Lúc tới đón Long Nữ,
từ xa trông thấy con bé ngốc đó đang khóc bù lu bù loa, Trác Lan còn
tưởng Long Nữ là cái động cơ vĩnh cửu. Sao lại giỏi khóc thế này, trước
đây cô chưa bao giờ khóc như vậy cả, ít nhất cũng phải đến hai mươi phút ấy chứ. Nhìn ánh mắt người qua đường, Trác Lan thực sự chẳng đủ dũng
cảm tới kéo Long Nữ đi. Lúc này có một chiếc xe quen thuộc lọt vào mắt
Trác Lan, thực ra xe có quen thuộc hay không, không quan trọng, quan
trọng là biển số xe, phía sau là bốn số không, ác chiến chưa. Đương
nhiên Trác Lan biết đó là ai, vì thế cô ra khỏi chiếc xe Lexus đỏ của
mình, đi về phía chiếc BMW 750 bóng lộn kia.
Rõ ràng người ngồi
trong xe không phát hiện ra Trác Lan đi tới, vẫn rất hào hứng nhìn con
bé ngốc đang khóc lóc ầm ĩ ở đằng trước kia. Trác Lan gõ gõ vào cửa xe,
sau đó nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến con bé ngốc kia chết mê chết mệt, vẻ mặt cứ như đang xem trò vui đó khiến cô muốn tặng cho anh ta hai cái
tát, tất nhiên là chỉ nghĩ thầm trong bụng thế thôi.
“Xem cũng
hứng khởi ghê, thế nào, nha đầu này cũng ngốc quá phải không?” Trác
Lan không như Long Nữ, nếu nói Long Nữ là đoá hoa được chăm sóc trong
nhà kính yếu đuối, mẫn cảm, thì Trác Lan chắc chắn là ngọn cỏ dại lớn
lên trong khe đá, dũng cảm kiên cường. Hai người đi theo hai con đường
hoàn toàn khác nhau sau khi tốt nghiệp, vì Long Nữ đi học sớm, nên nhỏ
hơn tất cả mọi người, Trác Lan lớn hơn cô hai tuổi, hai người không cùng phòng nhưng lại cực kỳ hợp nhau. Cùng học bốn năm trời, lúc tốt nghiệp
thì Long Nữ lấy chồng, Trác Lan thì đi làm nhân viên phục vụ. Hai năm
sau, Trác Lan trở thành đại lý lớn nhất của Lafite tại thành phố B. Long Nữ luôn nhìn cô bạn với ánh mắt vô cùng sùng bái, đặc biệt là khi người khác bắt nạt cô, Trác Lan làm anh hùng cứu mỹ nhân thì hai mắt cô lại
càng lắm sao lấp lánh.
Giang Đông nhìn Trác Lan một cái, lại quay đầu nhìn Long Nữ đang ở phía xa, cười nói: “Em vẫn luôn không thích bọn anh mà, giờ em vui rồi, có lúc anh còn nghi ngờ có phải em bị đồng tính không, vậy nên em mới không yêu ai?” Giang Đông tuyệt đối không phải là kẻ dễ động vào, chỗ nào đau nhất sẽ đâm vào chỗ đó, không đau anh ta sẽ không đâm.
“Ha ha anh nói đúng đó, em thích cô ấy, hai người ly
hôn thì em mừng nhất, anh vốn không xứng đáng với cô ấy anh chỉ xứng
đáng làm loạn với mấy con đàn bà lộn xộn xung quanh anh thôi.” Trác Lan
là đại lý xuất sắc, độ lợi hại của mồm mép không phải thường, thêm nữa
anh ta nói lại trúng điểm yếu của cô, cô không thể bỏ qua được. Trước
đây chỉ chê anh ta vài câu Long Nữ liền không vui, lần này thì tốt rồi,
cô thích nói thế nào thì nói.
“Vậy sao? Thế thì chúng ta cùng
nhau xem xem, rốt cuộc sau bao lâu thì cô ấy sẽ quay về với anh, cược
nhé? Cược bốn chai Lafite 82?” Giang Đông không giận chút nào, khoé
miệng mang ý cười nhìn theo cô với cũ đang nức nở, bỗng có chút đau
lòng. Sức khoẻ của cô vốn không tốt, chắc vì mấy hôm nay tâm trạng không tốt, hình như gầy đi rất nhiều. Cô vẫn ngốc như y vậy, không biết tự
chăm sóc bản thân chút nào.
Khoé miệng giận dữ của Trác Lan giật
giật mấy cái, hậm hực nói, được thôi và thật muốn tát cho anh ta hai
cái. Cô nghĩ anh ta đúng là đồ đàn ông chết tiệt, ngày ngày tự sướng đến mức này, đúng là chỉ có mình con nhỏ Long Nữ đó thích. Bốn chai Lafite 82, hai ba trăm ngàn tệ, vì Long Nữ cô cược luôn! Gì cô chỉ cầu Long Nữ có chí khí một chút, tuyệt đối đừng quay đầu.
“Chúng ta cược
thêm một cái nữa, cược xem cô ấy còn khóc được bao lâu, em đoán đúng thì anh sẽ đặt của em hai trăm thùng rượu mới, nếu em thua, vẫn là hai trăm thùng nhưng phải bớt cho anh 20%, thế nào?” Sản nghiệp của nhà họ Giang là khách sạn và các loại hình trung tâm vui chơi giải trí, vì có quen
Long Nữ nên rượu vang của họ đều là do Trác Lan cung cấp. Cô cũng kiếm
được không ít ở đây, hơn nữa chuyện này có sức mê hoặc quá lớn, hai trăm thùng, sáu trăm ngàn tệ đấy. Cho dù sau này Long Nữ có nối lại với anh
ta thì cô cũng không thiệt, chỗ tiền này đủ bù lỗ cho mấy chai Lafeti
rồi. Đầu óc của Trác Lan suy tính chớp nhoáng. Đây cũng là một điểm ở
Trác Lan mà Long Nữ khâm phục, Trác Lan luôn có thể tìm được cơ hội làm
ăn ở bất kỳ chỗ nào, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều lợi nhuận nhất.
Nhưng nếu cô biết lúc này đây mình đang được mang ra đặt cược với mấy
chai Lafeti, không biết cô còn sùng bái Trác Lan như vậy nữa không ?
“Em cược năm phút nữa cô ấy sẽ khóc xong.” Trác Lan khoanh hai tay nhìn về
chỗ kia, cực kỳ tự tin nói. Giang Đông cười cười, lười biếng nói: “Anh
cược mười phút.”
Long Nữ khóc tới mức cổ họng khàn đặc, lâu lắm
cô chưa khóc thế này. Anh luôn không để tâm đến cảm nhận của cô, chuyện
gì cũng là anh quyết định hết. Bắt đầu từ khi kết hôn, cô đã hoàn toàn
biến thành vật sở hữu của anh, không có tự do, không có quyền hành. Anh
nói cô chỉ cần ở nhà, xem ti vi, lên mạng, đi mua sắm, như thế là đủ. Mà cô cũng chẳng buồn tranh đấu, ngày ngày chui trong nhà, thế nên hai năm mới có thể mập lên gần mười cân. Nhìn mình tròn lẳn cô vô cùng rầu rĩ,
nhưng anh luôn nói phụ nữ phải béo một chút nhìn mới đẹp, khi đó cô đã
cười rất vui, chỉ cần anh thích, điều gì cô cũng có thể làm hết. Nhưng
cô gái kia rõ ràng gầy tong teo, tại sao anh lại lừa dối cô như vậy,
điều anh thích cô đều có thể làm, tại sao anh lại phản bội cô? Tuy lúc
kết hôn cô rất bồng bột, nhưng cô luôn coi hôn nhân là chuyện thiêng
liêng cả đời, cô chưa từng nghĩ mình sẽ ly hôn khi mới cưới được có hai
năm. Nhưng thực sự cô mệt mỏi rồi. Cô lùi lại mấy bước ngồi xuống chiếc
ghế bên lề đường chờ Trác Lan tới đón, đúng lúc đó có một thằng nhóc
theo trường phái phi chính thống đi ngang qua. Long Nữ vốn nhỏ nhắn, hôm nay lại khóc như thế này, dáng vẻ rất dễ thương. Thằng nhóc ám muội
huýt sáo, Long Nữ ngẩng đầu trừng đôi mắt sưng tướng lên, quát như tát
nước: “Cút! Chưa nhìn thấy con gái khóc bao giờ à, về nhà với mẹ mau!”
Trác Lan nhìn Long Nữ biểu diễn xong, cô thừa hiểu Long Nữ chưa từng khóc lóc quá nửa giờ
đồng hồ, khả năng tự an ủi mình của nha đầu đó cũng mạnh lắm, một lát là ổn thôi, vì vậy cô không lo. Có sáu trăm nghìn tệ rồi, phải mời nha đầu đó một bữa tử tế mới được, trận khóc này đúng thật là một kiểu lao động chân tay.
“Đi thôi, ngày mai em sẽ chuyển hàng tới, tiện thể lấy chi phiếu về.” Trác Lan đắc ý hất đầu, kiêu ngạo quay người, đi về
phía xe của mình.
Khi xe của Trác Lan lướt qua bên cạnh, anh vẫn ở đó nhìn chăm chăm vào Long Nữ, khuôn mặt hốc hác, cái miệng nhỏ mím
chặt, không còn có vẻ non nớt hôm qua, ánh mắt cũng đầy vẻ thê lương
khiến anh nghĩ tới một chú cún nhỏ bị quẳng bên đường. Nhưng cô gái này
sao lại tin lời người khác rồi chạy tới đòi ly hôn với anh chứ? Anh phải dạy dỗ cô một trận, nếu không sau này cô sẽ được đằng chân lân đằng
đầu. Nghĩ xong liền cho xe nổ, quay đầu đi luôn.
Trác Lan đưa Long Nữ về nhà, trên đường đi chẳng nói năng gì. Cô biết Long Nữ yêu Giang Đông, hay có thể nói là mê mẩn.
Cô ấy cảm thấy Giang Đông cái gì cũng tốt, dù anh không quan tâm tới cô
ấy, dù anh không yêu cô ấy, nhưng Long Nữ vẫn làm những việc mà một
người vợ, một người tri kỷ phải làm. Cô biết Long Nữ không phải chỉ chịu đựng những nỗi tủi thân mà cô ấy đã kể, Long Nữ không dám nói hết cho
cô nghe, bởi vì nói ra cô sẽ quát mắng, Giang Đông cũng sẽ bị ăn mắng
nên cô ấy luôn luôn tự mình gánh lấy. Một cô gái trẻ như vậy đã lấy
chồng, còn chưa yêu lần nào đã đi theo tên đàn ông đó. Một bảo bối như
vậy mà anh ta không biết trân trọng, thật không biết đầu óc đàn ông dùng để làm gì nữa.
“Rửa mặt đi rồi ra ngoài ăn, hôm nay chị đây kiếm được.” Trác Lan nằm trên ghế sô pha quăng ra một câu như đang sai bảo
tiểu nha hoàn. Nếu là trước đây thì Long Nữ chắn chắn sẽ lao ra đánh
cho Trác Lan một trận, nhưng hôm nay cô ngoan ngoãn đi rửa mặt. Trác Lan ngồi trong phòng khách nghe tiếng nghẹn ngào xen lẫn trong tiếng nước
chảy, trong lòng cũng chẳng thấy thoải mái gì. Vốn dĩ muốn bảo vệ cô em
gái nhỏ thật tốt, thế mà lại thành ra kết quả như này. Trác Lan không
dám tin vào tình yêu, cô từng yêu, cô biết thế nào là yêu, vì vậy khi đó cô mới nói với Long Nữ, cậu vốn dĩ không yêu anh ta, tại sao lại lấy
anh ta. Lúc đó Long Nữ kiên định nói: “Tớ yêu anh ấy.” Đó là lần đầu
tiên Trác Lan nghe thấy khẩu khí kiên định của Long Nữ, hình như cũng là lần cuối cùng. Bởi vì sau đó, Long Nữ toàn đi hỏi cô, có phải tớ không đủ tốt không, không đủ xinh đẹp không, không đủ thông minh không. Trác Lan thực sự không thích Giang Đông. Là một thương nhân thì anh ta xuất
sắc ưu tú đấy, nhưng là một người chồng thì anh ta chẳng thích hợp chút
nào. Sự đáng yêu, thông minh, tất cả những ưu điểm của Long Nữ đều bị
anh ta phớt lờ, hoặc là anh ta căn bản chẳng màng tới, anh ta vốn dĩ
không xứng với cô ấy.
Đúng lúc trong bụng Trác Lan vẫn còn đang
chửi thầm Giang Đông, Long Nữ đã rửa mặt xong, đứng trước mặt cô. Tốt
nghiệp đại học được hai năm, cô cảm thấy mình đã héo hắt sắp già, con
gái hai sáu tuổi sắp ba mươi rồi, nhưng Long Nữ tuy hai tư nhưng nhìn
vẫn như ngoài hai mươi. Vừa khóc xong, rửa mặt sạch sẽ trông lại càng
thanh tú. Cô đi tới đưa tay véo hai bên má núng nính của Long Nữ . nói
to: “Đi chị đưa em đi happy, đàn ông không thiếu luôn.”
“Đản Đản, lúc cậu và Tần Chi Dương chia tay cũng buồn như thế này phải không?”
Long Nữ chẳng hề bị tinh thần của Trác Lan ảnh hưởng, vẫn nặng nề y như cũ. Cô không biết che giấu cảm xúc của bản thân, hơn nữa trước mặt Đản
Đản cô không cần phải che giấu, cô thật sự đang buồn muốn chết. Cô ly
hôn rồi. Trác Lan từng nói với cô, người chưa từng thất tình không được
coi là đã từng yêu. Thế mà cô đã bỏ qua bước đó, cứ thế ly hôn luôn, vậy cô có bị coi là kẻ chưa từng yêu không?
“Ừ, buồn, buồn muốn
chết, nhưng tin tớ đi, qua một thời gian là sẽ ổn thôi, thật đấy.” Trác
Lan nghiêm túc nói, mắt mở thật lớn, ra sức gật đầu để tăng thêm độ tin
tưởng.
“Thật không? Vậy sao đến giờ cậu vẫn không chịu yêu? Long
Nữ không ngốc , nếu Trác Lan thật sự đã quên được Tần Chi Dương thì với
bao nhiêu kẻ ngày ngày theo đuổi kia, cô ấy cũng chẳng đến mức không
thèm liếc lấy một cái như thế.
“Hử? Nha đầu này, nói đi đâu thế,
đó là vì chị đây không muốn tìm, chị thích em, thích em. Được rồi, được
rồi, mau đi ăn thôi, không chết đói mất.” Trác Lan biết không thể lòng
vòng với cái đứa cố chấp này được, chắc chắn là không ra được cái kết
quả gì đâu. Hơn nữa cô cũng chẳng muốn nhắc tới kẻ kia.