Bên trong im lặng hồi lâu mới truyền đến một tiếng gõ nhẹ vào
thân ghế, Lữ Xuyên nhanh chóng cho cung nhân hạ kiệu. Hoàng đế tự mình
vén màn chậm rãi bước ra, nhìn trước nhìn sau liền phát hiện ra một bóng hình mỏng manh. Thực tế thì hắn còn cách Cố Vân Tiện cả một khoảng,
nhưng trong nháy mắt bản thân vẫn nhận ra nàng.
Trên người nàng khoác một chiếc áo lông cáo to, trắng muốt,
nhưng lại không làm cho thân hình trở nên cồng kềnh, mà vẫn thon thả
uyển chuyển; đi phía trước là Liễu thượng cung tay cầm đèn lồng soi
bước. Hai người bọn họ dường như đang hướng về Trường Lạc cung. Dường
như đoán được nàng muốn làm gì, hoàng đế cho thủ hạ thoái lui, chỉ mang
theo Lữ Xuyên, im lặng đi theo sau.
Cố Vân Tiện tay cầm một cành hoa mai đỏ thắm, đầu không ngoảnh
lại lần nào, chỉ chăm chú đi về phía trước. Mùa này, Chước Cừ trì đều đã đóng băng, nàng không khỏi nhớ đến mùa hè trước, hoa sen nở rộ, hương
thơm ngào ngạt, vậy mà hiện giờ chỉ có gió đông buốt lạnh.
Phía trước ở một góc, có một tòa lâu nhỏ tinh tế an tĩnh, nàng cất bộ bước đến. Chỉ thấy một ánh sáng nhỏ trên đầu.
“Thính Vũ Các”
Đêm đó, chính tại nơi này nàng và hoàng đế cùng nhau uống rượu. Hắn nói với nàng rất nhiều tâm sự, ước hẹn năm năm sau vẫn cùng nhau
như vậy. Đó là một ký ức ý nghĩa biết bao, vậy mà ngày thứ hai sau khi
hắn tỉnh rượu không còn nhớ gì nữa.
Vân Tiện vẫn còn nhớ sáng hôm đó Liễu thượng cung dặn dò nàng,
“Thái tử điện hạ quá say, hôm nay tỉnh lại không nhớ đã lén lút trốn
khỏi cung như thế nào. Thái hậu nương nương cảm thấy việc Thái tử quên
đi cũng tốt, nên phân phó tất cả hạ nhân không được đồn đại ra ngoài,
cho nên, tam tiểu thư, người cũng đừng nói gì nhé.”
Tâm trí nàng lúc đó giống như đi trên mặt băng mỏng, sự lo lắng của bản thân ứng nghiệm rồi, vả lại nàng cũng không làm được gì, đành
mỉm cười nói: “Vâng, A Vân hiểu rồi ạ.”
Điều này từ đó trở thành bí mật của riêng nàng; không biết bao
đêm nghĩ tới, cũng không biết nên vui hay buồn. Sau này cô mẫu an bài
bọn họ gặp nhau, nàng lúc nào cũng mong đợi hắn nhớ lại: nhớ lại trong
rừng đào nở rộ hôm đó, hắn đã dùng tiễn bắn rơi cành hoa đào trong tay
của một vị cô nương.
Rất tiếc, cái gì hắn cũng không nhớ.
Đôi khi nghĩ về chuyện này, Cố Vân Tiện cũng không biết giữa
bọn họ là hữu duyên hay vô duyên nữa. Nếu là vô duyên vậy tại sao còn để bọn họ liên quan đến nhau, cuối cùng lại còn kết làm phu thê. Nếu có
duyên, vậy tại sao hắn không nhớ được? Ông trời an bài cho bọn họ duyên
phận như vậy, chẳng lẽ chỉ để mình nàng hãm sâu vào vũng bùn này?
“Nương nương, đến rồi.”
Lời của Liễu thượng cung kéo nàng trở lại thực tại, nhìn phía
trước đã có thể thấy được cánh cổng nặng nề của Trường Lạc cung. Cố Vân
Tiện hỏi nhỏ, chỉ đủ để bản thân và Liễu thượng cung có thể nghe thấy:
“Bệ hạ cũng đến rồi sao?”
“Nô tài không dám quay đầu nhìn, cũng không nghe âm thanh gì, nhưng cũng nên đến rồi ạ.”
“Vậy được rồi, mở cửa đi.”
Liễu thượng cung từ trong tay áo lấy ra chìa khóa tra vào ổ.
Chìa khóa của các cung ngoại trừ chủ cung có một chiếc, số còn lại đều
để ở Tư Vi Ti. Sau khi Thái hậu qua đời, Trường Lạc cung không có người
ở, chìa khóa tất giao lại cho Tư Vi Ti, người bình thường khó mà lấy
được. Bất quá, Liễu thượng cung thân là Trưởng cung cao nhất, lấy một
chiếc chìa khóa đương nhiên là không khó khăn gì,
Cánh cửa cung mở ra đã thấy ngay một lớp tuyết mỏng trên mặt
đất. Cố Vân Tiện chậm rãi bước vào, chỉ cảm thấy khắp nơi đều hoang vu
buồn bã. Thực ra mặc dù không có ai ở, Trường Lạc cung cũng có người
thường xuyên đến quét dọn, so với trước kia cũng không có gì khác biệt
lắm. Nhưng thiếu hơi người ở, dường như nơi này cũng thiếu đi sức sống.
Cố Vân Tiện bước dọc theo hành lang dài đến Trường Tín điện.
Nội điện vẫn thập phần gọn gàng, cửa sổ được đặt một bình sứ hoa xanh,
trong có cắm vài cành hoa mai trong trẻo. Hoàng đế đứng ngoài cửa sổ,
nhìn Cố Vận Tiện đang gỡ bỏ vài chiếc lá trong bình hoa, mỉm cười nói:
“Đêm giao thừa năm mới, màu sắc lễ hội rực rỡ như vậy, cô mẫu nhìn thấy
chắc sẽ rất vui mừng.”
Liễu thượng cung đứng bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Nương nương thật là chu đáo, đêm giao thừa lại đặc biệt đến đây.”
“Tại ta không có gì để làm thôi.” Cố Vân Tiện thấp giọng đáp,
nhưng cũng để cho Hoàng đế nghe rõ ràng: “Năm ngoái vào thời điểm này,
còn có bệ hạ đến cùng ta, năm nay, sợ là không có phúc khí này nữa.”
Im lặng một hồi lại nghe âm thanh Liễu thượng cung tỏ vẻ nghi
hoặc: “Nô tỳ có vài điều không hiểu, gần đây bệ hạ làm sao vậy? Nương
nương ngài làm gì khiến người không vui sao?”
“Ta cũng không biết.” Giọng nàng tỏ vẻ cô đơn đáp, “Ngày đó bệ
hạ cùng ta ăn cháo bát bửu, ta thực sự rất vui. Nhưng sau đó không biết
là ta nói sai điều gì, hay là làm sai gì, ngài đột nhiên rời đi, rồi
cũng không đến nữa.”
Khẽ thở dài một hơi, hoàng đế có thể tưởng tưởng được ánh mắt buồn bã của Cố Vân Tiện.
“Ta thực không hiểu tâm ý của bệ hạ. Nhiều lần ta cho rằng ta
hiểu, thế nhưng sau này lại phát hiện chỉ là ta cho rằng mình hiểu ngài
mà thôi, tâm ý của bệ hạ căn bản không phải là vậy. Giống như hiện tại,
ta cho rằng ngài quan tâm ta, trong tim ngài có ta, ta tin tưởng tình
yêu ngài dành cho mình. Nhưng bất quá thực tế chỉ là do ta tự đa tình.”
“Nương nương sao lại nói thế, nô tỳ nhìn ra được Bệ hạ là thực
quan tâm người.” Liễu thượng cung nói: “Sao người không đến Đại Chánh
cung tìm bệ hạ, cùng Bệ hạ nói rõ ràng, như vậy không phải là tốt sao?”
“Ta sao lại không nghĩ đến việc này chứ?” Cố Vân Tiện nói tiếp
“Không dám giấu thượng cung, có một lần ta đã đi đến gần Đại Chính cung
rồi, nhưng cuối cùng lại không dám vào.”
“Sao vậy ạ?”
Im lặng hồi lâu, nàng mới nói: “Ta sợ” Giọng nàng khẽ run rẩy,
trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng. “Thượng cung biết không, Từ
trước đến giờ bệ hạ đều không thích ta. Ta không biết tại sao người đột
nhiên lại thích ta, còn muốn ta ở bên cạnh người. Ta rất lo lắng bệ hạ
chỉ là nhất thời hứng thú. Đối với suy nghĩ của bệ hạ… qua chừng ấy năm
ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấu cả.”
Nói đến đây nàng dường như không nói được nữa, dừng lại một
chút, giọng nàng trở nên nghẹn ngào: “Thực sự ta rất sợ…sợ bệ hạ lại
lạnh nhạt với ta một lần nữa. Nếu chuyện đó xảy ra, ta sẽ không chịu
nổi…”
Như thể có ai nhéo mạnh một cái, tim hắn chợt trở nên đau đớn.
Thanh âm của nàng sao lại buồn thảm như vậy, như là đã mất đi thứ gì rất quan trọng không tìm thấy được.
Tràn ngập mê mang và bi thương.
Hoàng đế nhớ đến đêm tân hôn của mình và Vân nương, khi hắn vén mạn che mặt, gương mặt nàng từ từ hiện rõ ra trước mắt hắn: đôi lông
mày đen, ánh mắt sáng ngời, đôi môi anh đào đỏ thắm… Lúc đó hắn đã thầm
nghĩ: sao lại có cô nương đẹp đến vậy?
Cung nữ đưa rượu hỷ, hoàng đế cầm một trong hai ly đưa cho
nàng, cùng uống rượu giao bôi, lúc đó hắn đã thì thầm: “Phu nhân nhan
sắc hơn người, Tuân ta thật là có phúc.”
Bàn tay nàng hơi run rẩy một chút, sau đó đáp lại bằng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Có thể cùng chàng trở thành phu thê, thiếp cả
đời cũng không hối hận.”
Lúc đó hắn rất ngạc nhiên, không nghĩ là một cô nương nhút nhát như nàng lại có thể nói ra được những lời như thế. Nhưng sau đó thì hắn quên rồi, hắn cũng không để những lời nói đó trong lòng nữa. Rốt cuộc,
sự ái mộ của nữ tử đối với hắn quá nhiều, hắn sớm đã không còn hứng thú. Nhưng hiện tại, có thể thấy là nàng đã gom hết sự can đảm để nói ra
những lời này. Đây là lời nói thật lòng của nàng, nhưng sao hắn không
nghe lọt tai nhỉ?
Trước giờ Cơ Tuân không nghĩ mình lãnh đạm với nàng là có gì
sai. Hắn là vua một nước, chì cần không ảnh hưởng đến chính sự, hắn
thích nữ tử nào thì là long sủng đối với nữ tử đó, không cần tự miễn
cưỡng đi thích một nữ tử không thích mình.
Nhưng một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đã sai rồi. Bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nàng nói, từng chữ từng chữ một:
thì ra sự lãnh đạm của hắn đối với nàng mà nói là một điều rất đau đớn;
thậm chí là trong thời gian dài như thế, vẫn khiến lòng nàng e ngại sợ
hãi.
Như thể bừng tỉnh từ trong mộng, hắn đột nhiên nhận ra gần đây
bản thân đã làm những gì: hắn đang lặp lại những sai lầm trong quá khứ.
Chỉ vì một ánh nhìn, một ánh nhìn mà với hắn là sai trái nên hắn bắt đầu nghi ngờ trái tim nàng, lạnh lùng với nàng.
Bên trong có tiếng bước chân tới gần, hắn nghĩ là nàng đang đi
về phía hắn, đột nhiên hơi hoảng loạn né tránh, trốn vào bóng đêm. Lữ
Xuyên cũng tránh trong bóng tối như hằn, chợt hơi bối rối đối với hành
động của bệ hạ nhà mình.
Ngài ấy làm sao vậy, đang sợ sao?
Cố Vân Tiện đi ra một mình, Liễu thượng cung không đi theo.
Nàng đứng ở cửa một chút, rồi đi về hướng hành lang bên trái, vòng vào
một phòng ngủ khác. Tâm hắn chợt thoáng bối rối nhưng cũng đi theo nàng. Quẹo vào một hành lang, hắn thấy Cố Vân Tiện đi vào một tẩm điện, hồi
lâu cũng không có động tĩnh gì.
Hắn chợt hơi đông cứng lại rồi phản ứng lại ngay. Giao thừa năm năm trước, hắn giả vờ say rượu, mẫu hậu an bài hắn ở lại Trường Lạc
cung nghi ngơi, chính là tẩm điện này.
Nàng đang nhớ hắn sao?
“Ngày này năm trước, trong cánh cửa này…” thành âm của nàng
chợt nhẹ nhàng và buồn vô hạn, “Thật là giấc mộng Nam Kha, tỉnh lại ta
cũng chỉ là ta như trước, chẳng có gì cả.”
Hắn cuối cùng cũng không nhịn được, bước ra từ trong bóng đêm, thì thầm: “Vân nương”
Nàng quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, hai mắt mở lớn, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống nhanh chóng.
Hồi lâu không nói.
“Trẫm thấy nàng và Liễu thượng cung vào đây, nhớ đến các nàng
chắc đến tưởng nhớ mẫu hậu, cho nên cùng qua đây. “Hắn cố gắng giải
thích, nhưng giọng càng ngày càng nhỏ và yếu ớt dần.
Đường đường là Hoàng đế, đêm hôm khuya khoắt lại đi theo phi tử của mình đến đây, lại còn nghe lén tâm sự của nàng lâu như vậy, thực là quá “quan tâm” rồi.
Hồi lâu hắn mới nói ra câu quan trọng: “Trẫm không có tức giận
gì nàng, gần đây trẫm không đến tìm nàng là vấn đề của trẫm thôi.”
Nàng nhìn hắn, cũng không nói gì.
Hắn chầm chậm tiến lên phía trước vòng tay ôm nàng, thấy nàng cũng không có vẻ cự tuyệt, trái tim mới nới lỏng một chút.
“Là do ta không tốt.” Hắn thì thầm với nàng, cũng không biết là đang nói chuyện gần đây hay là trong quá khứ, “Nàng đừng buồn nữa.Từ
nay về sau, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, sẽ không làm cho nàng buồn
nữa.”
Nàng tựa vào vòng tay của hắn, nhưng không biết là cảm giác gì nữa.
Một ngày này năm trước, nàng ở đây mê hoặc hắn để đạt được bước đầu tiên trở lại.Cùng ngày này năm nay, nàng vẫn ở đây, bày tỏ tình ý,
dụ dỗ hắn yêu nàng. Thì ra thế sự xoay chuyển, song cũng không thay đổi
gì.
Hít một hơi mùi hương quen thuộc trên thân hắn, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.