Lại tới thứ Bảy, từ
hôm bốn vị phụ huynh đi du lịch nước ngoài trở về, cứ tới cuối tuần tụ
tập là Long Nữ lại nói Giang Đông có việc bận, cô cũng bận để từ chối
tham gia. Nhưng đã hai tuần chưa về, tiếp tục không về nữa thì chẳng
biết ăn nói thế nào. Nếu hôm qua Giang Đông không nhắc nhở thì đúng thật cô sẽ quên mất chuyện này. Cứ lần lữa mãi không phải cách hay. Cô vừa
mới hạ quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với Giang Đông, không thể cứ
cuối tuần lại về nhà diễn vợ kịch vợ chồng thắm thiết. Nhưng nếu thực sự bảo cô đi nói với cả gia đình rằng cô đã ly hôn, bầu không khí áp lực
đáng sợ đó mới nghĩ tới thôi là đêm cô đã ngủ không nổi. Bỏ đi, binh tới có tướng chặn, nước lên có đất ngăn, tinh thần giả mù giả điếc này cô
cật lực phát huy.
Tên Giang Đông đáng ghét, nói không đón cô liền thực sự không đón. Làm những chuyện không có lợi với cô thì anh luôn
luôn “nói được làm được”. Còn nếu đồng ý làm chuyện gì đó tốt cho cô,
anh chắc chắn sẽ tai này lọt tai kia mà quên rất nhanh. Cả đời này cô
luôn nhớ cái lần anh nói sẽ cùng cô đi HongKong, nhưng máy bay sắp cất
cánh đến nơi rồi mà anh vẫn chưa đến, gọi điện thì không được. Cô là đứa cố chấp, nhất quyết không đi đâu, cứ đứng ở sân bay chờ đợi. Cô muốn
xem khi nào thì anh mới nhớ ra, hơn nữa cô còn không ngừng gọi điện vào máy của anh, dù cho con bé đáng ghét kia vẫn liên tục nói “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Mãi tới khi điện thoại báo sắp hết pin, cô ngồi ở sảnh sân bay chờ liền năm tiếng đồng hồ, sắp khóc
đến nơi thì mới kết nối được điện thoại với anh. Giọng của Giang Đông
trong điện thoại không nhanh không chậm, chỉ nhàn nhạt hỏi đúng một câu: “Có chuyện gì?”
Long Nữ khóc òa, mọi người xung quanh ai cũng
nhìn cô, nhưng liếc vài cái thì thôi, tại một nơi chia ly như sân bay
này, khóc là chuyện rất bình thường.
Long Nữ ở đầu bên này cứ như vậy mà khóc, cũng không nói năng gì, Giang Đông có phần đã hết kiên
nhẫn, kìm giọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, em phải nói ra chứ.”
“Hu hu...em...em cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi, em vẫn đang chờ anh ở
sân bay... còn anh?” Long Nữ nức nở trả lời, một khi đã khóc nếu không
có ai bảo cô dừng lại thì cô sẽ khóc mãi không thôi.
Đầu bên kia
im lặng một lát, sau đó thấy giọng nói của Giang Đông hình như có chút
do dự: “Em đang ở sân bay à, anh thì xảy ra chuyện gì được chứ, mau về
nhà đi, ở đây anh vẫn đang bận.”
“Vậy... có đi HongKong nữa
không?” Long Nữ vẫn cố hỏi một câu vớt vát, cô cho rằng cứ đợi như thế
thì anh sẽ tới thôi, cho dù không thể ngồi trên chiếc máy bay vừa rồi
thì vẫn có thể lên chuyến bay khác mà. Anh đã đồng ý với cô từ lâu rồi, cô cũng mong ngóng lâu lắm rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, nếu cứ bị hủy thế này thì cô chịu không nổi.
“Em về nhà trước đi đã, chuyện này để sau hãy nói.” Giang Đông nhẫn nại đáp, nhưng căn bản không trả lời câu hỏi của cô.
“Ông xã, em muốn đi HongKong. “Giọng nói của Long Nữ nhỏ dần, nhưng quyết tâm thì rất chắc chắn.
“Nghe lời, em về nhà đi đã, đợi anh về nhà rồi nói tiếp, ngoan nào.” Nhẫn nại của Giang Đông lúc này vẫn còn nên mới nói năng được như vậy.
“Nhưng anh về nhà rồi chắc chắn không nói chuyện này nữa, anh đồng ý với em từ lâu rồi, em muốn đi lắm, em muốn đi HongKong, anh không đi thì em đi một
mình, lát nữa em sẽ đi.” Long Nữ nghe anh nói như thế thì lửa nóng bốc
lên, về nhà rồi còn nói cái gì nữa. Đây chính là câu nói kinh điển anh
chuyên dùng để đối phó với cô. Anh luôn nói: “Ngoan, việc này về nhà rồi nói tiếp,” sau đó về nhà rồi, việc này sẽ chẳng bao giờ được nhắc tới
nữa, nếu Long Nữ có nhắc thì anh sẽ chuyển đề tài. Chiêu này anh dùng đi dùng lại nhiều lần rồi.
Long Nữ gào xong thì không nghe thấy bên kia có động tính gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh có nghe không?”
“Còn. Anh nói cho em hay, anh nhắc lại một lần cuối cùng, em lập tức về nhà
ngay cho anh, lập tức, hiểu chứ? Em mà dám chạy đi một mình thì em cứ
đợi đấy mà xem anh sẽ xử lý em kiểu gì. Còn nữa, ai cho phép em hét lên
với anh vậy hả? Anh thực sự nuông chiều em quá rồi phải không? Được đằng chân lân đằng đầu à? Không biết ai là trời nữa rồi phải không?” Giang
Đông ở đầu bên kia đưa ra một tràng câu nghi vấn khiến Long Nữ đứng
hình. Cuối cùng cô chỉ biết ngoan ngoãn kéo va li hành lý bắt xe về nhà, lúc đó trong đầu cô chỉ toàn những uy hiếp của anh. Giờ nghĩ lại thấy
thật kỳ cục, tại sao cô lại sợ anh đến thế, một nỗi sợ hãi vô hình không sao hiểu nổi. Nghĩ kỹ thì dù cô có đi HongKong luôn thì anh có thể làm
gì cô nào, định bỏ cô à? Hay là giết cô? Đều là chuyện không thể, kết
luận cuối cùng là trong cơ thể của cô có tế bào kỳ quái, chúng nó cứ
thấy