“Vâng.” Trinh tiệp dư mỉm cười đáp, “Khi thần thiếp ở khuê
phòng thích nhất là theo phụ thân và các huynh ra khỏi thành cưỡi ngựa,
sau khi vào cung trái lại có một thời gian không cưỡi qua.”
Con mắt hoàng thượng buông xuống, dường như nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, lần đầu tiên trẫm thấy nàng…” Thấp giọng khẽ cười, “Thôi
được, hiếm khi a Thù nàng nói ra yêu cầu, trẫm đáp ứng nàng một lần.”
Hắn đi tới bên cạnh Trinh tiệp dư, tự tay đưa roi ngựa cho nàng, “Ngựa quý tính khí mãnh liệt, ái phi cần phải cẩn thận.”
Trinh tiệp dư cũng không đáp lời, chỉ trực tiếp đi tới con ngựa quý phía trước. Hoàng thượng thu bóng lưng của nàng, ý cười trong mắt
thật sâu.
Cưỡi ngựa ở Đại Tấn rất thịnh hành, bất kể nam nữ, đều biết
cưỡi ngựa, dân gian bình thường cũng sẽ gặp hài tử bảy tám tuổi cưỡi
ngựa phóng ngang dọc trên cảnh đồng ruộng. Hôm nay theo bệ hạ tới trường đua ngựa, các vị cung tần vốn có ý định làm người cưỡi ngựa tốt, nên
đều thay trang phục cưỡi ngựa nhẹ nhàng.
Thấy Trinh tiệp dư cầm dây cương, giống như bệ hạ mới vừa rồi
khẽ vuốt tông mao thiên lý mã, Minh sung nghi lạnh lùng lên tiếng: “Nàng đúng là thông minh, ở nơi này cũng làm cho bệ hạ vui vẻ.”
Linh quý cơ nghe xong lời của nàng, quay đầu thấy bệ hạ đang
hứng thú nhìn chăm chú vào Trinh tiệp dư, đoán rằng sẽ không nghe được,
lúc này mới dùng một ánh mắt cảnh cáo nàng.
Minh sung nghi thu được ánh mắt của bạn thâm giao, có chút không cam lòng mà mím môi, cuối cùng không nói gì nữa.
Trên trường đua ngựa bỗng nhiên vang lên tiếng reo hò, các nàng thuận theo đó nhìn lại, đã thấy Trinh tiệp dư xoay người lên lưng ngựa, ghìm lại dây cương, con ngựa trắng hí vang lên, chân trước giương cao,
nhảy lên phía trước, chạy nhanh ở trong trường đua.
Trang phục cưỡi ngựa hôm nay của Trinh tiệp dư là một màu vàng
nhạt, búi tóc cũng buộc rất gọn gàng, xa xa nhìn lại, dáng người ngồi
trên lưng ngựa đúng là đặc biệt mạnh mẽ. Hơn nữa nàng luôn luôn yêu kiều yếu ớt không hợp với tư thái của bộ y phục, nhất cử nhất động đều ôn
nhu giống như tơ liễu trong gió, mạnh mẽ lúc này đây càng thêm hiếm
thấy. Không ít cung tần đều nhận thấy được, hoàng thượng mỉm cười nhìn
chăm chú ánh mắt có chút hoảng hốt của nàng, dường như nhớ tới chuyện cũ gì đó.
Một tiếng hí vang bén nhọn phá tan mạch suy nghĩ rối loạn của
mọi người, nhìn về phía âm thanh phát ra, mới phát hiện thiên lý mã diện mạo xấu xí kia bất thình lình nổi cơn điên, bốn vó nhảy điên cuồng bên
trong, muốn nhanh hất Trinh tiệp dư trên lưng ngựa xuống!
Trinh tiệp dư dùng sức nắm chặt dây cương, cố gắng ổn định cơ
thể. Vũ lâm vệ ở bốn phía tiến lên như thuỷ triều, nhưng không cách nào
tới gần được.
“A Thù!”
Ngay khi tiếng kêu của hoàng thượng vang lên, Trinh tiệp dư
cũng bị rơi xuống lưng ngựa, giống như một tấm lụa trắng bay trong không trung.
Hoàng thượng nhún người nhảy lên, trước khi bọn thị vệ tới gần, đã tiếp được thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng.
Các cung tần đều bị biến cố quá làm cho kinh sợ, lúc này vội
vàng đi tới. Dục thục nghi dẫn đầu hỏi: “Trinh muội muội không có việc
gì chứ, có bị thương ở đâu không?”
Trinh tiệp dư ở trong lòng bệ hạ, sắc mặt trắng bệch. Một cánh
tay màu trắng vững vàng nắm chặt y phục của hắn, ngay cả các các đốt
ngón tay cũng hơi trắng bệch.
Hoàng thượng không để ý tới người nào khác, chỉ nhìn Trinh tiệp dư, “A Thù thế nào rồi?”
Cánh môi Trinh tiệp dư run rẩy, hồi lâu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra, “Chàng tiếp được thiếp rồi.”
Hoàng thượng sửng sốt.
“Thiếp không nghĩ tới, còn có thể được ngài cứu một lần như thế này.” Nàng nói năng không đầu không đuôi càng lộ vẻ mềm mại đáng
thương, “Thiếp thật không nghĩ tới.”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ thở dài, “Được rồi, đừng khóc nữa.” Ngữ khí mềm nhẹ nói không nên lời, “Tiểu nương tử
khóc mất hết trang diểm, sẽ không đẹp nữa.”
Nghe vậy, Trinh tiệp dư cả người run lên, nước mắt chảy càng
thêm nhiều. Hoa sen khóc lộ ra một loại mỹ lệ, khiến toàn bộ những người đứng xem cũng không khỏi xúc động.
Thiên lý mã dâng tặng bệ hạ bỗng nhiên phát điên, chuyện như
vậy trước giờ chưa từng có. Dựa theo quy củ, mỗi một con ngựa đều đã
đươc nhiều vị thuần mã sư cùng kiểm tra, khẳng định không có vấn đề mới
có thể dắt đến trường đua ngựa trong cung. Đã cẩn thận trong mọi tình
huống như vậy, lại vẫn xãy ra việc này.
Trinh tiệp dư nương nương đột ngột từ trên ngựa ngã xuống, mặc
kệ có đáng ngại hay không, cũng đủ lấy tội không làm tròn nhiệm vụ ban
chết cho một số người. Nhưng mà điều này cũng không phải là quan trọng
nhất. Chỉ nghĩ đến việc, con ngựa này lúc đầu là để cho bệ hạ cưỡi thử,
đã khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
Nếu bệ hạ thật sự cưỡi trên con ngựa này…
Chuyện này quá lớn, có lẽ sự thực ẩn giấu bên trong rất nhiều.
Ninh vương chứng kiến Trinh tiệp dư ngã xuống ngay tại chổ đã
sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ ở một bên, muốn nói cũng nói không nên
lời. Mãi đến khi hoàng thượng ôm lấy Trinh tiệp dư muốn rời khỏi, hắn
mới lê đầu gối lên phía trước, đập mạnh đầu, “Hoàng huynh minh giám,
thần đệ… Thần đệ cũng không biết con ngựa này vì sao lại như vậy!”
Hoàng thượng không hề để ý đến hắn, chỉ nhàn nhạt phân phó một tiếng: “Lữ Xuyên, tra rõ việc này.”
Lữ Xuyên vội vàng cung kính đáp vâng.
Thấy hắn dường như muốn ôm Trinh tiệp dư rời đi, chúng tần ngự
cũng sửng sờ đứng tại chỗ, cũng không biết là nên đi theo phía sau.
Nhưng mà hắn đi vài bước bổng ngừng lại, quay đầu quét mắt một
vòng vào trong đám người, cuối cùng rơi vào trên người Cố Vân Tiện,
“Trẫm đưa A Thù quay về Thành An Điện trước.”
Nàng không biết vì sao hắn giải thích một câu như thế với nàng, chỉ có thể hơi gật đầu, “Thần thiếp hiểu. Cung tiễn bệ hạ.”
Thời gian gần tối, Trang linh nghi ở bên trong Hàm Chương Điện
của Cố Vân Tiện dùng trà. Mùi “Tử Duẩn ” mới nấu thơm ngát bốn phía, Cố
Vân Tiện nhìn chén trà nóng, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nàng nấu
trà cho người kia, đó chính là Tử Duẩn
“Cũng không biết tình hình Thành An Điện bên kia ra sao.” Trang linh nghi ở bất thình lình thốt lên. Hôm nay A Hàng cáu kỉnh, thần
thiếp không đi theo được đến trường đua ngựa, ai ngờ lại bỏ lỡ một vở
kịch hay như thế này.”
“Thực sự là một vở kịch hay.” Cố Vân Tiện lạnh lùng nói, “Ninh
vương vào dâng thiên lý mã cuối cùng nó lại phát điên, còn khéo léo
quăng ngã Trinh tiệp dư như vậy.”
Trang linh nghi nghe ra ý ở trong lời nói của nàng, đáp lời:
“Nương nương hoài nghi, lúc thiên lý mã đột ngột hoảng sợ phát điên, là
có người âm thầm động thủ sao?
“Đương nhiên.” Cố Vân Tiện nói, “Nhìn biểu hiện của bệ hạ và
Trinh tiệp dư buổi chiều hôm nay, e rằng lúc té ngựa, còn lôi ra chuyện
cũ gì đó.”
“Đương nhiên là chuyện cũ của bệ hạ và Cảnh Phức Thù.”
Trang linh nghi chau mày lại càng thêm chặt.
“Kỳ thực nhiều năm như vậy ta vẫn hiếu kỳ bệ hạ lúc trước rốt
cuộc làm thế nào quen biết Cảnh Phức Thù.” Cố vân tiện lên tiếng, “Ta
cuối cùng cho rằng, không phải thời gian sau khi Cảnh Phức Thù trở thành đệ muội.”
Nàng đặc biệt lướt qua, nhìn ánh nắng chiều đẹp đẽ không gì
sánh được ở ngoài cửa sổ. Rực rỡ như vậy, nhưng cuối cùng lại tan biến.
Dường như nàng đã từng cười hết sức thật lòng.
Cố Vân Tiện còn nhớ rõ, lần đầu tiên nàng nghe được tên Cảnh Phức Thù, là khi nàng trở thành thái tử phi chưa được một năm.
A Từ còn vui vẻ theo sát nàng kể về lời đồn nghe được của cung
nữ có giao tình tốt ở Tiêu Phòng Điện: thái tử điện hạ có mấy lần vào
cung yết kiến hoàng hậu nương nương, có từng gặp Chu vương phi.
“Thân thể Chu vương vốn suy yếu nhiều bệnh, từ trước đến nay
vào cung yết kiến đều rất ít, vẫn do Chu vương phi thay thế đi, hai
người chạm mặt nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng nô tỳ nghe
nói, lời nói của hai người bọn họ hết sức tự nhiên, giống như người quen cũ. Tiếng nói của Vương phi liên tục, còn làm cho thái tử điện hạ nở nụ cười nữa!”
Nàng khi đó sửng sốt, mạnh mẽ tự trấn định lên tiếng: “Không
phải đâu, điện hạ là người biết lễ nghi, sẽ không làm ra chuyện hoang
đường. Ngài chỉ là… quan tâm đệ đệ, cho nên mới cùng đệ muội hàn huyên
nhiều hơn hai câu mà thôi. Ngươi không nên nói lung tung với người
khác.”
Trên miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng thực sự hiểu rõ, phu quân của nàng thật ra không tính là người biết lễ nghi gì.
A Từ đáp ứng, đang muốn lui ra, lại bị nàng gọi lại. Đợi một
hồi lâu, mới nghe được tiểu thư nhà mình chậm rãi hỏi: “Chu vương phi
kia, nàng tên gọi là gì?”
“Vương phi họ Cảnh, tên khuê phòng là Phức Thù.”
Cảnh Phức Thù.
Bởi vì thân thể Chu vương suy yếu nhiều bệnh, bệ hạ và hoàng
hậu đã miễn thỉnh an cố định cho hắn, Cố Vân Tiện cũng hiếm khi nhìn
thấy tiểu thúc tử này một lần, đối với vị Vương phi mới cưới kia của hắn càng không quen biết. Bình thường quan hệ qua lại giữa chị em dâu cũng
ít có người nhắc với nàng, đệ muội này đối với nàng căn bản chưa từng
thân thiết.
Nàng không nghĩ tới lần đầu tiên nhớ kỹ tên của nàng ta lại bằng phương thức như vậy.
Một tháng sau, Cố Vân Tiện thông qua cầu bạch ngọc màu xanh biếc ở hoàng cung gặp lại nàng.
Lúc đó Cảnh Phức Thù và Cơ Tuần sóng vai nhau đứng bên cạnh
Chước Cừ Trì, một người ngắm cảnh một người nói cái gì đó. Cố Vân Tiện
đứng từ xa, nên chỉ nhìn thấy được bờ môi mỉm cười vui vẻ của Cơ Tuần,
trong ấn tượng chỉ có trong ngày tân hôn, hắn mới cười như thế với nàng.
Nàng còn đang xuất thần, Cảnh Phức Thù đột nhiên quay đầu lại,
đối diện khuôn mặt hoảng hốt của nàng. Dường như chờ mong chuyện gì đó
xảy ra, nàng nhướn lồng mày, châm chọc và thương hại lạnh nhạt lay động
trong mắt.
Cơ Tuần cũng phát hiện ra nàng, có chút ngạc nhiên: “Nàng sao
lại qua đây?” Lại nhìn về phía khoảng không trống rỗng phía sau nàng,
“Người hầu của nàng đâu?”
Nàng cũng rất muốn hỏi hắn một chút, người hầu của bọn họ đâu, đi nơi nào rồi? Cánh môi run rẩy, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Cảnh Phức Thù bước đến, thân thể cúi chào, âm thanh như tiếng
chim hoàng oanh: “Thần thiếp tham kiến thái tử phi điện hạ, điện hạ đại
an.”
Nàng nhìn nàng ta, khó khăn nói: “Ừ.”
Mặc dù khi đó Cơ Tuần không thể nào yêu thích nàng, nhưng đối
với nàng cũng coi như dịu dàng: “Hôm nay gió lớn, nàng ăn mặc ít như vậy mà vẫn còn đi dạo ở bên ngoài, sớm một chút trở về đi.”
Nàng nghe vậy chỉ trầm mặc: “Điện hạ không cùng thần thiếp trở về sao?
“Cô còn có việc, tối nay sẽ đến chỗ mẫu hậu tìm nàng.” Nói
xong, hắn dẫn đệ muội của mình rời đi, lưu lại thê tử cưới hỏi đàng
hoàng của hắn đứng ngây ngốc tại chổ, đứng như tượng gỗ.
Cố Vân Tiện và Cảnh Phức Thù lần đầu tiên gặp mặt, cuối cùng
quân lính của nàng hoàn toàn tan rã, mà ánh mắt châm chọc và thương hại
lúc đó của Cảnh Phức Thù từ đó về sau vẫn tồn tại trong trí nhớ nàng
không cách nào xóa đi được.
Ngay lúc ấy nàng không rõ, nữ nhân kia có cái gì tốt, Cơ Tuần
vì sao lại không để ý lễ nghi mà thân cận với nàng ta. Càng không nghĩ
ra lại càng khổ sở, cuối cùng cả đêm đều không ngủ được. Nhưng khi đó
trong tư tưởng dù sao cũng có một cảm giác an ủi, là cho dù hắn thích
nàng ta đến đâu, thì cuối cùng vẫn không có khả năng nạp nàng vào phủ.
Hắn là thái tử, hiện nay tuổi tác bệ hạ đã cao, hắn lập tức sẽ phải kế
thừa hoàng vị, tuyệt đối không thể làm ra sự việc này.
Hôm nay nghĩ lại, nàng quả thực ngây thơ đến nực cười.
Trang linh nghi thấy Cố Vân Tiện nói xong câu nói kia thì suy nghĩ xuất thần, thử lên tiếng gọi: “Tỷ tỷ?”
Cố Vân Tiện cả kinh, lúc này mới phản ứng lại, “Coi bộ ta, lại ở chỗ này lạnh nhạt ngươi rồi.”
“Tỷ tỷ vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy?”
“Một ít chuyện tình trước đây.” Cố Vân Tiện đáp, “Lúc đó cảm
thấy khó chịu, hôm nay lại thấy không có gì rồi. Đều đã là quá khứ.”
Đúng vậy, đều đã là quá khứ. Hôm nay nàng không còn là tên ngốc hồ đố mến mộ phu quân như trước kia nữa, làm sao lại không biết nữ nhân khiến lòng hắn vui vẻ, nàng thu hồi một mãnh tình si, thay vào đó là
một bụng đầy tính toán.
Đây là cuộc chiến của nàng và Cảnh Phức Thù. Nàng nhất định phải thắng.