Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh sáng mặt trời chói
lọi, rất thích hợp cho việc đi chơi dã ngoại, vì vậy Ôn Phong lôi hết da thú trong động ra, phơi trên mặt đá.
Anh ngã nằm ra lớp da thú
mềm mại, gió mát mẻ thổi đến từng cơn, lông tơ mềm mại nhẹ nhàng mà chạm vào má anh, cảm giác hơi buồn buồn.
Ôn Phong nằm ngửa, hai tay gối sau đầu, anh nhàn nhã mà hưởng thụ thiên nhiên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh núi tuyết trắng.
Cảm giác khó chịu ở phía sau đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn ảnh hưởng đến
tâm tình của ngắm cảnh của anh, ánh mắt anh nhìn về phía ngọn núi có
chút tối tăm.
Từ buổi tối hôm ấy trở đi, mỗi ngày Duy Tạp Tư đều
lặp lại những động tác như vậy, cũng làm đi làm lại một chuyện. lúc đầu, Ôn Phong cảm thấy đau đớn khó chịu, dần dần, anh cũng cảm nhận được
chút cảm giác khác lạ.
Mà ở một góc của thạch động có đặt rất nhiều những cành cây màu xanh lam, đề phòng cho trường hợp đổ máu.
Anh bị Duy Tạp Tư chèn ép cả buổi tối, thân thể đau nhức ê ẩm không thôi,
tay chân vô lực, Ôn Phong nằm dưới ánh mặt trời, toàn thân thể đều tỏa
ra khí chất khêu gợi.
Anh dùng một cánh tay đặt lên mắt, che đi
ánh sáng mặt trời quá mạnh, trên cổ tay trắng nõn còn có một chút tím
bầm, là do tối qua Duy Tạp Tư quá hưng phấn mà bóp ra.
Cuộc sống
như thế này không biết còn tiếp tục bao nhiêu lâu nữa, có lẽ vĩnh viễn
cũng sẽ không có cuối, có lẽ đến cuối cùng anh cũng không thể nhìn thấy
được ánh rạng đông giải phóng.
Trên vách núi đen tịch mịch, chỉ có một mình Ôn Phong.
Từ ngày hôm ấy, thái độ của Duy Tạp Tư với anh càng trở nên lạnh lùng, tuy rằng bình thường hắn đều rất lạnh lùng vô cảm, nhưng hiện giờ, anh còn
phát hiện ra hắn đang cố tình giữ khoảng cách với anh.
Ban đêm,
anh không thể phản kháng hắn, chỉ có thể tùy ý hắn đùa nghịch anh, nhưng mà sau khi có sự tiếp xúc thân thể cực kì thân mật, thái độ của Duy Tạp Tư lại lạnh lùng đến mức làm Ôn Phong kinh hãi.
Đáy lòng Ôn
Phong cũng đã dần dần chấp nhận sự thật rằng, anh bị một thứ đồng tính
đặt ở dưới thân xâm phạm, nhưng việc Duy Tạp Tư lạnh lùng với anh như
vậy, anh cảm thấy không thể chấp nhận được.
Khi bị hắn đè ép, anh chỉ có thể không ngừng tự thôi miên bản thân, có lẽ hắn cũng thích anh, cho nên mới làm những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ biểu hiện của Duy
Tạp Tư lại hoàn toàn ngược lại, không còn chăm sóc anh tỉ mỉ như trước
đây nữa, thậm chí thời gian hắn ở bên cnạh anh cũng ít đi.
“Shit!” chưa từng nghĩ đến anh cũng sẽ có một ngày như hôm nay! Anh sắp bị Duy Tạp Tư biến thành một oán phụ rồi.
Duy Tạp Tư đi ra ngoài săn bắn, đến giờ này vẫn chưa trở về. Hôm nay, chắc chắn hắn lại chờ đến tối rồi mới về.
“Khốn khiếp! Cho ăn no rồi thượng, không biết hắn coi lão tử là gì vậy?”
Áp lực khó chịu trong lòng mà không có chỗ để phát ra, làm cho Ôn Phong âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không cho Duy Tạp Tư tùy ý làm bậy với
mình nữa.
Anh dù sao cũng là một người đàn ông, cho dù có nhỏ yếu thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Duy Tạp Tư tiếp tục tùy ý mà chà đạp lên sự tôn nghiêm của mình như vậy.
Ôn Phong nắm chặt tay,
chán nản mà đấm đấm lên thảm lông, cho dù là gió mát nhè nhẹ thổi, vẫn
không thể xua tan đi sự phiền muộn trong lòng anh.
Mái tóc đen
của Ôn Phong không biết từ bao giờ đã dài ra che kín cả hai tai, dài đến tận hai bên vai, còn chui vào trong cổ. Ôn Phong vuốt tóc ra sau đầu,
hít sâu một hơi, nhíu mắt ngơ ngác mà nhìn chăm chú đỉnh núi tuyết, suy
nghĩ có chút hỗn loạn.
Bất ngờ mà lạc vào thế giới này, từ lúc ấy đến giờ đều là Duy Tạp Tư chăm sóc bảo vệ anh. Tuy rằng hắn rất ít lời, nhưng mà ở chung với nhau mấy tháng, Ôn Phong có thể cảm nhận được Duy
Tạp Tư đã dần dần mềm hóa sự lạnh lùng của mình, mà bản thân anh cũng
càng ngày càng không thể rời khỏi Duy Tạp Tư.
Nếu một ngày nào đó anh phải rời khỏi Duy Tạp Tư, anh sẽ chết rất nhanh. Không phải bị
những sinh vật ghê tởm kia giết chết thì cũng sẽ là chết đói. Tại thế
giới hung mãnh như thế này, thân thể của anh yếu ớt giống như một tờ
giấy.
Mà bây giờ Duy Tạp Tư lại đột nhiên thay đổi thái độ, làm
cho Ôn Phong cảm thấy bất an vô cùng, cảm giác như một con ốc sên bị mất đi lớp vỏ bên ngoài, không còn hy vọng sinh tồn nữa.
Một tiếng
cười khẽ tràn ra từ khóe miệng của Ôn Phong, mang theo cảm giác trào
phúng, anh đang tự cười bản thân mình. Nhàn cư vi bất thiện, không có
việc gì sẽ làm cho người ta suy nghĩ linh tinh. Ôn Phong lồm cồm ngồi
dậy.
Nếu thân thể anh yếu ớt, vậy thử đi võ trang nó, làm cho nó
trở nên cường đại hơn, anh không thể cứ như vậy tiếp tục ngồi chờ chết.
Về phần Duy Tạp Tư, chờ đến khi anh có đủ sức mạnh, anh sẽ cho hắn biết
sự lợi hại của bản thân.
Ngay khi Ôn Phong cảm khái nghĩ như vậy
mà bắt đầu thử luyện tập, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, lao đến
trước mặt anh, che khuất ánh sáng mặt trời.
“Hừ, rốt cuộc cũng trở lại, sao không tiếp tục trốn….” Ôn Phong bỗng im bặt.
Anh kinh hoảng mà lùi về sau, vì dị thú đứng trước mặt anh không phải là Duy Tạp Tư, không phải là dị thú mà anh vẫn quen biết.Lớp vảy màu xanh lam đậm của dị thú, dưới ánh sáng mặt trời lại càng lóe ra ánh sáng lạnh, thân thể kia so với Duy Tạp Tư còn cao lớn hơn một chút, đôi mắt thú màu xanh thẳm nhìn xuống đánh giá Ôn Phong.
Tay trái của anh bị dị thú đột nhiên túm lấy, dùng sức kéo lên. Ôn Phong há mồm
hét thảm một tiếng, dị thú dùng sức mạnh quá lớn, anh thậm chí sắp nghe
được tiếng xương cổ tay của mình vỡ nát.
Dị thú bị tiếng gào thê
lương của Ôn Phong làm giật mình, nó nghi hoặc mà nhìn Ôn Phong đang
thống khổ trong tay mình, thú trảo cũng chần chờ mà thả lỏng hơn một
chút. Nó kéo Ôn Phong đến trước mặt, dùng cái mũi ngửi ngửi. Nhưng giống như ngửi được mùi gì đó rất khó chịu, nó nhanh chóng lùi mặt lại, trong ***g ngực cường tráng phát ra tiếng gầm nhẹ bất mãn.
Tầm mắt hạ
thấp xuống, cánh tay cường tráng của dị thú khẽ giật giật, thú trảo sắc
bén hướng về phía hạ thân của Ôn Phong, đôi mắt xanh thẳm của nó dày đặc tìm tòi nghiên cứu.
Một tiếng rít gào phẫn nộ đánh gãy động tác của dị thú, Duy Tạp Tư ném con mồi cùng bó củi trên vai xuống, gầm rú vọt tới.
Lớp vảy bạc nhỏ vụn nhanh chóng bao kín toàn thân hắn, khớp với đường cong
cơ thể cường tráng, chiếc đuôi bạc giơ cao lên, hắn dùng tốc độ cực
nhanh mà lao đến.
Dị thú thả Ôn Phong lại trên mặt đất, nhẹ nhàng mà tránh thoát công kích của Duy Tạp Tư. Ôn Phong ngốc đứng, trừng lớn
con mắt đen bóng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng trong đồng tử mắt màu
xanh đậm của dị thú kia có chút trên trọc đùa cợt.
Duy Tạp Tư
đình chỉ công kích, chặt chẽ mà đứng trước mặt Ôn Phong, chiếc đuôi linh họat vòng qua eo của anh, đem anh bảo vệ ở bên trong.
Duy Tạp Tư cong lưng, thân thể hơi cúi chuẩn bị công kích, chân trái cũng lặng lẽ
lui về phía sau hơn nửa bước, móng vuốt sắc bén để lại vết tích thật sâu trên mặt đá.
Dị thú kia có thân hình lớn hơn so với Duy Tạp Tư,
nó đứng thẳng ở cách đấy không xa, chiếc đuôi màu lam chậm dãi mà lắc
lư, có vẻ như nó cũng không hề lo lắng Duy Tạp Tư sẽ tấn công nó.
Đôi mắt hoàng kim của Duy Tạp Tư phát ra ánh sáng nguy hiểm, hắn giằng co
cũng đồng loại của mình, cổ họng chấn động, phát ra tiếng gầm cảnh cáo.
Không giống mùa đông lần trước, lúc này Duy Tạp Tư có vẻ khẩn trương hơn rất nhiều.
Dị thú kia cỏ vẻ rất thích vẻ khẩn trương của Duy Tạp Tư, một lúc sau, nó
mới mở miệng, phát ra thứ âm thanh trầm thấp mà Ôn Phong không thể hiểu.
Duy Tạp Tư chậm rãi thu hồi lớp vảy trên cơ thể, cũng từ trong cổ họng phát ra thanh âm từ tính dày đặc.
Hai dị thú tựa hồ đã đồng ý gì đó với nhau, Duy Tạp Tư xoay người đưa Ôn
Phong quay vào trong động. Hắn để Ôn Phong vào nơi sâu nhất trong thạch
động, sau đó bắt đầu lưu loát mà thu dọn đồ đạc, chiếc đuôi dài của hắn
vẫn tiếp tục dương cao sau người, như vẫn cảnh giác với dị thú ở ngoài
động.
Bọn họ sắp chuyển nhà sao? Ôn Phong nghi hoặc nhìn Duy Tạp Tư.
Sau khi đem tất cả những vật phẩm cần thiết buộc thành một túm to, Duy Tạp
Tư mới nắm lấy một nắm lá xanh lam đi đến, mở thủ trảo, dùng lòng bàn
tay mềm mại mà nâng cổ tay sưng đỏ của Ôn Phong lên.
Chất lỏng
màu xanh lục mát mẻ rơi xuống chay Ôn Phong, nhanh chóng thấm vào trong
da, làm cho vết tụ máu dùng tốc độ mắt thường nhìn được mà tan hết.
Ôn Phong ngạc nhiên nhìn cổ tay của mình trở lại trắng nõn không tì vết,
lại nhìn phần xác cây kho héo trong tay Duy Tạp Tư, anh quyết định gọi
loại cây này là lam dược.
“Lam dược.” Ôn Phong nâng cánh tay không bị thương lên chỉ chỉ vào phần xác cây trong tay Duy Tạp Tư.
Anh muốn Duy Tạp Tư nhớ kĩ tên của những thứ cây mà anh gieo trồng, để sau
này đến khi cần dùng, duy tạp tư có thể hiểu ý của anh.
Dị thú kia đứng bên ngoài động, chăm chú thích thú mà ngắm nhìn vào trong động, đột nhiên nói một câu gì đấy.
Duy Tạp Tư phút chốc quay đầu lại trừng mắt nhìn, đôi mắt thú lạnh như băng lại mang theo chút xấu hổ, giống như bị người nói trúng tâm sự, khuôn
mặt của hắn cũng nhăn nhó lại, hắn đem cảm xúc cuồn cuộn trong lòng đè
ép xuống, chiếc đuôi dài chém mạnh vào vách đá, một mảng đá lớn bị hắn
chém cho vỡ vụn.
Hắn ôm lấy Ôn Phong, thả xuống phần gốc đuôi của mình, nheo mắt thú lại, tròng mắt cũng đậm màu hơn một chút, cả thân
thể hắn nhanh chóng bị bao phủ trong một tầng hơi thở cuồng bạo nguy
hiểm.
Ôn Phong hạ thấp đầu, trái tim kinh hoảng mà đập, thần kinh cũng khẩn trương vô cùng, anh chưa bao giờ gặp duy tạp tư phẫn nộ như
vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên đuôi của hắn, hai tay tự động mà ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của hắn, mắt xem mũi, lỗ mũi hướng
miệng, miệng hướng tâm, cơ thể cũng cứng ngắc, cố hết sức tự biến bản
thân thành người vô hình.
Dị thú bên ngoài thạch động hình như
cũng bị Duy Tạp Tư dọa đến, ánh mắt thú màu xanh lam sâu thẳm chăm chú
mà nhìn vào Ôn Phong một lúc, sau đấy mới quay người, tạo thành một lối
đi cho Duy Tạp Tư.
Một bóng dáng màu vàng kim vọt ra từ bên trong thạch động, nhảy lên lớp đá phía trên, nhanh chóng chỉ lưu lại chút tàn ảnh, phóng về phía đỉnh núi băng tuyết.
Dị thú màu xanh lam đứng thẳng ở trước cửa động, lớp vảy xanh lam lóe lóe trên cơ thể cường
tráng, hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào điểm đen càng ngày
càng nhỏ trên vách đá, hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về một vấn
đề phức tạp nào đó…