… tại sao lần nào cũng vầy?????!!!!!… ;__; ]
—
Ôn Phong mệt mỏi tựa vào ngực của Duy Tạp Tư, mắt nhắm nhắm, không muốn
nhúc nhích. Mà Duy Tạp Tư, vì dục vọng được thỏa mãn nên tâm tình rất
sảng khoái, ôm Ôn Phong rời khỏi núi tuyết, chiếc đuôi sau lưng hắn còn
thoải mái nhẹ nhàng lắc lư.
Ôn Phong buồn ngủ mơ màng, ngắm nhìn
hồ nước nóng cùng với núi tuyết ngày càng xa, trong đầu đột nhiên hiện
lên chút nghi hoặc. Sao trong núi tuyết lại có hồ nước nóng??
Những đỉnh núi cao bao quanh một thung lũng rộng, cây cối mọc ở một nơi cao
hơn rất nhiều so với mặt nước biển, khí hậu nóng ẩm, những thông tin đứt quãng kia rất nhanh hiện lên trong đầu anh, Ôn Phong cảm giác mình sắp
nghĩ ra cái gì đấy, nhưng lại mơ hồ không thể biết nổi là thứ gì, mê
man, anh nhắm mắt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.Trong rừng cây yên tĩnh có
tiếng kêu to của côn trùng nào đó, bộ lạc dị thú tối đen, đôi mắt lớn
của dị thú phản chiếu thứ ánh sáng nhạt làm cho người ta giật mình.
Ở một góc của bộ lạc, một đống lửa trại được đốt lên, chiếu sáng cả một
khoảng đất, dị thú ngồi cạnh đống lửa có thân hình cao lớn, lửa chiếu
vào làn da hắn giống như phủ thêm một tầng kim quang.
Tay phải
hắn đang đảo qua đảo lại mấy xiên thịt nướng, tay trái thì cầm mấy quả
cây màu trắng nhỏ, bóp nát, để cho chất lỏng màu hồng nhạt chảy xuống
xiên thịt nóng, phát ra thứ mùi hương thơm ngào ngạt.
Cái mũi thanh tú của Ôn Phong hít hít mấy cái, anh bị cái bụng đói của mình làm cho tỉnh giấc.
Trong mũi tràn đầy mùi thịt hấp dẫn, Ôn Phong nhăn nhó một lúc mới mở mắt ra
được, nhìn chằm chằm vào thức ăn đang nướng trên đống lửa, miệng anh
tuôn ra cả đống nước bọt.
Chiếc tai thú ngắn gủi giấu trong bộ
lông xoăn của Duy Tạp Tư run run một chút, phát hiện ra sinh vật bên
người đã tỉnh, hắn liền đưa một xiên thịt nướng nóng hầm hập đến.
Xiên thịt nướng này còn bốc ra mùi thơm hơi cay cay mà Ôn Phong thích nhất,
anh vội vàng chu miệng thổi thổi, muốn thịt nướng nhanh chóng nguội đi.
Anh cũng không cầm lấy xiên thịt, mà cứ để nó trong tay Duy Tạp Tư, chỉ há
to miệng cắn một miếng, đem thịt nướng nuốt vào trong bụng.
Ăn đến hơn mười xiên thịt như thế, Ôn Phong mới thấy no bụng, khẽ ợ lên một cái.
Môi anh dính đầy mỡ, có chút dính dính ngán ngán, anh chép chép miệng, liền có một quả cây tươi mọng nước đưa đến bên miệng.
Ôn Phong cầm lấy, cắn một ngụm, thỏa mản cơn khát, anh khẽ ngẩng đầu nhìn
Duy Tạp Tư ở bên cạnh, trong lòng lại đột ngột cảm thấy phức tạp.
Chẳng lẽ Duy Tạp Tư nuôi anh với tư cách là một con heo?
Chăm cho anh béo tốt, sau đấy sẽ đẻ thêm mấy con lợn con cho hắn???
Không! Anh không muốn đẻ ra lợn con, nghĩ cũng chưa từng nghĩ muốn!
Ôn Phong cảm giác, anh chính là một sự tổng hợp của đủ thứ mâu thuẫn, hoặc chính là đại biểu của những kẻ sống thì an nhàn yên ổn mà lại luôn nghĩ đến những ngày gian nan. [Kiểu hoang tưởng? =.,=]
Khi Duy Tạp Tư bị trọng thương, nằm bẹp trên giường, anh đã vô cùng tự nhiên mà chăm
sóc hắn, nhưng đến khi hắn khỏi, chăm sóc ngược lại anh, anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Duy Tạp Tư đối với anh càng tốt, anh càng
đau đầu, càng không thể hiểu nổi, nếu một ngày Duy Tạp Tư không tốt với
anh như vậy nữa, anh phải làm sao bây giờ? Có được, sau đấy lại mất đi,
như vậy chắc chắn sẽ rất thống khổ, Ôn Phong không biết bản thân anh có
đủ mạnh mẽ để nhận nó hay không.
Nếu là một năm trước, Ôn Phong
lúc ấy chỉ coi Duy Tạp Tư thuần túy là một con dã thú, một con dã thú mà anh không thể hiểu nổi, thì bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, Duy Tạp Tư
đã trở thành người thân mật nhất với anh, người duy nhất mà anh tin
tưởng trên tinh cầu này.
Tuy rằng cho đến tận hôm nay, Ôn Phong
vẫn chưa thể xác định được sự tồn tại của anh trong lòng Duy Tạp Tư là
như thế nào, nhưng anh biết rõ, anh khác với những người chim chỉ có mỗi tác dụng là mang thai và sinh ra con cháu cho dị thú.
Ít nhất, Duy Tạp Tư chưa bao giờ đối đãi với anh tàn nhẫn như những dị thú khác đối xử với người chim.
Trước mặt anh, thậm chí hắn còn biểu hiện ra sự dịu dàng, tuy rằng không rất rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Thôi thì đi đến đâu hay đến đó vậy. Những thứ tính toán mưu toan mà anh học ở thế giới loài người vốn đã không thể xử dụng ở đây, hơn nữa, anh cũng
không muốn đối đãi với Duy Tạp Tư bằng những phương thức giả dối như
vậy.
Theo quan sát của anh, thì dị thú là một loài trung thành
với dục vọng của mình, quan hệ giữa người trong tộc cũng rất đơn giản,
cơ hồ không có gì tranh cãi, chỉ cần quan sát thái độ của Duy Tạp Tư với việc quan hệ *** là biết.
Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này làm Ôn
Phong cảm thấy hơi xấu hổ, hậu huyệt truyền đến cảm giác chướng chướng
sưng đau, làm anh khó chịu nhíu nhíu mày.
Khi phục hồi lại tinh thần, anh đột nhiên phát hiện đôi mắt thú màu vàng đang để sát trước mặt, làm anh hoảng sợ lùi về sau.
“Ngươi .. Tự dưng dựa sát vào như vậy làm gì?”
Ôn Phong ngã nằm ra da thú, tức giận trừng mắt liếc Duy Tạp Tư một cái.
Duy Tạp Tư khẽ cong đôi môi khêu gợi lên một chút, đáy mắt còn chứa chút
trêu đùa, chiếc đuôi dài sau lưng cong cong, khẽ lắc lư trong ánh lửa.
Ôn Phong hùng hùng hổ hổ ngồi dậy, lơ đãng lại bắt gặp một đôi mắt thú sâu thẳm màu đen tuyền, làm cơ thể anh nháy mắt cứng ngắc.
Bên cạnh
đống lửa không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một dị thú nữa, kích
thước cơ thể nhỏ hơn Duy Tạp Tư rất nhiều, đôi mắt thú tối đen không có
chút sáng bóng nào, giống như bóng tối nơi đáy vực sâu thẩm, lạnh như
băng, nhìn chằm chằm vào Ôn Phong.
Duy Tạp Tư có vẻ rất bất mãn
vì dị thú này làm Ôn Phong hoảng sợ, vì vậy hắn khẽ cong lưng, phát ra
một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, chiếc đuôi dài sau lưng hắn cũng dùng lực
quật mạnh xuống đất.