Long Nữ lén nhìn Giang Đông suốt đường đi, thực sự anh đã cười sao? Hơn thế
còn cười rất vui. Uống nhầm thuốc à? Không phải chứ, sức khỏe anh rất
tốt. Mộng du? Không thể nào, ban ngày ban mặt thế này. Chả lẽ vì phải
gặp bố mẹ nên lại gải vờ trở về bộ dạng người tốt? Ờ, cái này dễ lắm.
Sau khi rút ra kết luận, Long Nữ thẳng người nhìn về phía trước, tự
nhiên cũng thấy vững dạ hơn. Hừ cũng có lúc anh phải sợ em.
Tâm
trạng của Giang Đông hôm nay rất tốt. Cảnh tượng tối qua khiến anh ủ ê
mất cả buổi, tới giờ vẫn chưa hết. Nhưng những lời nói của Trác Lan làm
anh suy nghĩ rất nhiều. Hồi xem mặt, anh chỉ thấy cô gái này không khiến người khác khó chịu, sẽ không khiến anh bực mình cáu gắt. Dần tiếp xúc, anh nhận ra cô là một cô gái rất trong sáng nhạy cảm, thường cảm động
vì những chuyện rất nhỏ. Những chuyện đó trong mắt anh đều là những
chuyện vặt vãnh chẳng đáng bận tâm. Anh quyết định lấy cô đúng là có tác động từ phía gia đình, nhưng hơn cả là vì vẻ hiền lành ngoan ngoãn của
cô rất dễ gợi lên ham muốn bảo vệ của anh. Nhưng rồi anh nhận ra hình
như chỉ có mình anh là đang bắt nạt cô, chứ chẳng có ai dám động vào cô
hết. Mà hành động bắt nạt đó trong suy nghĩ của anh thì chẳng qua chính
là một cách giải thích khác cho sự yêu thương.Rõ ràng cách này không
được quần chúng chấp nhận.
Sau khi lấy nhau cô rất nghe lời, rất
hiểu chuyện, không bao giờ gây phiền phức, thỉnh thoảng có nổi vài cơn
tam bành nho nhỏ, anh chưa kịp dỗ dành thì đã hết mất rồi. Anh chỉ cho
rằng cô như vậy đỡ cho người khác phải lo lắng, cảm thấy quyết định của
mình là đúng đắn, cuộc hôn nhân của mình là thành công, vì cô quan tâm
tới anh nhưng không hề làm phiền anh, Tóm lại, là một người vợ thì
Long Nữ được điểm tối đa. Nhưng cô gái nhỏ bé trước giờ hiền lành dịu
dàng, nói năng không dám lớn tiếng kia, xông vào văn phòng làm việc của
anh đòi li dị. Hôm đó chắc chắn cô đau lòng lắm, nước mắt long lanh
nhưng kiên cường ngẩng cao đầu không để cho nó rơi xuống. Hôm đó, lần
đầu tiên anh phải xem xét lại cô vợ nhỏ của anh, cô gái nhỏ hơn anh tám
tuổi, vừa mới tốt nghiệp thì lấy anh. Ngày mà vở kịch ầm ĩ trong con mắt của anh trở thành hiện thực, anh nhìn thấy cô khóc rất thương tâm. Anh
đau lòng, nhưng anh không bước tới để an ủi cô, anh có kiêu hãnh của
anh, sự kiêu hãnh của một người đàn ông không thể cúi đầu.
Anh
biết cô làm việc tại Thiên Hạo. Anh cho rằng cô chẳng thể nào gắng gượng được quá ba bữa. Người sống trong nhung lụa đã quen, giờ ngày ngày lại
bị người ta sai khiến, nhưng cô lại kiên trì được. Hôm qua anh đi gặp
khách hàng, nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông đó, nụ cười thuần
khiết, nụ cười hạnh phúc, bầu trời đêm dường như có được nụ cười của cô
chiếu sáng. Khoảnh khắc đó, anh mới biết mình đã mấy đi thứ quý giá
nhường nào.
Tới cửa Quân Đế, nhân viên phục vụ bước tới mở cửa.
Nơi này là hội sở tư nhân thuộc về nhà họ Giang. Vẻ hoa lệ xa xỉ bao
trùm phong cách thiết kế. Từng hàng siêu xe đậu chỉnh tề phía trước âm
thầm tuyên bố sự giàu sang của các vị khách hàng tới đây. Long Nữ đã
từng tới, nhưng là hai năm trước, khi đám cưới của họ tổ chức tại đây.
Trở lại chốn xưa cô không biết nên có cảm giác gì.
Giang Đông mỉm cười cúi đầu cầm tay Long Nữ nhẹ nhàng đặt lên cánh tay mình, đưa cô đi vào hội quán, không để ý tới vẻ kinh ngạc của cô. Long Nữ từng bước
từng bước theo anh. Hôm nay anh thực sự rất khác, biết quan tâm tới cô,
biết cười với cô, đúng là quá kỳ lạ.
Long Nữ vừa đi vừa nghĩ, đay có phải là làm tiệc ba tháng cho trẻ con không vậy, có vẻ hơi bị long
trọng quá. Nhưng bé con đó đúng thật rất đáng yêu. Nếu hai người họ
không ly hôn có phải cũng sẽ có một bé con xinh xắn như vậy không? Nghĩ
tới đây, Long Nữ lắc đầu thật mạnh, ngu ngốc. Sao lại nghĩ chuyện này,
phải có tự trọng, nhớ thật kỹ ngựa tốt, không ăn cỏ đã giẫm qua.