_Hay chúng ta đi vào phòng trưng bày xem thử đi Băng Băng?- Phong ca đề nghị ánh mắt lấp lánh nhìn cô đầy mong chờ.
_Ghé qua khu bán rượu vang mua vài chai nữa- Cô tao nhã để miếng thịt bò vào miệng nói.
_Băng Băng muốn mua về uống hả?- Minh ca nhìn cô hỏi.
_ Trời ơi! Sao bạn tui đứa nào cũng ngu hết vậy! Mua về làm chứng cứ
ngoại phạm nữa!- Cô cảm thán khiến hai anh đầu chảy đầy hắc tuyến.
_ Có cần nói tới vậy không?- Đồng thanh. Hôm nay là ngày đầu tiên mà hai anh đồng thanh hợp ý như vậy.
_ Cần!- Cô quả quyết nói khiến hai anh im bặt không nói được gì.
Sau một hồi ăn bữa sáng bị Băng tỷ sỉ vả nặng hai anh vẫn tiếp tục theo
đuôi cô đến một tiệm bán rượu vang nhìn khá cổ điển. Cánh cửa kính bóng
loáng được lau chùi sạch sẽ kêu lên tiếng "Cạch"
Cô tung tăng đi
vào tiệm mắt sang lóa lên như đèn pha. Chạy khắp chỗ trưng bày rượu.
Bỗng đứng lại tay với lên chai rượu thượng hạng nhẹ nhàng như bảo vật
khiến hai anh... Ganh tị.(Tg:.....*Không nói nên lời*)
_ Bán cho tôi chai rượu này!- Cô chạy ào đến quầy thanh toán gấp gáp nói.
_Em muốn chai rượu đó Dạ!- Giọng nói nũng nịu của nữ nhân vang lên khiến cô sởn da gà. Chậm chạp quay lại nhìn nữ nhân vừa phát ra giọng nói ánh
mắt đầy hận ý khiến cô bán hàng lạnh run người.
_Gói chai rượu đó lại cho tôi- Dạ Tích Dương nam chủ thứ 5 trong truyện tổng tài Dạ thị
nỗi tiếng trong ngành showbit (Ko biết viết đúng ko nha! Có j chỉ cho tg nha!)
_Anh không thấy tôi lấy trước rồi sao!- Cô lạnh lùng nói
ánh mắt khó chịu nhìn người con trai tuấn lãng trước mặt. Hai anh kia
thì đứng một chỗ xen trò vui ai biểu cô nói hai anh ngu làm chi chứ! Hứ!
_Tôi sẽ trả giá gấp đôi!- Anh ta quả quyết. Hôm nay anh mặc bộ
vest đen, mái tóc bạch kim óng ánh bay nhẹ trong gió. Đôi mắt phượng màu xanh dương sâu thẳm. Mày kiếm khẽ nhíu lại đánh giá nữ nhân trước mắt.
Đúng là lật mặt thật nhanh nha! Mới nãy còn cười nói vui vẻ với cô nhân
viên mà giờ lại một bộ dạng lãnh đạm cao ngạo nhìn hắn. Lần đầu tiên
trong đời vì một chai rượu vang mà hắn bị nhìn tới mức lạnh xương sống.
Thật khó chịu!
_Xin lỗi anh cô này đã lấy trước rồi- Cô nhân viên lễ phép trả lời. Cô rất có hảo cảm với Băng tỷ nhà ta sống thật với bản thân chứ không giả tạo như nữ nhân đứng bên cạnh Dạ Tích Dương.(Tg: Em
cho chị một like!) (Chị nhân viên: Cảm ơn em! Ahihihi)
_ A! Em yêu chị quá đi!- Cô cười nhí nhảnh gần như ôm hôn chị nhân viên.
_ Ưmk- Cô nhân viên cười tươi mặt hơi đỏ. Nhìn một màn trước mắt mà nữ
chủ Lam Mộng Tuyết tức đến đỏ mặt sau một lúc liền tỏ vẻ yếu đuối như
vừa bị khi dễ.
_ Cô có ý kiến gì sao Lam Mộng Tuyết?- Nhìn khuôn mặt lúc nãy của cô ta mà cô muốn cười thật lớn và tự khen mình tài.
_ M... Mình... Hức hức... Băng Băng... Hức... Mình không c... Có muốn...
Hức hức... Gì cả... Hức... Mình chỉ thích... Hức hức... Chai rượu
vang... Hức hức... Đó thôi!... Hức hức... Mình... Không c... Có ý gì cả! Hức...- Cô ta tỏ vẻ tội nghiệp khiến người ta đồng cảm. (Tg: Viết mà
muốn gãy tay! Haiz)
_ Tôi có làm gì cô sao!?! Vậy sao cô khóc!?!- Giọng nói nhàn nhã vang lên ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến cô ta sợ hãi.
_ Thôi về đi! Sắp tới giờ đi coi hai người kia rồi Băng Băng!- Phong ca
vỗ nhẹ vai cô nói ánh mắt cảnh cáo nhìn hai người Dạ Tích Dương và Lam
Mộng Tuyết nói.
_ Đúng rồi! Tới trễ lại bị mụ dạ xoa Bạch Lưu Ly
kia chửi cho tan xác à!- Nói đến đây cả ba không tự chủ nhớ lại hình ảnh quỷ dạ xao của Ly tỷ mà run cầm cập. Chạy mất dép để lại hai người đứng như trời trồng trong cửa hàng rượu vang sau đó cũng bước đi. Trong lòng Dạ Tích Dương dáy lên tia hứng thú với cô nhưng chủ yếu là coi như đồ
chơi.
Vì ý nghĩ này nên tg sẽ hành anh dài lâu! Muhahaha!